“Tôi đã cảnh cáo cậu ta, chuyện tình này không thành, hi vọng cô bé ấy đừng khăng khăng cố chấp.” Tưởng Phàm nói xong bưng tách đưa lên miệng, uống một ngụm cà phê.
“Ừ, nhìn người cho kĩ sẽ không bị lừa.” Cung Triệt cũng bưng tách cà phê lẳng lặng uống, nếu chuyện này Tưởng Phàm đã giải quyết, vậy anh không cần lo lắng làm gì, dù sao anh vẫn rất tin tưởng ở anh ta.
Hai người không nói gì thêm, trong một lúc không khí im lặng đến kì lạ.
Thật ra Tưởng Phàm muốn hỏi thêm tình trạng của Ninh Tiểu Thuần một chút, nhưng anh nhúng tay vào đó hình như không hay lắm, dù trong lòng có nhiều thắc mắc, nhưng anh vẫn nén xuống.
Cung Triệt thả tách xuống, mở miệng lên tiếng, trước hết là phá vỡ sự yên lặng. Anh nói: “Tưởng tổng quen giám đốc Cố Minh Vũ bên công ty chúng tôi không?” Lần này anh hẹn Tưởng Phàm ra, một là vì chuyện Ninh Tiểu Thuần, sau đó là nhân cơ hội này, nói chuyện giữa Hoàn Nghệ và Ngự Hoa. Cứ luôn chịu đựng không phải là cách, chẳng thà vui vẻ xác nhận, giải quyết sớm một chút.
“Hả?” Tưởng Phàm nghe câu hỏi của Cung Triệt, lông mày hơi chau, mắt chợt loé, trong lòng thót lại. Anh buông tách, thản nhiên nói: “Ừ, có quen.”
Cung Triệt nghe Tưởng Phàm trả lời, con ngươi đen thoáng loé sáng. Anh không nói tiếp mà chờ câu sau của Tưởng Phàm.
Hai người đều là người khéo léo và sâu xa, nhạy bén sắc sảo ngồi với nhau, hiểu rõ lòng nhau, lại chơi trò chơi chữ, khách sáo nói chuyện, thật khá thú vị.
“Anh có được một tướng tài.” Tưởng Phàm sâu xa nhìn Cung Triệt.
“Ồ?! Xem ra Tưởng tổng đánh giá rất cao giám đốc Cố của chúng tôi.” Cung Triệt cười hiểu ý.
“Tôi thích người có tài.” Tưởng Phàm đáp.
Cung Triệt nhướng mày, như lơ đãng hỏi: “À, thì ra là vậy, nghe nói gần đây Tưởng tổng đang chiêu mộ nhân tài, không biết Tưởng tổng nhìn trúng ai? Ngự Hoa ngày càng phát triển không ngừng, đều là công lao chọn đúng người của Tưởng tổng nhỉ.”
Cuối cùng cũng vào chuyện chính, hai người không nói gì chỉ nhìn nhau cười. Tưởng Phàm khoát tay, câu từ gãy gọn, mang chút tiếc rẻ nói: “Nói thật, tôi rất có hứng thú với giám đốc Cố của quý công ty, từng mời nhiều lần, ra điều kiện đãi ngộ cao, nhưng giám đốc Cố vẫn không động tĩnh, hướng về Hoàn Nghệ. Cung tổng có thể có một tướng tài như vậy, thật làm người khác hâm mộ.”
Cung Triệt nghe vậy, có chút giật mình. Anh tin lời Tưởng Phàm nói, đây không phải là giả, anh vẫn luôn lo Cố Minh Vũ sẽ vì lương cao mà nhảy sang chỗ khác, sợ Hoàn Nghệ sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực, như vậy Hoàn Nghệ sẽ tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ xem ra là do anh lo lắng quá dư thừa chăng?!
Bất kể Cố Minh Vũ vì có tình cảm với Hoàn Nghệ, dựa vào tâm lý cảm ơn hay vì nguyên nhân nào khác, anh ta cuối cùng vẫn chọn Hoàn Nghệ, đây là chuyện đáng vui mừng.
Dù anh từng tiểu nhân lấy Lạc Hi Hi ra uy Hi*p, dùng điểm yếu này khống chế Cố Minh Vũ, nhưng hiện giờ không cần làm vậy nữa. Trong đầu anh chợt hiện ra khuôn mặt cười tươi như hoa, anh nhói tim, trong lòng thầm quyết định...
“Người dưới trướng Cung tổng như mây trời, có thể thấy con người Cung tổng có sức hấp dẫn to lớn.” Tưởng Phàm nói.
“Tưởng tổng quá khen.” Cung Triệt thản nhiên nói, “Tưởng tổng vẫn là nhân vật truyền kì mới xuất hiện, cải cách Ngự Hoa quản lý kiểu mới không hạn chế, đây quả thật là cách làm tuyệt hay.” Cung Triệt thật lòng tán dương, tài hoa của Tưởng Phàm quả đáng cho anh ngưỡng mộ.
“Cung tổng, năng lực quản lý của anh rất mạnh, có nhiều chỗ đáng cho tôi học hỏi.” Tưởng Phàm cười nói: “Không biết hiện giờ Cung tổng có rảnh không, chúng ta đi uống một ly?”
Vì cái gọi là, “không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có địch thủ vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn”, Cung Triệt cũng ghét kiểu đối thoại vô vị, có thể vứt bỏ bộ mặt giả dối, mang ánh mắt tán thưởng, bằng trạng thái bình thản trò chuyện với Tưởng Phàm, vẫn có thể xem là chuyện tốt. Thế là Cung Triệt gật gật đầu, đồng ý.
Hai người đàn ông đẹp trai nhanh nhẹn đứng dậy, phất tay áo, không để lại vết tích, nhưng để lại hàng khối cô gái tan nát trái tim thiếu nữ che mặt thở dài...
Trăng thượng tuần dần dần trôi về phía chân trời, bầu trời thẫm màu bắt đầu chuyển sang sáng trắng, dần dần sáng rõ. Mặt trời rời khỏi đường chân trời, đỏ rực, dường như có một vòng mã não chói lọi rực rỡ, chậm rãi nhô lên. Xung quanh mặt trời, hào quang nhuộm cả vòng tròn. Đám mây thong thả trôi, như cô gái mặc trang phục đỏ, đang nhẹ nhàng nhảy múa.
“Ưummm...” Cô gái trên giường ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt còn ngái ngủ, bất ngờ bị ánh sáng rọi vào làm đau mắt, cô đưa tay cản ánh sáng, nghiêng người, đập vào mắt là nền nhà thật rộng. Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng rực, ánh nắng vàng rực rỡ rọi vào qua cửa sổ, bên trong tràn ánh nắng mặt trời, ấm áp.
Ninh Tiểu Thuần thích ứng với ánh sáng, lạ lẫm quan sát chung quanh, căn phòng này thật xa lạ, như không phải chỗ cô quen thuộc. Ninh Tiểu Thuần đưa tay chống người ngồi dậy, phát hiện toàn thân đau nhức, hai chân như đeo đá, không duỗi thẳng theo ý muốn, mềm yếu không lực. Đây là chuyện gì vậy?
Đầu Ninh Tiểu Thuần chợt oành một phát trống rỗng, cô hơi ngồi lên, tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra bộ иgự¢ không mảnh vải che. Xương quai xanh cô có mấy dấu hôn xanh tím mất trật tự, rõ ràng là bị người ta in dấu.
Sấm sét ầm ầm, tim cô đập như trống trận, suýt chút nữa nín thở.
Tay Ninh Tiểu Thuần vô thức sờ sang gối bên cạnh, trên đó có dấu vết lõm xuống, còn chút hơi ấm, không chú ý sẽ không biết có người đã ngủ trên đó.
Có những đoạn rời rạc hiện lên trong đầu cô, hình ảnh màu hồng khựng lại trong đầu, vang ầm ầm, cô ngây ra. Tối hôm qua cô hình như giống một con người phóng đãng bám víu trên người Tưởng Phàm, cô nhớ mang máng là mình uống hết ly rượu kì lạ mới có bộ dạng đó...
Cô gõ đầu thật mạnh, muốn suy nghĩ rõ ràng một chút, nhưng đầu nhức bưng bưng, không thể nối kết được mọi chuyện, aa...
Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ tối qua Tưởng Phàm bị ép làm thuốc giải, cô ăn anh ta sao? Nghĩ đến đó, mặt cô đỏ ghê gớm, cô đột nhiên nhớ đến Cung Triệt, một cảm giác phức tạp ập vào lòng. Sao cô có cảm giác như mình yêu đương vụng trộm, phản bội anh vậy...
Nhưng mà anh đi đâu. Không thấy cô, anh cũng không thấy lo sao?
Điều hoà trong phòng đang hoạt động, hơi lạnh vừa đủ, cô kéo chăn, tay chà chà cánh tay, cô không thể nghĩ ra vuốt ve tối qua, hình như vuốt ve của người tối hôm qua khiến người ta thấy rất quen thuộc...
Nhưng mà, người đó là Tưởng Phàm ư, chính cô cũng không thể xác định...
A... Đầu cô sắp nổ tung, phòng rất yên tĩnh, như chỉ có mình cô ở đây, cô nhìn y phục và xắc tay của mình để trên salon cách đó không xa, cô bèn quấn chăn quanh người, nhảy nhảy qua đó.
Cô muốn nhân cơ hội này chạy cho lẹ, cô không muốn chạm mặt người đàn ông. Hiện giờ đầu cô nhẹ hẫng, không thể suy nghĩ nổi. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chuyện về sau để sau này tính.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, lúc Ninh Tiểu Thuần đang vén chăn đến đùi, nhấc chân xỏ vào ҨЦầЛ ŁóŤ, thì tay nắm cửa bị ai đó vặn mở, cửa mở cái cạch, Ninh Tiểu Thuần nhất thời hoá đá, động tác mặc ҨЦầЛ ŁóŤ bị người đó cắt ngang không kiêng nể.
Thế nên, lúc Cung Triệt mang giày tây từ ngoài cửa đi vào, thì nhìn thấy tư thế buồn cười của Ninh Tiểu Thuần. Cô lấy chăn bao quanh người, nửa người dưới vị vén lên, Tʀầռ tʀʊồռɢ lộ cặp chân thon dài trắng nõn. Cô khom người, nhấc một chân, hai tay nắm ҨЦầЛ ŁóŤ ren, kéo tới ɠιữα đùι, thân hình đông cứng.
Mắt Cung Triệt nhíu lại, nhanh chóng đưa tay đóng cửa, từng bước đi vào bên trong. Ninh Tiểu Thuần bị tiếng mở cửa làm hết hồn, giờ thấy Cung Triệt xuất hiện trước mắt càng thêm giật mình, cô vẫn ngơ ngác giữ nguyên tư thế này.
Cung Triệt đi đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần, mắt tràn ngập ý cười, anh cười khẽ, săn sóc xoay người mặc ҨЦầЛ ŁóŤ giúp cô. Khớp ngón tay anh chạm vào da thịt cô, cô cảm nhận ngón tay anh ấm áp, đột nhiên tỉnh người, mặt mày xám ngắc.
“Mặt em sao hồng vậy? Bệnh rồi à?” Cung Triệt như đứa trẻ đùa dai, được tiện nghi còn tỏ vẻ, đưa tay áp lên trán Ninh Tiểu Thuần, đo thân nhiệt cho cô.
“Em... em...” Ninh Tiểu Thuần ấp úng, không biết trả lời sao. Cô không phải bệnh, mà là thẹn muốn chui xuống đất thôi!
“Em rốt cuộc có chuyện gì?” Cung Triệt cố nén cười, hạ giọng hỏi.
“Em không sao!” Ninh Tiểu Thuần nói lớn, cô nhặt lễ phục trên ghế salon lên, phóng vèo vào phòng tắm. Ngay lúc cô định đóng cửa, tiếng Cung Triệt miễn cưỡng vang lên: “Chẳng lẽ em không mặc áo иgự¢ hả?”
Ninh Tiểu Thuần nghe thấy, thiếu chút nữa trượt chân. Cô ló đầu qua cánh cửa khép hờ, thấy Cung Triệt dựa trên tay vịn salon, nắm áo иgự¢ màu trắng nhạt trong tay, vẫy vẫy trước mặt cô. Ầm ầm, mặt cô muốn phún máu.
Cô kéo lại chăn, bước nhanh qua, giật phắt áo иgự¢ trong tay anh, tiếp tục nhanh chóng chui vào phòng tắm. Lúc cô vừa khép cửa lại, tiếng Cung Triệt lại truyền đến từ xa xa, “Có muốn anh lấy giúp em cái áo sạch không...”
“Không cần!” Ninh Tiểu Thuần tức giận nói, giọng anh đầy ý cười trêu chọc, cô tức muốn xì khói. Chẳng lẽ anh muốn đi mua cho cô một cái sao, hừ, cứ luôn lấy cô ra đùa, làm thế vui lắm à?!
