Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 17

Tác giả: Y Sắc

Ninh Tiểu Thuần ăn cơm trưa, chiều chạy về công ty làm việc. Cô đang ngồi trước computer đánh máy, chợt nhận điện thoại nội bộ của Cung Triệt, đầu dây kia Cung Triệt nói: “Em call ngay Cố Minh Vũ đến phòng anh, liền, lập tức.” Nói xong cúp máy. Ninh Tiểu Thuần sợ đến mức rơi luôn điện thoại, có vẻ Cung Triệt đang nổi cơn thịnh nộ, tính tình nóng nảy, cô có thể tưởng tượng cả người anh tản ra hơi thở nguy hiểm, người nào muốn sống chớ đến gần.
Cô nhanh chóng bấm số gọi Cố Minh Vũ, ai ngờ đợi một hồi không ai nghe. Cô sợ lửa giận của Cung Triệt sẽ cháy lan qua mình, đành phải tự mình xuống dưới lầu tìm Cố Minh Vũ. Ai ngờ cũng trống không, Cố Minh Vũ không ở phòng anh ta, hỏi thăm mới biết anh ta đến phòng tài vụ, Ninh Tiểu Thuần đành xuống phòng tài vụ tìm. Anh ta đang cùng “bà cô già” trưởng phòng Lý bàn bạc công việc, Ninh Tiểu Thuần bất chấp khó khăn đi tới, nói: “Giám đốc, tổng giám đốc tìm anh, gấp lắm.”
Cố Minh Vũ ngẩng lên nhìn Ninh Tiểu Thuần vì chạy khắp nơi mà mướt mồ hôi, lịch sự lấy khăn ra đưa cô, “Tôi biết rồi, cô lau mồ hôi đi.” Ninh Tiểu Thuần sao dám nhận khăn anh ta đưa, bà cô già ở bên cạnh như hổ rình mồi, cô khoát tay: “Cám ơn giám đốc, tôi có khăn rồi.”
Cố Minh Vũ đành rụt lại, đứng lên đi ra. Ninh Tiểu Thuần lau mồ hôi, gật đầu chào bà cô già rồi đuổi theo Cố Minh Vũ. Cô dè dặt nói với Cố Minh Vũ: “Giám đốc, tổng giám đốc hình như đang giận lắm, anh biết có chuyện gì không?”
Cố Minh Vũ ngẩn người, lòng chợt dấy lên nỗi bất an, nhưng anh vẫn cười thân thiện, “Tôi cũng không biết.” Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, đành phải yên lặng đi theo sau anh.
Về lại văn phòng tổng giám đốc, Ninh Tiểu Thuần thấy Cố Minh Vũ vào phòng Cung Triệt, một cánh cửa, ngăn cách hoàn toàn bên trong và bên ngoài. Cô lén đến gần, ép tai lên cửa nghe ngóng, nhưng không nghe được gì. Kỹ thuật cách âm tốt quá trời! Cô đành ỉu xìu về bàn làm việc.
Cố Minh Vũ vừa vào thấy Cung Triệt mặt mày u ám ngồi sau bàn, anh ta bước đến hỏi: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện tốt cậu làm đây!” Cung Triệt nhấc tay ném tập hồ sơ qua, ngã dựa vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Minh Vũ.
Cố Minh Vũ nhanh nhẹn cầm lên xem, sắc mặt ngày càng tệ, anh đóng lại, “Tổng giám đốc, tôi...”
Cung Triệt ngắt ngang lời anh: “Đừng nói câu xin lỗi vô nghĩa với tôi, hạng mục Thanh Đảo, Hoàn Nghệ bỏ ra bao nhiêu tiền của và nhân công, cậu cũng đã biết. Tôi giao hạng mục này cho cậu phụ trách, mà bây giờ lại sai sót đến thế này.”
“Tổng giám đốc, là sai lầm của tôi. Tôi lập tức xử lý, giảm thiểu hết mức tổn thất cho Hoàn Nghệ.” Cố Minh Vũ nắm chặt tay, nghiêm túc nói. Anh muốn sửa chữa ngay lập tức.
Cung Triệt xoa xoa ấn đường: “Ngự Hoa hiện giờ luôn đoạt việc làm ăn của Hoàn Nghệ, từng bước tiếp cận, chúng ta phải dồn hết sức, làm tốt 100%, không để người khác mượn cớ.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Cố Minh Vũ nói.
“Cậu đi giải quyết đi, đừng để tôi thất vọng. Tôi biết cậu có năng lực, hi vọng tôi không nhìn lầm người.” Câu cuối cùng Cung Triệt còn nhấn mạnh.
“Xin tổng giám đốc yên tâm.” Cố Minh Vũ nói xong, gật đầu chào Cung Triệt.
Cung Triệt dời ghế đến cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều xuyên qua thuỷ tinh trong suốt khúc xạ vào trong, dịu dàng chiếu lên người anh, anh nhắm mắt đưa tay xoa xoa ấn đường.
Khi anh biết công trình Thanh Đảo có sai sót, còn nhận được tin tức về mối quan hệ của Cố Minh Vũ. Ngự Hoa trước kia luôn đứng sau Hoàn Nghệ, nhưng từ khi tổng giám đốc mới đảm nhiệm, dưới sự dẫn dắt của người mới, Ngự Hoa liền tăng trưởng vượt bậc, trở thành đối thủ cạnh tranh cực mạnh của Hoàn Nghệ. Gần đây Cố Minh Vũ còn qua lại với nhân viên cấp cao của Ngự Hoa, Cố Minh Vũ là bạn bè cùng phấn đấu của anh, cũng có thể coi là trợ thủ đắc lực của anh, nếu anh ta bị lấy đi, Hoàn Nghệ mất đi một tướng tài, hậu quả khó lường.
Lần này công trình Thanh Đảo có sơ suất, không biết là bất trắc hay cố tình. Bất luận thế nào, anh không thể lơ là. Phải nuôi sống mấy ngàn người trên dưới Hoàn Nghệ, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Cung Triệt quay ghế lại, nhấn điện thoại nội bộ, gọi Ninh Tiểu Thuần: “Triệu tập trưởng phòng các phòng ban cho anh, mười phút nữa họp.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Ninh Tiểu Thuần vừa định để điện thoại xuống, đầu kia bổ sung một câu, “Sau khi thông báo xong, pha ly cà phê cho anh, không bỏ đường.”
“Được ạ.”
Lúc Ninh Tiểu Thuần bưng cà phê đi vào phòng họp, Cung Triệt đang ngồi ở vị trí chủ toạ, nhíu mày, vừa lật văn kiện vừa nói chuyện. Cô đặt cà phê xuống, Cung Triệt lịch sự cám ơn.
Cô im lặng ngồi bên cạnh ghi biên bản, nghe họ nói chuyện, mới biết một hạng mục lớn của Hoàn Nghệ xảy ra vấn đề, khó trách Cung Triệt sắc mặt khó coi đến vậy. Cô cảm thấy tinh thần anh rất kém, trong lúc họp cứ lấy tay day day ấn đường.
Lúc họp điện thoại cô rung lên mấy lần, là Lục Tử Hiên gọi tới, nhưng cô không thể đi ra ngoài nghe điện thoại được. Cuối cùng Lục Tử Hiên nhắn tin qua, bảo hôm nay có việc, không thể đón cô. Cô nhìn thoáng qua, rồi nghiêm chỉnh họp tiếp.
Cùng lúc đó, Lục Tử Hiên về sớm, lái xe vào hướng trung tâm thành phố, dừng trước một công ty. Hắn nhìn bảng hiệu ngoài cửa “Công ty điều tra Lợi Phong”, nhanh nhẹn bước vào.
