"Cậu lên lớp làm gì, cậu nghe mấy lần cũng không hiểu đâu, định nghe thiên thư sao."
"Vô dụng thôi, thầy cô lớp ta sớm muộn gì cũng sẽ biết trình độ của cậu tới đâu, tôi nói cậu đừng giả vờ nữa."
"Mẹ nó, cậu đã hạ sốt chưa, hạ sốt chưa mà đã đi học ngay rồi????"
Lâu Thành thích nói bậy, đây là bệnh chung của lứa tuổi học sinh cấp ba này, nhưng mà anh nói bậy nhiều lắm cũng chỉ tới mức độ này mà thôi.
Đinh Tuyết Nhuận chưa bao giờ ăn nói thô tục, bố cậu - Đinh Thiệu Văn là thầy giáo ngữ văn cấp ba, từ bé đã giáo dục cậu rất nghiêm khắc.
Cậu vô cùng vô cùng ghét những người được gọi là "giáo bá", chỉ đơn giản vì loại người này chỉ ỷ mạnh Hi*p yếu, тһô Ьạᴏ không nói đạo lý. Trước kia ở trường cấp ba cũ có một lớp học đặt biệt, học sinh trong lớp đều có khiếm khuyết một phần nào đó trên cơ thể, có thể là trí lực, có thể là sinh lý khiếm khuyết....bọn họ thường xuyên bị cười nhạo, bắt nạt.
Trong đó lại cầm đầu là một học sinh lớp Đinh Triệu Văn.
Bởi vì một ít nguyên nhân, Đinh Tuyết Nhuận không phải là loại người nhẫn nhục chịu đựng chịu cưỡng chế bạo lực như vậy, sau khi trả thù xong cậu làm cho đối phương vĩnh viễn nhớ kỹ cậu là người vô cùng khó chọc, mượn cơ hội này cậu chuyển trường luôn.
Đương nhiên, cậu không thể xác định, Lâu Thành có phải loại học sinh như vậy hay không, nhưng mà bạo lực học đường làm cậu vô cùng có thành kiến với những nam sinh như vậy, cho nên làm cho cậu không thể lấy thái độ bình thản đối mặt với anh.
Cậu nghe xong tin nhắn âm thanh ấy, không trả lời, nhưng mà lại nghe thêm một lần nữa.
Giọng nói của Lâu Thành rất gợi cảm, âm sắc bình thường là giọng thấp, gợi cảm đến mức làm người ta bối rối.
Vì cậu im lặng, Lâu Thành còn tưởng rằng đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu. Nhưng anh lại cảm thấy rất vô tội, anh chưa nói sai câu nào, vốn chỉ là học tra thôi...còn giả vờ trâu bò làm gì.
Chưa đầy hai phút sau, Lâu Thành lại gửi tin nhắn tới, lần này là tin nhắn chữ: "Tiểu Đinh, cái chuyện học tập này, không cần phải tự làm khó chính mình, có rất nhiều người học không giỏi nhưng có thể làm được nhiều việc khác, nói không biết chừng cậu lại thuộc dạng nhân tài này."
Ngay sau đó lại gửi thêm một tin: "Nếu như thầy Đậu có nhắc tới tôi, cậu cứ nói rằng vết thương ở chân tôi lại tái phát, cần đi chữa trị."
Đinh Tuyết Nhuận không biết anh đang hiểu lầm cái gì, cậu bất giác nhếch khóe miệng, cuối cùng chỉ trả lời một câu lời ít ý nhiều "Ừ".
Cậu thành thật uống thuốc, buổi tối ngủ ra mồ hôi, ngày hôm sau đã hạ sốt rồi, nhưng triệu chứng cảm vẫn không giảm, cả ngày cậu không thể rời khỏi nhà vệ sinh và nước nóng.
Ở ngôi trường mới này, cậu thích ứng rất nhanh, nhưng mà vừa mới chuyển trường, kết bạn là chuyện tương đối khó khăn. Dù sao cậu cũng không hề gấp gáp, bởi vì cậu cảm thấy ở một mình càng tốt.
Trường học không cho phép học sinh dùng điện thoại, Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm, mỗi lần có tiết tự học, cậu đều mang chiếc tai nghe Bluetooth, dùng tóc che khuất một nửa, làm xong bài tập thì đặt điện thoại lên bàn chơi.
Lớp bốn dù sao cũng là lớp chọn, áp lực cạnh tranh của học sinh lớn, cho nên đều rất tự giác, thầy cô căn bản cũng không nghiêm khắc giám sát bọn họ, mà để bọn họ tự học.
Cho dù Đinh Tuyết Nhuận để điện thoại lên bàn nghịch, cũng không bị người khác chú ý đến. Nhưng cậu cầm điện thoại không phải để chơi, trong điện thoại của cậu có một lượng lớn app làm đề, lúc rảnh rỗi cậu thường tìm đề trên đó, hoặc là phát sóng trực tiếp.
Đinh Tuyết Nhuận đang lựa chọn đề bài trên kho đề thi, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
" X thần dạo gần đây không phát sóng trực tiếp sao?"
Đây là một trong những thương hiệu văn phòng phẩm, hơn một năm trước Đinh Tuyết Nhuận bắt đầu phát trực tiếp giải đề, làm bài tập hoặc là ôn tập bài tập trọng điểm. Mới bắt đầu không ai quan tâm đến phát sóng trực tiếp của cậu, nhưng dần dần, cậu càng ngày càng trở nên có danh tiếng, với lượt xem hơn trăm vạn cậu trở thành "tiểu võng hồng" trong sạch thoát tục chỉ lộ tay và giọng nói.
Kiểu phát trực tiếp mang lại năng lượng tích cực như cậu, thường xuyên được đẩy lên trang đầu của diễn đàn phát trực tiếp.
VÌ thế, rất nhiều hãng văn phòng phẩm tìm cậu, mời cậu giúp đỡ quảng cáo, còn gửi một đống lớn dụng cụ học tập cho cậu, mời cậu dùng thử.
Đinh Tuyết Nhuận trước đây mỗi ngày sẽ thường phát trực tiếp một tiếng đồng hồ hoặc dài hơn, nhưng mà gần đây, cậu đã nửa tháng không có tin tức gì rồi.
Cho nên mới có người đặc biệt tìm cậu hỏi thăm.
Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu nhìn mu bàn tay đầy vết thương của mình.
Cậu vốn không muốn ẩu đả cùng người khác, cậu cũng không phải là người có tính cách xúc động, nhưng mà nắm đấm vươn tới trước mắt cậu, cậu cũng không thể thờ ơ nhận lấy, cho nên cậu phản kích. Cuối cùng khi bị bảo vệ trường ngăn lại, nắm tay của cậu đã đỏ thẫm rồi, máu tươi sền sệt chảy từ bàn tay nắm chặt của cậu rơi "tí tách" xuống đất, kính mắt của cậu vỡ rồi, nhưng mà đôi mắt của cậu vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Xong rồi, lần này lớn chuyện rồi.
Làm cho da đầu bảo vệ run lên chính là cậu học sinh này là học sinh giỏi đứng đầu toàn khóa, lấy một cái túi nhựa trong túi áo ra, cúi người nhặt chiếc dao gọt hoa quả lên, cho vào trong túi nhựa nói: "Báo cảnh sát, gọi xe cứu thương."
Nam sinh nằm dưới đất là một người cao lớn, hai mắt cậu ta hoảng sợ nhìn đứa con trai học bá của thầy giáo dạy ngữ văn, bình thường trông rất yếu ớt, rất dễ bắt nạt, nhưng bây giờ lại làm đáy lòng cậu ta dâng lên cảm giác sợ hãi, giọng run lên nói: "Họ Đinh kia....mày cố ý hả! Mày hại tao!"
Giày thể thao của Đinh Tuyết Nhuận đang dẫm lên vũng máu, cậu vô cùng bình tĩnh băng bó vết thương, cúi đầu nhìn nam sinh nọ, giọng nói ôn hòa bên trong có một chút dịu dàng: "Hôm nay cậu thành niên rồi, sinh nhật vui vẻ. Có biết cố ý gây thương tích phải đi tù mấy năm không?"
Vết thương ở bụng cậu không sâu, hơn nữa còn tránh được chỗ hiểm.
Cho nên sau khi vết thương ở trên bụng cậu khỏi, trên mặt và tay cậu vẫn xanh tím một mảng.
