Sớm gặp sớm tàn
Doãn Gia Hoa cảm thấy hoảng hốt. Từ hôm đó, anh không thể nào liên lạc được với Quan Hiểu. Gọi vào dãy số kia, chỉ có một giọng nữ máy móc không ngừng lặp đi lặp lại rằng thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Mỗi khi mường tược lại khuôn mặt chan chứa nước mắt, nghẹn ngào nói với anh rằng,sẽ để anh được như ý nguyện, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh thật sự rất hoảng sợ, sáu năm trước khi cô ra đi không lời từ giã, cảm giác trái tim đau như cắt lại một lần nữa xuất hiện.
Anh đứng ngồi không yên, ăn ngủ bất an.
Cô bức thiết muốn hẹn gặp anh, tựa hồ có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Rốt cuộclà cô muốn nói gì? Anh giận bản thân hôm đó đã không thể bình tĩnh hơn một chút, vì sao lại cố tình kéo dài thời gian gặp cô, giá như hai người liền gặp nhau vào ngày hôm sau thì có lẽ đã không xảy ra một đống chuyện thối tha này.
Như vậy sẽ không giống như bây giờ, cô sẽ không biến mất ngay cả chút dấu vết cũng không để lại.
Bóng hình cô, tựa như một thước phim điện ảnh, từng hình ảnh từng hình ảnh hiện lên trước mắt anh.
Lần đầu tiên gặp cô, cô là một người có tiền, anh chỉ là tên côn đồ. Khi trông thấy anh, đôi mắt cô lóe lên tia sáng. Cô không ngừng ca ngợi vẻ ngoài của anh khiến lòng anh vô cùng tự mãn. Cô nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn anh, cố tình trêu anh, bày ra đủ trò để anh xấu hổ đỏ mặt. Khi đó anh thật ngây ngô, chỉ cần một nụ cười, một cái nhíu mày của cô cũng đủ khiến mặt anh đỏ bừng lên. Anh si mê hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt cô, mỗi khi nhìn thấy chúng, toàn thân anh lại nóng bừng lên.
Tiếp đó là những chuỗi ngày cô đến bên anh, không ngừng trêu ghẹo khiến anh như sống trong giấc mơ huyền ảo. Sau một khoảng thời gian, anh mới nhận ra rằng đằng sau nụ cười vui vẻ ấy cùng cách sống hoang dại của cô thật ra chỉ là lớp màng che giấu nổi bi thương chứa đầy nước mắt tận sâu bên trong cô.
Anh bắt đầu cảm thấy xót xa…
Thời gian hai người yêu nhau.
Anh cảm thấy thế giới của mình mỗi ngày đều là cầu vồng rực rỡ.
Thế nhưng ngay khi anh chìm sâu trong mối tình ấy, cô lại xoay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho anh một vết thương lòng đau đớn tột cùng.
Cuối cùng, anh cũng biết được sự bi thương đau lòng của cô hoàn toàn là vì một người đàn ông khác. Và hóa ra, sống trong thế giới cầu vồng rực rỡ không hẳn là điều tốt, bởi lẽ điều đó cũng báo hiệu rằng, mỗi ngày của họ đều phải trải qua những cơn mưa…
Anh một mình chịu đựng nỗi đau đớn ấy trong suốt sáu năm trời.
Sáu năm sau, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cũng “đột ngột” tựa như sáu năm trước khi ra đi, khiến người ta không kịp chuẩn bị, không một cơ hội để phản ứng lại.
Cô sao có thể như vậy được? Nói đi là đi, nói đến là đến, khuấy động ngọn sóng cuồn cuộn ẩn sâu trong lòng anh, rồi lại lặng lẽ biến mất một lần nữa.
Cô sao có thể như vậy!
**
Doãn Gia Hoa cảm thấy иgự¢ đau nhói, không thở nổi, trái tim anh tựa như bị ai đấy đang ra sức Ϧóþ chặt.
Anh siết chặt tay, nằm bệt lên bàn thở hổn hển.
Đôi mắt vừa nóng lại vừa cay, tựa như có gì đây đang dần trào ra.
Cuối cùng anh cũng đã không thể tự dối lòng mình nữa, anh phát hiện bản thân mình không còn sức lực mà phủ nhận: hình bóng của người phụ nữ đó khắc sâu trong tận sinh mệnh anh, anh yêu cô, anh hận cô, cho dù là sao thì cả đời này anh cũng không thể quên được cô.
**
Mấy hôm sau Doãn Gia Hoa gặp Trương Lộ. Anh nói thẳng lời chia tay với cô.
Trương Lộ bình tĩnh nhìn anh, thật lâu sau cũng không nói gì, đôi mắt giăng kín tầng sương mờ.
Lại là vẻ mặt đáng thương, yếu đuối, nghẹn ngào sắp khóc kia…
Lần này, Doãn Gia Hoa tự nói với chính mình rằng sẽ không vì bộ dáng này của cô ta mà mềm lòng được. Anh không nhìn cô.
Trương Lộ cắn môi, trong lòng trào dâng oán hận.
Trước đây, mỗi lúc cô thế này, ít nhất anh cũng còn thương hại, bây giờ ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Cô cố gượng nở nụ cười: “Vì sao?”
Doãn Gia Hoa rút tâm chi phiếu kia trả lại cho cô.
Trương Lộ run rẩy nắm lấy tờ chi phiếu, nụ cười trên môi run run như sắp vỡ òa, khiến người khác không thể không xót xa:”Em sai rồi có phải không, Gia Hoa? Là em sai rồi đúng không? Anh không thể nào đối mặt được với cô ấy, vì thế em nghĩ cách giúp thay anh đi gặp cô ấy, em làm như vậy là sai ư?” Cô đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay áo anh, nhưng bị anh hất bỏ ra.
Cô khóc nghẹn ngào tựa như hiểu rõ sự tình đã không thể nào vãn hồi được nữa.
“Được rồi, Gia Hoa, thật ra là anh đã muốn chia tay em từ lâu, em biết một khi anh đã quyết định thì không thể nào thay đổi được, em đồng ý với anh, chúng ta chia tay! Nhưng Gia Hoa à, ngoại thì phải làm sao bây giờ? Ngoại không thể nào chịu đựng nổi đả kích.”
Doãn Gia Hoa thậm chí đến cái do dự cũng chẳng muốn bố thí cho cô, anh lập tức trả lời: “Chuyện này em không cần lo lắng, về phía ngoại anh sẽ nghĩ cách để giải thích với bà.”
Anh nói xong, xoay người bước đi, không mảy may luyến tiếc.
Trương Lộ nhìn bóng lưng anh, vẻ đau khổ, hoảng loạn, bất lực trên khuôn mặt đã không còn nữa, mà thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng mỉa mai.
Cô nhìn xuống tấm chi phiếu trong tay, rồi chậm rãi nhếch khóe môi.
Từ lúc bắt đầu dự định đưa tiền cho người phụ nữ kia, cô đã quyết định không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ, mà phải chủ động ra tay.
Trước đây, cô đúng là quá để tâm đến suy nghĩ của Doãn Gia Hoa, chuyện gì cũng nhân nhượng anh, thế nhưng kết quả thì sao? Cũng chẳng phải là thích thì gọi đến, chán thì bỏ đi sao.
Từ lúc nào cô lại bị người khác đối xử như thế này cơ chứ? Từ trước đến nay, những chuyện cô muốn không có gì là không chiếm được. Giờ đây, anh không còn cảm kích sự nhân nhượng của cô, cô chỉ còn cách dồn anh vào góc tường mà thỏa thích bùng nổ sự tức giận uất ức trong lòng.
Anh nói anh sẽ giải thích với ngoại. Cô thật tò mò, anh sẽ đi giải thích với bà già đang nằm hấp hối trên giường bệnh kia thế nào? Bà già kia rất thương cô, chỉ một vài câu giải thích của anh thì có thể giải quyết được ư.
Cô tin chắc rằng anh đã tính nhầm rồi, sự việc sau này chỉ có thể đi theo con đường mà cô đã vạch sẵn ra thôi.
Từ đầu đến cuối, bà già kia chính là con bài chủ át trong tay cô.
**
Doãn Gia Hoa đau đầu nghĩ cách nên “giải thích” thế nào với ngoại về việc chia tay với Trương Lộ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói thế nào. Tuy ngoại già, tuy ngoại bệnh, đầu óc ngoại vẫn còn rất minh mẫn, chuyện gì cũng thông suốt. Cho dù đó là lời nói dối lừa gạt hay là lời nói dối thiện ý, đối với ngoại mà nói đều vô dụng. Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn cảm thấy nói thật là hay nhất, nói với ngoại rằng anh không yêu Trương Lộ, nếu như cưới cô, cả cuộc đời sau này của anh sẽ không được vui vẻ. Anh nghĩ, ngoại thương anh như thế, nhất định sẽ không nỡ nhìn thấy anh mệt mỏi, cho nên như vậy biết đâu lại khiến ngoại không bức hôn anh nữa.
Sau khi quyết định thế, anh mê man ngủ thi*p đi, trời vừa sáng anh liền đến bệnh viện.
Kết quả vừa mới bước vào phòng bệnh, còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình hình bên trong, suýt chút nữa lại bị một chiếc cốc bay trúng.
Còn chưa kịp định thần, chiếc cốc kia đập vào tường, vỡ tan tành.
Anh ngước mắt lên, nhìn thấy ngoại đang ngồi dựa vào giường bệnh, thở hổn hển trừng mắt nhìn anh.
Anh gọi ngoại, định bước đến gần, nhưng bà lại không cho phép anh tới. Bà vớ lấy tất cả những thứ nằm trong tầm tay ra sức ném thẳng vào người anh.
Anh hoảng hốt, sợ bà kích động quá lại ngất thêm lần nữa, ngay cả trốn cũng không dám, đương đầu đón lấy.
Anh cố chịu đau, nhẹ giọng hỏi bà làm sao vậy.
Ngoại tức giận đến thở hồng hộc: “Cháu, cháu còn mặt mũi mà hỏi ta sao? Tiểu Gia à Tiểu Gia, ta nuôi cháu lớn chừng này, vậy mà trong lòng cháu ta cũng không bằng con hồ ly tinh kia sao? Cháu vì nó mà ngay cả ta cũng mặc, lại đòi chia tay với Lộ Lộ! Cháu, là cháu muốn ta ૮ɦếƭ đi có đúng không?” Bà nói đến đau lòng, tựa như sắp òa khóc, hai tay nắm chặt trước иgự¢, những giọt lệ đọng lại nếp nhăn chằn chịt.
Lòng anh như dao cắt.
Anh thật sự không hiểu nổi vì sao ngoại lại ghét Quan Hiểu đến như vậy. Anh cố gắng vỗ về ngoại nhưng cũng chẳng tác dụng gì.
Ngoại khóc lóc than thở: “Lộ, Lộ Lộ là một cô gái tốt như vậy! Ngoại thật thương con bé! Sáng sớm nó đến thăm ta, nói với ta rằng, từ nay về sau có thể sẽ không thể chăm sóc ta được rồi, con bé vẫn luôn nói lời tốt cho cháu, còn sợ ta sẽ trách cháu. Một cô gái tốt như vậy, là…là ta không có phúc được yêu thương nó.” Bà khóc nghẹn ngào kể, hai tay run rẩy nắm lấy tay áo Gia Hoa, thổn thức hỏi: “Cháu…đứa cháu trai này, vì con hồ ly tinh kia…chẳng nhẽ mắt cháu mù rồi sao?”
Hỏi xong câu này, cuối cùng bà cũng ngất đi vì kích động quá độ.
Doãn Gia Hoa quấn quýt ấn nút cấp cứu, lớn tiếng gọi bác sĩ, sợ hãi tột cùng.
Bác sĩ, y tá vội vàng chạy đến, họ bắt đầu quở trách Doãn Gia Hoa: “Sao lại để bà tức giận? Có phải cậu đang chăm sóc người già không?” Họ kéo anh ra khỏi phòng bệnh rồi bắt đầu tiến hành cấp cứu.
Doãn Gia Hoa vừa lo lắng vừa tự trách mình.
Anh đấm mạnh vào tường.
Tại sao, người bị bệnh không phải là anh?
Giờ phút này, anh thật hy vọng bản thân mình có thể là người thay ngoại chịu bệnh. Tốt nhất là ốm đến ૮ɦếƭ, từ nay về sau có thể giải thoát khỏi cuộc sống tàn nhẫn này.
**
Tình trạng của ngoại cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng sau khi tỉnh bà lại không chịu gặp Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa mệt mỏi như muốn phát điên, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Hai hôm sau, Trương Lộ đến tìm anh, khi cô đến trời đang mưa, cô gắng gượng đợi ở bãi đỗ xe, kiên trì muốn gặp anh. Anh không để ý đến cô, cũng không bày ra bộ mặt hòa nhã, lái xe nghênh ngang rời đi.
Anh thật sự cảm thấy bực cô. Nếu không phải cô ta chạy đến bệnh viện ngoại cũng sẽ không lại kích động mà ngất đi lần hai.
Hai hôm sau, Dương Huy nói với anh, hai hôm trước khi anh rời đi, Trương Lộ vẫn ngây dại đứng trong mưa hai tiếng đồng hồ.
Vì thế nên cô đã bị ốm.
Mà đây không phải là điều trọng yếu, quan trọng là: “Giám đốc, Trương Lộ tiểu thư…cô ấy…muốn anh nghe điện thoại của cô ấy.” Dương Huy vừa nói vừa nơm nớp lo sợ giữ chặt điện thoại.
Doãn Gia Hoa do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận máy.
Anh trầm mặc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho không dứt.
“Gia Hoa.” Thanh âm khàn khàn yếu ớt, bất luận ai nghe thấy cũng đều đau lòng: “Anh hãy nghe em nói, thật sự không phải em cô tình chạy đến bệnh viện để kể lể cho ngoại. Sáng hôm đó là ngoại đã gọi cho em, nói muốn ăn canh của em. Nên em nấu canh rồi đem đến cho ngoại. Ngoại nói hôm sau cũng muốn ăn nữa, em nói rằng sau này có lẽ em hơi bận nên không thể đến thăm ngoại thường xuyên. Ngoại không ngừng truy hỏi em bận gì, em thật sự không còn cách nào nên mới nói thật rằng chúng ta đã chia tay! Gia Hoa, anh hãy tin em, em không cố tình làm trò xấu, chuyện này đối với em có ích lợi gì sao?”
Từ ống nghe truyền đến tiếng nghẹn ngào của cô.
Doãn Gia Hoa nhắm mắt day day thái dương, lòng anh lại bắt đầu nhũn ra.
“Những chuyện này không quan trọng, em hãy dưỡng bệnh đi.”
Trương Lộ thút thít cầu xin: “Gia Hoa, Gia Hoa…anh có thể…có thể đáp ứng em một chuyện được không? Có thể để em làm một bữa cơm mời anh được không? Xem như là bữa cơm chia tay của hai chúng ta… cũng xem như là chuyện tình đẹp…của chúng ta, sớm gặp sớm tàn!”
Cô khóc đến thương tâm, yêu cầu kia tính ra cũng không quá đáng, Doãn Gia Hoa day day thái dương đang không ngừng giật giật, nặng nề thờ dài: “Được rồi.”
Hãy để vợ của anh đến tìm tôi
Ba hôm sau, Trương Lộ đã khỏe bệnh. Cô tha thiết mời Doãn Gia Hoa bữa cơm chia tay tại căn hộ mới của cô, nơi ấy không ai quấy rầy. Doãn Gia Hoa đồng ý với cô.
Buổi tối, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Trương Lộ trang điểm trưng diện vô cùng lộng lẫy. Lúc trước cho dù có tham gia những bữa tiệc, hội nghị cô cũng chẳng tốn nhiều tâm tưvào trang phục, trang điểm như lần này.
Cô ngồi đối diện Doãn Gia Hoa, chọn một chai rượu đỏ: “Gia Hoa, đây là lần đầu tiên em nấu ăn, cũng không khác với thức ăn mua ở ngoài lắm, nhưng không biết có hợp khẩu vị của anh không, nếu không ngon xin anh cũng đừng ghét bỏ, được không?” Lời nói nhu mì, dịu dàng thật cảm động lòng người, cô đứng lên rót rượu cho Doãn Gia Hoa: “Đây là chai rượu em đã mua ở đợt đấu giá khi còn đi du học ở nước ngoài, số lượng có hạn, toàn thế giới cũng không có mấy chai đâu, lúc đầu em còn nghĩ sẽ khui ra vào hôm kết hôn…nhưng bất quá không quan trọng nữa rồi, đối với em mà nói bây giờ uống…cũng có ý nghĩa như nhau!”
Doãn Gia Hoa hơi nhíu mày, anh không nói gì chỉ nhìn cô.
“Gia Hoa, em chưa bao giờ uống say với anh cả, đây là lần đầu tiên, và e rằng cũng là lần cuối cùng. Đêm nay em sẽ cùng anh uống say, xin anh đừng phản đối, được không?”
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, nâng ly rượu mời Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa nhìn cô, một lúc sau nâng ly cụng vào ly cô rồi một hơi uống cạn.
Trương Lộ cười vang lên, nước mắt tuôn rơi. Nụ cười và nước mắt hòa quyện càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của cô gái.
Doãn Gia Hoa thở dài. Cô thật sự là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, bất cứ người đàn ông nào gặp cô cũng sẽ trầm trồ khen ngợi.
Chỉ là cái đó và tình yêu không giống nhau. Cô xinh đẹp mỹ lệ, anh có thể thưởng thức, nhưng lại không cách nào có thể động lòng.
Trương Lộ mời anh hết ly này đến ly khác. Cô không ngừng nói chúc mừng hai người có thể tìm thấy cuộc sống của riêng mình, anh chỉ im lặng lắng nghe. Chai rượu rất nhanh đã vơi đi.
Uống một ly rồi lại một ly, anh nhìn thấy khuôn mặt cô thật long lanh, anh cảm thấy toàn thân nóng lên. Uống thêm hai ly, đầu anh bắt đầu long long.
Anh có chút nghi ngờ. Mấy năm nay tửu lượng của anh đã sớm luyện thành nghề, đêm nay cùng lắm cũng chỉ là chút rượu vang, mà người anh đã khô hanh thế này.
Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, anh đã say gục xuống. Ý thức dần mất đi, anh cảm thấy dường như mình nhìn thấy Quan Hiểu trước mặt, cô nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp. Cô vươn tay gọi anh, anh không hề chần chừ mà chạy về phía cô.
Ngày hôm sau, anh tỉnh lại. Anh nhìn thấy mình nằm trên giường, lại còn có Trương Lộ bên cạnh, hai người không mảnh vải quấn quýt lấy nhau.
Xem ra cô đã thức dậy từ lâu, khi anh mở mắt cũng nhìn thấy cô không chớp mắt nhìn mình.
Sau hai giây sững sờ, anh nhấc chăn nhìn vào trong.
…
Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai anh: “Em biết anh thích sạch sẽ, sau khi anh ngủ em đã lấy khăn giúp anh lau sạch rồi.”
Anh nhắm mắt, hiểu ra một việc, rồi lại mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng đã quyết định chia tay, còn cần thiết phải làm chuyện này không?”
Đôi mắt Trương Lộ lại bắt đầu rươm rướm: “Gia Hoa, xin anh đừng trách em, em chỉ muốn trước khi chúng ta chia tay, có thể lưu lại một hồi ức đẹp.”
Doãn Gia Hoa thu hồi tầm mắt, không quan tâm đến những giọt nước mắt của cô. Anh nhấc chăn, mặc quần áo, không nói một lời liền rời khỏi.
**
Trương Lộ nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng đóng chặt lại, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
Từ trước đến nay chưa có thứ gì cô muốn mà không đạt được, chưa bao giờ.
**
Doãn Gia Hoa chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thất bại như lần này. Ngoại nằm trong bệnh viện vẫn không chịu gặp anh, Quan Hiểu thì vẫn không có tin tức gì, vì hai người này mà anh luôn sống trong thấp thỏm lo âu.
Tình hình ở bệnh viện vẫn còn tốt, bác sĩ nói với anh, mặc dù tâm trạng của ngoại không tốt lắm nhưng tình trạng cũng coi như đã ổn định. Điều làm anh lo lắng nhất bây giờ chính là Quan Hiểu.
Anh cũng cho người đi điều tra, thế nhưng từ ngày hôm đó đã không còn một tin tức nào của người phụ nữ kia.
Không lâu sau, anh nghe người ta nói công ty của tên Mạnh Đông Phi kia sắp phá sản, thiếu nợ ngập đầu. Mạnh Đông Phi như ngồi trên đống lửa, hắn chạy bôn ba khắp nơi đi tìm nhà đầu tư.
Nghe vậy, anh liền cho Dương Huy tung tin rằng đang có ý định thu mua công ty.
Mấy hôm sau, trong một bữa dạ tiệc, anh nhìn thấy Mạnh Đông Phi. Tuy rằng bộ vest trên người là hàng hiệu, nhưng chúng đã cũ nhàu, trông tên kia thật thê thảm.
Anh ngồi xuống một góc, nhàn nhạt quan sát. Tên Mạnh Đông Phi kia chẳng khác gì ong vỡ tổ, chạy vạy khắp nơi, nhìn thấy kẻ có tiền liền liều mình xông đến nịn bợ, xin xỏ đối phương bỏ vốn đầu tư cho cái công ty sắp phá sản của hắn.
Song không ai thèm để ý đến hắn, thậm chí còn có mấy người ngay cả liếc nhìn cho hắn ta cái thể diện cũng lười, chỉ cười nhạt rồi xoay người bỏ đi.
Mạnh Đông Phi càng lúc càng giống như một con chó rơi xuống nước giãy dụa vùng vẫy.
**
Ngồi xem trò hay một lúc, Doãn Gia Hoa lúc này mới thong thả bước ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh Đông Phi.
Anh thưởng thức vẻ thảm hại của hắn ta, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Mạnh tiên sinh, xem ra anh đang gặp phiền phức?”
Mạnh Đông Phi quay đầu nhìn anh, tuy vừa mới qua tuổi ba mươi, nhưng đáy mắt hắn đã vẫn ᴆục.
“Là anh!” Hắn ta dường như rất kích động, đặt ly rượu xuống, nhào đến ôm lấy cánh tay Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa cau mày, không mảy may che đậy sự chán ghét, hất tên Mạnh Đông Phi kia ra.
“Sao, Mạnh tiên sinh nhận ra tôi sao?”
Mạnh Đông Phi gật mạnh đầu: “Đương nhiên là nhận ra! Anh chính là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa! Cả thành phố này có lẽ chỉ có vài người không biết anh.”
Doãn Gia Hoa nhếch miệng cười mỉa.
Người đàn ông này cho đến bây giờ vẫn không nhận ra, anh chính là tên trai bao năm đó. Hẳn là nên than thở rằng thời gian hoàn toàn thay đổi một người hay là nên cười nhạo tên Mạnh Đông Phi bụng phệ này ngu ngốc đây.
**
“Gia tổng.” Mạnh Đông Phi cười nịnh nọt, lại muốn đến nắm lấy tay Doãn Gia Hoa nhưng liền bị anh tránh ra: “Tôi mấy hôm nay đang khổ cực vì không tìm được “ngài”, không ngờ rằng “ngài” bây giờ lại tự mình xuất hiện trước mặt tôi.”
Nụ cười trên môi Doãn Gia Hoa lại càng trở nên mỉa mai hơn. Sáu năm trước chính hắn đã cho Quan Hiểu một cái tát rồi lại còn chửi ầm lên, một tên ngông cuồng như thếmà giờ đây lại luồng cúi khi nói chuyện với anh.
“Tôi nghe nói “ngài” đang muốn thu mua lại công ty của tôi, xin “ngài” đấy, “ngài” đừng làm như vậy! Công ty này là tâm huyết của cả đời tôi, bị người ta thu mua rồi thì tôi phải làm gì đây! Doãn tổng, công ty của tôi kỳ thật rất có kiềm năng, “ngài” muốn thu mua nó, điều đó nói lên rằng “ngài” đã nhìn ra điểm này, đúng không? “Ngài” có thể giúp tôi bỏ vốn đầu tư, tôi cam đoan rằng trong vòng ba tháng công ty tôi sẽ giúp “ngài” thu hồi số vốn và hơn nữa còn cã lợi nhuận. Nếu như “ngài” còn chưa yên tâm, hãy đợi ra tết tôi nhận được một khoản tiền, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả lại cho ngài số vốn đầu tư…”
Mạnh Đông Phi lải nhải một hồi, Doãn Gia Hoa càng nghe càng bực, liền lên tiếng cắt đứt: “Thật ngại quá, tôi chỉ có hứng thú thu mua.” Anh nói thẳng ra.
Vẻ mặt Mạnh Đông Phi trở nên khó coi.
Doãn Gia Hoa nhìn hắn ta, trong lòng đột nhiên hồi hộp, anh hỏi: “Vợ anh cũng ở đây chứ?”
Mạnh Đông Phi giật mình: “Không, tôi không đưa cô ấy đến đây, cô ấy đang ở nhà.”
Trái tim Doãn Gia Hoa lại càng đập mạnh.
Anh không sao tìm được cô, chẳng lẽ nào cô ấy bị chồng giữ ở nhà thật?
Anh không biết giải thích tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Anh nhìn Mạnh Đông Phi đột nhiên cười vang lên, không chỉ là nụ cười giễu cợt, mỉa mai, mà cả vẻ mặt cũng chuyển sắc. Mạnh Đông Phi bỗng cảm thấy hoảng sợ.
“Muốn tôi thay đổi chủ ý, không thu mua nữa mà đầu tư vốn công ty anh, cũng không phải là không thể.” Doãn Gia Hoa cười, nheo mắt nhìn Mạnh Đông Phi: “Phải xem Mạnh tổng có chịu hay không thôi.”
Tựa như nhìn thấy một tia sáng le lói trong địa ngục tối tăm, Mạnh Đông Phi liền gật đầu: “Chịu chứ sao lại không, Doãn tổng, ngài có yêu cầu gì cứ nói!”
Doãn Gia Hoa gọi điện thoại cho Dương Huy đang đứng nơi nào đó trong bữa tiệc. Mấy phút sau, Dương Huy xuất hiện đưa cho anh hai chiếc chìa khóa khách sạn.
Anh cầm lấy một chiếc đưa cho Mạnh Đông Phi: “Muốn tôi đầu tư vốn cho công ty anh, cũng được thôi, hãy để vợ anh tự mình đến tìm tôi! Tôi sẽ ở nơi này đợi cô ấy! Sự nhẫn nại của tôi cũng chỉ có hạn, nhớ kỹ nhanh chút!”
Mạnh Đông Phi nhìn anh, chỉ do dự mấy giây, rồi liền cầm lấy chìa khóa.
Doãn Gia Hoa không chớp mắt dõi theo hắn: “Doãn tổng đúng là một người làm đại sự, có thể bất chấp tất cả để đạt được.”
Mạnh Đông Phi cười lớn “haha”, nụ cười bỉ ổi thấp hèn không tả nổi: “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo mà thôi!”
Doãn Gia Hoa nghe thấy Dương Huy ở một bên nhỏ giọng buông hai chữ: “Cặn bã.”