Đinh Tuyết Nhuận dĩ nhiên là rất thông minh, nhưng chuyện này lần đầu tiên xảy ra trên người cậu, từ hồi còn rất nhỏ cậu đã phát hiện tính hướng của mình không giống như những đứa con trai khác, cậu trưởng thành sớm, khi đó cậu đã đọc xong Phật Lạc Y Đức, cho nên nhanh chóng tiếp thu chuyện này, cũng không vì việc này mà cảm thấy mình là loài khác biệt.
Cho dù phát hiện ra tính hướng của mình không giống như những người khác, nhưng trước giờ Đinh Tuyết Nhuận chưa từng thích ai, sinh hoạt của cậu bị nhét đầy bởi việc học, cậu muốn học quá nhiều thứ, không có thời gian suy nghĩ những việc khác.
Lâu Thành là người đầu tiên mà cậu gặp.
Cậu bị Lâu Thành dồn ép giữa tay và иgự¢, khí thế và sức lực mà Lâu Thành mang tới bao trùm lấy cậu, hơi thở cực nóng phun trên hai má cậu làm cậu không thể hô hấp, khó có thể động đậy, chỉ có thể ngừng thở, im lặng cảm nhận sự choáng váng mà do tiếp xúc thân mật mang đến.
Lâu Thành là một nam sinh có bệnh sạch sẽ, đương nhiên không thể dùng đầu lưỡi, nhưng trong lòng anh rõ ràng cảm nhận được mình rất thích Đinh Tuyết Nhuận, khi hôn cậu sẽ động lòng, sẽ cảm thấy sự dịu dàng và vui sướng, so với cảm giác tự do đón gió khi lái moto còn làm cho anh thoải mái hơn.
Anh lẳng lặng chạm môi Đinh Tuyết Nhuận, qua nửa phút, anh ôm Đinh Tuyết Nhuận đè vào chân sô pha, dường như nửa người đều áp lên cậu, những nụ hôn dày đặc rơi xuống trên khuôn mặt của cậu.
Nói là hôn, trên thực tế chỉ là dùng môi lúng túng chạm vào hai má, cằm, mí mắt của cậu. Lâu Thành không biết phải dùng phương thức gì để biểu đạt tâm ý, chỉ có thể vô cùng vui vẻ ôm lấy cậu, không ngừng vừa hôn vừa nhỏ giọng gọi, "Nhuận Nhuận".
Đinh Tuyết Nhuận dường như ngồi không vững, mềm mại trong xiềng xích của anh, đầu óc vẫn luôn tỉnh táo giờ có chút mê muội, ý thức mơ hồ. Rõ ràng không kịch liệt nhưng lại hết sức động lòng người.
Lâu Thành cứ thế ôm cậu rất lâu, anh nhất thời xúc động mới hôn Đinh Tuyết Nhuận, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận cũng không từ chối, Lâu Thành hoàn hồn trở lại, có chút hối hận bản thân mình xúc động như thế.........anh còn có chút không rõ ràng đây là cảm giác gì.
Anh thở hổn hển, đầu dựa vào vai Đinh Tuyết Nhuận, trong lòng nghiêm túc nghĩ hàm nghĩa của những cái hôn này, nếu như anh không thích Đinh Tuyết Nhuận, có thể hôn cậu ấy sao? Nếu nói như vậy.....bản thân anh là cong sao?
Đinh Tuyết Nhuận dựa vào anh, mặt bị Lâu Thành hôn đỏ bừng, đầu tóc rối loạn. Cậu đặt tay sau lưng Lâu Thành, không nói một lời nào, giống như đang đợi anh tự hiểu rõ.
Qua thật lâu Lâu Thành mới buông cậu ra. Cúi đầu, ánh mắt lay động nhìn Đinh Tuyết Nhuận, đưa ngón tay tinh tế giúp cậu gạt tóc rối trên trán, giọng trở nên khàn khàn: "Nhuận Nhuận, cậu để tôi hôn, có phải cậu thích tôi không?"
Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, trả lời một nẻo: "Cậu thích tôi nên mới làm thế này hả?"
Lâu Thành theo bản năng nói tiếp: "Nếu không thì sao!" Anh dừng lại một chút, vẻ mặt bàng hoàng, "Vậy...vậy tôi bây giờ có phải là đồng tính rồi không?" Anh cảm thấy vô lí, tại sao sống tới gần mười chín tuổi rồi mới phát hiện chuyện này, rõ ràng là anh đã có mấy người bạn gái rồi — tuy rằng đều không có loại cảm giác như cùng Đinh Tuyết Nhuận bây giờ.
Đinh Tuyết Nhuận đã đọc rất nhiều sách, nhưng giờ phút này lại không thể đưa ra đáp án chính xác, cậu đưa tay sờ đầu Lâu Thành: "Nếu như cậu không rõ ràng, có muốn nghĩ thêm vài ngày không?"
"Tôi..." Lâu Thành vẫn có chút mơ hồ, "Nhuận Nhuận........."
Đinh Tuyết Nhuận cười: "Được rồi, đừng đè tôi nữa, chân không cử động được rồi." Cậu vừa nói vừa đẩy Lâu Thành ra, lúc đứng dậy có hơi loạng choạng, là Lâu Thành đỡ thắt lưng cậu: "Cẩn thận."
Một bàn tay cậu đặt trên vai Lâu Thành, khó khăn đung đưa chân: "Lâu Thành, lần sau chúng ta không thể ngồi ở phòng khách học nữa, cậu tìm một chiếc ghế thoái mái để vào phòng sách đi, ngồi sẽ tốt hơn chút."
Lúc này là mười giờ tối, Đinh Tuyết Nhuận nói phải về ký túc xá ngủ.
Bên ngoài lất phất mưa phùn, Lâu Thành không cho cậu đi, túm lấy cổ tay cậu: "Cậu đừng đi, ở nhà tôi không được sao?"
"Điện thoại của tôi hết pin rồi, sạc để ở ký túc xá, hơn nữa tôi muốn thay quần áo."
Lâu Thành lập tức nói: "Vậy cậu mặc của tôi đi, không được đi!" Cho dù anh vẫn còn hơi hỗn loạn, nhưng trong lòng anh nghĩ, nhất định không thể để cậu đi.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, ôm anh một chút: "Lâu Thành, cậu nghĩ cho cẩn thận."
Cậu mở ô tiến vào trong màn mưa, Lâu Thành mặc áo ngủ đi chân trần, đuổi theo vài bước, Đinh Tuyết Nhuận quay đầu bảo với anh: "Về đi, tôi đi đây, cậu ngủ sớm chút."
Lâu Thành không cương quyết đuổi theo nữa, anh nhìn chăm chú vào bóng lưng Đinh Tuyết Nhuận cô độc che ô xa dần.
Mặt mày anh xám xịt quay về nhà, cảm giác không ai ôm, thật trống rỗng.
Lâu Thành chống cằm trên sô pha ngẩn người. Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân mình thích một người con trai, hơn nữa nhìn thái độ của Nhuận Nhuận, dường như cũng thích chính mình.
Trong lòng anh lại hối hận rồi, ban nãy lẽ ra nên nói thẳng, sao bản thân ngốc như thế........để người ta đi mất.
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận, bỗng dưng thấy chiếc điện thoại của cậu rơi trên mặt đất, bị đệm ngồi che mất.
Đã không còn pin.
Thời điểm Đinh Tuyết Nhuận quay về trường đã muộn rồi, trường học đã đóng cửa. Bảo vệ vốn định mắng học sinh này, kết quả nhìn thấy cậu, đây không phải là Đinh Tuyết Nhuận lớp mười một sao, cho nên ông chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng một câu: "Lần sau phải quay về trường sớm một chút."
Một tia chớp đột nhiên xẹt ngang qua bầu trời.
Ngay sau đó là tiếng ầm ầm. Mặt bác bảo vệ được ánh chớp chiếu sáng: "Sắp bão rồi, nhanh chóng về ký túc nghỉ ngơi đi."
