- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Tình Đầu Đến Muộn
- Chương 09
Lâm Thái Anh nhìn tin tức Tống Luật bị tạ.m gia.m và chờ ngày xét xử, sau đó lại tính toán số cổ phần của Anh Tống mà mình nắm trong tay, đột nhiên thở dài.
Khương Trạch cắt trái cây cho cô, thấy lâm Thái Anh ủ dột liền chạy đến ôm lấy người vào lòng, lo lắng hỏi.
“Em làm sao vậy? Chẳng lẽ tin Tống Luật ngồi tù khiến em buồn bã thế ư?”
Lâm Thái Anh lắc đầu, lời nói thốt ra dường như mang theo dáng vẻ của Khương Thạch.
Chính là kiểu, rất dễ chọc người khác đánh cho sưng mặt!
“Tr.ả th.ù thuận lợi quá, không có tính khiêu chiến gì cả.”
Cô cả giận véo tay tay Khương Thạch, trách cứ hắn: “Đều tại anh, em còn muốn để Tống luật vùng vẫy vài cái, chưa gì anh đã é.p ch.ết người ta rồi. Haizz, em đành dùng tiền của mình thu lại Anh Tống nhanh một chút vậy.”
“Em còn muốn cho Tống Luật nhìn thấy hy vọng ảo lần nữa à, nhóc nhà ai mà tâm cơ lại sâu như vậy chứ hả?”
Khương Thạch véo chóp mũi Lâm Thái Anh, nhủ thầm nhóc ngốc nghếch, tên chồng khốn nạn của em đã lên kế hoạch bắt c.óc em để cá ch.ết lưới rách đấy!
Hắn cũng muốn thả cho Tống Luật sống bên ngoài vài tháng nữa, chỉ là, lòng dạ của tên này quá nặng, đã đến bước đường cùng vẫn không chịu nhận thua, còn muốn cắn trả một phát chí mạng trước khi ch.ết, thật đúng là thứ sâu mọt không nên tồn tại.
Vì để bảo vệ cục cưng Thái Anh, Khương Thạch không còn cách nào khác là đẩy nhanh tiến độ, mặc dù bị bạn gái đáng yêu chê trách một chút, nhưng so với an toàn của cô, chỉ vài câu trách móc thì tính là cái gì.
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận mà, để ngày mai anh đưa em đến gặp Tống Luật được không?”
“Dáng vẻ thảm hại của hắn bây giờ rất thích hợp để em ngắm một chút đấy.”
“Không đi, em đã sớm không muốn gặp mặt hắn rồi.”
Chỉ là cô muốn nhìn xem Tống Luật có thể trụ đến bao lâu mà thôi.
Khương Thạch đi guốc trong bụng Lâm Thái Anh, nghe cô nói vậy bèn cưng chiều nựng mặt cô, cợt nhã bảo.
“Thay vì nhìn tên chồng cũ trụ được công ty bao lâu, chi bằng em đoán xem tối nay bạn trai em có thể ‘trụ’ em đến bao lâu đi được không?”
Trụ này với trụ kia, làm sao mà so được chứ?
Lâm Thái Anh bị Khương Thạch nhắc lại ký ức điên cuồng tối qua, khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt, ngón tay run rẩy đẩy Khương Thạch ra, cả giận bảo: “Anh lại nói chuyện không đứng đắn!”
“Nhưng hôm qua em còn ôm tôi, bảo rằng mình thích dáng vẻ không đứng đắn này của tôi biết bao.”
“Được… được rồi, anh đừng nói nữa mà!”
Khương Thạch nói đến đó liền dừng, đột nhiên trịnh trọng ôm lấy cô, hơi thở vươn vấn bên vành tai, hắn nhẹ giọng nói: “Thái Anh à, hôm qua em đã đồng ý cho tôi cơ hội.”
Lâm Thái Anh mím môi, đáp thật khẽ: “Ừm.”
“Người lớn nói lời phải giữ lấy lời, không cho phép em hối hận đâu đấy.”
Thái Anh bị dáng vẻ cương quyết của Khương Thạch chọc cười, cô kéo cổ áo xuống, để lộ vết hôn đỏ sậm trên bả vai trắng nõn, khiêu khích: “Anh cũng đã đánh dấu rồi, còn sợ em sẽ chạy mất sao?”
“Hơn nữa, em chạy không được, bị anh b.ắt rồi, làm sao mà thoát đây?”
Khương Thạch nhận được lời khẳng định của cô, hắn hôn lên môi Lâm Thái Anh, cười ngốc bảo: “Thái Anh à, tôi đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi.”
“Bé cưng, cho phép tôi làm đôi chân của em, mang em đi ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp của thế gian nhé?”
Thái Anh bĩu môi, vỗ vỗ bả vai Khương Thạch, nhắc nhở hắn: “Anh không sợ mệt, không sợ nặng sao?”
“Gánh nặng ngọt ngào, có ch.ết cũng không muốn buông.”
Thái Anh gục người vào vai hắn, nắm đấm nhỏ đấ.m lên иgự¢ hắn, quả quyết: “Quân tử không nói hai lời.”
“Một lời đã định, quyết không thay đổi.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh