Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 41

Tác giả: Y Sắc

Trong hội trường đông đúc, vô cùng náo nhiệt, ngoài hội trường yên tĩnh không tiếng động, khung cảnh kiều diễm. Cuối hành lang, hai bóng người ôm nhau nép mình trong bóng tối, như ẩn như hiện. Cẩn thận lắng nghe là nhận ra không khí mờ ám, thỉnh thoảng có tiếng quần áo cọ vào nhau, có tiếng tim đập thình thịch, cùng tiếng đôi môi cọ xát khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
Ninh Tiểu Thuần hai tay vòng quanh cổ Cung Triệt, thân hình như gấu koala dính trên người anh. Cô mở miệng, lưỡi cô nóng bỏng ʍúŧ môi anh, mặc sức hút nước bọt trong miệng anh.
Cung Triệt một tay ôm eo cô, tay kia phủ lên sau đầu cô, hôn sâu hơn. Anh chiếm lại thế chủ động, dẫn dắt cô hôn theo từng bước. Hơi thở hai người ấm áp lượn lờ, khó mà dứt khỏi.
Anh như nước suối ngọt lành, chậm rãi hoá giải khô nóng trên người cô. Cô ưm một tiếng, muốn chiếm lấy nhiều hơn, muốn dễ chịu nhiều hơn. Bàn tay nhỏ nhắn từ cổ anh dời xuống, мơи тяớи lưng anh, dừng lại trên lưng quần anh.
Cung Triệt vói tay đè chặt tay cô, ngăn động tác tiếp theo của cô. Môi anh rời khỏi môi cô, khẽ thở dốc, nói vào tai cô: “Ngoan, kiên nhẫn một chút...”
“Ứm, em, em muốn...” Giọng Ninh Tiểu Thuần thật khẽ, mang đầy ham muốn. Người trước mặt là Cung Triệt, nên đứng trước anh, cô có thể dỡ bỏ đề phòng, rất nhẹ nhàng tỏ rõ Dụς ∀ọηg trong lòng. Cô không kiềm được hôn lên cổ anh, đầu lưỡi khẽ liếm làn da.
Da anh bị lưỡi cô trêu đùa, cơn run rẩy từ trên cổ truyền ra, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Anh vén tóc cô ra sau vành tai, vừa đưa tay khẽ vuốt lưng cô, vừa ngậm vành tai trắng tinh của cô: “Ừ, chờ lát nữa, là có thể ngay...”
Nếu như là ngày thường, cô chắc chắn có thể khống chế được thân thể mình, nhưng tình trạng của cô bây giờ không giống ngày thường, cô khó nhịn khao khát, Dụς ∀ọηg cao hơn lí trí, ham muốn ào ào kéo tới thế này cô không thể kiềm chế được. Mồ hôi rịn trên trán, ham muốn trong người ụp xuống từng cơn, cô không thể ngăn trở, đành để lưỡi tiếp tục gây loạn.
“Ưm ưh...” Cô ՐêՈ Րỉ khe khẽ mấy tiếng, trong không gian yên tĩnh có vẻ kì lạ khó lường.
Cung Triệt cảm thấy thân hình cô run rẩy, xót xa ôm chặt cô, nhẹ nghịch tóc cô, để mặc lưỡi cô liếm lên da mình. Mong là đừng có mấy dấu đo đỏ, anh còn phải ra ngoài gặp gỡ nhiều người.
Không xa có tiếng bước chân, mắt Cung Triệt đề phòng nhìn về phía trước, anh lúc này như con báo ẩn trong tối, tỉnh táo nhìn đằng trước, chờ cơ hội hành động, đôi mắt xinh đẹp như đá đen rực rỡ lấp lánh.
“Khụ khụ...” Thân hình cao lớn phủ lên họ, người đó chìa ngón tay thon dài, đưa qua khe cửa.
Cung Triệt thấy người đến là Tưởng Phàm, trấn tĩnh lại, ấn đầu Ninh Tiểu Thuần vào иgự¢ mình, cầm chìa khoá phòng, ném ánh mắt cảm kích cho Tưởng Phàm.
Tưởng Phàm liếc nhìn họ, lúng túng quay đầu, không nhìn hai người đang quấn nhau, nhẹ nhàng nói: “Phòng ở lầu 10, phòng 508.”
“Chúng ta đi.” Cung Triệt ghé bên Ninh Tiểu Thuần nói. Ninh Tiểu Thuần sắp rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, cô vô thức đáp lại, để mặc Cung Triệt kéo cô đi.
Cung Triệt ôm Ninh Tiểu Thuần vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, anh liếc nhìn Tưởng Phàm, ánh mắt sâu xa, trong mắt có ý gì đó mà người xem không hiểu.
Ninh Tiểu Thuần không kiềm nổi nữa, ham muốn ẩn trong cơ thể làm cô nổi lên thú tính, môi cô hôn lên cổ anh, kéo một đường đi xuống, cách lớp vải áo hôn lên иgự¢ anh. Nhưng có chướng ngại cản trở cô, cô bất mãn chu môi, thì thào mấy câu, bàn tay bèn để lên cởi nút áo Cung Triệt.
Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần, dở khóc dở cười, có điều dáng vẻ cô nhiệt tình thế này anh lại cực kì thích, nhưng nếu nhiệt tình này thể hiện trên thân người đàn ông nào khác, thì là chuyện khác. Mới nghĩ thế, anh đã thấy khó chịu.
Lầu 10 đến rất nhanh, Cung Triệt ôm ngang người cô rời thang máy. Môi Ninh Tiểu Thuần lại chạm môi anh, quấn hôn. Anh đi đến cửa phòng, vừa hôn cô vừa lấy chìa khoá mở cửa.
“Ừm... ư...” Ninh Tiểu Thuần thở ngày càng dồn dập, đồi иgự¢ phập phồng liên tục, từng chút từng chút chạm иgự¢ Cung Triệt. Con ngươi Cung Triệt loé sáng, hơi thở anh trở nên nặng nề.
Cửa phòng bật mở, Cung Triệt đẩy cửa, ôm Ninh Tiểu Thuần bước vào, để cô xuống, đưa tay đẩy, cửa liền đóng lại. Anh ôm chặt cô, nụ hôn của anh vốn dịu dàng đã trở nên тһô Ьạᴏ, nặng nề chặn môi cô, xộc thẳng vào, bắt đầu tấn công.
Cơ thể hai người ép sát, bước chân giẫm lung tung, từ cửa hôn vừa hôn vừa xoay tròn đến giường. Anh ôm cô ngã xuống giường, môi rời khỏi môi cô, hôn xuống dưới, ở xương quai xanh gặm cắn nhiều lần.
Tay Ninh Tiểu Thuần từ lưng lướt xuống eo anh, vừa tận hưởng nụ hôn, vừa kéo áo anh, bàn tay lòn vào trong áo, vuốt ve lên xuống bờ lưng.
Cung Triệt kéo lễ phục Ninh Tiểu Thuần xuống, thân trên trắng mịn hiện ra, mắt anh rực sáng, khoé miệng nhếch cong xinh đẹp, anh cúi xuống, hôn lên иgự¢ cô.
Môi anh mang đến ma lực khó tả, đến mức, tất cả đều bắn ra hoa lửa, trong cơ thể Ninh Tiểu Thuần nóng bừng, đánh thức toàn bộ tế bào trong người cô.
Tay anh rê xuống đùi, thoang thả vuốt ve, khiến cô rùng mình từng cơn. Bàn tay anh di chuyển lên trên, đến chỗ kín của cô. Anh lướt hờ qua ҨЦầЛ ŁóŤ, cảm xúc mãnh liệt ngủ đông tan rã từng chút trong sự trêu ghẹo.
Bụng dưới cô thắt một cái, ՐêՈ Րỉ khe khẽ, ham muốn trong cơ thể không ngừng dâng cao, làm cô khô nóng không chịu nổi, hơi thở nam tính tràn ngập trong mũi cô, cô tham lam hít sâu mấy cái.
Cô mềm nhũn, nhưng vẫn cố ngồi dậy dựa vào anh, cảm thấy độ ấm cơ thể anh, cô càng dán sát vào. Cô bỗng cảm giác vật nóng rực của anh để trên bụng mình, cả người run rẩy, cô đưa tay sờ soạng ở eo anh.