Đinh Tuyết Nhuận nhấn vào tin nhắn, trả lời rõ ràng tình huống của mình: "Tay phải của tôi bị thủy tinh cứa có vết thương, bác sĩ nói là cần phải nghỉ ngơi một thời gian."
Đối phương biểu thị đã hiểu, quan tâm mấy câu sau đó lại hỏi cậu cảm thấy văn phòng phẩm của công ty họ thế nào.
Buổi chiều, tan học tiết thứ ba, Đinh Tuyết Nhuận còn phải đi bệnh viện tiêm, Lâu Thành cũng vừa vặn muốn ra ngoài, Lâu Thành nhìn cậu quang minh chính đại cúp học như vậy, trong lòng thầm nói học sinh chuyển trường này nhìn thì yếu ớt, lá gan lại vô cùng lớn.
Cậu đi bệnh viện tiêm sau đó quay lại trường, tiết tự học buổi tối thậm chí còn chưa bắt đầu, không hề chậm trễ tiết học.
Tan tiết tự học buổi tối, Đinh Tuyết Nhuận ra ngoài trường học đi mua chút thuốc cao, lúc đợi đèn đỏ cậu nhìn thấy một chiếc xe moto vô cùng phong cách dựng ở phía bên ngoài khu chung cư. Lâu Thành một tay ôm mũ bảo hiểm, biếng nhác dựa vào yên xe nghe điện thoại. Anh đeo một đôi giày da, đôi chân vốn dài có vẻ càng dài hơn, khuôn mặt trong bóng tối bớt đi vài phần sắc bén, trên người có một loại khí chất đặc thù pha lẫn giữa thiếu niên và thanh niên.
Có lẽ là do vừa mới tan lớp tự học, từng nhóm từng nhóm học sinh ùn ùn kéo ra, ánh mắt Đinh Tuyết Nhuận chỉ là một trong những ánh mắt ngắm nhìn anh, vô cùng bé nhỏ.
Lâu Thành hoàn toàn không phát hiện, vẫn hồn nhiên nói chuyện điện thoại.
Mỗi ngày Lâu Thành đều sẽ đi học nhưng mà thường xuyên không thấy bóng dáng người đâu. Hơn nữa, khi tới lớp anh vẫn luôn gục xuống bàn, không biết đang chơi Tiêu Tiêu Nhạc hay là đang ngủ, anh ngủ không gây tiếng động, sẽ không làm ảnh hưởng đến các bạn học khác.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ ngồi thẳng lên, cầm 乃út viết viết vẽ vẽ lên trên vở, hoặc là chống cằm ngẩn người, nghịch điện thoại.
Bạn bè của anh rất nhiều, giữa giờ học sẽ gọi anh "Anh Thành, chơi bóng đi."
Khi chơi bóng, Lâu Thành sẽ trốn học, ban ngày sẽ không thấy người đâu cả.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ lên lớp tự học, tan tiết thứ tư buổi chiều trước khi bắt đầu tiết tự học sẽ biến mất, nhưng thầy cô cũng chưa bao giờ hỏi đến, cũng không biết vì nguyên nhân gì.
Thứ năm, thể dục giữa giờ sau tiết thứ ba, có người báo cáo với thầy Đậu, nói rằng chỗ ngồi của bạn học mới chắn cửa đi ra ban công, ra vào không tiện.
Thầy Đậu nhân dịp các học sinh học bài, ở cửa sau nghiên cứu một chút.
Lâu Thành ngủ, Đinh Tuyết Nhuận không biết ghi chép hay đang làm bài tập, rất chăm chú.
Có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến nhau.
Buổi chiều sau khi hết tiết thứ nhất, thầy Đậu xuống bục giảng, nói với Đinh Tuyết Nhuận: "Vị trí của em ở xa quá, em có nhìn rõ không?"
"Không sao đâu thầy Đậu, em chỉ cận hai độ, đeo kính thì không có vấn đề gì nữa."
Thầy Đậu suy nghĩ một chút, hỏi: "Em chuyển lên đây ngồi đi."
Ông chỉ xuống chỗ trống bên cạnh Lâu Thành.
Đinh Tuyết Nhuận không nói gì mất hai giây, sau đó gật đầu, nói đồng ý.
