Cô thật sự không muốn sống nữa
Hôm ấy, sau khi chạm mặt Doãn Gia Hoa, Quan Hiểu quay về nhà hàng ngồi thẩn thờ. Mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc không để Doãn Gia Hoa thấy được nỗi đau của mình, ngay cả khi tạt ly nước lên khuôn mặt bức bối của anh, nhưng cô cũng tự nhận thấy rằng biểu hiện của mình cũng chẳng khá hơn anh.
Trước đây hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chỉ tiếc không thể hòa quyện thành một,chỉ cần trên tay cô bị trầy một chút, anh cũng sẽ đau lòng như chính tay mình bị thương. Song, ai có thể ngờ rằng, sáu năm sau bọn họ lại giống như kẻ thù đối mặt nhau.
Là bộ dáng của cô hiện tại khiến anh chán ghét.
Mà dáng vẻ trước đây của cô như thế nào? Sau sáu năm mỏi mòn, cô cơ hồ như không còn nhớ nổi diện mạo của mình trước kia. Ngày trước cô là một cô gái lạc quan yêu đời, làm việc với niềm hăng say hứng thú, biết cách làm cuộc sống của mình trở nên sinh động, tuyệt vời.
Cho dù là sau khi Mạnh Đông Phi thay đổi, đôi lúc cô cũng buồn, đôi lúc cô cũng đau lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ tự kết liễu đời mình.
Là từ lúc nào cô lại trở nên sa sút như vậy? Mỗi ngày trôi qua trong khổ đau, tuyệt vọng, cuộc sống như vậy có ý nghĩa không?
Đừng nói là anh, bất luận một người đàn ông nào, nhìn thấy cô đều sẽ chán ghét.
Sự xuất hiện lần này của cô lại khiến anh không vui vẻ, đây đều là lỗi của cô.
Ban đầu cô cho rằng, chỉ cần cố gắng chịu đựng, kiên trì nhẫn nại thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cô sẽ được giải thoát rồi.Sáu năm trôi dạt khắp phương trời, không ít lần nổi nhớ da diết ấy xé nát tâm can cô, khiến cô quay trờ lại thành phố A. Cô muốn đến gần hơn nơi có hơi thở của anh, trốn một nơi xa xa không để anh biết, tinh tế ngắm nghía anh, cảm nhận anh, cùng anh thở trên một bầu trời, có như thế cô mới cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng hai người hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau. Rồi sau đó cô phát hiện, ở gần anh, cho dù là đối với anh hay với cô cũng là một loại tra tấn.
Trong lòng anh bây giờ đối với cô chỉ có ngập tràn thù hận, chỉ cần cô ở đây, thì anh sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
Mà anh mệt mỏi thì cô sao có thể thoải mái được đây?
Có lẽ việc cô quay trở lại thành phố A là sai lầm, cô chỉ nên cất giữ hình ảnh của anh tận sâu trong con tim là đủ rồi, cô không thể chỉ vì thỏa mãn nổi nhớ ích kỉ của mình mà một lần lại đến gần, lại xen vào cuộc sống của anh.
Bây giờ cô bị anh bức đến con đường cùng, Mạnh Đông Phi vẫn chưa chịu buông tha cô, những ngày tháng sau này cô phải nên làm thế nào đây? Cô cảm thấy rất mệt mỏi, nếu bây giờ trong tay cô có một hộp thuốc ngủ, cô tin rằng mình sẽ không ngần ngại mà uống hết chúng.
Cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.
Cô quyết định rời khỏi.
**
Mấy ngày tiếp theo cô đã làm rất nhiều chuyện.
Cô phát lương nghỉ việc cho nhân viên, bán tất cả mọi dụng cụ thiết bị nhà bếp, cái gì có thể bán lấy tiền cô liền bán, nộp tiền điện nước và thuê nhà. Cô còn chưa nghĩ ra là mình muốn đi đâu, ông chủ thuê nhà tốt bụng thấy cô đáng thương, quyết định cho cô ở lại thêm vài ngày, đợi đến sau khi nghĩ ra là muốn đi đâu thì hẳn giao chìa khóa.
Nhưng cô nên đi đâu bây giờ đây? Trong lòng cô hoàn toàn mờ mịt.
Ngồi trong tàu điện ngầm cô mua một tấm bản đồ. Đến tối cô trải tấm bản đồ lên bàn ngắm nghía, nghiên cứu những chữ màu đen rậm rạp chi chít, nơi nào có thể trở thành nơi cư trú của cô.
