Trong quán cà phê, bốn người ngồi trong không khí quỷ dị.
Diệp Hiểu Hàm ho nhẹ hai tiếng, nói với ba mình: “Ba, ba sẽ đồng ý để bọn con hẹn hò chứ! Bọn con cũng không làm chuyện gì xấu, chỉ là nghề nghiệp của anh ấy không được tốt mà thôi, nhưng chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con là được!”
Diệp Chấn Hồng lại không cho là vậy, ông thật sự là chỉ nghĩ cho con gái được không? Vào ngày đầu tiên ông gặp người đàn ông này, lời của anh ta rất ít, toàn bộ đều do Diệp Hiểu Hàm nói, ý kiến của anh ta thì sao?
“Hàm Hàm, anh ta lớn hơn con nhiều lắm, huống chi bây giờ con còn chưa tốt nghiệp, con nói chuyện yêu đương gì chứ? Hơn nữa dù bất kì phương diện nào, người này cũng không hợp với con… con đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng qua là do con ham chơi nên mới thích người đàn ông này, chẳng lẽ con định vì người đàn ông này mà không quan tâm đến tương lai của mình sao?” Diệp Chấn Hồng muốn giải thích rõ với cô, dù sao chuyện này thật sự quá nghiêm trọng.
Lớn tuổi, thân phận kém, cái này phải làm sao?
Diệp Hiểu Hàm nhìn Triệu Trạch Duệ ở bên cạnh một cái, anh lại giống như cảm thấy đó không phải là nói mình, cô không thể làm gì khác hơn là tự phản công.
Từ những lời của ba, cô thật sự cảm thấy ba mong đợi vào tương lai của mình, nhưng cô không muốn những thứ này, mà cô hi vọng so với việc buôn bán, ông sẽ quan tâm đến anh em cô hơn một chút.
Cô muốn ông hiểu được, nếu như anh không quan tâm nhiều đến chuyện buôn bán, quan tâm đến cô nhiều hơn một chút, cô sẽ không làm vậy.
“Không được! Cái gì mà tiền đồ, đời con chỉ biết yêu anh ấy, cho dù thay lòng, con vẫn còn thương anh ấy.” Những lời này dù có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.
Triệu Trạch Duệ có chút kinh ngạc, cô hẳn không phải thật lòng mới đúng, cô gái nhỏ thế này lại có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy được sao? Nếu như cô nói dối vì vở kịch này mà nói dối, thì thật sự có chút quá mức, anh không thể vĩnh viễn diễn trò với cô, nhưng điều khiến anh kinh ngạc chính là, anh lại cảm thấy có hứng thú với cô gái làm phản ba mình này.
Bọn họ chỉ đang diễn kịch mà thôi, tại sao anh lại có biến hóa kì quái như vậy?
Trang Bác Hào hứng thú nhìn hai người, giữa bọn họ một người xấu hổ, một người kinh ngạc, chắc là chưa tập diễn, đây không phải là tình cảm thật thì là cái gì?
Diệp Chấn Hồng không nghĩ con gái sẽ nói những lời nghiêm trọng như vậy, mặc dù rất tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi lâu cũng chỉ có thể đồng ý sơ qua.
“Vậy hai đứa chỉ cần đơn giản là hẹn hò, ba sẽ mặc kệ hai đưa, nhưng nếu hai đưa muốn nghĩ bậy đến chuyện kết hôn, có ૮ɦếƭ ba cũng không đồng ý.”
Diệp Hiểu Hàm nhìn ba mình như đang nhìn quái vật, ý của ông là đồng ý rồi, sao lại dễ dàng như vậy? Cô còn chưa chơi đủ mà.
“Ý của ba là…”
Diệp Chấn Hồng lườm hai người một cáu. “Muốn ba đống ý thì có thể, nhưng cậu ta phải thôi ngay công việc ở hộp đêm, đến công ty ba làm.”dღđ。l。qღđ
Diệp Hiểu hàm kiên quyết không đồng ý, như vậy sao được, vốn anh cũng không phải là Ngưu Lang, huống chỉ anh cũng sẽ không làm vậy, anh chỉ giúp cô diễn kịch mà thôi.
“Không được, con thích anh ấy bây giờ, nếu anh ấy thay đổi, vậy con cũng không thích nữa.”
Điều này là điều Diệp Chấn Hồng cầu còn không được. “Để cho cậu ta đến công ty ba làm, ba sẽ cấp lương cho cậu ta như khi cậu ta làm việc ở hộp đêm.”
Diệp Hiểu Hàm khó xử nhìn Triệu Trạch Duệ, làm sao bây giờ?
Triệu Trạch Duệ đã sớm thấy được tấm lòng yêu thương con gái của Diệp Chấn Hồng, chẳng qua là ông không biết cách yêu thương cô mà thôi.
Anh nhìn đồng hồ, gần đến rồi, anh nên đi.
Anh đưa mắt nhìn Trang Bác Hào, anh ta cũng hiểu ý của anh, lập tức rời khỏi phòng cà phê trước.
Triệu Trạch Duệ giao danh thi*p cho Diệp Chấn Hồng. “Thật xin lỗi, ngài Diệp, mặc dù tôi không cố ý phối hợp với con gái rượu của ngài, nhưng cô ấy chỉ muốn nhận được tình yêu thương của ông mà thôi, hi vọng ông có thể rút ra một chút thời gian để ở bên cô ấy, thừa dịp cô chưa kịp biến chuyện không thành có.”
“Chú!” Diệp Hiểu Hàm tức giận, anh lại có thể nói chuyện đó cho ba cô biết!
Diệp Chấn Hồng nhất thời không hiểu, trên danh thi*p viết một công ty gần lớn bằng công ty ông, anh là ông chủ?
“Hàm Hàm, ba cô cũng đã hiểu.” Triệu Trạch Duệ nói xong lại quay sang nói với Diệp Chấn Hồng. “Tôi không phải là Ngưu Lang như Hàm Hàm nói, cũng không phải là bạn trai cô ấy, ngài hãy yên tâm! Tôi còn có chuyện, đi trước.”
Anh tạ lỗi với Diệp Chấn Hồng xong liền rời đi, lưu lại bộ mặt giận dữ của Diệp Hiểu Hàm và bộ mặt áy náy của Diệp Chấn Hồng.
Ông không biết nên vui mừng hay tức giận, có lẽ ông thật sự quá sơ suất với con gái mình rồi, ngay cả suy nghĩ thực sự trong lòng con gái cũng không biết, còn phải để một người ngoài nói cho ông biết. “Hàm Hàm, ba…”
Diệp Hiểu Hàm nhìn ông, hiện tại ông đã biết tâm sự của cô rồi, ông sẽ không cười nhạo cô chứ?
“Thật xin lỗi, ba biết là ba thiếu các con, bắt đầu từ hôm nay ba sẽ thay đổi, đừng lấy thêm chuyện này kích thích ba nữa được không?” Diệp Chấn Hồng thật lòng nói xin lỗi với con gái mình.
Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc nhìn ba, ông lại có thể nói lời xin lỗi.
Trong lúc nhất thời cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, đang suy nghĩ, mới phát hiện điều mình muốn chẳng qua cũng chỉ là như vậy, muốn nhận được sự chú ý của ông, nếu như sau này ông thật sự quan tâm cô nhiều hơn, đó là điều tốt nhất.
“Nếu như ba có thể đối xử tốt với ba anh em bọn con, vậy con cũng sẽ tha thứ chuyện trước đây ba bỏ rơi ba người bọn con.” Cô biết anh hai và chị hai cũng muốn như vậy, chỉ muốn ba có thể thật lòng đối xử với bọn họ mà thôi.
Diệp Chấn Hồng lập tức đồng ý, nhất định, biết con gái làm vậy cũng là vì muốn nhận được sự chú ý của mình, cảm giác hạnh phúc cũng tự nhiên sinh ra, thì ra như vậy cũng không tồi.
Chủ nhật, cả gia đình có khó được thời gian cùng nhau ăn cơm.
Dù Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt có chút không muốn ăn cơm với Diệp Chấn Hồng, nhưng nếu em gái gọi về, vậy thì cũng nên nể mặt con bé.
Thật ra thì trong lòng bọn họ vẫn có chút mong đợi, rốt cuộc là Diệp Chấn Hồng thay đổi, hay là Diệp Hiểu Hàm có chuyện muốn tuyên bố?
“Hàm Hàm, hôm nay là chủ nhật, em không đi chơi sao?” Diệp Hiểu Yên ngạc nhiên nhìn em gái.
Diệp Hiểu Hàm không có tâm trạng đi ra ngoài, bây giờ mặc dù ba đã thay đổi, cũng học cách đối xử tốt với bọn họ, nhưng cô cứ cảm giác trong lòng trống trải, giống như thiếu một cái gì đó.
“Không có tâm trạng!”
“Ai lại dám chọc cho em gái thân yêu của anh tức giận?” Diệp Hiểu Kiệt trêu chọc cô.
“Em không sao.” Diệp Hiểu Hàm cũng không biết nên nói gì.
Ngược lại, Diệp Chấn Hồng lại nhắc. “Đúng rồi, Hàm Hàm, ba cũng chưa hỏi con, tại sao con lại quen Triệu Trạch Duệ?”
Triệu Trạch Duệ, sao tự nhiên lại nhắc đến người đó? Diệp Hiểu Hàm cảm thấy có chút kỳ quái, không phải ba rất ghét anh ấy sao?
“Ở hộp đêm!” Diệp Hiểu hàm ngoan ngoãn thừa nhận.
Diệp Chấn Hồng gật đầu. “Tên nhóc đó cũng không nói dối ba, hôm đó ba đến công ty cậu ta nói chuyện làm ăn, thật sự gặp được cậu ta.”
Ba gặp được chú? Từ lần trước chú rời đi, đã hơn một tuần không gặp, cô thật sự hơn nhớ chú.
“Chuyện làm ăn đó bàn bạc thành công sao?” Diệp Hiểu Kiệt thử hỏi thăm, có lẽ nên cho hai bên cơ hội, để bọn họ hiểu rõ ba mình, cũng để ba chịu ở một chỗ với họ.
Diệp Chấn Hồng lắc đầu. “Hình như cậu ta không hài lòng với điều kiện ba nói, lúc ấy cũng không rảnh, sẽ để ba sửa đổi trước sẽ nói chuyện với cậu ta, để xem sau đó thế nào.”
Diệp Hiểu Kiệt nhìn về phía em gái. “Không phải hai người rất quen sao?”
Mặc dù Diệp Hiểu Hàm cũng không muốn thừa nhận, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi.
“Sao anh không nói điều kiện của ba quá khó hiểu?” Diệp Hiểu Hàm ném vấn đề lại cho Diệp Chấn Hồng.
“Ba thừa nhận là có một chút, nhưng đó cũng chỉ vì muốn hai bên cùng có lợi thôi! Không ngờ cậu ta lại lập tức cự tuyệt, hơn nữa ba thấy cậu ta phải rất có bản lĩnh, quy mô công ty cũng không lớn, có chút kỳ quái.”
Hôm Diệp Chấn Hồng gặp Triệu Trạch Duệ, cũng nghĩ đến vấn đề này, người này làm ăn phải rất thông minh, rất có bản lĩnh mới đúng, tại sao những năm nay công ty đó lại không có thay đổi gì quá lớn vậy?
Diệp Hiểu yên lập tức chen vào một câu. “Giờ ăn cơm, hai người có thể không nói nhiều đến chuyện công việc một chút không?”
Bọn họ lập tức thu hồi chuyện vừa nói, nói đến việc nhà.”
Diệp Hiểu Hàm lại không nghe vào, vì cô phát hiện lòng mình vắng vẻ là vì không có Triệu Trạch Duệ ở bên, vì không có anh, không thấy được anh nên cô mới như vậy.
Cô có chút kinh ngạc, tại sao mình lại muốn gặp người đó chứ?
Đột nhiên phát hiện vị trí của ông chú này trong lòng cô, đặc biệt là khi cô nghe anh hai nói hai người không quen, cô kích động thốt lên, muốn nói cho bọn họ, thật ra thì quan hệ của hai người cũng không đơn giản như vậy, nhưng quan hệ của cô với anh không đơn giản sao?
Không được, hiện tại có ba lấy cớ là buôn bán, cô gọi điện hỏi một chút, cũng xác định xem rốt cuộc bản thân có cảm giác gì.
Ở bên cạnh trung tâm thương nghiệp, anh đặc biệt mua một ngôi nhà, đây là nơi ở tốt lại thuận tiện cho việc buổi tối anh ở lại đây làm việc, mà hiện tại anh đang xử lý tập tài liệu Âu Dương Cảnh Húc giao cho anh.
Trước đó là vì chuyện hộp đêm, anh có rất ít thời gian để xử lý chuyện này, mặc dù không nhiều, nhưng muốn xử lý tốt anh vẫn cần một ít thời gian.
Chuông điện thoại vang lên, anh nhìn người gọi đến một chút, lại là Diệp Hiểu Hàm.
Anh thông minh lập tức nhớ lại chuyện ban ngày, ban ngày anh vừa nói chuyện với Diệp Chấn Hồng, chuyện buôn bán vốn không cần anh phụ trạch, nhưng đúng lúc gặp anh, mà anh lại vừa lúc là người phụ trách công ty, cho nên anh phải nói chuyện với ông.
Nhưng Diệp Chấn Hồng như vì người nói chuyện là anh, cố ý nói điều kiện có chút thái quá, khiến anh không có cách nào cự tuyệt, lúc xử lý công việc, anh đều công tư rõ ràng, mặc kệ là ai cũng không thể nhường, dù ông là ba của Diệp Hiểu Hàm.
Cô nhóc này gọi điện thoại, không phải là muốn nói chuyện làm ăn với anh chứ?
“Alo! Chú, chú đang ở đâu?’ Diệp Hiểu hàm vừa thấy có người nghe liền hỏi.
Triệu Trạch Duệ do dự không biết có nên nói hay không.
“Tôi có việc cần nói với chú, rất quan trọng.” Diệp Hiểu hàm chỉ muốn gặp anh, bất kể thế nào cũng phải khiến anh nói cho cô biết.
Triệu Trạch Duệ cau mày, nhìn tài liệu trước mắt một chút. “Tôi có thể cho cô năm phút nói chuyện, sau đó tôi sẽ không rảnh.”
Diệp Hiểu hàm lập tức đồng ý, không sao, cô chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.
Triệu Trạch Duệ liền nói cho cô biết địa chỉ.
Diệp Hiểu Hàm đi đến chỗ ở của Triệu Trạch Duệ, trực tiếp đi thang máy lên tầng trên cùng, lúc cửa thang máy vừa mở ra, đại có mặt trong nhà anh.
“Oa, đúng là cao cấp!” Diệp Hiểu Hàm than thở.
Cô nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy Triệu Trạch Duệ trong phòng khách, anh sẽ không giống như ba và anh hai, vừa tan làm lập tức chạy vào phòng sách chứ? Quả nhiên, lúc cô vừa tìm đến phòng sách đã tìm được anh rồi.
“Chú!” Diệp Hiểu Hàm vui vẻ chạy lại bên cạnh anh.
Triệu Trạch Duệ cũng không lo lắng cô sẽ xem những bảng báo cáo của mình, vì cô chỉ là một nữ sinh chưa đầy hai mươi tuổi, sẽ không muốn xem những thứ này.
“Cô muốn nói gì với tôi?” Thật ra thì anh không nên nói địa chỉ của mình cho cô biết, nhưng không biết vì sao, anh lại không có cách từ chối.
Diệp Hiểu Hàm nhìn một đống tài liệu trước mặt anh, nhưng dáng vẻ anh lại không tỏ ra mệt mỏi, anh làm bắt sắt sao?
“Chú mệt không, không bằng nghỉ ngơi một chút đi?” Cô đề nghị.
Triệu Trạch Duệ không có ý định bỏ qua đống tài liệu này, nếu có thể, anh muốn xử lý tốt trong tối nay, ngày mai mới có thể xử lý những chuyện khác.
“Cô nói thẳng là chuyện gì là được rồi, tôi rất bận.” Lúc anh làm việc là như vậy, không cho phép người khác gây trở ngại cho anh.
Diệp Hiểu Hàm chu mỏ, anh như vậy không giống Triệu Trạch Duệ trước đây cô từng biết.
“Hôm nay ba tối nói chuyện làm ăn với chú, tại sao chú lại không chấp nhận?” Thật ra thì cô căn bản cũng không muốn hỏi cái này, nhưng đây là cớ của cô, không có cách nào mới hỏi.
Triệu Trạch Duệ cười lạnh một cái, anh thật sự quá coi trọng ba cô rồi, không bàn được chuyện buôn bán liến nói con gái mình đến, mà dù anh biết con gái ông, nhưng trong chuyện làm ăn, anh tuyệt đối không vận dụng các mối quan hệ.
“Tôi đã để ông ấy về nhà nghĩ điều kiện, người làm ăn tuyệt đối không làm chuyện lỗ vốn, dù tôi biết cô cũng không thể làm như vậy.”
Diệp Hiểu hàm tự biết mình đuối lý, nên cũng không lên tiếng, cô đi đến bên chiếc ghế sô pha ngồi xuống, nghĩ ba mình có phải có chút giống con buôn hay không, nhưng cũng thể là không còn cách nào, đối với ông mà nói, làm ăn là phải nhờ vào quan hệ, nhưng người trước mắt lại không như vậy!
Triệu Trạch Duệ không thấy cô nói, nên cũng mặc kệ cô!
Mà Diệp Hiểu Hàm ngồi trên ghế sô pha nhìn bộ dạng bận rộn của anh, chờ đến sau này anh hết bận rồi hãy nói!
Cô cũng không biết tại sao mình lại nhất định muốn gặp anh, nhưng không thấy anh trong lòng cô sẽ không thoải mái, mà bây giờ cô có thể từ từ nhìn anh, tâm tình cũng trở nên không giống vậy, nói thế nào nhỉ? Cô chỉ muốn ở bên cạnh Triệu Trạch Duệ là được rồi, hoàn toàn không muốn rời đi.
Diệp Hiểu Hàm có chút kinh ngạc với suy nghĩ của mình, đây không phải là thích chứ! Vì thích, nên cô mới muốn được ở bên cạnh anh?
Cô cầm lấy gối che kín mặt mình, cô hoàn toàn cảm thấy mặt mình rất hồng, cô thoáng để lộ hai con mắt, nhìn Triệu Trạch Duệ vẫn còn bận rộn.
Xong rồi, hình như cô thật sự thích anh.
Triệu Trạch Duệ dĩ nhiên cảm thấy ánh mắt của Diệp Hiểu hàm, nhưng anh lại không muốn biết, cô cùng lắm chỉ là một cô gái nhỏ, chơi đã sẽ về, hỏi cũng đã hỏi xong, hiện tại không phá không làm khó anh là được rồi.