Lâu Thành vẫn còn đang ngủ, Đinh Tuyết Nhuận chuyển qua, làm anh bị ồn tỉnh.
Vẻ mặt anh mệt mỏi vì bị làm phiền, vừa mới ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đã ngồi ổn định bên cạnh. Vết thương trên mặt Đinh Tuyết Nhuận đã đỡ hơn rồi, nhìn cũng bình thường hơn, Lâu Thành chớp mắt một cái, bởi vì vừa mới ngủ dậy, cổ họng có chút khàn khàn: "Sao cậu lại ngồi lên đây?"
"Thầy chủ nhiệm chuyển chỗ, thầy nói tôi chắn cửa."
"Vậy cũng........" Lâu Thành ngồi một mình đã quen rồi, không quen cảm giác đột nhiên có bạn cùng bàn.
Anh cảm thấy, không lẽ Đinh Tuyết Nhuận quá mức rác rưởi cho nên thầy Đậu mới để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Anh ௱ôЛƓ lung một lúc, vò đầu, sau đó nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Dáng người Lâu Thành cao lớn, anh ngồi chiếm rất nhiều chỗ, lúc ngồi trước sau còn không cảm thấy gì, nhưng mà ngồi cùng bàn rồi, Đinh Tuyết Nhuận mới cảm nhận được rõ ràng anh không giống như bạn cùng bàn trước đây.
Bạn cùng bàn trước đây của cậu là một nữ sinh, vô cùng nhỏ xinh, Lâu Thành lại vô cùng to lớn, cảm giác........dựa vào vô cùng gần.
Gần đến nỗi có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người Lâu Thành, còn có thể cảm nhận được độ ấm, khí tức thanh xuân trên người anh, nóng như đang bốc cháy.
Buổi trưa khi Đinh Tuyết Nhuận trở về ký túc xá nhìn thấy Lâu Thành đang chơi bóng rổ ở sân bóng cùng một đám người. Thị lực của cậu tuy không tốt lắm, nhưng nhờ vào cửa sổ ban công ký túc xá, vẫn có thể nhìn thấy được anh cao lớn nổi bật so với các bạn học khác, ánh tà dương chiếu lên người anh, mạnh mẽ phấn chấn, dào dạt thanh xuân.
Cậu không xem thi đấu bóng rổ, học sinh cấp ba thích NBA, cậu cảm thấy không hứng thú, nhưng dưới ánh nắng chiều, Đinh Tuyết Nhuận đứng ở ban công ngắm nhìn sân bóng rổ, nhìn rất lâu.
Mười giờ tan tiết tự học, Đinh Tuyết Nhuận trở về ký túc xá, cậu chưa mở cửa đã nhìn thấy trong phòng có đèn sáng, lúc này cậu mới nhớ ra một chuyện.
Phòng ký túc của cậu kỳ thật còn có một người nữa. Chẳng qua người này bình thường không về ký túc xá, chỉ có thứ năm kiểm tra mới về, không có mặt ở ký túc xá hậu quả rất nghiêm trọng.
Đinh Tuyết Nhuận cầm chìa khóa mở cửa, nhưng mà không thấy người, chỉ nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy tí tách.
Bạn cùng phòng đang tắm rửa.
Việc đầu tiên Đinh Tuyết Nhuận làm khi trở về ký túc là tắm rửa, cậu đã làm xong hết bài tập tại tiết tự học rồi, cho nên tắm rửa xong lên giường nằm luôn, nghe nhạc một lúc rồi ngủ.
Cậu vốn định đánh răng rửa mặt luôn nhưng khi nhìn thấy đôi giày AJ limited cậu đột nhiên thay đổi chủ ý.
Đôi giày này cậu đã từng thấy Lâu Thành đeo, cậu cũng không biết các loại giày nhưng cậu cũng biết đôi giày này không phải tất cả học sinh đều có thể mua được, cho nên xác suất rất cao là Lâu Thành.
Đinh Tuyết Nhuận không phát ra âm thanh, cậu nhẹ nhàng bước qua, ngồi vào chỗ của mình. Giường của cậu chỉ cách nhà vệ sinh một bức tường, ghế tựa cách ban công và phòng vệ sinh rất gần.
