- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Tình Đầu Đến Muộn
- Chương 06
Tống Luật lái xe mấy tiếng đồng hồ mới tìm được địa chỉ mà thám tử báo, hắn hơn ngạc nhiên vì đây là một quán bar.
Tống Luật đẩy cửa bước vào, bên trong nhộn nhịp vô cùng, ánh đèn nhấp nháy cùng tiếng nhạc sôi động khiến da đầu Tống Luật căng lên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Lâm Thái Anh sẽ đến chỗ này để mua vui.
Tống Luật cau mày, hơi liếc mắt một chút, chợt ánh nhìn của hắn khựng lại khi phát hiện bóng lưng cực kỳ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn tựa hồ không dám tin, người vợ cũ mà hắn ngày đêm kiếm tìm, lúc này lại ngồi trong lòng một người đàn ông lực lưỡng, tư thế thân mật như thể không cách nào tách rời.
Tống Luật nhủ thầm mình nhìn lầm, nhưng bước chân lại vô thức đến gần bàn của họ.
Dưới ánh sáng của đèn nháy, hắn nhìn thấy đôi chân teo nhỏ của Lâm Thái Anh che đậy dưới làn váy dày, cô được gã đàn ông kia ôm trọn trong tay. Gã đàn ông kia mang một bao tay da đen, chúng nổi bật trên tấm lưng thon dài của Lâm Thái Anh, lúc hắn cúi đầu nhìn cô, cô còn mỉm cười vui vẻ, nhỏ giọng nói với hắn ta điều gì đó.
Tống Luật cau mày khó chịu, hắn cứ ngỡ ánh mắt lấp lánh kia của Lâm Thái Anh chỉ dành cho mình, nhưng khi thật sự thấy cô thân mật với người khác, hắn không khỏi cảm thấy mất mác.
Hóa ra cô cũng có thể rung động với người đàn ông khác.
Suy nghĩ này khiến Tống Luật cảm thấy hoảng hốt, trước đây hắn vẫn luôn đinh ninh rằng Lâm Thái Anh yêu hắn sâu đậm, hắn chỉ cần xử lý tốt một chút, chuyện vừa có cá cùng tay gấu là điều dễ dàng.
Chỉ là có lẽ Tống Luật đã lầm, Lâm Thái Anh yêu được buông được, chưa chắc bấy giờ trong lòng cô đã còn vị trí nào cho hắn.
Nhìn xem, cô vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác như thế, làm sao nhớ đến người chồng cũ từng khiến cô tổn thương kia chứ?
Lòng Tống Luật loạn cả lên, nhưng sự chắc chắn về lòng thủy chung của hắn đối với Lâm Thái Anh rất mạnh, hắn tin chỉ cần bản thân biết quay đầu, Lâm Thái Anh cũng sẽ suy nghĩ lại.
Nghĩ thế, Tống Luật tự cỗ vũ bản thân rồi bước lên, đúng lúc ấy, đám người bên cạnh Lâm Thái Anh nhốn nháo cả lên.
Không biết ai là người bắt đầu trước, Tống Luật chỉ nhìn thấy họ ra sức vỗ tay, cùng nhau hợp lực thúc giục Lâm Thái Anh và người đàn ông kia hôn nhau.
Tống Luật mắt thấy hai người họ sắp môi chạm môi, hắn nhìn không nổi nữa, dứt khoát tiếng lên, gọi lớn tên cô.
“Thái Anh.”
Người trong иgự¢ gã đàn ông lạ mặt quay đầu, Tống Luật sửng sốt, quả nhiên là Lâm Thái Anh.
Khuôn mặt xinh đẹp tựa như tranh vẽ, mấy tháng xa cách, trên người cô còn mang đến loại cảm giác quyến rũ trong vô thức.
Tống Luật giật mình, đầu óc dường như ngẩn ngơ trong chốc lát, trái tim nơi иgự¢ trái đập thình thịch.
Lâm Thái Anh nhìn thấy Tống Luật, đôi mắt to tròn lóe qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường.
Người đàn ông đang ôm Thái Anh nâng bàn tay giữ lấy mặt cô, bàn tay được bao bọc bằng bao tay da đen thẳng thừng vuốt ve gáy Lâm Thái Anh như vây giữ cô thật chặt, Tống Luật nhìn khuôn miệng của gã, dường như gã đang hỏi cô hắn là ai.
Lâm Thái Anh mỉm cười xoa khuôn mặt đang xụ xuống của người đàn ông kia, lắc lắc vai như làm nũng: “Khương Thạch, anh ghen à?”
Người đàn ông tên Khương Thạch nhìn Tống Luật với ánh mắt đề phòng, rất nghiêm túc vào: “Phải, anh ghen mà, có vẻ như hắn ta có ý với em đấy!”
Thái Anh sờ vành tai hắn, trong ánh mắt không thể tin của Tống Luật, cô hôn lên gò má người đàn ông, thẳng thắn đáp: “Hắn ta là chồng cũ của em mà, heo ngu đến mấy cũng không ăn lại máng cũ, con người cũng như vậy thôi, anh lo xa quá rồi.”
Tiếng nhạc đột ngột nhỏ lại, như thể vừa vặn để cho Tống Luật nghe được lời này. Hắn cau mày, tựa hồ như bị đả kích với lời nói này của cô, giọng điệu gọi cô cũng trở nên run rẩy: “Lâm Thái Anh.”