Cô tìm đến thắt lưng bằng da, lòng vui vẻ, nhanh chóng cởi ra, kéo dây kéo quần anh, bàn tay nhỏ bé run rẩy vói vào trong quần, cầm vật thô nóng của anh, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Hư...” Cung Triệt gầm nhẹ, anh cắn mạnh lên đầย שú cô. Bàn tay phủ lên chỗ kín, vuốt ve мơи тяớи.
“A... Ưmmm...” Ninh Tiểu Thuần hét lớn, đau đớn với khoái cảm cùng kết hợp, cảm giác tuyệt vời dâng lên. Cô theo bản năng quấn chặt hai chân quanh eo anh, cố gắng ưỡn người lên phía anh.
Cung Triệt lấy gối nằm nhét dưới lưng Ninh Tiểu Thuần, kéo ҨЦầЛ ŁóŤ cô ra, nâng hai chân cô lên. Ninh Tiểu Thuần phối hợp với anh, ૮ởเ φµầɳ ngoài và ҨЦầЛ ŁóŤ anh xuống, hai chân anh thon dài mạnh mẽ hiện ra trước mắt cô.
Ánh mắt cô từ bắp đùi chuyển qua vật của anh, vật nóng thô đang ngẩng lên trời, hùng dũng hiên ngang dựng đứng, cô không nén nổi nuốt nuốt nước miếng.
Cung Triệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực, hơi thở ấm áp phun lên иgự¢ cô, ngứa ngứa. Cô đưa tay lên lướt qua иgự¢, xoa nhẹ çặק √ú.
Mắt Cung Triệt chợt loé, đột nhiên nâng eo cô, nâng ௱ôЛƓ nhanh chóng bất ngờ, đi vào trong cô.
“A...” Ninh Tiểu Thuần kêu thét, hé miệng ngậm đầย שú anh.
Cung Triệt gầm nhẹ, nhanh chóng rút ra đưa vào, eo đong đưa có nhịp điệu. Ninh Tiểu Thuần ՐêՈ Րỉ theo nhịp điệu của anh, cắn cắn đầย שú anh.
Từng luồng nhiệt chảy xuống bụng dưới cô, tràn ra, rơi xuống. Phối hợp với chất dịch của cô, anh tăng tốc càng nhanh, càng thêm mạnh bạo. Từng đợt khoái cảm phủ chụp lên cô, cô đã sắp bị khoái cảm bao phủ.
“A... a... a...” Cô gào khàn giọng, siết chặt cánh tay anh, “Triệt... Triệt... Triệt...” Cô đột nhiên gọi tên Cung Triệt.
Cung Triệt nằm trên người cô vận động bỗng ngừng lại, có chút lơ đãng, mắt anh loé loé, nhẹ giọng nói: “Ừ.”
Anh đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào, nói: “Tới đi...” Nháy mắt đưa thằng bé đến nơi sâu nhất.
“A...” Ninh Tiểu Thuần kích động cắn một cái lên vai anh, răng cắm sâu vào thịt vai. Theo va chạm mãnh liệt của anh, người cô run rẩy vài lần, hai người đồng thời lên đỉnh.
Khi Ninh Tiểu Thuần buông đôi chân quấn chặt eo Cung Triệt, rã rời nằm trên giường, đây là lần thứ tư hai người kịch chiến. Máu toàn thân cô chảy thông suốt, cô nhắm mắt, thoả mãn thở dài. Dụς ∀ọηg như hố sâu vĩnh viễn không thể lấp đầy, đã ngã vào là không trở lên được.
Cung Triệt nghiêng người nằm xuống, nâng tay vén tóc vì mồ hôi mà bết dính trên mặt Ninh Tiểu Thuần, anh hỏi cô: “Thoả mãn chưa?”