Cô nhớ đến trước đây, khi cô và anh ở bên nhau, anh đã nói rằng, sau này nếu như hai người họ già đi, anh muốn đưa cô bờ biển cùng nhau an hưởng đến cuối đời.Họ sẽ mở một tiệm bánh mì, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau thức dậy, cùng dắt tay nhau đi ngắm mặt trời mọc, hai người ngồi bên bờ cát đếm nếp nhăn cho nhau, hát cho nhau những bài hát mà đối phương thích nhất. Mỗi khi làn gió biển mặn thổi qua, anh sẽ ghé sát vào tai cô nói rằng anh yêu cô nhiều chừng nào, cho dù cô đã trở thành một bà lão.
Nghĩ hoài nghĩ mãi cho đến khi tấm bản đồ trở nên mơ hồ. Từng giọt lệ, từng giọt lê tuôn rơi, rơi xuống tấm bản đồ, chảy dọc theo đường biển thấm nhòe, trở nên nhạt nhòa mờ ảo.
Cô sẽ không thể nào cùng anh đến bờ biển được nữa. Có lẽ là ngay từ đầu cô đã không có cơ hội này, bởi vì cô là một tội nhân, cô là một người đã có chồng, mà chồng cô lại là một kẻ khốn nạn, bất luận cô đi đến đâu, hắn ta cũng bám theo cô như hình với bóng.
Cô tự nói với chính bản thân, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, chỉ cần đợi qua năm mới thôi là tốt rồi.
Lau khô nước mắt, cô lấy 乃út vòng lại một vòng nơi bờ biền bị ướt nhòa.
Cô sẽ đến đó, cho dù giờ đây chỉ còn lại mình cô.
**
Quyết định đến đó xong, Quan Hiểu, cô gấp tấm bản đồ lại, ngồi bàng hoàng một lúc. Mãi đến khi trời trở tối, cô chớp chớp đôi mắt cay sè, mở đèn lên, đứng dậy đi ra đóng cửa tiệm.
Cô không phải là một bà chủ giàu có, không giống như cửa hàng bên cạnh, lắp ráp một bộ cửa tự động chống trộm hiện đại có hệ thống báo động, cô mỗi ngày đều phải tự taykéo tấm cửa cuốn lên xuống.
Khi Quan Hiểu đóng cửa được phân nửa, Mạnh Đông Phi không biết từ đâu lại chạy tọt đến. Quan Hiểu ngay cả thở dài cũng mệt, ông trời không bao giờ cho cô nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
**
Nhìn Mạnh Đông Phi cô hoàn toàn giật mình, hình như hắn vừa mới đánh nhau với người ta, trên mặt bị thương, đầu sưng vù như bị ong đốt, quần áo rách rưới, toàn thân bê bết.
Hắn ta giở giọng ngang ngạnh hỏi xin Quan Hiểu tiền đi khám bác sĩ.
Quan Hiểu thật sự không còn một đồng, không có gì để nói cô phớt lờ hắn ta.
Mạnh Đông Phi thấy cô lạnh nhạt với mình, hắn lại càng tức giận, giữ lấy tay cô, tục tĩu chửi bới.
Quan Hiểu lại lần nữa tự hỏi chính bản thân mình, con người này sao lại trở nên kinh tởm đến vậy. Cứ cho là những cử chỉ lễ phép, dịu dàng của hắn ngày trước khi họ mới quen nhau chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài, chẵng nhẽ những ngày tháng tiếp theo hắn ta lại không thể tiếp tục giả vờ như thế sao? Sao lại có thể sống thô tục đến thế này cơ chứ, thật khiến người khác chịu hết nổi.
Tình hình kinh doanh của hai nhà hàng hai bên rất tốt, người đến người đi tấp nập. Rất nhiều người tò mò ngoái lại nhìn hai người họ. Đối mặt với ánh mắt soi mói, thọc mạch, Quan Hiểu thật sự là cảm thấy xấu hổ thay cho tên Mạnh Đông Phi kia.
Cô hờ hững nhìn Mạnh Đông Phi, lạnh nhạt nói: “Vào trong rồi nói, đừng đứng bên ngoài làm ồn.”
Cô đưa Mạnh Đông Phi vào trong để hắn ta nhìn cái nhà hàng rỗng tuếch, từng từ từng chữ nói với anh một cách rành mạch: “Anh tự xem đi, trong này cái gì cũng không còn, tôi cũng chẳng còn tiền đưa anh.”
Mạnh Đông Phi ngẩn ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Cô nói không có tiền là thế nào?” Hắn ta chạy qua quăng mạnh cái ghế mà Quan Hiểu vừa ngồi rồi lại rống giận quát: “૮ɦếƭ tiệt mày đang đùa bố mày à?”
Quan Hiểu tránh qua một bên, may cái ghế không văng trúng cô, nhưng lại đập bể chiếc đèn tường bên cạnh cô, căn phòng trở nên tối mịt, Những mảnh nhỏ thủy tinh bắn khắp nơi, xướt qua trán cô. Cô cảm thấy hơi đau, một dòng nướcnong nóng chậm rãi chảy xuống.
Trong bóng tối, tên Mạnh Đông Phi vẫn muốn tiếp tục lục lọi đồ, nhưng kiếm một hồi lâu cũng chả thấy gì, không còn nơi phát tác lại chửi rống lên: “Cô không xem lời nói tôi ra gì phải không? Mẹ kiếp mấy hôm trước tôi đã bảo cô chuẩn bị tiền cho tôi rồi, bố mày vừa mới bị đám khốn nào đánh thành như vậy, cô còn dám nói với tôi cô không có tiền, Quan Hiểu xem ra cô chán sống rồi!”
Hắn ta ngừng lại, thở hồng hộc rồi đột nhiên nói: “Không đúng, nếu cô đã bán hết đồ trong nhà hàng, thế sao lại không có tiền, tiền bán đâu cả rồi?Tôi bây giờ muốn đến bệnh viện, cô đừng có giở trò với tôi, nhanh đưa tiền ra đây rồi tôi tha cho cô.”
Quan Hiểu kìm không được cười vang lên, tiếng cười thê lươngai oánkhiến Mạnh Đông Phi cũng phải rùng mình: “Mạnh Đông Phi bây giờ anh nghèo đến nổi ngay cả tiền đi bệnh viện cũng chẳng có sao? Anh cần tiền đúng không? Được, anh chờ đó tôi lấy cho.”
Cô xoay người đi vào bếp, quay lại, trong tay cô cầm một thứ, thứ đó nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ lấp sáng, Mạnh Đông Phi cố mở to hai mắt nhìn rõ, là một cây dao chặt thịt sắc bén.
Quan Hiểu đưa cây dao lên, bình tĩnh nói: “Tiền tôi không có, bây giờ tôi chỉ còn lại cái này, anh định đi hay là cầm nó chém ૮ɦếƭ tôi, dù sao tôi cũng sống đủ rồi.”
Dưới cây dao lấp lóe, anh nhìn thấy bên mặt Quan Hiểu toàn là máu, vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến người khác thấy ớn lạnh, trông cô rất dọa người, Mạnh Đông Phi đột nhiên cảm thấy sợ, khuôn mặt bầm tím run rẩy, hắn ta oán hận nói: “Muốn chơi với tôi sao? Tôi nói cho cô biết Quan Hiểu, cô đừng quên, tôi có thể khiến cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ. Cô đừng để tôi thấy xấu hổ.”
Hoàn toàn bất ngờ, Quan Hiểu rất bình tĩnh: “Sống không bằng ૮ɦếƭ? Chẳng nhẽ cuộc sống bây giờ của tôi vẫn chưa đủ tồi tệ sao? Tùy anh, tôi cũng không biết tôi giữ cái mặt này là để cho ai! Đã nhiều năm thế rồi anh cũng chỉ biết nói một câu ấy, anh không mệt thì tôi cũng mệt!”
Bộ dạng tuyệt vọng đến cực độ của cô khiến Mạnh Phi Đông trở nên hoảng loạn.
Còn gần một năm nữa thôi, nếu cô bỏ cuộc, hắn chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Hắn ta không dám bức ép cô, chỉ còn cách căm hận nói: “Được, được, xem như cô giỏi. Hôm nay tôi bỏ qua cho cô, cô chờ đó.”
Hắn ta nói xong thì xoay mình rời đi. Lưng quần hắn ta hình như bị hỏng, vừa đi lại rơi xuống. Hắn ta một tay xách quần một tay đẩy cửa lên đi ra, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm chửi rủa.
Quan Hiểu lấy khăn lau sơ máu trên trán, ngay cả rửa sạch cô cũng lười.
Cô đi ra đóng cửa cuốn xuống, rồi về lại phòng nằm xuống ngủ.
Khi nhắm mắt lại, cô nghĩ, nếu như cứ nhắm mắt như vậy lại rồi không cần tỉnh lại nữa cũng tốt.
Cô thật sự không muốn sống nữa rồi.
Sáu năm trước em có từng thật lòng
Sau khi tạm biệt Tiểu Ngũ và Đại Xuân, Doãn Gia Hoa lái xe lang thang trên phố. Bởi vì uống rượu, sợ bị cảnh sát bắt lại, anh chỉ chọn những con đường vắng vẻ. Anh không muốn về nhà sớm để lại đối mặt với không gianvắng vẻ lạnh lẽo ấy, anh đi khắp mọi nẻo đường. Cứ lái như thế, đến một lúc lâu sau anh bất giác nhận ra mình đang ở trên đường Kim Nguyên.
Anh đậu xe bên phía đối diện, cách nhà hàng người phụ nữ đó không xa. Nhà hàng anh kinh doanh rất thuận lợi, khách hàng ra vào tấp nập, chẳng bù với nhà hàng người phụ nữ đó, vắng vẻ đến hiu quạnh, cả nửa ngày cũng không có một bóng người đi vào. Thậm chí ánh đèn trong cửa hàng cô cũng hiu hắt mơ màng, giống như đã đóng cửa.
Cuối cùng anh cũng đã dồn ép việc kinh doanh của cô đi đến ngõ cụt, buộc phải đóng cửa. Tất cả đều như ý nguyện của anh. Thế nhưng anh phát hiện bản thân mình không hề vui vẻ. Thấy cô sống tốt, lòng anh ngập tràn thù hận, mà khi nhìn thấy cô vất vả, lòng anh lại đau nhói. Anh nên làm sao với cô mới được đây? Có thể nói anh nên làm sao với chính mình đây?
Ngồi trong xe, anh nhìn thấy cô đi ra kéo cửa cuốn xuống. Anh ưỡn người về phía vô lăng, mở to mắt nhìn cô.Cô kiễng chân, vất vả lắm mới rút được chốt ra ôm cánh cửa cuốn, ra sức kéo xuống, trông rất khổ sở. Thân ảnh cô trong bóng đêmtrông thật mỏng manh, yếu đuối. Anh đặt tay lên cửa sổ, vẻ theo đường cong duyên dáng của cô.
Bóng lưng cô vẫn đẹp như vậy, đôi vai gầy mảnh khảnh, đôi chân thon dài. Trước đây việc anh thích làm nhất chính là nhìn cô phơi quần áo, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, tay áo sắn lên cao, lộ ra làn da trắng mịn, có đôi lúc cô mặc một chiếc quần short ngắn, đôi khi chỉ là một chiếc quần chíp nhỏ đáng yêu, đôi chân dài đong đưa quyến rũ, bưng chậu quần áo hai người vừa mới giặt ra ban công phơi.
Giá phơi hơi cao, anh lại cố tình không đến giúp cô. Anh thích ngồi dưới nền nhà, nhìn cô kiễng chân cố gắng phơi quần áo lên. Cô càng cố gắng với lên, chiếc áo sơ mi trắng của anh lại dịch lên một đoạn, ánh mặt trời xuyên qua chiếc áo trắng rọi thẳng vào, thân hình cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải trắng, cảnh tượng kiều diễm xinh đẹp đến mê người. Anh cứ nhìn…nhìn…nhìn, đến khi không còn chịu nổi nhảy nhào đến bên cô.
Anh ôm cô từ phía sau, bế bỗng cô lên. Cô bị anh làm cho giật mình, quăng chiếc áo trong tay hét lên, đập vào tay anh. Sau đó thì cười khanh khách, đầu ngửa ra sau, tựa vào vai anh, nghiên mặt qua hôn anh say đắm. Về phần chiếc áo mới giặt bị rơi xuống đất, ai còn thời gian mà đi quản nữa chứ? Hai người còn âи áι chưa kịp.
Tay anh vuốt ve dọc theo cơ thể xinh đẹp được giấu sau chiếc áo trắng kia, anh si mê, say sưa, quên hết tất cả. Anh bảo cô rằng, cơ thể của cô khiến anh mê mẩn, anh yêu mỗi đường cong nét đẹp trên còn người cô, anh say đắm hôn khắp cơ thể cô. Chiếc cổ mảnh mai thanh tú, khuôn иgự¢ đầy đặn, tấm lưng trần trắng muốt nõn nà, cặp ௱ôЛƓ căng tròn, đôi chân thon dài. Anh thật sự rất yêu cô, anh hôn lên khắp cơ thể cô, không kìm được lại cắn xuống, nửa đùa nửa thật dùng sức, hài lòng nghe cô phát ra tiếng rên kiều mị. Trên làn da trắng mịn màn ẩn hiện những vết hồng do anh để lại, tựa như vết tích của cô đã thuộc về anh, khiến lòng anh hạnh phúc tràn trề.
Hai người lúc ấy yêu nhau rất chân thật.
Đã từng có thể thỏa thích âu yếm thân thể cô, nhưng hôm nay lại chỉ có thể giống như thế này, trốn ở một góc xa xa, lấy tay phác thảo hình dáng cô qua ô cửa kính.
Ngay lúc này đây anh cảm thấy thật sự bị kích động, anh muốn xuống xe, lao ra, chạy qua bên kia đường, đến trước mặt cô ôm chầm lấy cô. Liệu cô có còn giật mình hét lên, sau đó lại cười khúc khích, ngửa đầu tựa lên vai anh như trước nữa không?
Tay anh bất giác chạmđến cửa xe.
Thế nhưng khi bước chân anh đã đặt ngoài xe, anh đột nhiên dừng lại.
Mạnh Đông Phi đã đến.
Xem ra bọn họ dạy dỗ hắn ta vẫn còn quá nhẹ, hắn ta lại có thể đến đây nhanh như vậy.
Anh thấy người phụ nữ kia dừng lại động tác, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Phi.
Anh ở quá xa nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của họ.Nhiều lắm anh chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác cùng với khuôn mặt như tổ ong của kẻ kia, có lẽ cô bị khi*p sợ và đau lòng lắm.
иgự¢ anh khẽ nhói lên.
Không biết hai người họ đang nói gì, tên Mạnh Đông Phi kia bỗng giữ lấy tay cô.
Cô đưa tên Mạnh Đông Phi vào nhà rồi đóng cửa lại.
Một lát sau, ánh đèn trong nhà cũng tắt lịm đi.
Tay anh vô thức siết chặt vô lăng, khớp xương trở nên trắng bệch, thế nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì.
Anh hận nghiến chặt răng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm phía trước mặt. иgự¢ anh tựa như bị ai đấy Ϧóþ chặt, vừa đau vừa rát khiến anh không thể thở nổi. Đôi mắt bừng bừng lửa hận. Anh nghĩ, có lẽ người hôm nay bị đánh bị đập bị giày vò chính là anh.
Trên chiếc giường trong cửa hàng đối diện hẳn là đang trình diễn một cảnh xuân tình cảm nồng nàn? Mỗi một đường cong mỗi một tấc da của cô đều đang được chăm sóc bởi bàn tay người đàn ông đó?
Anh mơ hồ suy đoán, bất giác hàm răng nghiến chặt, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. Anh không biết bản thân mình vì sao vẫn còn chần chờ ở đây mà chưa đi, chẳng nhẽ trong lòng vẫn còn tồn tại một tia hy vọng? Hy vọng có lẽ đèn của cửa hàng đối diện chỉ đúng lúc hỏng mà thôi, bọn họ thật sự không làm gì cả.
Một lát sau, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra. Tên Họ Mạnh kia bước từ trong ra, vừa đi lại vừa lấy tay chỉnh lại quần.
Trái tim anh trở nên lạnh buốt.
Anh cười bản thân mình quá ngốc, chuyện đã đến bước này rồi vậy mà trong lòng anh vẫn còn mơ tưởng viễn vông.
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn là vợ của Mạnh Đông Phi. Còn anh? Anh chỉ là thứ đồ chơi để cô giải sầu trong những ngày cô đơn tịch hiu.
Anh không thể dừng lại hơn được nữa, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía màn đêm rời khỏi.
**
Về đến nhà, anh vẫn không sao ngủ được, nằm trên giường lăn qua trở lại, buồn bực đến nổi thậm chí còn muốn phóng hỏa căn nhà mình.
Ngọn lửa trong иgự¢ anh vẫn đang còn cháy hừng hực. Anh không hiểu tại sao cô có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy, chẳng nhẽ thời gian sáu năm trước chỉ là ký ức của riêng mình anh thôi sao? Chẳng nhẽ cô chưa bao giờ hoài niệm những ngày tháng hai người ở bên nhau sao? Tại sao anh không thể nào buông xuống được, còn cô vẫn sống dường như không có việc gì?
Anh không thể chấp nhận kết quả này. Anh vùng dậy, lấy điện thoại, không quan tâm là đã khuya, gọi cho Dương Huy.
Trợ lý của anh vẫn còn đang trong trạng thái nửa tình nửa mê, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, cần bao nhiêu tiền, cho dù có rút sạch nguồn vốn của công ty cũng được, ngày mai cậu hãy mua nguyên cả con đường Kim Nguyên cho tôi. Sau đó đi đến cửa hàng số 33 nói với người phụ nữ đó, cậu phải lấy lại cửa hàng đó, bảo cô ta chấm dứt hợp đồng thuê.”
Trợ lý của anh hoảng loạn, không ngừng dạ dạ vâng vâng.
Cúp máy, anh vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực.
Anh luôn có thể dồn cô đến bước đường cùng, kết quả lại một lần rồi một lần người đau lòng là chính anh. Lần này anh sẽ không mềm lòng, anh nhất định sẽ bức cô đến tuyệt cảnh. Anh muốn biết, khi đã bị anh dồn ép đến mức ấy, cô có chịu cầu xin anh hay không.
Đến lúc đó anh sẽ hỏi cô một câu.
Sáu năm trước em có từng thật lòng với anh?
**
Ngày hôm sau, Dương Huy mang kết quả đến, nhưng lại khiến cho Doãn Gia Hoa hoàn toàn bất ngờ.
Dương Huy nói với anh: “Ông chủ, trước khi thu mua đường Kim Nguyên, tôi đã đến đó nghe ngóng, hóa ra ông chủ cửa hàng số 33 đã thu lại cửa hàng đó.” Anh do dự một chút rồi thử hỏi: “Thế chúng ta còn thu mua con đường kia không?”
Kết quả như vậy khiến Doãn Gia Hoa trở tay không kịp, anh giật mình ngồi sững nơi đó.
Một lát sau anh mới khoát tay, nói: “Không cần nữa, cậu ra đi.”
Dương Huy không nói một lời, lui ra.
Anh ngồi trên ghế, mờ mịt rơi vào trầm suy.
Đúng thật là kết quả anh mong đợi, anh muốn cô không còn chốn nương thân, muốn cô không thể nào tiếp tục ở lại trên còn đường Kim Nguyên đó nữa. Thế nhưng kết quả này là chính do cô tự chủ động rút lui để anh đạt được mục đích.
Anh càng nghĩ càng giận, trong lòng phiền chán cáu gắt.
Cô dựa vào cái gì mà làm như vậy? Dựa vào cái gì mà không đợi anh đã tự động nhượng bộ?
Anh thật không thể giải thích được tại sao anh là người chủ tâm công kích cô nhưng đến cuối cùng người bị tổn thương cũng chính là anh,cô vẫn luôn có cách để đâm trước vào tim anh một nhát?
Anh đưa tay lên trán, mệt mỏi thở dài.
Ước gì anh có thể quên được cô, có như thế anh sẽ không phiền não, sẽ không đau đớn. Anh hận lòng không đủ dũng khí để chạy ra đường cho xe lớn đâm phải hay làm bất cứ thứ gì có thể để mất đi trí nhớ.
Thế nhưng hình ảnh cô lại khắc sâu trong trái tim anh, đáng yêu lại đáng trách, đáng thương lại đáng ghét, khiến cho anh luôn trong tình trạng căm hận đấu tranh, cô đơn đau khổ.
Anh thật sự hy vọng có người nào đó có thể giúp anh quên đi người phụ nữ đó, quên đi quá khứ của anh và cô.
Song, anh biết, không ai có thể giúp được anh. Anh đã cố gắng thử qua, Trương Lộ cũng không được, mà ngay chính bản thân anh là người hiểu rõ nhất, trái tim anh đã không thể rung động trước ai được nữa.
Trái tim anh sớm đã ૮ɦếƭ trên thân mình người phụ nữ kia rồi, anh vô tình rơi vào vực thẳm của cô, muôn đời vạn kiếp cũng không thể quay trở lại được, cũng không thể siêu thoát.