Tình Cũ Như Mộng - Chương 25

Tác giả: Hồng Cửu

Bọn anh sẽ không kết hôn
Doãn Gia Hoa bất giác siết chặt bờ vai Quan Hiểu, anh hoàn toàn quên đi phong độ: “Em biết em đang nói gì không, Quan Hiểu? Em biết ông ta là ai không? Em cảm thấy em đi theo ông ta thì sẽ hạnh phúc sao? Ông ta đã cưới bao nhiêu đời vợ em biết không?”
Quan Hiểu lẳng lặng nhìn anh: “Em thì có tốt đẹp gì hơn chứ, cũng có một đời chồng, còn chưa ly hôn thì đã ở cùng người khác, bị chồng bắt gian tại trận, anh nói xem người phụ nữ như em đây có gì tốt chứ…”
Cuối cùng đáy mắt cô đã không còn bình lặng nữa, mơ hồ lóe lên tia bi thương.
Doãn Gia Hoa nhìn cô, lòng đau như dao cắt: “Tại sao nhất định phải sỉ nhục bản thân mình như vậy? Em có thể ở bên ông ta, vậy tại sao lại không thể ở bên anh? Anh không đủ thỏa mãn em ư?”
Sợ anh lại nói thêm lời khiến hai bên lại tổn thương, Quan Hiểu buông ta anh ra, quay trở về xe.
Cô đưa lưng về phía Doãn Gia Hoa, vừa định bước đi, tay lại bị giữ lại: “Quan Hiểu, em hãy nói rõ ràng cho anh! Xem như anh cầu xin em!” Lời van xin của anh khiến lòng cô thắt nghẹn.
“Em không thể hết lần này đến lần khác khiến anh ૮ɦếƭ không rõ ràng như vậy được.”
Quan Hiểu nhắm mắt, cố nuốt những giọt lệ tuôn trào, cô cắn chặt môi,hít sâu một hơi rồi quay đầu lại: “Được, nói thật em không phải là người phụ nữ tốt lành gì, cũng không sợ anh biết được lịch sử tình trường của mình. Trước đây là em đã quyến rũ anh, trước đó còn lèo khèo người khác, Không phải anh muốn biết vì sao em lại quen ông ấy sao?” CÔ đưa mắt về hướng xe rồi lại quay đầu nhìn anh: “Bởi vì, lúc em còn du học ở bên Úc, bọn em cũng đã từng có thời gian vui vẻ bên nhau.”
Khuôn mặt Doãn Gia Hoa trắng bệch, anh nhìn Quan Hiểu bằng ánh mắt hoàn toàn không thể tin được.
Đúng lúc Quách Hồng Đồ xuống xe, ông lịch sự tách tay Doãn Gia Hoa ra, cười nói: “Doãn tổng, chuyện gì cũng từ từ, cứ lôi kéo như vậy, thật không khiếm nhã lắm.” Ông nắm bờ vai Quan Hiểu, kéo về phía mình.
Doãn Gia Hoa nhìn ông ta rồi lại nhìn Quan Hiểu, hai người họ bên nhau kề vai, trong chớp mắt anh cảm thấy hoàn toàn mất hết hy vọng.
Đằng sau không ngừng vang lên tiếng còi thúc giục, Quách Hồng Đồ nhìn Doãn Gia Hoa nói: “Doãn tổng, chúng ta ngán đường như vậy thật không tốt, đã không còn gì nói vậy tôi đưa Quan Hiểu đi trước.” Ông ta nắm tay QUan Hiểu cùng lên xe.
Doãn Gia Hoa nhìn xe Quách Hồng Đồ rời đi, nghĩ đến những lời Quan Hiểu vừa nói, nghĩ đến bàn tay Quách Hồng Đồ đặt lên vai cô, trước mắt anh tối sầm lại, cơ hồ như tất cả đều sụp đỗ.
Anh cố trụ vững, từng bước quay về xe. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Mỗi bước đi, dường như có thể nghe thấy tiếng lòng vỡ vụn.
Anh không biết mình đã lên xe như thế nào, cũng không biết mình đã khởi động xe như thế nào, chỉ biết mình đã phóng xe rất nhanh, mà lái đi đâu ngay chính anh cũng không rõ.
Anh nhấn ga, lái đi không mục đích, trong lòng vừa đau lại vừa hận.
Đôi mắt không hiểu sao lại tờ nên lờ mờ, anh không biết cột đèn giao thông là đèn đỏ hay đèn xanh, anh dụi dụi mắt, càng dụi lại càng mơ hồ. Bên tai đột nghiên vang lên tiếng còi rín rít.
Anh buông tay, nhìn thấy chiếc xe đang nghiêng lệch đường.
Anh vội đạp phanh, đánh tay lái qua hướng ngược lại.
Một cú sốc dữ dội,anh dừng lại.
Cuối cùng xe cũng dừng, anh thởdài nhẹ nhõm, may đã thoát khỏi chiếc xe trước mặt. Nhưng tại sao anh lại khó chịu thế này,không thể động đậy được.
Trên mặt nong nóng. Anh không khỏi cười nhạo bản thân, sao lại còn có thể vì người phụ nữ đó mà rơi lệ cơ chứ.
Anh nâng tay sờ mặt, cánh tay như nhũn ra, anh giật mình, sao thoáng cái anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Bàn tay chạm vào dòng chất lỏng ấm áp.
Anh nghĩ nước mắt mình đúng thật là nhiều, sao lại giống người phụ nữ đó thế kia chứ.
Phải mất một lúc anh mới đưa bàn tay ra trước mặt, anh không nhịn được cười vang lên.
Hóa ra là máu.
Một giây trước khi ngất đi, anh đột nhiên nghĩ, nếu cô đã tuyệt tình thế, vậy tại sao vẫn còn giữ chiếc nhẫn anh tặng.
**
Từ lúc Quách Hồng Đồ đưa cô lên xe, cô vẫn cúi đầu không lên tiếng.
Quách Hồng Đồ tự cười bản thân: “Không ngờ, có một ngày, Quách Hồng Đồ tôi lại trở thành công cụ cho một người phụ nữ.”
Quan Hiểu ngẩng đầu, chân thành xin lỗi ông ta: “Xin lỗi đã lôi anh vào chuyện hỗn độn này.”
Quách Hồng Đồ tự nhiên cười: “Có gì mà xin lỗi chứ, dù sao tôi cũng vui vẻ chấp nhận.”
Thoáng chốc Quan Hiểu không biết nên nói gì.
Quách Hồng Đồ nhìn vành mắt ửng đỏ của cô không khỏi than thở: “Em yêu cậu ta vậy sao? Yêu đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra yêu cầu gì em cũng sẽ tự mình âm thầm chịu đựng?”
**
Ngày hôm đó, khi Quan Hiểu rời nhà Doãn Gia Hoa quay về biệt thự Quách Hồng Đồ thay quần áo. Cũng may khi ấy Quách Hồng Đồ không có nhà, cô miễn phải giải thích chuyện xấu hổ tối qua đã làm. Thay xong quần áo, cô lái xe đến công ty Hồng Đồ lên gặp ông ta.
Nhìn thấy cô không sao, ông ta cũng không gặn hỏi cô đêm qua đã làm gì.
Có đôi khi cô tự nghĩ, tại sao bản thân mình lại không dứt khoát yêu luôn Quách Hồng Đồ đi? Một người đàn ông tinh tế, dù biết tất cả nhưng không bao giờ để người ta vào tình trạng lúng túng,nếu như yêu ông ta, cô sẽ “tiết kiệm” được rất nhiều chuyện phiền não.
Cô quay trở lại văn phòng mình.
Cả buổi sáng cô luôn bị phân tâm, không ngừng nhớ lại hình ảnh đêm qua,trong lòng vừa phiền muộn lại vừa ngọt ngào. Về sau phải làm sao giờ? Chuyện của Mạnh Đông Phi vẫn chưa giải quyết xong, cô có thể quay lại bên anh không? Lúc sáng anh hỏi cô sáu năm trước vì sao lại rời bỏ anh, hiện tại cô có thể nói cho anh nguyên do không?
Đang lúc suy nghĩ miên man thì điện thoại reo lên. Là tiếng chuông từ chiếc điện thoại lỗi thời của hai người. Chuông vừa vang lên cô liền bắt máy.
Anh hỏi cô: “Em đang làm gì đấy?” Thanh âm anh khàn khàn, nghe có chút gợi cảm lại mang theo phần lười biếng, lòng cô lại trở nên yếu đuối.
“Đang làm việc.” Cô nhẹ nhàng trả lời anh, rồi tò mò hỏi: “Anh thì sao?”
“Đang nhớ em.” Anh không hề chần chừ liền nói.
Trái tim cô tựa như tan chảy thành nước.
“Tối nay…” Cô nghe thấy anh nói hai từ “tối nay” vẫn còn chưa kịp nghe hết thì có người không màng gõ cửa đã xông thẳng vào.
Cô nhìn người đến, hoảng hốt, liền khẽ nói vào điện thoại: “Bên em đang có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé, em cúp máy trước đây.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh nói hết câu, không biết đầu bên kia có thể nghe ra âm thanh khác thường của cô không.
Cô tắt máy, đứng dậy. Cô thư ký vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt cô khẽ giải thích: Bà cụ muốn lên tìm cô, còn không cho tôi thông báo, nhìn thấy bà cụ ngồi xe lăn lại còn treo bình truyền dịch, tôi vừa muốn ngăn nhưng lại không dám! Tôi còn không biết làm thế nào thì bà cụ đã xông vào…”
Cô trấn an cô thư ký, bảo cô ta ra ngoài trước. Phòng làm việc của cô ngay trước mặt phòng làm việc của Quách Hồng Đồ, từ sáng đến giờ cô cứ thẫn thờ không để ý Quách Hồng Đồ vẫn còn ở bên kia hay đã đi họp rồi, cô sợ lại quấy rầy đến ông ta, cô quay đầu nhỏ giọng nói với vị khách không mời mà đến: “Ngoại, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
Người đến là ngoại Doãn Gia Hoa.
Bà cụ ngồi trên xe lăn, thở nặng nề nói: “Đừng gọi ta là ngoại, ta đây không dám nhận, cứ gọi ta là bà là được rồi.” Nói xong bà ra hiệu cho cô y tá đẩy mình đi ra.
Phía cuối hành lang là khu vực nghỉ ngơi, họ đi đến đó.
Quan Hiểu dừng lại, khi vừa ngoảnh đầu lại cô hoàn toàn giật mình.
Ngoại lại đang cố gắng vật lộn đứng xuống xe, xem ra muốn quỳ gối trước cô.
Quan Hiểu hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ bà: “Ngoại…bà…bà đừng như vậy! Bà có chuyện gì cứ mở miệng nói với cháu!”
Bà vất vả dừng lại, cô ý ta dìu bà ngồi lên xe, bà thở nặng nề nhìn Quan Hiểu nói: “Sáu…sáu năm trước, ta đã cầu xin cô, xin cô hãy buông ta thằng Tiểu Gia, cô…cô khi đó không phải đã đồng ý với ta rồi sao? Vì…vì sao…sáu năm sau cô lại quay trở về tìm nó? Cô…cô biết không…nếu như cô không quay trở lại, Tiểu Gia…nó đã kết hôn với Lộ Lộ rồi! Cô…cô biết không, bởi vì cô mà Tiểu Gia và Lộ Lộ đã chia tay! Chuyện này…Tiểu Hoa không dám để ta biết…Lộ…Lộ Lộ là con bé ngốc, thế mà cũng nghe lời nó gạt ta…nếu như hôm qua ta không gọi điện thoại cho nó hỏi, tại sao không đến bệnh viện thăm ta, có lẽ cho đến hôm nay ta cũng không biết, cô lại đi tìm Tiểu Gia!”