Ninh Tiểu Thuần lúc này đã mệt rũ rượi, đầu lâng lâng, không thể suy nghĩ, cô mơ mơ màng màng đáp, rồi nghiêng người, tìm vị trí thoái mái bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Vị trí cô cho là thoải mái chính là gối lên tay Cung Triệt, rúc vào иgự¢ anh, ôm hờ anh ngủ. Chắc ngày mai sau khi tỉnh dậy cô mà biết mình đã làm những chuyện gì, sẽ xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Cung Triệt nghe cô gái hít thở đều đều, anh cúi đầu nhìn cô ngủ an lành, đành phải mỉm cười. Anh không rút cánh tay ra ngay, vì anh sợ làm cô thức giấc.
Dạo này thật là hỗn loạn, thậm chí ngay cả mấy tình huống tưởng chừng chỉ có trong phim cũng rơi xuống người họ. May mà anh tìm được cô, may mà anh đang ở cạnh cô, nếu cô bị Tưởng Phàm đưa đi, sự việc sẽ còn phát triển ra sao nữa, anh không thể đoán, cũng không muốn đoán.
Anh nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, trong lòng liền hoảng sợ, anh không biết bản thân tại sao lại thế, có lẽ anh cố chấp muốn chiếm giữ, không muốn đồ của mình bị người khác dây vào. Anh chỉ có thể dùng cách giải thích này.
Thế nhưng, cô không phải đồ vật, cô là con người có tình cảm có suy nghĩ...
Aiz, tựa như có một sợi dây tình cảm khó nói thành lời chầm chậm nảy sinh trong lòng, nhưng anh không chạm đến được, lại nhìn không ra, điều này làm anh khó nghĩ đến phiền não. Cung Triệt đưa tay vuốt vuốt tóc, cúi đầu nhìn Ninh Tiểu Thuần trong lòng. Hai mắt cô nhắm nghiền, lông mi thật dài theo hơi thở nhè nhẹ mà run run, tạo một bóng mờ trên mặt.
Cô có sóng mũi cao thẳng, trên chóp mũi còn đôi ba vết tàn nhang, nhưng bị phấn lót che không nhìn thấy rõ. Khuôn miệng nhỏ nhắn có bờ môi đẹp, nhưng cũng không phải quá xuất sắc. Ngũ quan hợp lại, cả khuôn mặt nhìn sơ không được xem là đẹp sắc sảo, nhưng lại rất có nét, rất dễ nhìn, càng nhìn càng dễ thương.
Anh hình như chưa từng thật sự ngắm cô, cô là cô gái dịu dàng kiên cường, khi yếu ớt sẽ làm người ta không kiềm được muốn ôm vào lòng, lo lắng chăm sóc. Tim anh khẽ nhói, đáy mắt bất giác đầy dịu dàng. Anh không tự chủ chìa ngón tay, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi cô.
Ninh Tiểu Thuần như cảm thấy có vật gây rối trên môi, ưm một tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mấp máy, khẽ mở khẽ khép, như mời gọi ai đó âu yếm. Cung Triệt không kiềm được cúi xuống hôn lên đôi môi ướƭ áƭ đỏ mọng ấy, nhưng chỉ nhẹ lướt vài cái rồi rời đi. Vì anh bị cử chỉ của mình làm hoảng sợ, anh ngây người nhìn môi cô, suy nghĩ có phần hỗn loạn.
Một lát sau, anh nhẹ rút tay mình ra, phủ áo choàng tắm ra ban công. Anh đứng dưới bầu trời đêm, gió đêm hây hẩy, bầu trời đầy sao, nhấp nháy lập loè. Ánh trăng như nước sông trút xuống không ngừng, dần dần chiếu sáng khách sạn.
Đứng trên ban công trong chốc lát, phiền não trong lòng như bị gió đêm thổi đi ít nhiều, anh xoay người vào phòng, nhìn nhìn di động, bây giờ đã là mười giờ đêm. Anh đoán bữa tiệc chắc hẳn đã kết thúc. Thêm nữa, anh gián tiếp nợ ân nghĩa Tưởng Phàm. Nợ ân nghĩa là khó khăn nhất, anh lại không thích mang nợ người khác, thế là anh cầm di động, lục tìm danh bạ, tìm số điện thoại Tưởng Phàm, chần chờ một hồi, mới bấm gọi.
Điện thoại vang lên một lát mới được nhận, Cung Triệt nói: “Là tôi, Cung Triệt, anh hiện giờ đang ở đâu?”
Tưởng Phàm bên kia ngay lúc nghe thấy giọng Cung Triệt, có hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại, anh đáp: “Tôi trong quán rượu.”
“Bây giờ rảnh không? Tôi muốn gặp anh.” Cung Triệt hỏi.
“Rảnh.” Tưởng Phàm thẳng thắn đáp.
“Tốt lắm, nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu.”
Cung Triệt cúp điện thoại, đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Vòi sen bắn dòng nước ấm áp, từ đỉnh đầu anh đi thẳng xuống, phòng tắm mờ mịt hơi nước. Cung Triệt sờ đến trên vai chỗ Ninh Tiểu Thuần cắn, bất lực nở nụ cười. Trên vai còn dấu răng rất rõ, in thật sâu trên da anh, trong thời gian ngắn khó mà biến mất.
Khi đó anh bị cô cắn, cảm thấy có chút đau đớn, anh kêu đau rồi không có phản ứng gì. Anh tình nguyện bị cô cắn, để lại dấu vết không thể sao chép, dấu vết chỉ duy nhất thuộc về cô.
Tại sao lại như vậy, nguyên nhân anh không biết, anh chỉ biết là anh muốn thế, nên cứ để thế. Nước từ vòi sen chảy xuống, làm mờ vẻ mặt anh.
Nửa tiếng sau Cung Triệt ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, lúc tới quán cà phê, Tưởng Phàm đã ngồi chờ. Anh ung dung đi qua, gật đầu chào anh ta.
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn uống gì?” Một người phục vụ đến hỏi.
“Cà phê đen, không bỏ đường, cám ơn.” Cung Triệt đáp.
“Vâng, xin chờ một lát.” Phục vụ đi khỏi.
“Khẩu vị của anh khá giống tôi.” Tưởng Phàm ngồi đối diện lên tiếng.
“A, vậy à.” Cung Triệt thản nhiên đáp.
Quán cà phê trang trí theo phong cách rất nhẹ nhàng, bức tranh lớn trên tường rất đẹp, tấm kính trên bề mặt bức tranh phản chiếu phố xa đông nghịt ngoài cửa sổ, cảnh đường phố rất thư thái rất tuyệt vời. Trong quán ánh đèn sáng rõ, ấm áp chiếu khắp mọi góc. Hai người đàn ông ngồi trong góc chốc lát đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Hai người đàn ông xuất sắc đủ sánh bằng ngôi sao quốc tế được bao phủ trong ánh đèn nhạt màu, tựa như thiên sứ được bọc trong ánh hào quang, hào quang của họ như khiến cả quán sáng rực. Nếu có paparazi trong quán này, chắc chắn sẽ khai thác thành tin tức.
Tổng giám đốc của hai công ty lớn trong giới tài chính cùng ngồi uống cà phê, chuyện này chấn động biết bao nhiêu... Nếu chụp mấy tấm hình, tuỳ ý bịa đại mấy câu, là có thể lên trang đầu, thành tin tức độc quyền, lượng tiêu thụ của báo cứ tăng lên vù vù.
“Hôm nay, cám ơn anh.” Cung Triệt tao nhã nhấp cà phê, buông tách nói.
“Có gì đâu, không cần nói cám ơn.” Tưởng Phàm vẫn giữ vẻ tươi cười ung dung.
Cung Triệt nghĩ đến đầu sỏ gây ra chuyện này, đang cân nhắc xem nên nhắc đến thế nào. Tưởng Phàm như có năng lực quan sát nhạy bén, anh như nhìn thấu suy nghĩ Cung Triệt, chậm rãi nói: “Chàng trai kia là nhân viên làm việc ở đại lí xe, cô gái là con gái tập đoàn nào đó, người nhà cô gái phản đối hai người quen nhau, nên chàng trai bất đắc dĩ phải chọn cách này...”
Cung Triệt nghe vậy, không nói gì. Dùng thủ đoạn thấp hèn này, ý đồ gạo nấu thành cơm để đạt mục tiêu, đẩy người khác vào thế đã rồi. Cách làm này thật khiến người ta khinh thường, hại người lại hại mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc