Nghe lão hồ ly nói, lòng Ninh Tiểu Thuần dâng lên cảm giác bất an, trái lại Cung Triệt lại tràn đầy lòng tin, không lộ chút hoang mang. Anh đích thân đứng lên rót rượu cho Hồ tổng, “Hồ tổng, tôi thật kì vọng sự hợp tác của chúng ta, rất muốn có quyền tiêu thụ tơ lụa của Thịnh gia các ông, hơn nữa còn thật sự rất cần, nhưng về chuyện dự toán chúng tôi sẽ không nhượng bộ...”
Ninh Tiểu Thuần kinh hoàng, anh ta nói thế, cách làm cũng to gan mạo hiểm như vậy, không sợ vuột mất lần làm ăn này sao, hay là anh ta có cách không bị mất chuyện lần này?!
Quả nhiên, Cung Triệt không hề hoang mang: “Hồ tổng, tất cả mọi người có thể kiếm lời mới là làm ăn lâu dài, mới là đôi bên cùng có lợi. Việc làm ăn phải xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Tôi nhớ Hồ tổng hình như tính phát triển qua Đông Nam Á, thành lập phòng marketing, tập trung nguyên liệu muốn phân phối ở hai ba thị trường đúng không?”
Mắt Hồ tổng loé sáng, không lên tiếng. Cung Triệt thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Hoàn Nghệ chúng tôi ở bên đó có rất nhiều nơi tiêu thụ, hơn nữa tôi cũng quen một số thương nhân bản xứ, chắc hẳn sẽ giúp được Hồ tổng.”
Hoá ra, Cung Triệt còn giấu chiêu, aiz, anh ta quả nhiên lợi hại, không những nắm được quyền tiêu thụ ở phía Nam, còn có thể vươn ra nước ngoài! Anh ta sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng. Ninh Tiểu Thuần khâm phục anh từ tận đáy lòng!
Lão hồ ly nghe Cung Triệt nói xong, cầm ly rượu nhấp vài ngụm, nói: “Cung tổng thật sự là tuổi trẻ hứa hẹn, suy nghĩ thấu đáo, nhìn xa trông rộng, tôi thật khâm phục, haha. Được, Cung tổng, cậu có thể đưa hợp đồng cho tôi xem một chút.”
Ninh Tiểu Thuần vội vàng đưa hợp đồng ra. Lão hồ ly cầm xem mấy lần, mới vung 乃út lên kí cái roẹt, sau đó đưa hợp đồng trở lại. Khoé miệng Cung Triệt nhếch nhẹ, nhận lấy rồi cũng kí tên mình lên đó. Vì thế, việc làm ăn này đã được xác định.
Hồ tổng tiếp tục phát huy nhiệt tình của người Đông Bắc, liên tục rót rượu cho Cung Triệt với Ninh Tiểu Thuần, hợp đồng đã kí xong, Ninh Tiểu Thuần cũng không còn cớ từ chối, may mà Cung Triệt lấy lý do buổi chiều cô còn nhiều việc phải làm mà ngăn được không ít. Chẳng mấy chốc sau, rượu trên bàn chỉ còn là bình không. Ninh Tiểu Thuần quay sang nhìn Cung Triệt, anh ta như vẫn còn tỉnh táo, mắt vẫn còn có thần. Tửu lượng của anh ta là do xã giao với người khác mà luyện thành sao?
Uống cũng không ít, cụng lý cũng một hồi, thì đến giờ cơm trưa, thế là, thức ăn phong phú được mang lên bàn. Ninh Tiểu Thuần nhìn mà không nói nên lời, trong lòng thầm tính bữa ăn này không biết tiêu hết bao nhiêu tiền. Có điều, cái này thì có là gì, cái nhỏ không đi, cái lớn không đến. Quyền tiêu thụ phía Nam, mở đầu trận chiến đã giành thắng lợi, kế tiếp chính là thủ tục thoả thuận tiêu thụ nước ngoài.
Chuyện công việc với ăn trưa xong xuôi, lúc ngồi xe về lại Hoàn Nghệ đã là hai giờ chiều. Ninh Tiểu Thuần hơi mệt, đầu lâng lâng, liền thả lỏng người, dựa vào ghế nghỉ ngơi. Bên cạnh Cung Triệt đã nhắm mắt, trên người anh thoảng tới mùi rượu nồng nặc cùng với mùi cologne nhè nhẹ dễ ngửi. Ninh Tiểu Thuần bất giác không mở mắt nổi, cô ngả đầu ngủ thi*p.
Lúc tỉnh lại, xe cũng về tới Hoàn Nghệ, cô phát hiện đầu mình dựa vào vai Cung Triệt, vội vàng ngồi thẳng người, nói ngượng ngập: “Xin lỗi, tổng giám đốc.” Cung Triệt không nói gì, nhấc chân xuống xe. Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng cầm túi xách xuống theo.
Ninh Tiểu Thuần trở lại văn phòng, chạy đi pha trà uống giải rượu. Cô vừa thấy Cung Triệt vô tình vuốt trán, nhíu mày, chắc là anh ta đã hơi say. Nói đến cùng, uống nhiều rượu như vậy, cơ thể không khoẻ, tinh thần cũng không tốt, không chừng còn đau ốm, uống trà giải rượu đỡ hơn một tí.
Cô gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, cô gõ tiếp, qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Cô không khỏi nhíu mày, anh ta chắc không say rượu, té ngã trong đó chứ? Nghĩ đến đấy, cô không đợi nữa, xô mạnh cửa phòng, ai ngờ cửa không khoá, vừa chạm nhẹ đã mở.
Cô nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Cung Triệt đâu, bỗng thấy nghi ngờ. Chợt nghe loáng thoáng tiếng nước, cô lắng tai nghe, mắt đảo quanh phòng, hình như là từ phòng nhỏ bên trái truyền đến. Cô vẫn chưa quan sát hết phòng làm việc của Cung Triệt, thì ra bên trong còn có phòng nhỏ à. Căn phòng đó dùng để làm gì nhỉ?
Cô buông ly trà, cẩn thận đi qua, đang định gõ thì cửa mở ra. Cung Triệt toàn thân ướt sũng, thân trên trần trụi, thân dưới quấn một cái khăn lông lớn. Nước chảy từ trên tóc xuống mặt, nhỏ xuống Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng, hiển nhiên là vừa mới tắm ra.
Thân hình đàn ông đẹp biết bao! Ninh Tiểu Thuần không kiềm được nuốt cái ực. Cô không phải chưa thấy thân hình anh, kích thước lớn nhỏ gì cô cũng đã thấy qua, còn từng tiếp xúc thân mật. Nhưng trong phòng làm việc nhìn dáng vẻ này của anh, cô lại đỏ mặt. Ánh nắng ba bốn giờ chiều xuyên qua cửa sổ, ánh lên người anh một quầng sáng dìu dịu.
Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng xoay người, chỉ vào ly trà trên bàn nói: “T..Tôi đem trà giải rượu đến, tôi ra ngoài trước.” Nói rồi cúi đầu đi ra cửa, đi chưa được mấy bước đã bị cánh tay dài cản lại, cô ngã vào иgự¢ Cung Triệt.
“Tổng… giám đốc, tôi phải làm việc... Anh uống hết trà đi.” Ninh Tiểu Thuần lắp ba lắp bắp.
“Không cần, có em là được...” Cung Triệt nói, Ninh Tiểu Thuần chưa kịp phản ứng, miệng đã bị người ta áp lên, mùi rượu nhàn nhạt thoảng đến, dường như bắt đầu say.
Cung Triệt day nhẹ môi, chạm nhẹ môi Ninh Tiểu Thuần, hôn nhẹ như chim mổ thóc, làm toàn thân cô tê dại từng cơn. Sau đó anh dùng lưỡi liếm khắp môi cô, cô cảm thấy như lướt qua những gai vị giác. Lưỡi anh liếm trên môi cô, rồi môi anh kẹp môi dưới cô ʍúŧ vào, dùng đầu lưỡi kích thích và trêu chọc Ninh Tiểu Thuần. Đầu óc Ninh Tiểu Thuần trở nên hỗn loạn, theo bản năng đáp lại anh giống như cách anh đã làm với cô.
Tay anh vuốt ve từ vai ra sau lưng cô, để cơ thể anh và cô dán chặt vào nhau, đặt hai tay cô lên hông anh, vòng quanh eo anh, còn tay anh thong thả dời xuống lưng ôm chặt cô. Ninh Tiểu Thuần áp sát thân trên trần trụi của Cung Triệt, cảm giác thân mật nóng bỏng làm cơ thể cô nóng bừng. Cung Triệt cảm nhận được thân mình mềm mại của Ninh Tiểu Thuần, đặc biệt là đôi gò trước иgự¢ vô tình va chạm Ⱡồ₦g иgự¢ anh, anh như muốn điên cuồng.
Lưỡi anh công phá hàm răng, thành công tiến vào miệng cô, bắt đầu đánh phá. Miệng cô còn vương mùi rượu thơm tho, rượu không say mà người đã tự say. Chất cồn còn sót trước đó bắt đầu xâm nhập lên não, cô không tự chủ vòng hai tay quấn quanh cổ anh, khoảng cách giữa hai người gần hơn. Đầu lưỡi trơn lạnh vào trong miệng, tham lam ςướק hết hơi thở cô, ra sức càn quét khắp mọi ngõ ngách. Cảm giác rung động trong chớp mắt, khiến cả hai quên hết mọi thứ chung quanh.
Một tay Cung Triệt ôm siết vòng eo Ninh Tiểu Thuần, một tay ghì đầu cô, khiến nụ hôn càng sâu thêm. Lưỡi anh linh hoạt nhảy múa trong miệng cô, lưỡi anh ᴆụng nhẹ đầu lưỡi cô, sau đó đi sâu vào hai bên khoang miệng, liếm từ lưỡi sang bên, sau đó lại tiếp tục khiêu khích nhau.
Ninh Tiểu Thuần đã bắt đầu mệt mỏi, thân hình mềm nhũn, như gấu Koala bám trên người anh. Mắt cô mơ màng, khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở yếu ớt. Cung Triệt đưa lưỡi vào dưới lưỡi cô, trêu đùa trái phải trước sau, nhằm ngay lúc cô muốn ngừng mà không ngừng được lại rút lưỡi ra, để tự cô đưa lưỡi vào miệng anh.
Anh thực hiện mưu kế thành công, cười đắc ý, nhanh nhẹn dùng môi bao trùm hàm răng cô rồi ʍúŧ lưỡi cô, đầu lưỡi anh vẽ một vòng tuyệt mỹ lên lưỡi cô, rồi lại chạm vào đầu lưỡi cô, sau đó lại hút vào miệng. Cứ thế lặp đi lặp lại, Ninh Tiểu Thuần làm sao có thể kháng cự được khiêu khích dữ dội như thế, đầu cô nóng lên, không kiềm được cúi đầu rên khẽ.
Lúc này tay anh từ hông trở lại lên vai cô, lướt từ xương quai xanh, lướt ra đến иgự¢, bàn tay phủ lên иgự¢ cô, vuốt ve thoả thích. Hơi thở ấm áp của hai người quyện vào nhau, tiếng hít thở nặng nề nghe vang vang trong phòng làm việc.
Đầu óc Ninh Tiểu Thuần như bị thiếu dưỡng khí, trống rỗng, thở càng lúc càng khó khăn, nên càng dán sát vào Cung Triệt. Cuối cùng Cung Triệt cũng buông cô ra, môi rời khỏi miệng cô, khẽ hôn lên mặt, lên trán, lên mắt cô, khiến tim Ninh Tiểu Thuần đập loạn nhịp.
Tay anh luồn vào trong áo sơ mi cô, vuốt ve từ vòng eo lên trên, cuối cùng dừng lại trên иgự¢. Ninh Tiểu Thuần dán chặt Cung Triệt, cảm giác vật đó của anh đã thức tỉnh, bắt đầu ngẩng cao reo hò ầm ĩ. Vật đó ¢ươиg ¢ứиg, cách lớp khăn lông chọc vào đùi cô, cảm xúc khác lạ chợt khiến cô tỉnh táo hơn, cô mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Đừng...”
Tay Cung Triệt đã kéo áo иgự¢ xuống, ngón tay kẹp đầu иgự¢. Anh nghe cô thì thầm cũng tỉnh táo đôi chút, áp sát cô, nói khẽ bên tai: “Thật là tiểu yêu tinh dụ dỗ người khác, em khiến anh muốn dừng mà không dừng được!”
“Tổng giám đốc, em phải làm việc... Bị người ta thấy, sẽ không tốt...” Ninh Tiểu Thuần thở hào hển nói. Cô thật rất sợ lỡ ai đó bắt gặp tình trạng hiện giờ của họ, bảo cô sau này còn mặt mũi nào ở lại công ty. Quan hệ ngầm này của họ không phải sẽ bị lộ sao?
“Lửa đã cháy rồi, em bảo nên làm sao bây giờ?!” Hơi thở nặng nề của Cung Triệt phả vào tai cô, ngứa ngáy.
“Dập tắt!” Ninh Tiểu Thuần thật thà.
“Dập thế nào?” Anh vẫn không buông tha cô.
Ninh Tiểu Thuần cực kì bất lực, vẫn chưa rời anh được, làm cô lại mê muội. Cô nói: “Tắm nước lạnh.”
“Thế nếu, lạnh làm hư thì sao?” Cung Triệt như hết cách nhìn cô, sau đó nói tiếp: “Vì sự khoẻ mạnh của anh, đành phải thế này vậy...” Lời vừa dứt, anh liền ôm ngang người cô đi vào phòng trong.
Ninh Tiểu Thuần bị Cung Triệt ôm vào trong phòng, ném lên giường. Ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, nhận ra đây vốn là phòng ngủ, cô vừa quay đầu, Cung Triệt đã đè lên, thân hình cao lớn bao phủ Ninh Tiểu Thuần.
“Tổng giám đốc... Bây giờ không được, bây giờ là giờ làm việc...” Ninh Tiểu Thuần đẩy tay vào иgự¢ Cung Triệt, lắp bắp nói. Độ ấm thân thể anh truyền từ bàn tay lan khắp thân, cảm giác nóng rực khiến cô phải rụt tay lại.
“Ngoan, đánh nhanh thắng nhanh.” Cung Triệt vuốt vuốt tóc cô, sau đó đẩy cô ngã lên giường, hôn xuống.
Nụ hôn nối tiếp nụ hôn khiến Ninh Tiểu Thuần mê mệt, đầu óc cô lộn xộn, không thể suy nghĩ. Cung Triệt vừa hôn vừa cởi nút áo và dây kéo váy cô, vài động tác đã cởi sạch y phục. Môi từ trên cổ đi xuống, hôn lên иgự¢, hôn lên bụng, rồi đi vào mảnh đất thần bí. Đầu lưỡi quét nhẹ bắp đùi cô, liếm đến cửa mình. Anh khẽ thổi vào đó, hơi thở ấm áp phả vào lối vào, khiến Ninh Tiểu Thuần không chịu nổi co rúm người lại.
Ngón tay trườn vào di chuyển bên trong, vỗ về trêu vờn nhuỵ hoa khơi lên khoái cảm của cô. Dụς ∀ọηg lại cháy lên, cả người Ninh Tiểu Thuần nhũn ra như phát sốt, người uốn éo, một luồng nhiệt bốc lên trong bụng, chất dịch bắt đầu rỉ ra ở thân dưới. Ngón tay anh thăm dò cảm nhận vuốt ve trong lối vào, làm ngón tay dính đầy chất dịch.
Dạo đầu cũng kha khá, bây giờ có đi vào cũng không làm cô đau, Cung Triệt giật khăn xuống, vật đàn ông đã ngẩng cao đầu, gào thét chờ đợi. Anh nâng hai chân cô gác lên vai anh, sau đó nhắm ngay cửa mình, đâᗰ ᗰạᑎᕼ, vật đó vẫn chưa chìm vào bên trong.
Ninh Tiểu Thuần khe khẽ ՐêՈ Րỉ, vật của anh rong ruổi trong cô mang theo từ hồi khoái cảm. Lúc đầu chỉ đẩy nhẹ chín lần, khiến cô nhộn nhạo, sau đó một lần đâm vào thật sâu. Cô run rẩy toàn thân, khoái cảm từng đợt úp vào, không thể ngăn cản. Đỉnh đầu anh đi thẳng sâu vào trong, cô rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ, bên trong liên tục giãn ra rồi không ngừng thắt lại. Càng như thế, cảm giác ép chặt của anh càng mạnh, khoái cảm âи áι đạt đến cao trào.
Cung Triệt nhét gối nằm dưới lưng cô, cho cô dễ chịu. Anh nhanh chóng đưa đẩy, để cảm giác sướng khoái của hai người lên đến tận cùng. Chất dịch của cô không ngừng tiết ra, thấm ướt dra giường. Trong cô nóng bỏng kẹp chặt của anh, anh khẽ rùng mình, тιин ∂ị¢н ấm nóng phun ra sâu trong cô. Một ít тιин ∂ị¢н hoà với chất dịch chảy ra nơi hai người ɠเασ ɦợρ, men theo đùi chảy xuống.
Cung Triệt nằm trên người Ninh Tiểu Thuần, thở dốc, mồ hôi từ vòm иgự¢ cường tráng chảy xuống, rơi lên người Ninh Tiểu Thuần. Cô ôm chặt vai anh, điều chỉnh hơi thở.
Cung Triệt vén tóc dính trên mặt cô, nói nhỏ: “Chừng nào tắm rửa xong hãy đi ra.” Ninh Tiểu Thuần vừa định gật đầu, thì ngoài cửa có tiếng vặn nắm cửa, sau đó là tiếng kêu sợ hãi khó tin của phụ nữ.
Cung Triệt nhanh nhẹn kéo dra giường qua, che khuất thân mình Tʀầռ tʀʊồռɢ của anh và Ninh Tiểu Thuần. Hai người cùng quay đầu lại, thấy Lạc Hi Hi che miệng sững sờ nơi cửa.
Tiêu rồi!! Là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ninh Tiểu Thuần. Lúc cô vào đây không đóng cửa, sau đó cửa phòng này cũng chỉ khép hờ, không khoá. Người khác rất dễ bước vào. Thật là bất cẩn!
Ninh Tiểu Thuần thấy mặt Lạc Hi Hi nhăn nhúm, chột dạ quay đầu nơi khác, tránh phía sau Cung Triệt. Cung Triệt buông Ninh Tiểu Thuần ra, kéo mền đắp nhanh cho cô, sau đó cầm khăn lông quấn người lại, nói với Lạc Hi Hi: “Em ra ngoài chờ anh.” Lạc Hi Hi âm thầm nhìn họ vài lần, sau đó ra ngoài
Cung Triệt xuống giường, đến tủ quần áo lấy đồ mặc xong, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Em tắm trước đi.” Sau đó đi ra ngoài.
Ninh Tiểu Thuần nắm chặt dra giường, nhìn chăm chăm trần nhà. Làm sao bây giờ, quan hệ ngầm của họ sắp bị công bố khắp thiên hạ rồi. Cô làm sao còn làm ở Hoàn Nghệ được đây. Chuyện này để nhà trường biết được, hậu quả sẽ khó lường. Cô ngồi dậy nhặt quần áo lên, đột nhiên đầu chợt loé, phát hiện biểu cảm nhăn nhúm vừa rồi của Lạc Hi Hi giống cô gái đi cùng Cố Minh Vũ ở quảng trường nhỏ trước đây. Chẳng lẽ...
Cô rón rén đến bên cửa, ép tai lên nghe. Nghe một hồi cô liền cảm thán kỹ thuật cách âm của Hoàn Nghệ thật tốt quá đi thôi, không sợ tai vách mạch rừng. Cô rất tò mò muốn biết họ nói gì, chuyện liên quan đến cô, không thể không quan tâm, bất đắc dĩ cô hé cửa một tí.
Cung Triệt ngồi sau bàn làm việc, Lạc Hi Hi đứng đối diện cách anh cái bàn. Chỉ thấy Lạc Hi Hi vòng hai tay trước иgự¢, cười lạnh nói: “Chồng sắp cưới thân yêu của em ơi, cho hỏi vừa rồi anh đang làm gì đó?”
Chồng sắp cưới?! Tim Ninh Tiểu Thuần rớt xuống cái bịch, cô ấy là vợ sắp cưới của Cung Triệt, vậy cô ấy quan hệ thế nào với Cố Minh Vũ?! Quan hệ tay ba rắc rối à nha.
Cung Triệt nhàn nhã nói: “Như em thấy thôi.”
Lạc Hi Hi cắn môi, tức tối nói: “Anh không thấy có lỗi với em sao, bị em bắt được tại trận, anh còn lời gì để nói đây?” Không ngờ nắm được nhược điểm của anh ta, phen này thương lượng có lợi thế rồi!
“Em đã nói, em không có tình cảm với anh, em muốn huỷ hôn với anh, lại đi quan tâm anh với người khác sao?”
“Anh... bất kể thế nào, hôn ước còn đó, chồng sắp cưới của mình diễn xuân cung đồ trước mặt mình, em nuốt nổi cơn giận này à?” Lạc Hi Hi lạnh lùng nói.
Cung Triệt lạnh lùng nhìn lại cô: “Vậy em muốn thế nào?”
“Chỉ còn cách huỷ hôn, nhưng không thể cắt đứt nguồn tài chính. Là anh bỏ em trước, anh không còn gì để nói rồi chứ.” Lạc Hi Hi mừng thầm, “Anh mà không đồng ý, em sẽ nói chuyện này ra, xem anh giải thích thế nào!”
“Anh chẳng sao cả.” Cung Triệt vuốt vuốt tay, “Em đừng tưởng rằng em uy Hi*p được anh, cùng lắm thì chúng ta huỷ hôn, anh cưới cô ấy, sẽ đổi tên từ tình nhân thành vợ chồng. Nói chúng ta không thể vì lợi ích hai bên gia đình mà ở cùng, giờ mà bỏ cũng khó, nhưng chuyện vừa nãy lại đảo ngược tất cả. Anh có thể cứu vãn lần này, càng nâng cao hình ảnh, còn em, vợ sắp cưới thân yêu của anh, em cho rằng trong tay anh không có yếu điểm của em ư?”
Lạc Hi Hi biến sắc, gừng càng già càng cay, cô không đấu lại anh ta được sao?! “Anh, anh... anh cho anh là toàn năng sao, anh xem mà lo liệu, cho anh vài ngày suy nghĩ, không giải quyết êm đẹp thì chúng ta cứ chờ xem!” Nói rồi, cô nghiến gót giầy, bỏ đi.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng ngồi xổm cạnh cửa, phải làm gì đây, cô không muốn làm lớn chuyện này, bị Lục Tử Hiên biết, bị bạn bè biết, bị ba mẹ biết, cô còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ?
Cửa cạch mở ra, đẩy ngã Ninh Tiểu Thuần. Cung Triệt trên cao nhìn xuống cô, hỏi: “Sao vậy, sao không đi tắm?”
“Em, em... Cô ta...” Ninh Tiểu Thuần đứt quãng nói.
Cung Triệt hiểu cô muốn nói gì, đưa tay kéo cô đứng lên, trấn an: “Yên tâm, không có gì đâu. Đi tắm đi, sắp hết giờ làm việc rồi.”
Cô nhìn đôi mắt sâu của Cung Triệt, trong mắt lộ vẻ kiên định, cô gật đầu, bước vào phòng tắm.