Ngoại vừa nói xong, đã tức giận thở không nổi, cô y tá bên cạnh sợ hoảng hốt: “Tiểu thư, cô hãy nói gì để trấn an bà cụ đi, không thể để bà kích động được!”
QUan Hiểu luống cuống không biết làm sao, giúp bà vuốt иgự¢: “Bà, bà đừng kích động, có gì bà cứ từ từ nói.”
Ngoại hất tay cô ra: “Cô, không phải cô đã nói, Tiểu Gia xứng đáng gặp người tốt hơn! Tôi, tôi hỏi cô, không phải cô đã hứa với ta rồi, sao lại không giữ lời.”
Quan Hiểu cảm thấy toàn thân tê dại, cô cắn răng gật đầu.
Ngoại dường như an tâm phần nào: “Lộ…Lộ Lộ con bé một lòng vì Tiểu GIa, con bé chưa từng kết hôn, cũng có thể sinh con, xem..xem như là vì Tiểu Gia, tôi cầu xin cô lần nữa, hãy…hãy buông tha Tiểu Gia đừng đến tìm nó nữa, được không?”
Lòng cô rối rắm, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy vành mắt nóng hổi, иgự¢ đau nhói.
Thấy cô không lên tiếng, ngoại lại bắt đầu vùng vẫy muốn quỳ xuống.
Bà cụ giày vò bản thân gần như sắp ngất đi, cô hết hồn khi*p vía, vội vã chạy đến đỡ bà. Bà cầm lấy tay cô chờ đợi câu trả lời.
Cô rươm rướm nước mắt, ánh mắt giăng kín tầng sương mờ nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà, lòng cô đau thắt lại, chậm rãi gật đầu.
Cuối cùng bà cụ cũng dần bình tĩnh trở lại, cô ý tá đẩy xe đưa bà rời khỏi. Quan Hiểu vô hồn quay lại phòng làm việc.
Bỗng dưng một bóng lưng từ đằng sau đi đến.
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đó.
Là Quách Hồng Đồ.
“Trong phòng họp quá bí bách, tôi ra đây hút điếu thuốc, không ngờ lại…” Quách Hồng Đồ nhún vai, không biết làm sao.
Quan Hiểu cảm thấy ngại ngùng, khốn đốn không biết phải trốn đi đâu.
Cô cúi đầu, muốn quay về phòng làm việc, lại bị Quách Hồng Đồ kéo lại. Ông kéo cô vào góc khuất, để cô tựa vào lòng mình.
“Đúng là cô ngốc, hôm nay tôi cho em mượn ôm đấy, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kiềm nén!”
QUan Hiểu tựa trong lòng иgự¢ anh khóc nức nở.
Ông dịu dàng vỗ lưng an ủi cô.
Rất lâu sau cô mới ngừng khóc, khẽ hỏi ông: “Có phải số phận của con người, hạnh phúc hay không đều đã được định trước?”
Ông thấp giọng cười: “Cái này tôi không biết, tôi chỉ biết một người đối xử với người khác tốt vô điều kiện, đây là điều đã định trước, ví dụ như em đối với Doãn Gia Hoa, tôi đối với em!”
Quan Hiểu trầm mặc trong иgự¢ ông một hồi.
Lâu sau, cô nói: “Tôi không đáng!”
ÔNg lại cười: “Nhưng đây là điều đã được định sắn.”
**
QUách Hồng Đồ nhìn đôi mât đỏ bửng của cô, khẽ thở dài: “Em yêu cậu ta vậy sao? Yêu đến mức cho dù ngoại cậu ta đưa ra yêu cầu gì em cũng sẽ tự mình âm thầm chịu đựng?” Ông bất đắc dĩ lắc đầu: “Lẽ nào tất cả thật sự đã được định trước.”
Những giọt lệ vương trên hàng mi dài: “Năm đó nếu như tôi không đi chọc ghẹo anh ấy, thì bây giờ anh ấy đã không phải đau khổ thế này. Những gì tôi có thể làm được cho anh ấy cũng chỉ có chừng này thôi. Anh ấy xứng đáng gặp người tốt hơn.” Cô đột nhiên dừng lại, nhìn qua Quách Hồng Đồ: “Anh..cũng vậy.”
Quách Hồng Đồ lắc đầu: “Em đừng tự ti như vậy, tôi thích tất cả trên con người em, chỉ trừ sự tư ti đó. Đừng dùng con mắt thế tục mà suy nghĩ cho tôi, đừng quên tôi có biệt danh là lão Quách tà ma, em hãy tin rằng, em có điểm tốt của em, điểm tốt này ở người phụ nữ khác còn thua xa em. Cho dù em đã từng xảy ra chuyện gì, em không muốn nói tôi cũng sẽ không tìm hiểu, đây là tôi tôn trọng em, nhưng em không được tự ti, hy vọng em sẽ mau chóng lấy lại được vẻ hồn nhiên vui vẻ của ngày trước. Em không cần phải bận tâm vì sao tôi đối xử tốt với em như vậy, bởi vì đây là chuyện của tôi, không hề liên quan gì đến em, em chỉ cần biết, cho dù em đã trải qua những gì, tất cả đều không ảnh hưởng đến ước nguyện ban đầu của tôi là đối xử tốt với em!”
Quan Hiểu mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, tự đáy lòng cuồn cuộn sóng trào: “Tôi không biết nên đền đáp anh thế nào?”
Quách Hồng Đồ tiêu sái cười: “Hãy quay về với em của ngày trước.”
Hiểu Hiểu, chúng ta về nhà thôi
Cả tối, Hiểu Hiểu vẫn luôn bứt rứt, cô lên giường sớm nhưng không sao chợp mắt được, lại đứng dậy bật ti vi.
Cô liên tục chuyển kênh, vô hồn nhìn vào màn hình nhấp nhóe.
Anh hiện tại đang làm gì, có lẽ anh rất hận cô. Cô muốn rời khỏi thành phố này, song Quách Hồng Đồ lại đối xử quá tốt với cô, cô không thể cứ thế mà rời đi, như vậy sẽ có lỗi với ông ấy. Nhưng nếu ở lại thì cô phải làm thế nào, trong lòng cô còn có thể chấp nhận người khác sao, huống hồ lại còn ngăn trở Mạnh Đông Phi, trước khi ly hôn với Mạnh Đông Phi cô có tư cách gì để quyến rũ người đàn ông khác, có tư cách gì để nghĩ đến chuyện yêu đương.
Hôm trước cô vừa mới nộp tiền điện thoại, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Mạnh Đông Phi, hắn ta nổi đóa lên chửi cô sao mấy bữa nay không liên lạc được, vì sao nhà hàng đường Kim Nguyên đã thay chủ, hỏi cô đã đi đâu bữa giờ. Hắn ta cảnh cáo cô, nếu như cô còn trốn hắn ta sẽ làm xấu mặt cô. Hắn ta dọa cô đừng quên rằng cô còn gì nới hắn, cô không thể nào trốn tránh hắn cả đời.
Quan Hiểu mệt mỏi nghe hắn ta gào thét, nói với hắn ta rằng cô không ở thành phố A.
Hắn ta không tin, Quan Hiểu cũng lười giải thích, liền tắt máy.
Ngày hôm sau hắn ta lại gọi điện thoại đến, tức giận cảnh cáo cô: “Đừng để tôi tìm thấy cô! Nếu như cô còn dám dập máy tôi, đến lúc tôi gặp được cô, cô cũng biết tôi sẽ làm gì mà, trừ khi cô không quan tâm chuyện tôi sắp sửa làm, cô cứ ở đó mà ngoan ngoãn cho tôi! Yên yên lặng lặng mà đợi cho qua năm mới, sau khi chúng ta thanh toán xong!”
Mỗi lần nghĩ đến hắn ta, cô lại cảm thấy cuộc đời mình như tuyệt vọng. Cô lắc lắc đầu, định tắt ti vi rồi lên giường ngủ.
Ngón tay vô thức ấn vào điều khiển, màn hình ti vi chuyển sang bản tin thời sự.
Cô đang xoay người chuẩn bị bước đi, lại bị cảnh tượng trên ti vi làm cho khi*p đãm, toàn thân hóa đá.
Trên màn hình, một chiếc xe móp nát tông vào hàng chắn trên đường, nhân viên cấp cứu cẩn thận đưa người bị nạn thoát ra. Người đó toàn thân đầy máu.
Bên tai truyền đến tiếng nói rõ ràng của người dẫn chương trình: “Chiều nay, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Gia Hoa đã bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, đã được người qua đường giúp gọi 120 đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình hình trước mắt đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.”
Chiếc điều khiển trong tay rơi xuống đất.
**
Quan Hiểu nghe được tên bệnh viện Doãn Gia Hoa được đưa đến, không kìm nổi lòng cô thầm chạy đến thăm anh.
Trợ lý Dương Huy đang ở trong phòng bệnh chăm sóc anh. Nhìn thấy cô, Dương Huy đứng dậy chào.
Cô nhìn Doãn Gia Hoa đầu quấn băng, nằm trên giường bất động, lòng đau thắt lại, ánh mắt đau xót rơi lệ.
Dương Huy an ủi cô: “Cô yên tâm, vết thương ở đầu của Doãn tổng không nghiêm trọng lóng, chỉ bị chảy nhiều máu.”
Quan Hiểu lau nước mắt.
Tựa như nhớ đến điều gì đó, cô hỏi anh ta: “Ngoại anh ấy đã biết chuyện anh ấy xảy ra tai nạn chưa?”
Dương Huy lắc đầu: “Đã căn dặn bác sĩ bên kia, trong mấy ngày này không được cho bà cụ xem tin tức, để tránh bà lo lắng.” Nghĩ ngợi một lúc, anh ta lại nói: “Bạn thân của Trương Lộ tiểu thư hai hôm trước lại tự vẫn, cô ấy đã đi cùng bạn mình giải buồn rồi, cho nên trước mắt cô ấy cũng không biết.”
Quan Hiểu không biết vì sao Dương Huy lại nói cho mình những điều này, nhưng cô cảm thấy rất biết ơn ân tình này.
Nhất định anh ta đã đoán được mối quan hệ giữa hai người họ.
Dương Huy vò vò tóc: “Tôi vẫn đang nghĩ, sếp của chúng tôi thật sự rất đáng thương, xảy ra tai nạn mà ngoại trừ người trợ lý là tôi đây cũng không còn ai chăm sóc. Bây giờ thì may quá, Quan Hiểu tiểu thư cô đến rồi, vậy cô vất vả rồi, cho dù là sếp đang ngủ nhưng không thể không có ai chăm, tôi còn có một đống giấy tờ cần giải quyết, lại phải về nhà thay quần áo.”
Quan Hiểu nhìn chiếc sơ mi nhàu nát trên người anh ta, không nỡ nói ra hai tiếng “từ chối”.
Dương Huy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và Doãn Gia Hoa.
Cô ngồi bênh giường, lặng lẽ nhìn anh.
Sao anh vẫn ngủ? Có phải vì bị thương ở đầu? Trông anh ngủ không an giấc, đôi mày anh vẫn luôn nhíu lại, khuôn mặt anh sao tái nhợt thế? Có lẽ anh đã bị chảy máu rất nhiều. Tại sao anh lại xảy ra tai nạn, có phải là vì cô?
Cô cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề. Cô run run đưa tay vuốt tấm băng gạt trên đầu anh.
Anh chắc hẳn rất đau?
Cô không kiềm nén được đau lòng, hai hàng lệ lại lăn tròn trên má.
Cô nghẹn ngào khóc nức nở.
Sao ông trời lại không giáng những đau khổ này lên người cô, tại sao lại ђàภђ ђạ anh. Một tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, một tay cô bịt chặt miện mình, không để tiếng nức nở đánh thức anh.
Đôi mắt đẫm lệ, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.
Bỗng nhiên, bàn tay cô đặt trên mặt anh âm ấm.
Cô gạt nước mắt, nhìn thấy anh đang mở mắt nhìn cô.
Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi cô: “Hiểu Hiểu, anh không thể nào hiểu được, em đau lòng vì anh như thế, nhưng tại sao lại đối xử với anh như vậy?” Anh không chớp mắt nhìn cô: “Nói cho anh tại sao?”
Trái tim Quan HIểu khẽ động, không biết nên nói tất cả cho anh hay là đứng dậy rồi bỏ đi.
Nhưng tay cô bị Doãn Gia Hoa giữ chặt.
Cô giãy dụa vùng ra.
Lòng cô đau nhói, nếu như không phải anh bị thương, sức yếu, sao cô có thể dễ dàng thoát khỏi anh như vậy.
Cô xoay người bỏ đi, nhưng khi vừa đặt tay lên cửa, lại nghe thấy tiếng “rầm”
Cô hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Doãn Gia Hoa lăn nhoài trên mặt đất.
Cô tan nát cõi lòng.
Cô gấp gáp chạy lại đỡ anh, toàn thân run lẫy bẩy vì sợ: “Gia Hoa anh có sao không? Có bị gì không? Có ảnh hưởng đến vết thương không? Anh có đau không?”
Doãn Gia Hoa ôm chầm lấy cô: “Hiểu Hiểu, em đừng đi! Xin em đừng đi!”
Bộ dáng yếu ớt của anh khiến người khác phải thương tâm, bộ dạng anh cầu xin cô giống hệt đứa trẻ bất lực. Anh như quay về chàng thanh niên đơn thuần của sáu năm trước, cô đùa anh, anh xấu hổ mặt đỏ ửng.
Tường thành cứng cáp trong lòng cô trong chớp mắt sụp đổ thành tro tàn, bước chân muốn rời khỏi bất động, cô ôm chầm lấy anh khóc òa lên.
“Anh cứ như vậy bảo em phải làm sao? Anh bảo em phải làm sao?”
Anh ôm chặt lấy cô, nước mắt nước mũi chảy ròng.
“Nhưng anh có thể làm thế nào chứ, Hiểu Hiểu? Anh hận em, anh muốn em, anh không thể quên được em, anh có thể làm được gì đây?”
Hai người không nói nên lời, ôm chặt lấy nhau, cùng khóc nức nở.
**
Mấy hôm tiếp theo, Doãn Gia Hoa lấy cớ còn bệnh, giữ chặt Quan Hiểu bên người, không để cô rời khỏi nửa bước.
Cho dù là đi toilet, cứ cách mười giây anh lại gọi “ Hiểu Hiểu”, nghe được tiếng trả lòi của cô “em đây” anh mới an tâm ngồi trong toilet, chỉ cần cô trả lời hơi chậm chút anh liền gấp gáp kéo quần lên chạy ra.
Quan Hiểu dở khóc dở cười. Bệnh tật lúc nào cũng khiến người ta trở nên yếu đuối, cho dù anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng giây phút sinh bệnh, anh cũng sẽ trở thành như một đứa trẻ bất lực.
Cô thương xót anh.
Mấy hôm nay cô xin Quách Hồng Đồ nghỉ phép, ông ta cũng không hỏi cô vì sao, thậm chí ông ta còn nói, nếu như có gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ông ta giúp đỡ, thậm chí cả những việc nhạy cảm.
Cảm giác biết ơn dần dần trở thành loại ray rứt, cô không biết bản thân mình nên báo đáp ông ta thế nào.
Mấy hôm nay cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Doãn Gia Hoa, Dương Huy thì đến xem bà ngoại. Dương Huy quay lại nói, ngoại chỉ nghĩ là Doãn Gia Hoa đang giận bà, không hề nghi ngờ gì về việc anh đang bị thương không thể đến thăm bà. Dương Huy nói anh ta đã nói chuyện cùng ngoại rất vui vẻ, bảo hai người không cần phải lo lắng, cứ yên tâm mà dưỡng thương.
Doãn Gia Hoa lúc đầu còn hơi buồn bực: “Tại sao ngoại lại nghĩ tôi lại giận ngoại?”
Quan Hiểu đoán được nguyên do nhưng không nói cho anh.
Có lẽ là ngoại hồ đồ rồi, chính cô còn không nhớ chuyện ngoại đến công ty Hồng Đồ thì Doãn Gia Hoa sao lại biết được.
**
Hai người ở bệnh viện hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
Doãn Gia Hoa không hề trông giống một bệnh nhân, hễ nhưng lúc Quan Hiểu không để ý anh lại lén hôn trộm cô, dù cô có muốn tránh cũng không được. Dần đần cô cũng chẳng né tránh.
Bệnh viện không phải là nơi để nói chuyện yêu đương. Anh không hỏi cô những vấn đề khó nói, cô cũng không chủ động nói cho anh đáp án là gì.
Nằm viện đến ngày thứ sáu, Doãn Gia Hoa nằng nặc đòi về.
Bác sĩ cũng đành chịu, cũng may là ngoại trừ vết thương nhẹ ở đầu, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, nên đành đồng ý cho anh xuất viện.
Ra khỏi bệnh viện, Quan Hiểu lúng túng không biết nên đi đâu.
Doãn Gia Hoa sợ cô lại bỏ đi, anh nắm chặt tay cô, bắt một chiếc taxi, đẩy cô vào trước rồi mình cùng vào theo.
Anh đọc địa chỉ cho tài xế.
Quan Hiểu nghe thấy thế liền sửng sờ.
**
Đến lúc xuống xe, cô vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Anh tự nhiên nắm tay cô vào thang máy, lên lầu, đến trước cửa anh lại lấy chìa khóa ra mở.
Toàn thân cô run rẩy.
Anh mở cửa, hơi nghiêng người.
Thế giới sau cánh cửa từng chút một hiện lên trước mặt cô.
Chiếc bàn quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc, bộ sô pha quen thuộc, tấm thảm quen thuộc, ban công quen thuộc, ngay cả chiếc khăn lông vẫn treo ở đấy.
Quan Hiểu hoàn toàn kinh ngạc, ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh hỏi: “Sao có thể như vậy được? Rõ ràng em đã bán nó rồi mà?”
Doãn Gia Hoa nhìn thẳng vào mắt cô, trầm trầm nói: “Anh đã mua lại nó! Anh muốn nói với em, anh có tiền, muốn chứng minh cho em xem, em đã sống ở đây, anh cũng có thể! Nhưng anh tìm không thấy em, tìm khắp nơi nhưng không gặp được em. Rõ ràng là rất hận em, nhưng không nhịn được đã sửa nó lại giống như lúc ban đầu. Rõ ràng không muốn nghĩ đến em, nhưng vẫn luôn nhớ đến em. Ngày em đi, chiếc khăn mặt ngoài ban công em mới mua vẫn còn ở đó. Mấy năm lại đây không biết anh đã mua biết bao nhiêu chiếc khăn như vậy. Những khi nhớ em, anh lại treo nó ở đó, những khi hận em, lại ném chúng vào thùng rác, hết lần này đến lần khác, sáu năm cứ như vậy mà trôi qua!”
Đôi mắt anh rươm rướm: “Hiểu Hiểu, nếu như em còn có trái tim, xin em đừng tàn nhẫn như thế với anh!”
Quan Hiểu nhào vào lòng anh, khóc nấc nghẹn ngào.
Anh ôm cô, thì thầm: “HIểu Hiểu, chúng ta về nhà rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc