“Chuyện của chúng tôi đã qua từ lâu, người mà anh ấy yêu là cô, người anh ấy chọn cũng là cô, hồi ức cứ để nó bị lãng quên vào dĩ vãng đi, tương lai vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng không phải sao?”
Giai Tuệ không mấy quan tâm đến ngữ khí trầm thấp của Diệp Linh Lan, cô không muốn nặng lời làm tổn thương cô em gái nhỏ này, quả thật Diệp Linh Lan rất đáng thương, cô ta là bị cuốn vào mớ hỗn loạn từ cuộc tình tan vỡ của cô và hắn.
Khi lướt qua nhau, Diệp Linh Lan thấp giọng nỉ non, như tâm sự nỗi lòng, lại như tường thuật.
“Lần đầu tiên tôi gặp Giang Vũ Hạo…”
Giai Tuệ càng nghe đến âm điệu cuồng vọng, điên dại của cô ta, mắt cô càng trừng lớn, kinh ngạc cùng tức giận không thể nào kiềm chế được nữa.
“… Nhưng dù sao thì đó cũng là lỗi của cô, là tình cảm của cô dành cho anh ấy không đủ bền chặt, sâu đậm, là cô đã bỏ rơi anh ấy, nên chúng tôi mới ở bên nhau…”
‘Chát.’
“Lục trà biểu, tình cảm mà cô dành cho Giang Vũ Hạo thật gớm ghiếc, ghê tởm.”
‘Chát… Chát…’
“Tôi yêu anh ấy thật lòng, trên đời này, trừ bỏ tôi ra sẽ không có người thứ hai yêu anh ấy sâu đậm như thế nữa, tiện nhân là cô, cút xa bạn trai của tôi ra.”
Diệp Linh Lan ôm mặt hét lên.
Nhưng lại đan xen vài câu nói nhỏ, chỉ hai người mới có thể nghe được.
…
Giai Tuệ thật sự quá tức giận, cô nắm lấy tóc cô ta sau đó giật mạnh, để khuôn mặt giả tạo ấy đối diện với mình, từng động tác của cô vô cùng dứt khoát và mạnh bạo như muốn xé nát từng cánh, từng cánh của đoá sen trắng này.
“A… Cô dám đánh tôi, A Hạo sẽ không bỏ qua cho cô đâu, nữ nhân ác độc…”
Miệng thì gào lên lời nói chính nghĩa cùng kêu oan nhưng đảo mắt một cái cô ta liền cười khẩy.
“Cô nói đúng, anh ấy chọn tôi, cho nên dù tôi có làm gì sai, anh ấy vẫn sẽ chọn đứng về phía tôi. Cô cứ việc kể cho A Hạo nghe những việc mà tôi từng làm đi, chỉ cần tôi nhẹ giọng giải thích , anh ấy sẽ lại tin tôi mà thôi.”
Khuôn mặt cô ta đỏ lên, in mấy dấu tay nhưng ánh mắt đắc ý đó, Giai Tuệ sẽ không thể nào quên được.
Bộ dáng của hồ li tinh cũng chỉ đến thế là cùng.
“Đánh mạnh lên, đánh nữa đi, anh ấy sẽ thấy cảnh này…”
Diệp Linh Lan còn rất tri kỉ mà nhắc nhở Giai Tuệ một câu như thế. Quả nhiên động tác của Giai Tuệ hơi ngưng lại.
…
Giang Vũ Hạo đến gọi Giai Tuệ thì thấy cảnh… Diệp Linh Lan yếu ớt bị Giai Tuệ đánh đến mức chật vật.
“Phương Giai Tuệ! Cô đang làm gì đó.”
“Ưm… Cứu em với…”
Diệp Linh Lan gào khóc đến thương tâm, ánh mắt ngập nước cùng sợ hãi như con nai nhỏ bị kinh hách, hình ảnh ấy khiến lòng người khó chịu, xót xa.
Giai Tuệ nhận ra mình trúng kế thì đã muộn, cô bối rồi nhìn hắn.
“Giang Vũ Hạo, anh nghe tôi nói đã, Diệp Linh Lan là nữ nhân độc ác, cô ta…”
‘Bịch.’
Thời khắc này, trong mắt hắn chỉ chú ý đến cô gái nhỏ kia, hắn lạnh nhạt, thô lỗ đẩy Giai Tuệ một cái, khiến cô ngã ra sàn. Hằn nâng Diệp Linh Lan dậy, trong mắt là ngập tràn lo lắng, cùng đau xót.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Giai Tuệ cố gắng đứng dậy, cô nắm lấy vạt áo hắn.
“Đừng đi mà, năm đó chúng ta chia tay là lỗi của em nhưng…”
Hắn dùng ánh mắt băng lãnh, cùng sát ý nhìn cô.
“Đừng có ᴆụng vào tôi.”
Hắn nhìn tới cô gái nhỏ trong lòng, иgự¢ lại nhói lên, hắn đẩy Giai Tuệ một cái, lực đạo không kiểm soát được mà có chút mạnh bạo.
“A..."
Giai Tuệ đau đớn thốt lên.
Một lần ngã này, cô không dậy nổi nữa.
Chân cô bị trẹo rồi, đau quá, nhưng trong lòng lại đau hơn nhiều.
Thế nhưng Giang Vũ Hạo chỉ mải lo lắng cho Diệp Linh Lan, đến một ánh mắt hắn cũng không nhìn về phía cô nữa.
…
Giai Tuệ nhìn theo hai bóng dáng ấy khuất sau ngã rẽ, cô ôm mặt khóc nức nở.
Em sai rồi!...