Lúc này Ninh Tiểu Thuần trên người chỉ còn độc chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ ren trắng, đáy quần đã thấm ướt một mảng. Vì cô ngồi trên bàn, Cung Triệt liếc sơ đã thấy dấu vết ẩm ướt trên đáy quần, anh cười gian manh, kề sát tai cô nói nhỏ: “Em gấp gáp đến vậy sao, ҨЦầЛ ŁóŤ ướt hết rồi này, chậc chậc...” Anh còn còn cố ý dịch ௱ôЛƓ, chạm thằng bé vào chỗ kín của cô. Thằng bé vừa xìu xuống khi nãy giờ lại muốn thức tỉnh, đứng thẳng hiên ngang, chuẩn bị phô trương sức mạnh.
Ninh Tiểu Thuần khó chịu quay đầu, mặt đã đỏ bừng bừng. Tuy cô không còn là cô gái ngây thơ chưa từng trải, nhưng mỗi lần đối mặt với sự khiêu khích trêu đùa của Cung Triệt, cô lúc nào cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói đến cùng là do đạo hạnh không đủ cao mà.
Cung Triệt lướt tay qua nơi thầm kín của Ninh Tiểu Thuần, dù còn các ҨЦầЛ ŁóŤ, nhưng cảm giác vẫn rất mạnh, khiến cả người cô run rẩy, chất dịch chảy ra không dứt, tay Cung Triệt cũng bị ướt. “Em muốn lắm rồi phải không?” Anh thì thầm bên tai cô, Ninh Tiểu Thuần chưa kịp phản ứng, ngón tay anh đã đẩy vào trong mang theo cả ҨЦầЛ ŁóŤ. Kích thích bất ngờ khiến cô bật kêu lên. Anh thấy phản ứng của cô, mỉm cười, tốc độ ra vào nhanh hơn. Một ngón tay không thoả, dùng luôn cả hai ngón. Nhưng còn cách lớp vải, không thể vào sâu bên trong, anh nâng hai chân cô lên, kéo ҨЦầЛ ŁóŤ xuống.
Không còn được che đậy, khu vườn màu hồng của cô bị nhìn rõ mồn một. Chất dịch thấm ướt đám cỏ, lấp lánh nhiều chỗ. Anh không kìm được đưa tay vuốt ve, nơi đó của cô có chất dịch chảy ra, anh chậm rãi xoay tròn chạm vào cửa mình. Ngón giữa nhẹ nhàng tiến vào, vì được bôi trơn, ngón tay vào rất dễ dàng, đi lại thoải mái trong lối vào. Ngón tay vừa nhẹ nhấc lên đã ᴆụng đến nhuỵ hoa, vuốt ve nhè nhẹ. Chậm rãi, anh chen ngón trỏ vào thêm, ngón trỏ và ngón giữa khép lại ra vào rất nhanh, hoà với chất dịch, phát ra âm thanh mê hoặc.
“Ah...A a...” Ninh Tiểu Thuần hai tay nắm chặt cánh tay Cung Triệt, không chịu nổi phải ՐêՈ Րỉ. Cô cảm thấy cả người lơ lửng, bồng bềnh, cảm giác sung sướng dâng đầy trong người, cảm giác cực khoái khiến người ta mê muội. Cô bất giác co thắt kẹp chặt ngón tay, lúc co thắt bên trong siết ʍúŧ thật mạnh, Cung Triệt có thể cảm thấy bên trong bao bọc, hút ngón tay thật chặt, suýt chút nữa đã không thể động đậy. Anh có thể tưởng tượng cảm giác vật của anh được bên trong tuyệt vời này ʍúŧ chặt, cảm giác đó như lọt vào thiên đường ở trần gian.
Một bàn tay anh đặt ở dưới bụng cô, ấn từ trên xuống, tay kia thì di chuyển trong cô, khiến bên trong càng thêm hút chặt ngón tay anh. Ngón tay trong lối đi tìm kiếm điểm G, từ cửa vào khoảng 5cm phía trên có một gò nhỏ như hạt đậu, anh bỗng đè mạnh nó, rồi buông ra, cứ thế lặp lại không ngừng. Dưới sự kích thích, điểm G đã nhô lên, cô cảm thấy như đã lên đến đỉnh Thiên đường, hưng phấn khó diễn tả thành lời.