Lâu Thành thực sự không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào, bên ngoài quá an tĩnh, anh không hề biết có người về, lúc đi ra cầm khăn lông lau nước trên cơ thể, dép lê dưới chân phát ra âm thanh sàn sạt.
Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn, cơ thể Lâu Thành rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bụng sáu khối. Cậu còn nhìn thấy được trên người Lâu Thành còn có một hình xăm nhỏ, nhưng mà cậu chỉ nhìn qua một chút rồi nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác, cho nên không nhìn rõ hình xăm kia rốt cuộc là gì.
Lúc này Lâu Thành mới phát hiện ra cậu, theo bản năng che chắn cơ thể: "Đm."
"Tiểu Đinh!" Anh rất ngạc nhiên vì có thể nhìn thấy bạn cùng bàn ở đây, lau bọt nước trên mặt nói, "Cậu cũng ở phòng 506???"
Đinh Tuyết Nhuận không nhìn anh, nói: "Tôi cũng không biết bạn cùng phòng là cậu."
Giọt nước lăn từ đầu xuống mặt anh, lại từ cằm rơi xuống đất, âm thanh rất nhỏ.
Lâu Thành nhanh chóng bình tĩnh lại: "Là cậu thì tôi yên tâm rồi, cậu sạch sẽ, cậu có biết tôi bị mắc bệnh sạch sẽ."
Tuy rằng làm bạn cùng bàn với Đinh Tuyết Nhuận cũng là chuyện mới xảy ra ngày hôm nay, nhưng mà Lâu Thành vô cùng chú ý đến tình trạng vệ sinh của người khác, nhất là người ngồi ngay cạnh anh.
Một người không sạch sẽ, anh sẽ không vui vẻ tiếp xúc cùng.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi ở phía sau anh, bàn của Đinh Tuyết Nhuận vô cùng ngăn nắp, cậu ăn mặc cũng chỉnh tề, giày và dây giày vô cùng sạch sẽ, móng tay cũng cắt tròn trịa gọn gàng.
Ban nãy lúc anh cầm chìa khóa mở cửa, đã quan sát rồi, ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ, những vết ô trên vách tường đều được lau đi, trên bàn bạn cùng phòng mới đặt mấy quyển sách, một cái đèn bàn, đồ vật rất ít cũng có chút quá mức sạch sẽ.
Chăn gối chỉnh tề thì không nói làm gì, lại còn không có mùi mồ hôi, còn có một mùi hương thoang thoảng không nói lên lời.
Cho nên Lâu Thành cảm thấy, bạn cùng phòng này khẳng định là một người ưa sạch sẽ, nhưng mà anh không ngờ tới lại là Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành rất phản cảm với chuyện hút thuốc, nhưng sau này không hề ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, cũng không cảm thấy gì nữa rồi.
Anh vừa nói vừa lau nước trên người, cũng không có ý che giấu. Dáng người của anh có thể so với vận động viên bóng rổ, chân tay thon dài, cơ bắp rắn chắc, da thịt anh là màu lúa mạch, dính bọt nước, giống như một con báo săn vận sức chờ phát động.
Đối với bệnh sạch sẽ của Lâu Thành, Đinh Tuyết Nhuận không có ý kiến gì, tất của Lâu Thành trên bàn cậu đều thấy cả, chất đống vài đôi.
Đinh Tuyết Nhuận mắt liếc nhìn dáng vẻ không mặc quần áo của anh thêm một chút, có một loại cảm giác không nói lên lời. Kỳ thực ở huyện cậu trước kia chưa từng gặp nam sinh nào đẹp trai như Lâu Thành, mày kiếm mắt to, toàn thân tỏa ra nhiệt lượng cùng sức hấp dẫn, khi cậu đánh bóng rổ có rất nhiều nữ sinh cổ vũ cho anh, vì anh mà điên cuồng gào thét, giống như những tình tiết trong truyện tranh.
Lúc tan học, nữ sinh lớp mười thường xuyên tới nhìn anh: "Anh Lâu Thành lớp anh chị ngồi ở đâu vậy ạ?"
"Vậy ạ? Đang ngủ....vậy bao giờ mới tỉnh?"
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Mẹ ơi đẹp trai quá...." Có nữ sinh nhìn thấy anh liền mở to miệng, cuối cùng cũng không khép lại được, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, trước mặt sắc đẹp, kỳ thật nam nữ cũng như nhau.