Ngoài phòng khách Cung Triệt rất vô tội xua tay, anh mang hành lí của họ từ khách sạn bên kia sang khách sạn bên này, anh có lòng tốt mới hỏi, ai ngờ không biết mang ơn. Thật là làm ơn mắc oán, không thấy được lòng tốt của người ta.
Nhưng mà, sói tiên sinh thâи áι, cô bé quàng khăn đỏ làm sao biết được lòng tốt của ngài chứ...
Ninh Tiểu Thuần trong phòng tắm cọ rửa nửa tiếng đồng hồ, tắm nước nóng, sấy khô tóc, mặc quần áo chỉnh tề mới đi ra. Bây giờ đã gần mười một giờ trưa, cô chưa về làm, bị trừ hết tiền chuyên cần rồi, hicccc. Nhưng cô không phải vô duyên vô cớ trốn việc, cô vì công ty mà nghỉ làm, không đúng, cô đang làm việc, cô đang đi công tác với sếp tổng...
Như vậy cô có thể lấy lại được tiền thưởng chuyên cần không ha?!
Cô ra phòng tắm, thấy Cung Triệt đang ngồi trên ghế salon, đang ôm laptop làm việc. Cô đi qua, kéo mép váy nói: “Em, em tắm xong rồi...”
“Ừ...” Cung Triệt ngẩng đầu từ laptop, thấy Ninh Tiểu Thuần mặc nguyên bộ váy dạ hội, nhíu nhíu mày bảo: “Đi thay đồ đi, chẳng lẽ em còn định dụ dỗ anh?”
Giữa ban ngày ban mặt, anh nói chuyện quái quỷ gì vậy chứ. Ninh Tiểu Thuần trề môi, nói: “Em... Em dụ dỗ anh hồi nào... Em, bây giờ em chỉ có bộ này...” Chẳng lẽ kêu cô mặc áo tắm, vậy không phải càng khiến người ta nghĩ ngợi vớ vẩn à!!
“Hành lí ở đó.” Cánh tay Cung Triệt duỗi ra, chỉ vào tủ quần áo.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, bước qua, mở tủ, thấy hành lí mình đang ở trong tủ. Cô không thể ngờ nổi nói: “Sao nó ở đây?”
Chẳng lẽ nó tự mọc chân chạy tới đây? “Anh mang tới.” Cung Triệt xoa xoa trán, nói tiếp, “Thay quần áo chúng ta xuống ăn cơm, mau lên.”
Nhắc đến ăn cơm, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng cầm quần áo, lê chân chui vào phòng tắm. Bụng cô đói kêu ùng ục, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, sao cô tiêu hao nhiều thể lực đến vậy?
Cô cởi váy, nhìn dấu đỏ đỏ trước иgự¢, mặt đỏ phừng. Cô xoay cái eo nỏi nhừ, hít vào thở ra, đây có thể thấy tối hôm qua chiến đấu kịch liệt đến mức độ nào.
Nếu Cung Triệt xuất hiện trong phòng này, vậy tối hôm qua người làm dữ dội với cô là Cung Triệt à, cô không phải 419 với người lạ à?! Nghĩ vậy, tảng đá lớn trong lòng cô rơi xuống, cô nhất thời hiểu rõ, cảm xúc buồn bực lo lắng bị quét sạch, biến thành kích động hớn hở.
Nhưng cô vô cùng tò mò chuyện tối qua, nóng lòng muốn biết rõ ràng mọi chuyện. Cô mang nghi vấn mở cửa ra, Cung Triệt thấy cô ra, khép laptop lại, đứng lên đi ra hướng cửa: “Đi xuống ăn cơm.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần đuổi theo bước chân anh.
Lúc hai người đứng trong thang máy, Ninh Tiểu Thuần không kiềm được mở lời hỏi: “Em không nhớ chuyện gì tối qua hết, tối qua... rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hừ hừm.” Cung Triệt nghe vậy, liếc xéo cô một cái, chậm rãi nói: “Đó là có một cô uống say bét nhè, thú tính nổi lên, hoá thân thành sắc nữ, muốn bắt đàn ông ăn sạch sẽ.”
Ninh Tiểu Thuần nghe lời anh nói, phẫn nộ, cô sao cầm thú thế được?! Trước giờ cô đều là cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám làm thịt, đáng thương vô cùng, cô từ hồi nào từ nông nô vươn lên thành địa chủ, lại còn là bên công nữa chứ... Nhưng cô dường như nhận thấy Cung Triệt có chút không vui, thế là đành phải oán thầm anh trong bụng.
“Vậy cô đó ăn anh nào à?” Ninh Tiểu Thuần hỏi ngược lại. Cô nhớ cô chỉ uống có mấy hớp rượu thôi, mà ly rượu đó hình như bị người ta giở trò, rồi sau đó cô có hành động khác với ngày thường. Á, hình như cô còn làm mấy chuyện làm người ta xấu hổ...
Cô nhớ Tưởng Phàm ở bên cạnh cô, cô không phải trước bao nhiêu người, y như bạch tuộc bám chặt anh ta chứ?! Nghĩ vậy, cô sợ đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, mặt hơi đỏ lên.
Cung Triệt thấy cô có dáng vẻ thẹn thùng, thì âm thầm khó chịu, ai biết được trong đầu con nhỏ này nghĩ gì. Anh thản nhiên nói: “Cô nào đó muốn Bá vương ngạnh thượng cung, nhưng người ta thà ૮ɦếƭ không làm theo, chống cự hết sức, vì tránh cho cô nào đó không thoả mãn Dụς ∀ọηg, làm trăm họ lầm than, gây ra tình huống bi thảm máu chảy thành sông, anh đành phải hi sinh cái tôi vì tập thể, tạm thời khuất phục dưới dâm uy của cô nào đó...”
“Khụ khụ...” Ninh Tiểu Thuần thiếu chút nữa cười sằng sặc, sao cô không biết Cung Triệt còn có khiếu hài hước vậy ta. Tuy cô bị bỡn cợt “thê thảm” như thế, cô vẫn cười trừ. Vì cô từ lời nói của Cung Triệt mà biết chuyện xảy ra tối qua, còn nữa, cô phát hiện một chuyện kinh người, đó chính là ── tối qua Cung Triệt là một thụ?! Ha ha ha, cô muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Tối hôm qua chắc chắn cô vì thuốc trong rượu làm phát tác thú tính quá độ, (tác giả: con gái, cuối cùng con cũng thừa nhận...) do đó mới áp bức Tưởng Phàm, muốn ăn anh ta vào bụng, nhưng mà người ta bị hù doạ, không muốn hi sinh nhan sắc để cứu vớt kẻ bị hại vô tội là cô, cuối cùng Cung Triệt làm ngơ không được, lương tâm trỗi dậy, tiến lên làm anh hùng cứu “mỹ nhân”, cứu Tưởng Phàm thoát khỏi móng vuốt cô, đổi thành đem mình dâng vào miệng cọp.
A, mẹ ơi, 囧 ૮ɦếƭ đi... Cô sao lại từ cô gái hồn nhiên ngây thơ tốt bụng trong một đêm biến thành sắc nữ cầm thú, bẻ cành vùi hoa... Cô không tiếp nhận được... Sau này làm sao cô đối mặt với Tưởng Phàm đây, không chừng gặp anh ta, cô sẽ như chuột gặp mèo, vội vàng ôm đầu lủi mất...
Thang máy ngừng lại, Cung Triệt bước ra trước, không để ý một mình Ninh Tiểu Thuần YY. Chuyện tối hôm qua cứ để cô tự đoán đi...
Hai người ăn cơm xong liền khởi hành quay về thành phố. Lúc vào đến thành phố, đã là bốn giờ chiều, Cung Triệt bảo tiểu Ngô chạy về công ty trước. Ninh Tiểu Thuần nhìn mình mặc quần jean với áo khoác, ngại ngùng nói: “Em không mặc đồ đi làm.” Mặc đồ thường vào công ty, thật không ổn.
“Không sao, về có mấy văn kiện cần xử lý, nên không thể trốn việc buổi chiều được.” Cung Triệt đáp.
Hừ, cũng sắp hết giờ làm việc rồi, trốn việc với không trốn việc, có khác nhau gì đâu. Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm.
“Tới muộn còn hơn không tới.” Cung Triệt như nhìn thấu ý nghĩ Ninh Tiểu Thuần, thong thả nói.
Ninh Tiểu Thuần lắp bắp kinh hãi, sói tiên sinh sao có lúc lại nhạy bén quá vậy.
“Vâng, xin ghi nhớ lời tổng giám đốc.”