Thái Anh quay đầu, ngạc nhiên bỏ xuống một câu: “Sao anh còn chưa đi nữa?”
Hai mắt Tống Luật đỏ lên, như thể người chồng hiền huệ bị người vợ chanh chua tổn thương, hắn nghẹn ngào bảo: “Mấy tháng nay em rốt cuộc đi đâu vậy? Sao em không liên lạc với anh, anh đã tìm em rất lâu, chuyện ly hôn của chúng ta, anh cũng đã rất nhiều lần muốn giải thích nhưng …”
“Giải thích cái gì trong khi những lời sỉ nhục của anh tôi đều nghe thấy.”
Lâm Thái Anh nhếch môi lặp lại lời nói kia một cách nhẹ bẫng.
“Một kẻ tàn tật như cô ta, thật đúng là không xứng với thân phận của anh.”
“Tương lai tươi đẹp của anh đều bị trói buộc với con què ấy, xúi quẩy biết bao nhiêu.”
“Anh nghe quen không? Đều từ chính miệng anh nói ra đấy. Tôi hiểu cho nỗi lòng của anh nên đã chủ động ly hôn, giúp anh có được tự do tìm được người xứng với thân phận của anh hơn, anh không cảm kích tôi thì thôi, anh còn muốn chỉ trích tôi nữa ư?”
Lâm Thái Anh thở dài, ngón tay phẩy nhẹ hàng mi của Khương Thạch, bắp chân bị Khương Thạch chạm vào cũng không có ý tứ muốn đẩy ra, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng cực hạn.
Tống Luật siết chặt tay, giận dữ đến mức khó thở.
Hắn suýt nữa đã không màng tất cả mà xông vào tách hai người họ ra, nhưng nhớ đến thân phận của mình, hắn biết rõ bản thân không có tư cách làm những việc này, càng xúc động càng dễ hỏng chuyện, sợ rằng Lâm Thái Anh cũng sẽ bị chọc giận.
Vậy hắn càng khó khăn trong việc khiến cô quay lại bên mình.
Tống Luật nghĩ thế, hắn dằn lại sự không cam tâm xuống đáy lòng, hàm răng nghiến chặt, mơ hồ còn nghe ra được âm thanh ken két.
“Tống Luật, làm người đừng quá tham lam, tôi trả lại tự do và để lại phần tài sản kia cho anh, anh cũng nên biết điều và đừng tìm đến tôi mới đúng chứ?”
“Thái Anh, anh sai rồi, anh thật sự không cố ý nói như thế, những lời trong lúc say rượu, em không nên tin là thật.”
Tống Luật bị Lâm Thái Anh vạch trần tâm tư, hắn ái ngại không dám ngẩng đầu đối diện với những ánh mắt đang đánh giá mình, chỉ chăm chú nhìn Lâm Thái Anh, khẩn thiết thừa nhận.
“Thái Anh, trước em nghe anh giải thích đã, xin em đừng vội ban tội ch.ết cho anh được không? Chúng ta… có thể quay về như lúc ban đầu, lỗi sai anh sẽ sửa, anh… anh vẫn còn yêu em nhiều lắm.”
Lâm Thái Anh sờ cằm của Khương Thạch, nghe thế bật cười thành tiếng: “Tống Luật, anh hối hận sao?”
Tống Luật khựng người, tựa hồ như nhớ đến lời khẳng định mà hắn nói cách đây không lâu. Vào ngày hắn trở về thân phận tự do, Tống Luật đã nghĩ tương lai tốt đẹp đang chờ hắn.
Tống Luật không ngờ, thoát khỏi sự bảo bọc của nhà họ Lâm, hắn liên tiếp vấp phải thất bại, đến chiếc ghế chủ tịch cũng suýt không giữ nổi.
Tương lai tươi sáng trở nên mịt mờ, trên người hắn còn vương phải vướng bận là Chu Điềm Điềm, thật khổ không tả nổi.
Tống Luật cúi gầm mặt, cuối cùng không thể không thừa nhận thất bại của mình: “Phải, anh hối hận rồi, vậy nên…”
“Anh hối hận, nhưng tôi thì không.”
Lâm Thái Anh nhún vai, dừng dưng nhìn Tống Luật với ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Cô tựa vào иgự¢ của Khương Thạch, tiếp lời.
“Vợ con của anh vẫn còn chờ anh ở nhà đấy, anh mau về đi, kẻo cô lại lại vác bụng bầu đến đây tìm anh. Phụ nữ mang thai ấy mà, tính khí thất thường lắm, anh vẫn nên về nhà chăm sóc cô ấy cẩn thận thì hơn.”
Tống Luật nghe đến đó, hai mắt mở to nhìn Lâm Thái Anh, cả người run rẩy như bị xé toạc quần áo, trần trụi đứng dưới ánh đèn.
Quả nhiên, Lâm Thái Anh đã biết hết mọi chuyện.
“Thái Anh, anh… anh chỉ là không nỡ để con anh không có cha, cho nên, cho nên…”
Lâm Thái Anh che tai, bộ dạng như không muốn nghe nữa.
“Đủ rồi đấy!”
Cô nghiêng người câu lấy cổ Khương Thạch lại gần, liếc mắt nhìn Tống Luật với dáng vẻ khiêu khích: “Anh còn không biết ngại mà giảo biện mãi như thế ư?”
“Chồng cũ à, anh thật sự muốn đứng đây nhìn tôi vung tiền chơi trai như thế nào ư?”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh