"Lâm An Di! Cậu ghét tôi lắm đúng không???"
Tôi ngớ người nhìn cậu ta, đây là lần thứ 2 trong đời tôi bị người ta là có ghét người ta không?
"Cũng không hẳn là ghét! Chỉ là tôi đang có chuyện bực mình, nên mới lớn tiếng thôi"
Tuy tính tình cậu ta nhây, lại hay cà rỡn. Có lúc làm tôi rất ghét, nhưng cũng phải thật lòng nói cậu ta là người tốt
"Không ghét tôi là được rồi! Bánh này cho cậu"
Thẩm Kình thở phào, cười chìa ra đưa cho tôi túi bánh
Tôi ngó ngó nhìn thì thấy lão đã đi mất dạng rồi, nên đưa tay ra lấy
Đừng tưởng tôi quên cái vụ mà lão đã ném túi bánh của tôi vào thùng rác
Hại tôi chả ăn được miếng nào cả
"À... cậu ôn thi thế nào rồi?"
"Tàm tạm à! Tôi đang cố gắng ôn lại môn Anh Văn đây. Ôi trời, cái môn bán nước đó, làm tôi mấy hôm nay muốn sức đầu mẻ trán đây"
"Thẩm Kình!"
Tôi và cậu ta vừa đi vừa nói chuyện thì có người gọi, nhìn lại hóa ra là Trương Huy và Hàn Ngọc.
Tôi nhìn chằm chằm Trương Huy, hình như anh ấy càng đẹp trai hơn thì phải?
Nhưg sao mà bây giờ tôi nhìn Trương Huy thì tâm tình đã không còn căng thẳng, khẩn trương nữa rồi, mà chỉ còn lại cái cảm giác như là gặp bạn bè bình thường thôi?
Lại nhìn qua Hàn Ngọc. Dẹp! Dẹp! Dẹp đi... tôi không muốn nói gì đến cậu ta cả
"Thẩm Kình! Sau khi học xong ra sau sân trường chơi bóng nhé? Dạo này thấy cậu ít ra lắm đấy!"
Trương Huy, cười cười vỗ bả Thẩm Kình cười nói
"Dạo này em bận quá, không ra chơi với mọi người được. Sau giờ học em ra..."
Thẩm Kình khẽ liếc nhìn tôi
Tôi lại làm như không có chuyện gì mà nói
"Được rồi! Mọi người nói chuyện đi, tôi đi về lớp trước"
Ở lại cũng chả có cái gì hay ho, thôi thì về lớp cho sướng
Tôi nói rồi liền đi về lớp
"An Di! Chờ tớ với..."
Hàn Ngọc chạy theo gọi.
"Cậu làm gì đi nhanh thế?"
"Sắp đến giờ học rồi!"
Tôi nhìn Hàn Ngọc nói, tôi và cậu ta có thân gì đâu mà hỏi nhanh với chả chậm?
"À... tớ thấy cậu với Thẩm Kình rất thân thì phải? Sao! Cậu và cậu ấy đang hẹn hò à?"
"Không phải! Tôi và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
Tôi và cậu ta tính tình chả hợp nhau, vậy mà nghĩ sao nói tôi và cậu ta hẹn hò vậy?
"Cậu đừng có nói năng bậy bạ!"
Cứ thế nghi án tôi và Thẩm Kình hẹn hò, đã được tôi bãi bỏ nhanh chống
Ngày ngày đi học, rồi về nhà, tối tối thì học bài cùng lão, sáng ra lại cùng nhau đi học
Và cũng rất mau đã đến ngày thi cuối kì, cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà toàn trường phải thở ra bằng khí nóng
Hôm đó buổi tối trước khi thi, tôi ngồi ôn bài lại với lão. Mà lòng tôi nó rối như tơ vò
Cái nhà trường ૮ɦếƭ tiệt! Tại sao lại để môn bán nước này vào cái ngày thi đầu tiên?
"Làm sao bây giờ? Lâm Dục Thần! Lỡ ngày mai em thi không được thì làm sao???"
Tôi ngồi nhăn mặt, cắn 乃út thản thở...
"Đừng tụ hù bản thân! Em chỉ cần nhớ lại những gì anh đã giảng trong thời gian qua, chỉ cần có sự tự tin là được. Yên tâm, anh tin em nhất định sẽ thi tốt!"
Lâm Dục Thần nghiêng đầu nhìn tôi cười khẽ
"Nhưng mà"
"Nếu ngày mai em thi tốt. Thì em sẽ có thưởng!"
"Thưởng cái gì? Nói nghe thử?"
Tôi quay đầu liếc nhìn lão tò mò hỏi
"Thì ngày mai em sẽ biết! Bây giờ thì học tiếp!"
Hừ, còn làm ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ?
Qua hôm sau, quả nhiên là y như lời lão nói. Tôi đã qua khỏi cái môn bán nước ấy rồi, cầm tờ đề thi trên tay mà tui vui đến run đùi
Trúng tủ! Haha toàn là những câu mà tôi miệt mài ôn. Tôi vui sướng, chạy tung tăng về nhà
Thoát khỏi cái môn bán nước đó, thì còn mấy môn khác tôi điều có đủ sức để vượt qua an toàn
Bây giờ tôi chỉ đi đòi quà mà thôi Haha!
Và thế là đến tối sau khi ăn xong, rửa chén xong. Rồi tôi vội chạy lên lầu, vào phòng của lão để đòi quà
Vào phòng lão, chỉ thấy lão đầu tóc ướt nhẹp. Những giọt nước lăn tăn, chạy nhảy, múa may, bay lượn, rồi sau đó thì thấm vào cổ áo
Soái ca từ trong phòng tắm bước ra
Tôi nuốt nước miếng cái ực, định thần lại
"Lâm Dục Thần! Em thi được rồi, bây giờ thì quà của em đâu?"
"Rồi! Quà của em đây này!"
Lâm Dục Thần, tay vừa lau tóc tay cầm hộp quà đưa cho tôi cười nói
"LÂM DỤC THẦN! Tại sao anh lại tặng cho em cái đồng hồ?"
Tôi mở hộp quà ra
Trời ơi, lão đã biết tôi rất ghét đeo đồng hồ, vậy mà lão lại vẫn cứ tặng cho tôi?
"Lâm Dục Thần! Sao lại tặng đồng hồ? Anh không thể tặng quà khác cho em à?"
Tôi liếc nhìn lão nói
Lâm Dục Thần khẽ cười, rồi sau đó bắt đầu, từ từ tiến lại về phía tôi
"Được!"