Cho tôi một điếu thuốcCuối cùng cũng đến nơi.
Doãn Gia Hoa tắt máy, Trương Lộ quay sang nhìn anh.
Tựa hồ như từ lúc bắt đầu đến đây, hai hàng lông mày anh vẫn luôn nhíu lại, chưa hề buông lỏng ra.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài xe, bỗng nhiên giật mình gọi “A”
Từ nhà hàng bên cạnh, cô bắt gặp hình dáng một người phụ nữ trông rất quen, dường như là đã gặp nhau trước đó rồi.
Lòng Trương Lộ khẽ run lên.
Cô quay đầu lại nhìn Doãn Gia Hoa, anh cũng đang nhìn ra phía ngoài.
Ánh mắt anh lạnh lùng như đang suy tư điều gì đó.
Mà đó là gì? Sao lại khiến cô không thể nào tiến sâu vào lòng anh.
Phải chăng là dấu ấn của thời gian.
Là điều mà tất cả mọi người đều bất lực. Tuy rằng bây giờ cô có thể cố gắng giữ chặt anh của hiện tại và sau này bên mình, nhưng không thể nào chạm vào được anh của quá khứ – Quá khứ của anh không có cô, dĩ vãng ấy dường như là của một người phụ nữ khác.
Trương Lộ khẽ cười, nụ cười thâm trầm, cay đắng mà đáng nhẽ ở lứa tuổi của cô không nên có.
Niềm vui cũ theo thời gian cũng chỉ là một giấc mơ, con người nhất định phải sống vì tương lai sau này, cô không cần phải lo lắng.
Cô cười tươi: “Gia Hoa, chúng ta xuống xe thôi!”
**
Quan Hiểu do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định qua cửa hàng bên cạnh thăm dò.
Cô khoác áo, đang loay hoay khóa cửa thì nghe tiếng xe dừng lại cách đó không xa.
Chắc chắn là khách đến nhà hàng bên cạnh.
Cô thầm than thở trong lòng, tình hình kinh doanh của nhà hàng người ta thật sự rất tốt.
Lúc cô xoay người, đúng lúc nhìn thấy hai ngưởi vừa từ trong chiếc xe hơi bước ra.
Cô không khỏi giật mình.
Thế giới này có phải là quá nhỏ không? Sao số phận cứ ép cô gặp người không nên gặp thế này chứ? Khi cô đang trong giai đoạn kham khổ, anh lại ở bên cạnh người đẹp, vẻ lung linh, sang trọng của họ trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tiều tụy, vất vả của cô.
Cô vẫn còn đang ngơ ngẩn, lúng túng không biết làm thế nào, người đẹp đối diện nhanh chóng đến trước mặt, mở miệng chào hỏi: “Xin chào, có phải…chúng ta đã gặp qua?”
Cô gái trước mặt đẹp lộng lẫy, nụ cười hờ hững trên môi khiến lòng người rung động.
“Xin chào!” Cô lấy lại vẻ tự nhiên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta đã gặp nhau trước đây tại bữa tiệc của Quách Hồng Đồ!” Ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô định mở lời chào nhưng bắt gặp đôi môi mím chặt cùng với ánh mắt vừa căm phẫn vừa giễu cợt, cô chỉ có thể lặng yên đứng nhìn.
Người đẹp bên cạnh tựa như bừng tỉnh: “À, là cô! Tôi nhớ ra rồi, hôm đó cô đến tham dự cùng chồng mình.” Cô quay đầu mỉm cười rạng rỡ với người yêu: “Gia Hoa, là người quen của anh, hôm đó chúng ta còn cùng nhau thi màn thi cuối cùng.”
Người đàn ông thoáng nhíu mày. Dường như anh không mấy kiên nhẫn cho lắm, anh thúc giục: “Không phải em đói à?” Anh hoàn toàn làm ngơ với người bạn cũ kia.
Người đẹp bên cạnh áy náy nở nụ cười tươi, xinh đẹp đến mức khiến đối phương không nỡ buông nửa lời trách móc.
Cô khoác tay anh, hai người cùng sánh vai bước vào nhà hàng.
Nhìn bóng lưng họ xoay tròn theo cửa kính rồi dần khuất dạng, Quan Hiểu thẩn thờ quay lại nhà hàng của mình.
Từ đầu đến cuối anh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.
Lòng cô đau nhói.
Trước đây anh là một chàng trai đơn thuần, vui vẻ, còn giờ đây anh đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ.
Đều tại cô…đã hại anh…
**
Doãn Gia Hoa gọi món ăn, Trương Lộ dè dặt quan sát, cười cười nói: “Xin lỗi Gia Hoa, em nghĩ hai người là người quen cũ nên mới đến chào hỏi vài câu.”
Doãn Gia Hoa cũng không ngẩng đầu, anh khẽ cười: “Người quen cũ của anh nhiều lắm, chẳng nhẽ em phải đi bận tâm hết từng người, như vậy sớm muộn gì cũng mệt mà sinh bệnh mất.”
Nụ cười trên môi cô đông cứng, cô có chút xấu hổ.
Doãn Gia Hoa ngẩng đầu nhìn cô: “Hơn nữa em cũng đã nói, là người quen cũ. Nếu đã biết nhau từ rất lâu trước đó rồi thì bây giờ cũng không cần phải để ý nữa.” Anh gọi phục vụ đến, chọn món cho cả hai.
Trương Lộ nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của anh, cô ngọt ngào cười, nhưng trong lòng lại trở nên rối bời.
**
Ăn xong cơm trưa, anh trở lại công ty, trong đầu không ngừng nhớ về hình ảnh của người phụ nữ đó. Anh buồn bực kéo cổ áo, chiếc cà vạt được thắt tinh tế gọn gàng nay trở nên nhàu nát.
Anh lục lọi ngăn tủ, không tìm thấy thuốc.
Lúc này mới nhớ ra, năm đó bởi vì một câu nói của cô, mà anh đã bỏ hẳn thuốc lá.
Cô nói, Gia Hoa, đừng hút thuốc nữa, không giống một chàng trai tốt.
Anh cười tự giễu…Từ trước đến giờ anh vẫn luôn nghe lời cô.
Anh gọi cho Dương Huy, câu đầu tiên liền hỏi: “Có thuốc không? Cho tôi một điếu.”
**
Dương Huy giật mình.
Gần đây, ông chủ đúng thật là cực kỳ khác thường, năm đó khi toàn nhà vừa được xây dựng hoàn tất, bởi vì một công nhân hút thuốc suýt chút nữa gây ra hỏa hoạn, chính anh đã ra chỉ thị không một ai được phép hút thuốc trong công ty, ai hút thuốc thì sẽ bị cắt đi tiền lương thưởng nửa năm. Hiện tại chính anh lại muốn vi phạm.
Dương Huy lúng túng trả lời: “…xin lỗi Doãn tổng…không có…”
Doãn Gia Hoa không nghĩ ngợi liền dặn anh: “Đi mua giúp tôi một gói.”
Dương Huy sững sờ, há hốc miệng, không dám bước đi.
“Sao còn đứng đây? Nhanh đi đi!” Doãn Gia Hoa hết nhẫn nại thúc giục.
“Doãn tổng” Dương Huy nuốt cổ họng lấy can đảm: “Nhưng anh đã tự ra quy định là không ai được phép hút thuốc trong công ty cả…”
Doãn Gia Hoa thoáng ngẩn ra nhưng liền lấy lại vẻ tự nhiên. Anh day day thái dương, khoát tay Dương Huy: “Cậu đi đi.”
Dương Huy chuẩn bị ra ngoài, anh do dự nói: “Doãn tổng, vậy tôi đi làm việc đây.”
Doãn Gia Hoa ngẩng đầu: “Tôi nói cậu đi là đi mua thuốc cho tôi, chứ không bảo cậu đi làm việc khác!” Anh cao giọng: “Cậu bây giờ ngay cả lời của tôi cũng nghe không hiểu ư?”
Dương Huy mồ hồi chảy ròng.
Ông chủ gần đây buồn vui thất thường, thật lòng anh cũng chẳng biết đường nào mà lần.
**
Doãn Gia Hoa kẹp điếu thuốc, tựa người vào lan can trên tầng thượng, nhìn xuống thế giới xe cộ đông đúc phía dưới.
Tất cả đều vội vã, có lẽ là vì mưu sinh, cũng có lẽ là vì theo đuổi ước mơ, có lẽ là muốn thực hiện giá trị của mình. Còn anh thì sao? Mỗi ngày đều làm việc điên cuồng như thế này để làm gì?
Đã từng nổ lực hết sức để tạo ra thành tích cho một người xem, để cô biết rằng, vứt bỏ anh chính là cô vứt bỏ niềm hạnh phúc lớn nhất của đời mình. Nhưng đến ngày anh gặp lại cô, ngày anh hằng chờ đợi để cho cô nhận ra sự thật đó thì anh lại nhận ra, bản thân mình không hề cảm thấy thỏa mãn sung sướng như đã từng nghĩ.
Nỗi lòng này cứ đeo bám anh, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy không yên, tâm trạng luôn cáu kỉnh, khó chịu.
Tại sao cô không ly hôn? Trông cô hoàn toàn không hạnh phúc, vậy tại sao cô vẫn muốn ở bên người đàn ông đó?
Còn bản thân anh, vì sao vẫn không cam chịu, một mực muốn so đo tất cả mọi thứ với cô, không thể nhẹ nhàng buông xuống.
**
Đến cuối cùng, Quan Hiểu cũng biết được ông chủ của cửa hàng bên cạnh là ai.
**
Đang là giờ cao điểm, thế nhưng trong cửa hàng không có một bóng khách. Cô chán nản ngồi nghe Tiểu Hạ và mấy nhân viên trong nhà hàng tám chuyện.
“Các cô nghe gì chưa, gần đây có một anh chàng siêu đẹp trai, mỗi trưa đều lái chiếc Bentley đến bên đó ăn cơm đấy.” Một cô gái làm bán thời gian phấn khởi nói.
“Ôi, Mễ Mễ, cô đúng là từ nơi khác đến, ngay cả người kia mà cũng không biết!” Lời cô vừa nói ra liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của mọi người.
“Người ta mới đến đây học lên đại học thôi, dĩ nhiên là không biết nhiều về nơi này rồi! Vậy cô nhanh nói ra là ai đi, quả thật là rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả diễn viên điện ảnh nữa ấy chứ, ai thế ai thế?”
Tiểu Hạ gõ đầu cô, thanh thanh cổ họng trả lời: “Đúng thật, anh ta đã điêu đốn hết tất cả trái tim của thiếu nữ thành phố A. Các cô chưa từng nghe qua cái tên Doãn Gia Hoa này bao giờ à?”
Mễ Mễ bỗng hét rầm lên: “Vậy là tôi đã gặp được người thật ngoài đời rồi ư?”
Quan Hiểu lắc đầu khẽ cười.
Tuổi trẻ thật tốt, lúc vui vẻ có thể vui cười, có thể hò hét. Không giống như cô, vui buồn hạnh phúc đã không thể làm theo ý mình được rồi.
“…Còn nữa còn nữa, tôi còn có điều hay để tám đây. Các cô biết không, ngày hôm qua tôi lặng lẽ quyến rũ một chàng nhân viên ở nhà hàng bên cạnh, tôi nghe dò sự tình của nhà hàng từ gã. Tên ngốc ấy nói với tôi rằng, thật ra ông chủ của họ chính là Doãn Gia Hoa.” Tiểu Hạ thần thần bí bí kể ra, mọi người háo hức hẳn lên.
“Không phải chứ, anh ta là người có tiền, sao lại chạy đến nơi xó xỉnh này tranh giành việc kinh doanh của chúng ta. Đầu óc anh ta có vấn đề sao…”
Ly nước trong tay Quan Hiểu bỗng run lên, nước bên trong đổ ra gần một nửa.
Hóa ra anh chính là ông chủ của nhà hàng bên cạnh.
Hóa ra là như vậy.
**
Quan Hiểu liền hiểu ra nguyên nhân sâu xa của một loạt chuyện kỳ lạ kia.
Hóa ra là anh.
Khó trách ngày đó cô bắt gặp anh xuất hiện, còn đưa bạn gái theo cùng. Là muốn nhìn thấy cô trong tình cảnh chật vật?
Không ngờ đã sáu năm trôi qua, anh vẫn còn hận cô, sẵn sàng vung ra một số tiền như thế chỉ vì mục đích này. Anh đã hao tâm tốn sức như vậy, hẳn là cô nên mừng mới đúng.
Thế nhưng lòng cô sao lại đau thế này?
Có lẽ sự ra đi không từ biệt của cô sáu năm trước đã thật sự anh tổn thương sâu sắc.
Quan Hiểu đặt tay lên иgự¢, trái tim cô thắt lại.
Đúng là cô đã nợ anh, nếu như sự khuất phục của cô khiến anh có thể vui vẻ, như vậy lúc này đây cô sẵn sàng nhường bước.
Hóa ra, anh bị tổn thương sâu sắc như vậy
Việc kinh doanh bị nhà hàng bên cạnh chèn ép đến mức thật sự không thể kéo dài được nữa, cuộc sống lại thúc giục buộc Quan Hiểu không thể ngồi yên, cô phải tiếp tục kiếm kế sinh nhai, hai bên đè nặng,cuối cùng Quan Hiểu quyết định đóng cửa nhà hàng Tây, sửa sang khai trương thành nhà hàng buffet hải sản.
Cậu đầu bếp trong nhà hàng có nguyện vọng theo học nghề ông đầu bếp quốc tế kia,cho nên đồng ý nhận số tiền bồi thường của cô. Một nửa nhân viên phục vụ trong nhà hàng cũng đã nghỉ việc. Tình trạng nhà hàng ảm đạm khiến người khác phải xót xa, Quan Hiểu gồng mình lấy hết dũng khí để vượt qua khó khăn, tự nhủ lòng mình không được gục ngã.
Toàn bộ nhà hàng cần được trang trí lại, việc thuê đầu bếp và nhân viên cũng phải cẩn thận. Trong thời gian khó khăn này, công việc kinh doanh đại lý rượu nhập khẩu lại không thể ngưng trệ. Cô thật sự rất bận rộn, không có lấy một phút nghỉ ngơi, nhưng lại không dám than phiền,tựa như sợ một khi mở miệng bản thân sẽ trở nên yếu đuối, những giọt lệ như sông vỡ đê mà tuông trào.
Cô luôn tự hỏi bản thân mình, cố gắng giãy dụa để sống như thế này là vì ai? Đổi lại là người khác, họ có thể nói rằng họ phấn đấu là vì bố mẹ, vì người mình yêu, vì con cái, còn cô thì sao? Cô là vì ai? Cô còn có ai chứ? Bố mẹ cũng đã qua đời, chồng thì không phải lo, về phần người yêu, sáu năm trước cô đã tự tay đẩy anh ra rất xa rồi. Hiện tại anh ta đang hạnh phúc bên người mới, giờ đây anh chỉ xem cô như kẻ thù.
Cô thật sự không hiểu là vì ai mà mình phải chịu đựng như thế này?
Trong đêm giá lạnh, cô run rẩy ngồi suy nghĩ, cảm thấy bản thân thật cô đơn tội nghiệp, tự nhủ lòng mình,nếu như cứ như vậy mà đi theo bố mẹ, phải chăng cũng là một cách giải thoát.
Thế nhưng cô vẫn không thể hạ được quyết tâm từ bỏ tất cả. Cuộc sống dù có khó khăn, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim cô vẫn còn có một phần ràng buộc chưa thể buông xuống được.
**
Sau một tháng cố gắng vất vả, rốt cuộc những khâu chuẩn bị cuối cùng của nhà hàng cũng đã hoàn tấc. Một tháng qua, cô đã phải chi ra rất nhiều tiền, vốn liếng của đại lý rượu nhập khẩu cũng đã bị trút sạch. Cuộc sống hàng ngày của cô chỉ dựa vào chút lợi nhuận từ công việc nhỏ này, vậy mà việc kinh doanh cũng chẳng mấy khả quan.
Trong khoảng thời gian này Mạnh Đông Phi có đến một lần, cũng chỉ là muốn đến hỏi lấy tiền cô, kết quả nhìn thấy nhà hàng hoang tàn, bụi bặm khắp nơi, hắn ta bực mình chỉ vào mặt cô, chửi cô là đồ phá sản xui xẻo, mắng cô sao không để số tiền đó đưa hắn đầu tư.
Cũng may khi hắn đến, các cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa, nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy cô thật không biết giấu mặt đi đâu.
Suy cho cùng suốt mấy năm qua, mặt mũi cô cũng đã bị tên Mạnh Đông Phi kia chà đạp không ngẩng lên nổi rồi.
Trong khoảng thời gian này cô phát hiện chiếc xe Bentley của Doãn Gia Hoa không còn xuất hiện nữa. Có lẽ là anh hết hứng thú rồi, dù sao cô cũng đã bị buộc phải nhượng bộ, tựa như con thú rơi vào vòng vây tuyệt cảnh, cho dù có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi, dù chèn ép hơn đi nữa cũng đã không còn cảm thấy vui.
Nhà hàng mới khai trương, việc kinh doanh không tính là quá rực rỡ, nhưng vẫn khá hơn nhiều so với nhà hàng Tây trước đây. Khách ở nhà hàng bên cạnh không đợi được chỗ ngồi, đôi khi muốn thay đổi khẩu vị lại ghé vào nhà hàng cô nếm thử hương vị hải sản.
**
Cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay khi cô còn chưa kịp cảm ơn trời xanh đã không tuyệt đường lui của mình, thì một tin xấu lại đến bên tai. Xưởng cung cấp rượu nhập khẩu để cô làm đại lý bấy lâu nay, báo cho cô rằng, bởi vì cô không còn mở nhà hàng Tây nên hiện tại không còn thích hợp đại diện làm đại lý cho rượu của họ. Do đó họ quyết định hủy hợp đồng. Quan Hiểu ra sức nài nỉ họ cho cô cơ hội cuối cùng, tuy nhiên họ vẫn khăng khăng chối bỏ.
Sau cùng để cô không còn phải khuất mắc, đối phương đã nói thật cho cô rằng, họ đã tìm được nơi đặt quyền đại lý thích hợp hơn.
Quan Hiểucuối cùng cũng từ bỏ hy vọng.
Có đôi khi kết quả chính là như vậy, mặc kệ bạn đã cố gắng vất vả bao nhiêu, đãvạch ra bao nhiêu kế hoạch, mặc kệ bạn đã đặt vào đấy bao nhiêu tâm huyết, ở nơi nào đó bạn không biết, chỉ cần ai đó ra sức ngăn chặn thì mọi công sức, nổ lực của bạn cũng chỉ là lãng phí.
Quan Hiểu thừa nhận số mệnh của mình. Sống trên đời nhiều năm, cô hiểu được có những thứ đã được định sẵn, nếu đã không phải là của mình thì hãy dứt khoát buông tay đừng cố níu kéo. Cô không hề chấp nhất việc kinh doanh của mình, tự trấn an bản thân rằng, có lẽ dựa vào nhà hàng hải sản nói không chừng lại có khởi sắc. Chỉ có điều cô rất muốn biết ai là người đã tiếp nhận làm đại lý rượu nhập khẩu.
Không lâu sau cô liền biết được đáp án.
Hôm cô chấm dứt hợp đồng, phía đối tác đưa cô khoản tiền ít ỏi gọi là bồi thường. Hai người chào tạm biệt rồi chia tay. Dưới ánh mắt trời chói chang, cô sững sờ dõi theo người đối tác kia đi vào nhà hàng Tây bên cạnh, ngoài cửa sổ là chiếc Bentley đã lâu không xuất hiện.
Quan Hiểu đứng sững nơi đó hồi lâu.
Mãi đến khi người kia từ trong nhà hàng đi ra, bước nhanh lên xe không mảy may liếc nhìn về phía cô bên này, cô mới giật mình lật đật xoay người bỏ đi.
Cứ tưởng rằng sự nhượng bộ của cô đã giúp anh trút được giận, cứ ngỡ rằng sau này việc ai nấy lo.Hóa ra không phải vậy, hoàn toàn không phải. Anh chỉ là tạm thời án binh bất động, đợi đến lúc cô vực dậy lại tiếp tục giáng cho cô một đòn đau đớn.
Quan Hiểu cười khổ.
Cô nhớ lại, tại bữa tiệc rượu hôm đó cô đã hỏi anh một câu.
Cô hỏi anh: Gia Hoa chúng ta có thể đừng trở mặt nhau được không?
Vẻ mặt anh khi đó như thế nào nhỉ? Đúng rồi, anh lạnh lùng nhìn cô cười, ánh mắt buốt giá căm hận, tựa như hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ ai đấy.
Có lẽ anh hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ cô.
**
Trương Lộ hẹn Doãn Gia Hoa cùng dùng cơm trưa.
Lái xe đến công ty anh, nhưng cô lại không đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc ngay mà cô ghé qua phòng Dương Huy trước.
Thấy cô xuất hiện, Dương Huy hơi bất ngờ.
Trương Lộ biết người đàn ông trước mặt là một người lanh lợi,vừa nhìn đã hiểu chuyện nên cô cũng chẳng muốn vòng vo.
Ngồi xuống, chào hỏi hai câu, cô liền đi thẳng vào trọng tâm: “Dương Huy, tôi nghe nói gần đây Gia Hoa lại mởđại lý rượu nhập khẩu.”
Dương Huy nở nụ cười ngây thơ đến vô tội: “Đúng vậy, Trương tiểu thư thật đúng lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được cô!”
“Nào có.” Trương Lộ phản đối, đôi mắt ngây thơ chớp chớp: “Chỉ là tôi có nhiều bạn bè, mà họ toàn là những người thần thông quảng đại, lại nhiệt huyết, biết chuyện liền nói cho tôi nên tôi mới biết thôi.” Ngập ngừng một chút, cuối cùng cô cũng hỏi câu mà cô muốn biết trong lòng nhất: “Dương Huy, anh nói xem, vì sao Gia Hoa lại muốn làm đại lý rượu? Các anh không phải đều là những nhân tài IT sao? Chẳng nhẽ thật sự muốn mở rộng thị trường tiến sang lãnh vực ẩm thực?”
Dương Huy vẫn bình tĩnh trả lời: “Trương tiểu thư, cô đừng làm khó tôi mà, cô là bạn gái của Doãn tổng, tôi chỉ là trợ lý, câu hỏi này cô nên trực tiếp hỏi thẳng Doãn tổng thì hơn, cô có hỏi anh ấy cũng không sao, nếu như tôi hỏi, e rằng ngày mai bát cơm của tôi cũng bị phỏng mất, thật là khó cho tôi!”
Trương Lộ đứng dậy, vỗ vỗ vai Dương Huy, dịu dàng mỉm cười nói: “Dương Huy, thật ra tôi cũng chỉ muốn biết rằng anh nghĩ sao về chuyện này thôi, bất quá xem ra tôi đã đánh giá thấp lòng trung thành của anh đối với Doãn Gia Hoa rồi! Vậy cũng tốt, đây là may mắn của anh ấy, dĩ nhiên cũng là của tôi!” Cô khoát tay xoay người đi ra cửa: “Tôi đi tìm Gia Hoa đây, anh cũng không cần tiễn, đều là người một nhà, đừng lúc nào cũng khách khí như thế, tôi không thích anh lúc nào cũng tiếp đãi với tôi như người ngoài.”
Cô đi ra. Sau khi đóng cửa, Dương Huy nâng tay lau trán.
Người phụ nữ này quả thật quá sắc sảo, lời nói dịu dàng vô hại nhưng ẩn chứa đâu đó là những con dao sắc nhọn.
Trước đây, anh nghĩ rằng bên cạnh Doãn Gia Hoa có một cô gái thông minh tinh tế như vậy là điều may mắn. Nhưng hiện tại, sau khi phát hiện mối quan hệ mập mờ giữa sếp mình và cô Quan Hiểu đó, anh bắt đầu lo lắng cho sếp, liệu anh ấy có thể bước qua được tấm bình phong Trương Lộ hay không.
**
Trương Lộ là từ người vợ thứ sáu của Quách Hồng Đồ, Trần Lam Ni mới biết được rằng Doãn Gia Hoa làm đại lý rượu nhập khẩu.
Cô ta là người mẫu, sau khi kết hôn với Quách Hồng Đồ thì từ bỏ sự nghiệp chuyên tâm trở thành một bà vợ chăm sóc gia đình. Mỗi ngày đều rãnh rỗi không có việc gì làm, niềm vui lớn nhất của cô ta là hai chuyện: tiêu tiền và tám chuyện.
Trong vòng luẩn quẩn của kẻ có tiền, có chuyện gì mà cô ta không biết, cho dù là chuyện bé bằng hạt đậu. Huống gì là chuyện nhân vật tầm cỡ như Doãn Gia Hoa đột nhiên có hứng thú với việc kinh doanh rượu.Thật quá kỳ lạ!
Biết được chuyện này, cô liền báo với Trương Lộ. Nhớ lại những điều lạ thường trong thời gian gần đây trong lòng Trương Lộ rất bất an. Cô cho người đi thăm dò, ai là chủ đại lý trước đây. Kết quả sự bất an của cô lại càng thêm được nghiệm chứng. Đúng thật là người phụ nữ hôm đó cô gặp trên lđường Kim Nguyên.
Cô ngày càng cảm thấy rằng, mối quan hệ giữa Doãn Gia Hoa và người phụ nữ đó thật sự không đơn giản, Doãn Gia Hoa của ngày trước vô tâm, lạnh lùng, thế nhưng mỗi khi gặp người phụ nữ đó anh liền trở nênkhông giống với anh của ngày thường. Có lẽ, ngay chính anh cũng không ý thức được điều này.
Tận sâu trong đáy lòng cô là nỗi bất an tột độ, tuy người phụ nữ đó không có điểm nào hơn cô, nhưng cô vẫn lo lắng vô cùng.Cô lo người phụ nữ đó sẽ lợi dụng cơ hội đoạt lấy Doãn Gia Hoa từ trong tay cô.
Cô đột nhiên nhớ lại, Trần Lam Ni từng nói một câu rất chuẩn: Phụ nữ có hấp dẫn được đàn ông hay không, đẹp hay không, trẻ hay không không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng chính là cô ta có quyến rũ hay không.
Để chứng minh lời nói của mình, Trần Lam Ni còn đưa ra một ví dụ cực kỳ sinh động: Thời nhà Minh, Vạn Quý Phi lớn hơn Minh Hiến Tông những mười chín tuổi, lúc đầu bà ta còn là bà ✓ú của Minh Hiến Tông! Nhưng sau đó chờ hoàng đế trưởng thành, bà ta đã quyến rũ khiến nhà vua say mê!Nhà vua yêu bà ta đến ૮ɦếƭ đi sống lại! Đây là vì sao? Cũng là bởi vì Vạn quý phi đủ quyến rũ!
Bình hoa di động như Trần Lam Ni lại có thể kể rạch ròi ra một câu chuyện lịch sử sống động như thế khiến Trương Lộ hơi giật mình. Hóa ra không thể trông người mà bắt hình dong, cô từng cho rằng Trần Lam Ni chỉ là một người phụ nữ vô dụng, thế nhưng người phụ nữ иgự¢ to não phẳng này lại còn biết câu chuyện về Vạn quý phi và Minh Hiến Tông. Về sau cô biết được, Trần Nam Li chỉ đơn thuần học điều đó qua phim truyền hình, song cô cũng đã ít nhiều thay đổi cách đánh giá con người.
Cô đã không còn dễ dàng coi thường bấy kì ai.
Tuy cô cảm thấy cô và người phụ nữ trên đường Kim Nguyên đó căn bản không cùng đẳng cấp, song suy nghĩ kĩ lại, mỗi người phụ nữ đều có thể trở nên quyến rũ đáng yêu theo cách của họ.
Cô tuyệt đối không thể khinh thường cô ta.
Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh.Không muốn để Doãn Gia Hoa biết được sự tò mò của mình cô cố nhịn lòng hiếu kỳ, không tự mình đi điều tra. Cô phải mất biết bao lời hoa mỹ, đường mật để khiến Trần Lam Ni tin rằng, việc điều tra người phụ nữ kia cũng chỉ bởi vì cô hứng lên, nhàm chán giải sầu.
Vì thế Trần Lam Ni liền vui vẻ đồng ý sẽ giúp cô điều tra rõ ràng tường tận về người phụ nữ đó.
Lúc này đây cô mới yên tâm, định bụng từ phía Doãn Gia Hoa thăm dò chút tin tức,xem có thể biết được nguyên cố sâu xa nào từ anh không.
Người đàn ông này là cô phải đã làm bao nhiêu tâm tư mọi cách mới có thể đạt được về bên mình,cô không thể để người khác ςướק đi anh được, tuyệt đối không thể.