Cậu còn chưa về tới ký túc, trời đã bắt đầu mưa to. Bởi vì trời có sấm sét, quản lý ký túc nói: "Lát nữa cắt điện sớm hơn."
Đinh Tuyết Nhuận để ô ở ban công, khi tắm rửa đi ra, ký túc xá liền cắt điện.
Cậu thay quần áo ngủ, đang chuẩn bị hẹn chuông báo thức, lại phát hiện ra không thấy điện thoại đâu cả. Nghĩ ra chắc là rơi ở chỗ Lâu Thành.
Cậu lập tức bỏ qua, ngoài liên hệ với Lâu Thành và người nhà, dường như cậu không dùng tới điện thoại mấy, cũng không gấp, trong lúc đợi tóc khô, cậu chậm rãi châm một điếu thuốc. Chờ tóc vừa khô liền đi ngủ.
Bên ngoài trời mưa to rả rích, đập vào kính cửa sổ đang đóng.
Chất lượng giấc ngủ của Đinh Tuyết Nhuận vẫn luôn tốt, nhưng vì trong lòng có chuyện, cộng thêm tiếng sấm ầm ầm, cậu ngủ không dễ dàng.
Cậu vừa mới vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy tiếng phát ra từ ngoài cửa sổ, cậu lập tức cảnh giác mở to mắt.
Cậu ngồi từ trên giường dậy.
Ban công ký túc có một cái cửa sổ, mà giữa ban công và phòng ngủ còn có một cánh cửa đẩy. Bình thường để thông gió cậu đều không đóng, nhưng vì hôm nay có sấm, Đinh Tuyết Nhuận cố ý đóng cửa.
Cậu sờ soạng kính của mình, không tìm được, mà tiếng động kia dừng một chút, lại nặng nề vang lên một lần nữa, chỉ nghe "Cạch—" một tiếng, cửa sổ chậm rãi mở ra.
Đinh Tuyết Nhuận xuống giường, nhìn thấy có một người bò vào qua cửa sổ, thân hình cao lớn, trong ký túc xá không có ánh điện này, ướt sũng giống như một con ma nước.
Đối phương còn cầm điện thoại, mở đèn chiếu vào người cậu.
Tuy rằng Đinh Tuyết Nhuận không nhìn rõ mặt của người kia, nhưng mà cậu đã biết là ai rồi.
"Đm! Quản lý ký túc khóa cửa, tôi chỉ cỏ thể trèo lên bằng ống thoát nước." Áo ngắn tay trên người Lâu Thành ướt đẫm, anh túm lấy vạt áo vắt ra nước, "roạt" một tiếng, cánh cửa đẩy giữa Đinh Tuyết Nhuận và anh bị đẩy ra, bọt nước rơi từ mái tóc đen xuống lông mi anh.
Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy thế vô cùng tức giận: "Cậu trèo ống thoát nước! Ống thoát nước ở trường đã bao nhiêu năm rồi, lại còn mưa, cậu có nghĩ tới chẳng may không cẩn thận......"
"Không đâu, sẽ không bất cẩn," Lâu Thành nhìn thấy cậu thực sự tức giận, không nhịn được tới gần một chút, giống như lấy lòng, "Tôi đã từng luyện leo núi........." cho nên cánh tay rất có lực, hơn nữa còn có kỹ năng, ống dẫn nước cũ kỹ căn bản không làm khó được anh. Thực sự tồn tại nguy hiểm, nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy.
Đinh Tuyết Nhuận cau mày: "Não cậu bị chập mạch à?"
"Cậu hung dữ với tôi.............." giọng nói Lâu Thành oan ức, sau đó lớn tiếng nói, "Tôi cũng không muốn leo đâu, cậu mắng quản lý ký túc đi, bây giờ mới mười một rưỡi, ông ta ngủ như heo, sống ૮ɦếƭ không chịu tỉnh!"
"Lâu Thành!" Đinh Tuyết Nhuận bó tay với anh.
"Nhuận Nhuận đừng giận," Lâu Thành vội vàng đưa điện thoại cho cậu, "Cậu quên mang điện thoại này."
Đinh Tuyết Nhuận không thể tưởng tượng được, giọng tức giận đến phát run: "Cậu trèo ống dẫn nước chỉ vì đưa điện thoại?"
"Không phải, không phải............" Lâu Thành vội vàng phủ nhận, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi dính bọt nước mưa đầy phấn chấn, giờ đây đang ở trong trạng thái vô cùng cẩn thận, nhìn Đinh Tuyết Nhuận thấp giọng nói, "Tôi........tôi có chuyện muốn nói với cậu, tôi không muốn đợi đến ngày mai."
Quần áo ướƭ áƭ dính vào trên cơ thể anh, nhưng toàn thân lại vô cùng nóng, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Đinh Tuyết Nhuận rất bất đắc dĩ, lấy khăn tắm của mình lau nước cho anh: "Cậu leo lên có bị thương ở đâu không?"
"Không có không có, làm sao có thể bị thương, tôi là ai chứ." Lâu Thành dùng khăn tắm của Đinh Tuyết Nhuận bao lấy chính mình, nghĩ không ổn, quần áo vẫn đang rỏ nước, anh liền ϲởí áօ ra, vứt cái áo ướt sũng trên mặt đất.
Đinh Tuyết Nhuận thở dài trong lòng, hỏi anh: "Cậu muốn nói gì?"
Gió thổi rất mạnh, Lâu Thành khoác khăn tắm, những từ ngữ vừa mới chuẩn bị tốt đột nhiên khó có thể mở miện, một từ "Tôi" quanh co nửa ngày, mặt anh đều đỏ lên: "Nhuận Nhuận, tôi.....tôi nghĩ rõ ràng rồi, hình như tôi thật sự là... tôi....."
"Hử?"
Lâu Thành thực sự có chút không nói ra miệng được, bước lên trước ôm Đinh Tuyết Nhuận vào lòng: "Tôi lạnh."
Đinh Tuyết Nhuận chỉ cần tưởng tượng nửa đêm anh trèo ống dẫn nước lên, liền cảm thấy sợ hãi, vừa định dạy bảo anh, liền cảm thấy Lâu Thành gục đầu xuống vai cậu.
"Tôi không ngủ được, tôi không nhịn được nữa rồi, tôi rất muốn nói với cậu, nhất định hôm nay phải nói. Nhuận Nhuận, tôi..........." Giọng của anh trở nên nhỏ đi, giống như thở dài nói bên tai Đinh Tuyết Nhuận, "Thích cậu."
Đinh Tuyết Nhuận cảm thấy tiếng sấm như dừng lại, nước nhỏ giọt từ mái tóc Lâu Thành đã rơi xuống áo ngủ của cậu, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập không thể diễn tả nổi của mình.
Lâu Thành cuối cùng cũng nói ra, thở ra một hơi lớn: "Nghẹn ૮ɦếƭ ông rồi."
Một đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào má Đinh Tuyết Nhuận, tim cậu đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢: "Tôi cũng thế."
Lâu Thành như được thả ra, ôm chặt cậu không buông tay: "Nhuận Nhuận, tôi lạnh quá."
Ký túc xá nam sinh dương khí nặng, mùa hè rất nóng, cho dù có mưa to như thế này, cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái, sẽ không thấy lạnh. Càng không nói đến thân thể khỏe mạnh của Lâu Thành.
Đinh Tuyết Nhuận chỉ cảm thấy thân trên của anh vô cùng nóng, không lạnh chút nào, nhưng vẫn quan tâm anh, sợ anh cảm lạnh: "Còn có nước nóng, cậu tắm rửa, đợi tóc khô hẵng ngủ."
"Tóc tôi ngắn, khô rất nhanh." Đôi con ngươi của Lâu Thành lấp lánh, dịu dàng nói, "Tối nay tôi ôm cậu ngủ có được không."