Từ sau hôm đó, quan hệ của Giang Vũ Hạo và Giai Tuệ trở lại bình thường, quả thật chỉ đơn thuần như nhân viên và sếp.
…
“Cái gì? Mày không nghỉ việc à?” Tống Mạn có chút không vui, giọng cô ả hơi cất cao lên một chút.
“Người trưởng thành nó phải khác…” Giai Tuệ nhướn mày, tâm trạng cực kì thoải mái. Tối hôm nay cô không cần ôm đống tài liệu về làm thâu đêm nữa, cũng không phải khó xử nhìn mặt hắn nữa.
“Tao hỏi thật nhá, mày còn tình cảm với nó không?”
“Không…” Từ giọng nói của Giai Tuệ có thể nghe ra âm điệu của sự buồn bã.
“Thế thì tốt, thế thì tốt… Mà nó còn tình cảm với mày không?”
Giai Tuệ lườm cô ả một cái.
“Nó còn tình cảm với tao không làm sao tao biết được. Ui giời, đi chơi mà cứ nói về người yêu cũ, chán ૮ɦếƭ.”
“Tại tình cảm của chúng mày rắc rối thật…”
Tống Mạn cười cười uống ngụm rượu.
“Tao tính đi coi mắt mày ạ.”
‘Phụt…’
“Khụ… khụ… khụ…”
“Mày làm sao đấy, uống từ từ thôi ai ςướק với mày đâu.”
Tống Mạn vất vả ổn định lại, cô quát lên: “Tình cũ của mày chưa đủ nhiều hả con? Yêu vào rồi lại khổ… Đồ đào hoa.”
Biết là khuyên nó không nghe, Tống Mạn thầm mắng một câu, vẻ mặt ghét bỏ.
“Thì… tao nghe bà bạn làm chung công ty tao nói có ông anh họ ngon giai lắm, là good boy, gia đình khá giả…”
“Thôi đi cô nương… Hơi đâu mà nghe lời của mấy con mẹ mai mối, tao nói cho mày biết, mày mà còn yêu đương nhăng nhít nữa là tao…”
“Mày làm sao?”
“Tao… Tao… Một tờ giấy xé làm đôi, không ai chơi…”
Giai Tuệ gõ vào đầu cô ả một cái.
“Hừ… Xỉn m* nó rồi.”
Tống Mạn cười híp mắt, cô còn có thể làm gì đây, nó là bạn thân nhà mình, nếu tìm được người phù hợp thì cô sẽ mừng cho nó, gặp phải kẻ không ra gì… cô sẽ luôn quan tâm nó, bảo vệ nó.
Tuy rằng nhiều lúc hay trách móc, cà khịa Giai Tuệ, nhưng nếu có ai dám động vào bff nhà cô, cô sẽ tát ૮ɦếƭ kẻ đó.
Giai Tuệ nhà cô, có cô bảo kê, người yêu cũ có nhiều một chút cũng không sao, không muốn yêu nữa cũng không sao, nó vui vẻ là tốt rồi.
…
Thật ra Giai Tuệ muốn nghiêm túc tìm hiểu một người đàn ông trưởng thành, chính chắn, đàng hoàng để nói chuyện yêu đường rồi tiến tới hôn nhân.
Không cần anh ta phải giàu sang hay soái ca gì.
“…” Không hãm là được.
…
Hôm nay Diệp Linh Lan rất rảnh rỗi nên liền chạy tới đóng cọc ở Tinh Hải nhìn Giang Vũ Hạo làm việc, cô ta là một hoạ sĩ, có việc thì làm, không việc thì cứ chạy nhảy tung tăng thôi, dù có thất nghiệp, Diệp gia bao nuôi nổi.
“Đây là những kế hoạch sắp tới, còn có thông tin về Thang Hiên mà anh cần.”
“Là chỗ này, có còn chỗ này… đều sửa lại.”
“Nhưng theo tôi thấy chiến lực marketing này rất ổn thoả.”
“Ồ? Phân tích tôi nghe một chút.”
…
Giang Vũ Hạo và Giai Tuệ đang bàn bạc về công việc rất chuyên chú, không ai để ý tới Diệp Linh Lan hết ngồi lại nằm đó.
Cả một buổi trời nhàm chán.
Lại nhìn bọn họ hoà hợp như vậy, cô ta có chút không quen mắt.
…
“A Hạo! Em muốn thay đổi ngoại hình.”
Giờ ăn trưa Diệp Linh Lan cứ ríu rít nói chuyện linh tình trên trời dưới đất, hắn cũng vui vẻ mà tán gẫu. Bỗng tới một câu hỏi thành công thu hút sự chú ý của hắn.
“Thay đổi những gì?”
“Kiểu tóc này, màu tóc, cách ăn mặc, kiểu make up…”
“Dáng vẻ hiện tại rất đẹp.”
“Anh thích em với dáng vẻ này sao?”
“Ừm.”
Giang Vũ Hạo khẽ mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô.
Hắn chỉ đơn thuần là thấy thích cô ở hiện tại thôi, chứ hoàn toàn không hiểu được hết ý vị mà Diệp Linh Lan muốn ám chỉ. Ngay cả tia buồn bã thoáng qua trong mắt cô hắn cũng không nắm bắt được.
Bàn tay nhỏ xinh, trắng nõn của Diệp Linh Lan để ở dưới bàn hơi siết chặt lại.
Trong lòng cô ta cực kì không vui.