“Tao đang bận lắm.”
“Ôi dào ơi, ngày chủ nhật.”
“Chủ nhật thì chủ nhật chứ giờ tao còn cả đống việc.”
Tống Mạn ở đầu dây bên kia ghét bỏ ‘xì’ một tiếng.
“Nửa tháng nay không thấy mặt mũi đâu, mày định cố làm lên chức lão tổng hửm?”
Nói đi nói lại, túm gọn một câu thôi.
“Tôi tao đến đón mày, thế nhá.”
“Ừm…”
‘Tút… tút…’
Giai Tuệ day day trán.
Cô dễ bị thuyết phục vậy sao?
Haizz… Thôi thì giải trí một chút cũng tốt.
…
Tiếng nhạc xập xình trong hộp đêm khiến thần trí con người ta trở nên kích thích. Bao nhiêu mệt nhọc cùng ưu phiền đều bị đánh tan.
Hai cô gái mặc váy bó, ngắn cũn cỡn, lại có kiểu dáng hở bạo nhưng cả hai đều rất tự nhiên mà nhảy nhót hết mình.
“Tao mệt rồi, ngồi nghỉ đây…”
Cô hét lên nói chuyện với Tống Mạn, Tống Mạn cũng giơ tay ra dấu ok rồi lại tiếp tục hoà mình vào làn sóng âm, Giai Tuệ thì đi tìm một góc trống ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Thư kí Phương cũng có bộ dạng này.” Từ lúc gặp lại nhau đến bây giờ, Giai Tuệ vẫn luôn mặc váy công sở, kín đáo, nhã nhặn, hình tượng ѕєχy này đúng là có chút lạ lẫm.
Giọng nói quen thuộc… Cô vội quay người sang thì thấy ông sếp khó ở nhà mình đang tiến đến gần chỗ cô.
Giang Vũ Hạo đánh giá Giai Tuệ một hồi, bỗng dưng hắn lại thấy thấy bực bội trong lòng, đôi mắt sắc bén hơi híp lại.
“Những dự án sắp tới cô sắp xếp ổn thoả rồi? Hửm?”
Nhìn đến chỗ lưng trần của cô giọng nói hắn trầm hẳn xuống, xung quanh như toả ra làn áp suất nguy hiểm.
Giai Tuệ nghĩ rằng nhất định là mình đã quá xỉn rồi, nếu không thì làm sao cô lại cảm thấy bộ dáng của ông sếp khó ở nhà mình như thể bạn trai đang nghiêm khắc quản lí cô bạn gái nhỏ vậy.