Ngăn bàn anh hôm nào cũng bị nhét đầy thư tình, còn có người mang đồ ăn sáng cho anh, Đinh Tuyết Nhuận chưa từng thấy nhiều nữ sinh theo đuổi một nam sinh như vậy, nhưng lại từng thấy rất nhiều nam sinh gửi thư tình cho một nữ sinh.
Lâu Thành lau khô nước trên người mình, mở tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ngủ, khi Đinh Tuyết Nhuận tưởng rằng anh đã mặc xong quần áo rồi, Lâu Thành lại đột nhiên mắng một câu: "Mẹ nó."
"Ai nhặt tất ông đã vứt để lại trên bàn đây?"
Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu, thấy anh bịt mũi, vô cùng ghét bỏ dùng khăn giấy bỏ những chiếc tất trên bàn vào trong thùng rác, hơn nữa, Lâu Thành chỉ mặc áo ngủ, không mặc quần ngủ, đôi chân thon dài cơ bắp săn chắc, có một loại sức hút vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù anh đã mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, nhưng mà.......
Đinh Tuyết Nhuận lần nữa quay đầu qua chỗ khác, cậu là nam, đi vệ sinh cũng sẽ không nhìn xem kích cỡ khác nhau nhưng mà.....Lâu Thành rất có lực hấp dẫn với cậu.
Lâu Thành nhìn bộ dạng kia của cậu, bỗng nhiên hiểu ra được cái gì đó, anh cười lớn: "Tiểu Đinh cậu làm sao thế? Sao lại không dám nhìn tôi, có phải cậu cảm thấy tự ti không? Không sao, tôi có biệt hiệu là anh Đại Đinh (anh ciu bự) ở trường học không ai dám đi cầu tiêu ở bên cạnh tôi hết.
Đinh Tuyết Nhuận không để ý đến anh, đứng dậy đi đến bồn rửa tay ngoài ban công, xả một chậu nước ấm rửa mặt.
Lâu Thành vô cùng thẳng, có thể coi là thẳng nam, vừa mặc quần ngủ vừa thuận miệng trêu chọc nói: "Tiểu Đinh, cậu nói cho anh, cậu dài bao nhiêu?"
Đinh Tuyết Nhuận bỏ kính ra, Ϧóþ sữa rửa mặt vào trong lòng bàn tay, vùi đầu vào rửa mặt, căn bản không để ý tới anh.
Lâu Thành trưng vẻ mặt như chưa từng nhìn qua thế giới: "Còn dùng sữa rửa mặt, cậu thật thích làm đẹp, sữa rửa mặt có thể tiêu sưng sao?"
Anh lẩm bẩm làm cho Đinh Tuyết Nhuận không chịu nổi, vốc nước rửa mặt, có thể mở mắt được rồi, cậu quay đầu lại trừng anh: "Cậu đủ rồi đấy Lâu Thành."
Cậu cận thị, lúc không mang kính mắt, Lâu Thành ở trước mắt cậu rất mơ hồ, mắt cậu to, không biết có phải vì trừng người hay không mà bỗng nhiên sáng lên.
Lâu Thành đếm đếm, phát hiện mắt Đinh Tuyết Nhuận không biết có ba mí hay mấy mí, là một đôi mắt vô cùng đẹp, trong veo.
Trên mặt cậu vẫn chưa sạch bọt sữa, trán, mũi cùng cằm đều dính một chút, hơn nữa mặt cậu cũng bớt sưng rồi, có hể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ bình thường.
Lâu Thành nghĩ tới mình trêu chọc cậu dùng sữa rửa mặt làm tổn thương lòng tự tôn của cậu, anh cảm thấy lòng tự trọng của Đinh Tuyết Nhuận vô cùng lớn....Nhưng Lâu Thành vô ý làm tổn thương người ta, cho nên lại bổ sung thêm một câu: "Tôi nói cậu dùng sữa rửa mặt rất đáng yêu."
Đôi mắt Đinh Tuyết Nhuận lại mở to thêm một chút, Lâu Thành không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt cong cong, chỉ vào mặt cậu nói: "Tiểu Đinh, mặt cậu chưa rửa sạch kìa."