Giang Vũ Hạo nở nụ cười nhạt, không phải mỉa mai, mà là nhẹ nhõm.
Giờ phút này, cả hai người đều bình tĩnh nhớ lại kí ức buồn và… Chính chắn như dáng vẻ của hai con người thành đạt, ngồi tâm sự, nước chảy mây trôi, êm đềm, thư thái.
“Năm ấy khi em nói lời chia tay thẳng thắn và cay độc như thế, em có biết tôi đã nhục nhã, đau đớn, khổ sở như thế nào không? Trái tim tôi như bị dao cắt nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn đến nỗi muốn chìm trong tuyệt vọng. Tình cảm của tôi dành cho em chân thành như vậy, tha thiết như vậy, tôi thật sự muốn đem em sủng lên tận trời, cho em những gì tốt đẹp nhất của tôi. Tôi muốn mang lại hạnh phúc cho em, thế nhưng… Thật không ngờ, cô gái mà tôi yêu lại ghét bỏ tôi vì tôi nghèo khổ. Tôi đã mang theo lòng oán hận ấy để cố gắng sống tiếp, cố gắng nỗ lực để bản thân càng trở nên ưu tú. Tôi muốn nắm trong tay quyền lực, địa vị, tiền bạc để khi gặp lại, em chỉ như một con kiến nhỏ tuỳ thời cho tôi chà đạp. Tôi đã làm được. Tôi thành đạt rồi, thậm chí tôi còn yêu một người con gái khác giống em tới bảy tám phần. Tôi dành cho cô ấy thứ tốt nhất trên đời, sủng nịch cô ấy như trân bảo, tôi đối đãi với cô ấy như một nàng công chúa nhỏ ở đầu quả tim. Chỉ để cho em thấy. Em sẽ cảm thấy tội lỗi cùng hối hận ê chề vì điều ngu ngốc mà mình đã làm trong quá khứ…”
Hắn lại cười, nhưng mi mắt có chút run lên, nụ cười khổ sở, bất lực.
“Đúng vậy, tôi muốn trả thù em, nhưng xem ra, cách làm đó thật ấu trĩ, nó làm không chỉ làm em tổn thương mà cả cô gái của tôi cũng đau lòng, vậy nên… ta dừng lại thôi. Đừng làm khó nhau nữa. Sau này, quan hệ của chúng ta chính là sếp và thư kí, hết sức bình thường, chuyện cũ mình quên đi.”
“Tôi…” Giai Tuệ thật sự muốn từ chức, dù gì cũng đã khó xử như vậy rồi.
“Tôi giữ em lại công ty là vì năng lực của em. Phải công nhận một điều rằng em rất tài giỏi, chỉ là chưa tìm được cơ hội để phát huy năng lực, phát triển bản thân thôi. Từ nay, công tư phân minh, chuyện cá nhân dẹp qua một bên, giữa chúng ta chỉ bàn công việc nhé!”
…
Mọi chuyện cứ vậy mà được giải quyết trong êm đẹp làm Giai Tuệ có chút mơ màng, nhưng cũng vui vẻ.
Ha…
Cô không mất việc, cũng không làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Cứ vậy thì… thật tốt.
…
“Hai người nói rõ chuyện cũ rồi sao?”
Gần trưa Diệp Linh Lan lại chạy tới công ty tìm Giang Vũ Hạo.
Cô thấy tâm trạng của hai người này đều tốt lên, thì liền cười cười hỏi thăm anh bạn trai nhà mình.
Giang Vũ Hạo mặc dù có bận bịu tới đâu cũng sẽ dành ra chút thời gian cùng cô ta trò chuyện.
Cứ có mặt của Diệp Linh Lan là phòng làm việc của hắn lại tươi sáng hẳn lên.
…
Sáng hôm nay, bầu trời trong xanh, thoáng đãng đến lạ.