Ngón tay anh làm tư thế ‘ngoắc’ ra ngoài, anh quan sát vẻ mặt cô, lực tay và chiều sâu tuỳ theo ý muốn của cô mà thay đổi. Cô bám chặt tay anh, rất chặt, cánh tay anh đã nổi lên mấy vết hồng hồng. “Vào đi, anh vào đi...” Cô ngại ngùng khẩn cầu.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần mặt mày đỏ ửng, mồ hôi đổ đầm đìa, thì không trêu nữa, để cô nằm ngửa trên bàn, anh đứng thẳng, tiến vào theo góc 180 độ. Thằng bé trong cô chầm chậm tiến vào, đưa vào một ít lại rút ra gần hết chỉ còn dính đỉnh đầu, khiến cô khó chịu vô cùng. Cô tức giận vỗ vỗ lưng anh, trừng mắt. Anh cười cười, rồi đẩy vào hết, nhưng không đưa đẩy mà ngoáy đảo. Của anh và của cô áp vào nhau, ma sát nhau, nhất là cánh hoa cùng nhuỵ hoa được cọ xát kích thích thoả mãn cực kì.
Anh dán sát tai cô hỏi: “Cảm giác thế nào? Thoải mái không?” Ninh Tiểu Thuần không trả lời, chỉ đẩy anh. Anh vỗ vỗ ௱ôЛƓ cô, nâng hai chân cô lên để trên khuỷu tay, trong lúc thay đổi tư thế vẫn không để thằng bé trượt ra, thừa cơ dồn sức, tiếp tục đẩy vào rút ra. Anh cố không để mình thoả mãn, anh không muốn giao nộp νũ кнí quá sớm. Hai chân cô kẹp chặt anh, để anh đè hẳn lên cô. Anh điên cuồng tiến vào hai phút, Ninh Tiểu Thuần đã không khống chế nổi, “A...” Cô đã lên đỉnh điểm.
Cô ghé lên vai anh mà thở, khắp người thoả mãn, chất dịch ấm áp từ trong chảy ra, dính trên đùi rồi chảy xuống. Anh vén tóc cô: “Anh vẫn chưa thoả mãn...”
“Hửm...” Cô khó hiểu nhìn anh.
“Em nằm sấp lại.” Anh cười cười, chỉ vào ghế dựa cách đó không xa. Anh nói rồi ôm cô đi qua, cô xoay người, nằm sấp lên ghế, nắm lưng ghế, đưa ௱ôЛƓ ra. Anh hôn cổ và lưng cô. Anh đi vào từ phía sau, tay từ sau luồn qua khe hở giữa người cô và lưng ghế ra phía trước, một ngón tay phối hợp. “Áh...” Ninh Tiểu Thuần không ngờ anh dùng cách này, cô hơi hoảng sợ. Anh tấn công hai mặt, ra vào rất nhanh, cô không còn chịu được, cực sướng lại lần nữa kéo đến.
Rong ruổi hai phút, anh cũng không kiềm được, chuẩn bị kết thúc. Anh ôm bụng cô quỳ xuống, thằng bé vẫn ở nguyên trong cô, sau đó hít sâu vài cái, bỗng đẩy vào lần cuối cùng. Cô hét lên, anh cũng gầm nhẹ, toàn thân run rẩy, тιин ∂ị¢н nóng hổi phun ra, kéo dài mạnh mẽ. тιин ∂ị¢н hoà với chất dịch từ nơi âи áι chảy ra, dính dính lên đùi.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế, thở hổn hển dựa sát nhau. “Còn nghi ngờ năng lực của anh không?” Hơi thở ấm áp phả lên tấm lưng trần trụi trơn bóng của cô, cô rụt rụt người. “Em, em nghi ngờ anh hồi nào, tự anh hiểu sai. Tự tưởng bở, biểu hiện dư thừa.” Cô lẩm bẩm.
Mắt Cung Triệt loé sáng, giận hờn nói: “Vậy là em không hài lòng biểu hiện vừa rồi của anh sao?”
Suy luận kiểu gì vậy nè? Ninh Tiểu Thuần nhíu mày.
“Hồi nãy em hưởng thụ lắm mà.” Cung Triệt cúi đầu cười, nhéo nhéo иgự¢ như phạt cô.
“Này... anh buông ra, em mệt lắm rồi.” Giữ tư thế này, tay chân cô sắp mất cảm giác rồi.
Cung Triệt buông cô ra, ngồi phịch xuống ghế. Ninh Tiểu Thuần nhìn nhìn anh, bảo: “Cháo trong nồi, anh ăn đi. Nhìn biểu hiện vừa rồi của anh hình như đã hết bệnh, chắc đi làm lại được rồi.” Cô chống cằm quan sát anh.
“Mai anh đến công ty. Hồ tổng sẽ đến dự cuộc họp quan trọng, còn nữa, ngày mốt tổ chức đấu thầu, anh không về không được.” Cung Triệt day day trán, “Múc cho anh chén cháo đi.”
À, vậy à. Vậy ngày mai biết đâu lại gặp Tươi Mơn Mởn. Lại thêm, phòng làm việc của Lục Tử Hiên cũng tham dự đấu thầu, không biết kết quả thế nào. Ninh Tiểu Thuần vừa đi vào bếp vừa nghĩ ngợi.
Cung Triệt quả nhiên hôm sau đi làm lại, Ninh Tiểu Thuần đã đến văn phòng chuẩn bị tài liệu họp từ sớm. Đây là cuộc họp đột xuất, nếu không phải hôm qua Cung Triệt nói cô biết, cô còn không biết chuyện này. Lúc trước họp với Hồ tổng, đều do Cung Triệt đích thân một mình bàn bạc, nhưng lần này còn triệu tập toàn bộ trưởng phòng các phòng ban, theo đó cho thấy cuộc họp lần này quan trọng vô cùng.
Khi Ninh Tiểu Thuần đến phòng họp phát tài liệu ở mỗi vị trí, các trưởng phòng nối đuôi nhau bước vào, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng đến Cố Minh Vũ. Anh ta mặc bộ âu phục vừa vặn, môi mím chặt, trong mắt có tơ máu, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, giống như vừa mới đi xa về gấp. Cô sực nhớ chuyện hạng mục Thanh Đảo, chẳng lẽ anh ta vừa từ Thanh Đảo gấp gáp quay về?
Cố Minh Vũ chạm phải mắt Ninh Tiểu Thuần, mỉm cười xem như chào hỏi. Ninh Tiểu Thuần cũng cười chào lại, sau đó bước ra khỏi phòng. Trong lúc cô dẫn mấy cô bưng bê đồ uống từ phòng trà nước đi ra, thì thấy Cung Triệt và Hồ tổng từ ngoài đi tới. Đương nhiên, Tươi Mơn Mởn cũng ở đó, anh ta vẫn mặc bộ âu phục màu bạc, mái tóc bồng bềnh, nhưng có điều lần này có đeo kính, là kiểu kính viền nửa tròng gọng vàng, tăng thêm dáng vẻ thư sinh và chín chắn. Phong cách người này sao lại thay đổi vào lúc thế này chứ. Mấy MM đang cắm cúi làm việc đều lén nhìn về phía họ, mỗi ánh mắt đều hiện trái tim màu hồng. Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, nhóm OL cũng là những người quan trọng hình thành hàng ngũ háo sắc.
Mấy người đàn ông từ ngoài cửa thấy Ninh Tiểu Thuần đang đứng ngoài phòng trà nước, Hồ tổng niềm nở vẫy tay với cô, ánh mắt Ngô Kì Vũ sâu lắng nhìn cô, lịch sự gật đầu, Ninh Tiểu Thuần cũng mỉm cười gật đầu với họ. Đột nhiên cô thấy Cung Triệt nhíu mày, không vui nhìn cô, cô giật thót, chẳng lẽ cô làm sai gì sao? Lắc lắc đầu, cô nhanh chóng dẫn mấy cô kia vào phòng họp.
Cung Triệt dẫn Hồ tổng vào phòng họp, các trưởng phòng đều đứng lên chào “tổng giám đốc”. Cung Triệt gật đầu, mời Hồ tổng ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi xuống. Ninh Tiểu Thuần đặt mấy tách trà xong, mau chóng chạy ra sau lưng Cung Triệt ngồi.
Cung Triệt hắng giọng, mở đầu cuộc họp: “Cuộc họp lần này chủ yếu bàn chiến lược tiêu thụ lụa Thịnh gia, đây là nhiệm vụ hàng đầu trong quý này của Hoàn Nghệ chúng ta, mọi người phải thực hiện nghiêm túc...” Lần này họp rất lâu, Ninh Tiểu Thuần hết sức chăm chú làm biên bản, mắt nhìn thẳng, tránh ánh mắt chăm chú từ đối diện bắn tới. Ngô Kì Vũ này muốn làm gì vậy, không phải lần trước cô đã nói rõ ràng rồi sao, đang họp mà anh ta trắng trợn nhìn cô, cô làm sao chịu nổi đây. Cô chỉ muốn sống yên ổn, không muốn thành nhân vật bị nhóm háo sắc ngoài kia công kích.
Đến giờ ăn trưa, cuộc họp cũng kết thúc, Cung Triệt nói: “Mọi người đã rõ nhiệm vụ cần làm của cuộc họp lần này rồi chứ?” Anh nhìn quanh phòng một vòng, thấy tất cả mọi người đều gật đầu, hài lòng nói: “Tốt lắm, hi vọng tất cả thực hiện cho tốt. Cuối cùng còn một việc tôi muốn thông báo với mọi người, Hồ tổng phải về tổng công ty, nhưng vì phối hợp với chúng ta mà anh Ngô Kì Vũ của lụa Thịnh gia sẽ ở lại, làm cố vấn tiêu thụ cho chúng ta, đảm nhiệm chức vụ ở Hoàn Nghệ, mong mọi người giúp đỡ cố vấn Ngô hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiếng nói vừa dứt, cả phòng vỗ tay rào rào. Ngô Kì Vũ đứng lên, lịch sự giới thiệu bản thân, được các cô vỗ tay nồng nhiệt nhất. Ninh Tiểu Thuần vô tình nhìn bà cô già, bắt gặp ánh mắt cô ta tham lam như sói vồ mồi, không khỏi rùng mình, thật là khủng khi*p mà. Bà cô già đổi mục tiêu rồi à, chuẩn bị làm trâu già gặm cỏ non á?
Tan cuộc họp, các trưởng phòng đi về gần hết, Cố Minh Vũ lúc ra đến cửa phòng bị Cung Triệt gọi lại: “Vũ, ở lại ăn cơm với chúng tôi.” Cố Minh Vũ nhìn họ, gật đầu quay lại. Ninh Tiểu Thuần nhìn họ một cái, cảm thấy không còn chuyện của cô, chân như bôi mỡ lẹ làng chuồn đi, ai ngờ Tươi Mơn Mởn ở đằng sau gọi cô: “Cô Ninh.” Ninh Tiểu Thuần đành phải dừng lại, quay đầu miễn cưỡng cười cười, “Có chuyện gì không?” Tươi Mơn Mởn vừa định mở miệng, điện thoại của cô vang lên, cô như trút được gánh nặng, cầm điện thoại, đi ra ngoài nghe.
Là Lục Tử Hiên gọi tới, ít nhiều gì cú điện thoại này cũng đỡ cho cô khỏi gặp mặt Tươi Mơn Mởn. Cung Triệt đều còn ở trong, nếu anh ta nói gì đó không nên nói, cô biết phải làm sao đây.
“Alo, Tử Hiên?” Ninh Tiểu Thuần nhận điện thoại.
“Giờ em rảnh không, đi ăn cơm với anh?”
“Có, có,” đương nhiên rảnh, đây là lý do tốt nhất, có thể đường hoàng từ chối Tươi Mơn Mởn, “Anh ở đâu?”
“Trên đường đến, em ở đại sảnh chờ anh một chút, anh đến nhanh lắm, đừng bỏ đi đâu .” Lục Tử Hiên dặn dò.
“Vâng, em biết rồi.” Ninh Tiểu Thuần nhức đầu, cúp điện thoại.
Lục Tử Hiên đang chạy trên đường cũng cúp điện thoại, nhìn xấp giấy tờ để một bên, khoé miệng nhếch lên, tròng mắt hiện lên tia sáng khó hiểu.
Đây là “chân tướng”, đây là chứng cớ sao? Các người chờ xem, tôi không để mấy người sung sướng như vậy đâu. Bất kể thế nào, tôi phải trả cho các người gấp bội. Lục Tử Hiên giẫm mạnh chân ga, phóng nhanh đến Hoàn Nghệ.
Bên đây Ninh Tiểu Thuần vui vẻ cất điện thoại, chuẩn bị về phòng thu dọn, thì Ngô Kì Vũ và Hồ tổng đi ra, thấy Ninh Tiểu Thuần nói xong điện thoại, nên bước lại: “Cô Ninh, tôi...”
“Có chuyện gì không ạ?” Ninh Tiểu Thuần muốn nhanh chóng bỏ đi.
“Cùng ăn cơm nhé?” Tươi Mơn Mởn mời, vẻ mặt chờ mong.
Tươi Mơn Mởn à, tôi làm gì có tư cách ăn cơm với mọi người, giám đốc, tổng giám đốc, Hồ tổng, thêm cố vấn Ngô anh, bốn sếp lớn lận nha, cô sao nhận nổi. “Thôi ạ, tôi có hẹn rồi.” Ninh Tiểu Thuần từ chối.
Tươi Mơn Mởn vẻ mặt hoài nghi, “Vậy à? Với ai vậy?”
Cô hẹn ai, liên quan gì đến anh ta chứ!! Sao anh ta lại hỏi tới, Ninh Tiểu Thuần rất bực mình. “Anh Ngô à, đây là chuyện riêng của tôi, chúc mọi người ăn ngon miệng.” Cô nói xong đi về phòng làm việc của mình.
“Tiểu Ngô, lại đây.” Hồ tổng gọi. Ngô Kì Vũ nhìn theo bóng lưng Ninh Tiểu Thuần, thở dài, đi lại chỗ Hồ tổng. “Cậu nói gì với cô Ninh thế để Cung tổng đứng đợi này.” Hồ tổng không hài lòng.
“Cung tổng, ngại quá, để anh đợi lâu.” Ngô Kì Vũ xin lỗi.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tôi hiểu mà.” Cung Triệt như đang trêu ghẹo, “Có điều, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, trợ lý Ninh của chúng tôi là hoa đã có chủ rồi.”
“Tôi...” Ngô Kì Vũ nghẹn lời, da mặt mỏng, nên trên mặt đỏ ửng.
Hồ tổng nghe Cung Triệt nói, nghiêng sang nhìn Ngô Kì Vũ. Thằng nhóc này không phải quen với Dương Vi cháu mình à, sao giờ lại theo đuổi trợ lý của người ta, chẳng lẽ một chân đạp hai thuyền? Nghĩ thế, Hồ tổng nổi giận, không vui nhìn Ngô Kì Vũ.
Cố Minh Vũ ở bên cạnh xem kịch hay, lại hơi nghi ngờ, tổng giám đốc nhà anh sao lại tổn thương con người ta vậy, y như cậu bé ghen tuông kì cục ấy.
Ninh Tiểu Thuần đương nhiên không biết tình hình mấy người bên này, cô chỉ chậm chạp thu dọn, không muốn chạm mặt với họ. Sau này Tươi Mơn Mởn làm việc ở Hoàn Nghệ, không tránh khỏi sớm muộn gì cũng gặp mặt ở công ty, muốn ૮ɦếƭ quá đi. Í, phòng làm việc của anh ta ở đâu đây? Trăm ngàn lần đừng cùng tầng với cô nha...