“Xin chào anh. Thám tử chuyên nghiệp của Lợi Phong sẽ tìm ra chân tướng anh muốn, chúng tôi chỉ nói chuyện bằng chứng cớ. Xin hỏi anh muốn điều tra việc gì?” Một gã đàn ông đẩy đẩy mắt kính ngồi sau bàn, chuyên nghiệp nói.
Lục Tử Hiên lấy hai tấm hình trong túi ra, để trước mặt gã ta: “Hắn và cô ta.”
Gã đàn ông cầm tấm hình lên, là trai đẹp gái xinh, hơn nữa người đàn ông trong tấm hình có hơi quen quen. Rất giống công ty gia đình mà TV đã đưa tin, Cung Triệt tổng giám đốc Hoàn Nghệ?! Nhưng dựa vào đạo đức nghề nghiệp, gã ta không hỏi gì nhiều, mà hỏi yêu cầu điều tra rồi làm hợp đồng đưa Lục Tử Hiên kí tên.
Lục Tử Hiên vung 乃út, kí tên mình, sau đó nói: “Hi vọng anh mau chóng tìm ra.”
“Vâng, chúng tôi biết rồi.” Gã đó cười cười tiễn Lục Tử Hiên ra cửa.
Lục Tử Hiên ngồi vào xe, nhìn công ty điều tra, nghĩ thầm, chân tướng sẽ nhanh hiện ra thôi.
Đêm đó vì công ty có chuyện gấp, hắn đưa Ninh Tiểu Thuần về nhà trọ rồi đi, sau khi giải quyết xong việc thì lái xe quay lại nhà trọ, lại bất ngờ thấy trong phòng có đàn ông. Vì trời tối với khoảng cách khá xa, nên hắn không thấy rõ mặt mũi người đàn ông đó, nhưng cảm thấy thân hình rất giống Cung Triệt, vì thế lòng nghi ngờ nổi lên.
Hắn điều tra lâu như vậy mà không có kết quả, vậy chỉ còn cách tìm thám tử chuyên nghiệp tìm giúp hắn.
Vì sai sót trong hạng mục Thanh Đảo hơn nữa còn làm dự án lụa Thịnh gia, toàn bộ nhân viên đều bận rộn, Ninh Tiểu Thuần đã tăng ca liên tục ba ngày. Nhưng hôm nay có điều lạ lùng là, Cung Triệt vẫn chưa đi làm. Cô không biết anh vì sao không đến, là trợ lý cô không dám hỏi chuyện của tổng giám đốc, nhưng có một số giấy tờ cần anh kí gấp, cực chẳng đã, Ninh Tiểu Thuần đành bấm điện thoại gọi anh.
Một hồi lâu điện thoại mới có người bắt, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng nói: “Chào tổng giám đốc, em là Ninh Tiểu Thuần có số giấy tờ cần chữ ký của anh.”
“Khụ khụ, giờ anh ở nhà, em mang tới đi.” Giọng Cung Triệt khào khào.
“Anh không sao chứ?!” Ninh Tiểu Thuần cảm thấy giọng anh như bị cảm, nên lên tiếng hỏi.
“Ừ, cảm... Em mang tới đi, nhớ địa chỉ không?” Giọng nói vô cùng yếu ớt.
“Ừm, nhớ.” Cô đã đến đó một lần, sực nhớ cô hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”
“Khụ, em đến đây đi.” Anh nói xong rồi cúp điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần nhìn chằm chằm điện thoại, chợt nhớ anh từng nói không thích mùi thuốc bắc, chẳng lẽ anh ghét uống thuốc, sợ uống thuốc ư?! Ninh Tiểu Thuần như tóm được điểm yếu của anh, bỗng bật cười. Nhưng nhớ tới chuyện quan trọng phải làm, liền vội vàng cầm giấy tờ với túi xách xuống lầu.
Cô đón một chiếc taxi, có thể thanh toán lại tiền xe, chẳng dại gì đi xe buýt cho mệt. Lúc đi ngang tiệm thuốc, cô gọi tài xế dừng xe lại, xuống xe mua thuốc. Thuốc cảm, siro trị ho, thuốc hạ sốt đầy đủ mọi thứ, còn mua thêm túi chườm đá.
Nơi Cung Triệt ở nằm trong khu sang trọng nhất thành phố, cảnh quang tuyệt đẹp, giao thông thuận tiện, có người gác cổng, tuần tra, giám sát thiết bị phương tiện rất tốt, Ninh Tiểu Thuần đi qua vô vàn trạm kiểm soát, còn phải gọi điện xác nhận với Cung Triệt mới được vào. Cung Triệt ở lầu 9, Ninh Tiểu Thuần ôm một đống đồ lỉnh kỉnh đứng đợi thang máy. Chỗ này có bốn cái thang máy, nhưng kì lạ là chỉ có một cái hoạt động.
Một người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh bước tới nói: “Cô ơi, thang máy bị trục trặc, chúng tôi chuẩn bị bảo trì định kì toàn bộ, cô lên mau đi, lúc xuống có lẽ cô phải đi thang bộ giùm. Xin cô đừng phiền vì bất tiện này.”
“À, cám ơn.” Thang máy đến, Ninh Tiểu Thuần nhanh đi vào. Cung Triệt ở lầu 9 lận đó, cô mang giày cao gót đi xuống, vậy không phải chân cô hứng chịu hết sao? Cô nhất định mau chóng bắt Cung Triệt kí tên sau đó ra về trước khi người ta sửa thang máy mới được.
Ninh Tiểu Thuần đứng trước nhà Cung Triệt nhấn chuông, một hồi lâu sau mới nghe tiếng dép bên trong đi ra mở cửa, cửa mở ra, cô ngước lên chào, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt. Cung Triệt mặc đồ ở nhà, dáng vẻ thoải mái, có phong cách, nếu bỏ qua vầng trán nhăn nhó với đôi môi mím chặt, thì càng tuyệt vời. Anh nghiêng người để Ninh Tiểu Thuần vào nhà, sau đó đi đến quầy bar, “Muốn uống gì?”
“Không cần...” Ninh Tiểu Thuần đáp, cô phải nhanh nhanh đi về.
Nhà Cung Triệt thiết kế rất đơn giản, hết sức nam tính. Trong tủ rượu sau quầy bar để đủ kiểu chai rượu. Cung Triệt không màng lời cô nói, tự động rót cho cô một ly, vừa định xoay người, bỗng thấy choáng váng đầu óc, anh vội vịn mặt bàn, dựa người vào quầy bar, ly cầm trong tay rớt xuống, rơi lên quầy bar kêu loảng xoảng, nước chảy ra làm ướt áo sơ mi anh.
Ninh Tiểu Thuần quay đầu liền thấy anh khốn khổ ở quầy bar, cô chạy nhanh tới, đỡ Cung Triệt, lại bị cánh tay nóng hổi của anh làm hết hồn. Anh đổ đầy mồ hôi, môi mím lại, cô lo lắng hỏi han: “Anh sao vậy?” Vừa nói vừa áp lên trán anh, nóng kinh khủng, cô nhanh chóng vừa dìu vừa kéo anh đến ghế salon ngồi. Cô lấy túi chườm đá vừa mua ra, đặt lên trán anh, “Khám bác sĩ chưa, uống thuốc chưa?”
Cung Triệt cố cười, nói: “Chưa...”
“Anh, anh...” Ninh Tiểu Thuần tức đến nghẹn lời, người này sao không biết quý trọng bản thân gì cả.
“Anh nghĩ nằm một chút là đỡ, nào ngờ bệnh càng nặng hơn...” Cung Triệt cười khổ.
Ninh Tiểu Thuần chạy đi lấy khăn ướt lau mặt cho anh hạ sốt, “Chuyển thành viêm phổi thì rắc rối, chúng ta đến bệnh viện đi, gọi 120 là được.”
Cung Triệt giữ chặt tay cô, “Mất mặt lắm...”
“Anh cần mạng hay cần thể diện hả?” Ninh Tiểu Thuần hết cách.
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thể diện không thể mất.” Cung Triệt cười cười.
Ninh Tiểu Thuần trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này rồi còn có tâm trạng đùa giỡn được. Cô chợt nhớ một chuyện, thang máy không phải được sửa sao, nếu gọi 120, nhân viên y tế với cáng cứu thương sao lên đây được?
“Anh đứng lên được không? Giờ em gọi 120, sau đó chúng ta xuống dưới đợi, nhanh một chút. Vì thang máy không dùng được, nên chúng ta phải đi thang bộ.” Ninh Tiểu Thuần nói rồi đỡ anh đứng dậy.
“Đây là lầu 9.” Cung Triệt cười yếu ớt, “Mà chắc anh cũng đi không nổi nữa.”
“Vậy hàng xóm có ai không, đúng rồi, gọi bảo vệ cũng được. Anh chờ chút, em đi xuống nhờ họ lên giúp.”
Ninh Tiểu Thuần bật người, chuẩn bị lao ra cửa, thì bị một bàn tay nóng hổi giữ lại, Cung Triệt nói: “Không cần...”
“Anh lúc này mà còn quan tâm mặt mũi nữa sao?” Ninh Tiểu Thuần gỡ tay anh ra, anh mặt mày vui vẻ, bảo: “Ý anh là không cần gọi 120, cũng không cần nhờ bảo vệ giúp đỡ, em call giúp anh cho bác sĩ riêng đi.”
Nói sớm cho rồi, cô đỡ phải gấp gáp như vậy, “Điện thoại ở đâu?”
“Trong phòng, bác sĩ Tạ.” Anh nói xong mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ninh Tiểu Thuần chạy vội vào cầm điện thoại gọi, bác sĩ đến rất nhanh, là một người trung niên. Ông lau mồ hôi, nói với Cung Triệt đang nằm trên giường: “Tôi sau khi tan việc không cần tập thể dục, đến đây là được vận động à.”
Cung Triệt mở to mắt, yếu ớt nói: “Vậy tốt rồi, tiết kiệm tiền.”
“Tên nhóc này...”
“Bác sĩ, ông mau khám bệnh cho anh ấy đi, để lâu chắc bốc cháy quá.” Ninh Tiểu Thuần thúc giục vị bác sĩ đang tán gẫu.
“Đượ rồi, được rồi cô gái, đừng gấp.” Vị bác sĩ mỉm cười với cô, bèn khám bệnh cho Cung Triệt.
Nhờ công bác sĩ Tạ, Cung Triệt được truyền dịch, sốt cũng hạ dần, ông bảo Cung Triệt: “Có bệnh phải điều trị kịp thời, không sẽ biến thành viêm phổi thì khổ.” Nói với Cung Triệt xong quay sang trấn an Ninh Tiểu Thuần: “Cậu ta phải truyền dịch hai ngày, uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ.”
Ninh Tiểu Thuần đưa bác sĩ Tạ ra cửa, lúc quay vào thấy Cung Triệt đã ngủ, xem ra không kí tên được rồi. Cô cũng không thể lập tức chạy lấy người, bỏ mặc người bệnh ở nhà một mình, lương tâm không cho phép. Nên cô ở lại nấu cháo, cho anh uốn thuốc, đợi anh hạ sốt mới về.
Lúc cô từ nhà Cung Triệt đi ra, đã là chín giờ tối. Bụng kêu ục ục, cô mới phát hiện mình cơm trưa cơm chiều gì cũng chưa ăn. Người cô lúc này như nhũn ra, mệt không chịu nổi, thế này có tính là cống hiến vì công ty không đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc