- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Tình Đầu Đến Muộn
- Chương 10
Ngoại truyện Khương Thạch.
Tôi nghe được tin tức của Lâm Thái Anh từ một người bạn.
Người ta bảo cô ấy vì cứu chồng mình mới tà.n t.ật hai chân, hắn lại không biết trân trọng mà ngoại tình với người khác.
Cuối cùng, hai người họ ly hôn.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là đáng đời em ấy, mắt không tốt chọn không đúng người, bản thân tôi yêu em ấy như vậy, thế mà em ấy lại đi chọn cái tên khốn nạn Tống Luật.
Tôi nghĩ bản thân sẽ vô cùng hả hê khi nhận tin tan vỡ của Lâm Thái Anh, nhưng trái tim cùng cơ thể tôi lại chẳng hành động giống như vậy.
Trong đêm, tôi đặt vé máy bay trở về thành phố, lặng người ngồi trong máy bay, khóe mắt đột nhiên ươn ướt, Ⱡồ₦g иgự¢ đau nhói khôn cùng.
Người tôi yêu đang khổ sở, và tôi dường như cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng.
Bay hơn mười tiếng đồng hồ, dưới sự giúp đỡ của bố mẹ Lâm, tôi rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt có chút tiều tụy của Lâm Thái Anh.
Tôi không giấu nổi cảm xúc giận dữ trong иgự¢, liên tục mắng thầm.
Khốn kiếp, tôi cất bao tâm tư để đem người về nhà, cuối cùng bị bại dưới tay một kẻ khốn nạn, mà người tôi yêu lại không hưởng được hạnh phúc em ấy xứng đáng đón nhận.
Tôi đứng lặng bên ngoài vườn hoa, nhìn Lâm Thái Anh cần mẫn chăm sóc khóm hoa dành dành, trái tim lại dâng lên cảm giác đau nhói.
Ý cười trong mắt em ấy cạn kiệt, song sự kiện định trong mắt không cách nào xua tan.
Lâm Thái Anh kiên cường cứng cỏi, dù hiện thực đối xử khắc nghiệt với em ấy thế nào, người tôi yêu cũng có thể mạnh mẽ đứng dậy.
Cái em ấy cần là thời gian để nguôi ngoai đi nỗi đau này, mà tôi hiện tại, thứ không thiếu nhất chính là thời gian bầu bạn cùng Lâm Thái Anh.
Lần này, tôi sẽ cẩn thận ở bên em ấy, không để cho thứ không có mắt kia đeo bám đóa hoa thuần khiết nhất trong lòng tôi.
Tôi gấp gáp trở về thành phố, sau đó dưới sự đốc thúc định cư của bố mẹ, tôi chuyển công việc về đây, thành lập Hải Túy với mong muốn kéo Lâm Thái Anh vào công việc.
Ban đầu em ấy không đồng ý, nhưng dưới sự van nài của tôi, Lâm Thái Anh cũng nhớ đến quan hệ thân thiết của hai gia đình, bất đắc dĩ đồng ý cùng tôi xây dựng công ty.
Tôi nhân công việc mà xen vào chút tình cảm riêng, lấy lý do bàn kế hoạch mà ăn bám ở nhà Lâm Thái Anh không rời, nhiều lần như thế, rốt cuộc em ấy cũng phát hiện tâm tư không đứng đắn của tôi.
“Xin lỗi, em hiện tại không có tâm trạng để yêu đương.”
“Anh cũng không nhìn xem, chân em thế này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành gánh nặng của anh mất.”
Tấm gương của Tống Luật vẫn còn đó, dù cô có đối xử tốt với hắn, dù nhà họ Lâm cho hắn quyền lực cùng địa vị, nhưng chúng vẫn không có cách nào khỏa lấp được tham vọng trong con người kia.
Thứ Tống Luật cần là một người vợ lành lặn, nhưng nhà họ Lâm không thể cho hắn được.
Tôi nghe thế, trong lòng không khỏi bực bội vì bị so sánh với tên khốn nạn kia, tức khắc tôi liền đưa cho Thái Anh xem bàn tay khiếm khuyết của mình.
“Lúc trước em không chê tôi là ‘lão cửu’, sao bây giờ em lại sợ tôi sẽ chê hai chân em giống người khác chứ?”
“Cảm xúc của em thế nào tôi đều hiểu hết, bởi tự ti mà em gánh chịu đều là thứ mà tôi đã trải qua từ nhỏ đến bây giờ.”
Con trai nhỏ nhất nhà họ Khương vừa sinh ra đã bị tật tay, chuyện xấu hổ này đối với người bình thường đã quá sức chịu đựng, đừng nói đến việc tôi vừa sinh ra là người trong một gia tộc giàu có về tiền bạc và địa vị.
Sự xuất hiện của tôi khiến ba mẹ khổ sở không ít lần, những cậu ấm cùng thời của tôi đều không muốn làm quen với kẻ dị dạng này.
Tôi bị cô lập quá lâu, mãi đến lúc nhìn thấy Thái Anh, tôi mới biết cuộc sống này còn nhiều điều thú vị.
Tôi may mắn được làm bạn với em, may mắn được em quan tâm đến.
May mắn hơn, tôi còn phải lòng một thiên thần nhỏ như em.
Tôi đã bày tỏ nỗi lòng mình trước mặt ba mẹ, họ luôn ủng hộ tôi, bảo tôi phải mạnh mẽ tiến về phía trước.
Chỉ là thiếu mất một ngón tay, tôi vẫn là người bình thường trên thế gian này, tôi cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.
Thế nhưng, Tống Luật đột ngột xuất hiện, hắn ςướק hết sự chú ý của Thái Anh, đồng thời phá vỡ kế hoạch tỏ tình do tôi dày công sắp đặt.
Sau đó thiên thần nhỏ xa cách tôi, em ấy đi theo Tống Luật.
Hai người họ rất nhanh đã ở bên nhau, trở thành một đôi uyên ương trai tài gái sắc.
Tôi chỉ chậm nửa nhịp, ngờ đâu lại để lỡ mất mối tình đầu.
Ngày Thái Anh xảy ra tai nạ.n, tôi đã gấp rút bay về nước, nhưng khi thật sự nhìn thấy Tống Luật lo lắng cho em, mà tôi đến tư cách lại gần em cũng không có, tôi nhận ra mình vĩnh viễn cũng không thể có được tình yêu từ thiên thần nhỏ.
Kể từ ngày đó, tôi không thường xuyên thăm hỏi tin tức về em nữa, tôi học cách trốn tránh và làm lơ đi trái tim mỗi khắc đều nhớ nhung đến một người.
Sau hai năm, thứ tôi nghe được lại là tin ly hôn của em.
Tôi lần nữa không kìm được lòng quay về thăm Thái Anh, rồi lần nữa bị vây hãm vào ánh mắt người thương.
“Anh sẽ không bỏ cuộc.”
Tôi đối diện với Lâm Thái Anh, kiên định trả lời: “Anh sẽ chờ một ngày em nhìn về phía anh.”
Thật may mắn, sự ngoan cường của tôi đã được vũ trụ nghe thấy.
Lần này, tôi đã không bị bỏ rơi nữa.
Tháng thứ sáu sau khi kết hôn, tôi gấp gọn giấu khám th.ai vào Ⱡồ₦g иgự¢, cúi đầu hôn lên bụng bà xã bé nhỏ, thì thầm với đứa trẻ trong bụng.
“Bảo bảo, chào mừng con xuất hiện.”
Con mau mau lớn nhanh để đến với thế giới này, sau đó cùng ba yêu thương mẹ con nhé.
Hết.
Đọc thêm những truyện khác của tác giả Quế Tửu
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh