Đồng Đồng giống như một con yêu tinh nhỏ, nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm tẩy rửa thân thể mình.
Trong lòng Lôi Dương cực kỳ hạnh phúc, anh mỉm cười vì những ngày tháng được ở cùng nhau sắp tới.
Đồng Đồng – cô gái mềm mại đáng yêu lại kiên cường, lần nữa trở lại vòng tay yêu thương của anh. Anh nhất định thật quý trọng, sẽ không làm Đồng Đồng thương tâm khổ sở nữa.
Nhưng lời nguyền đáng ૮ɦếƭ vẫn treo lửng lơ giữa hai người họ khiến Đồng Đồng không cách nào trở thành vợ anh, bởi anh không muốn mạo hiểm mạng sống của cô, vì vậy anh không thể cho Đồng Đồng một đám cưới.
Anh nhớ như in Đồng Đồng nói bên tai anh rằng cô yêu anh, nhưng giấc mộng thành cô dâu của cô anh không thể đáp ứng.
Như vậy sẽ khiến Đồng Đồng không danh không phận cùng sống với anh, nguyện vọng lớn nhất của cô là trở thành vợ anh, nhưng anh phải làm cách nào để cô được thỏa nguyện đây? Lòng Lôi Dương lại đau.
Hơn nữa, điều khiến anh đau đầu trước mắt chính là miệng vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu một ngày vết thương còn chưa lành, Đồng Đồng tuyệt đối sẽ không cho anh chạm vào cô.
Như thế so với việc nhịn ăn anh còn thấy đau khổ hơn.
Kỳ thật, anh có thể đảm bảo trước mặt cô rằng dù trên giường vận động thế nào cũng không làm ảnh hưởng tới vết thương.
Nhưng Đồng Đồng nhất quyết không chịu, cô một mực lo lắng miệng vết thương của anh, không còn cách nào khác, anh cũng không thể vì bản thân mình mà kháng lại mệnh lệnh của Đồng Đồng cho nên đành phải nhẫn nại, hi vọng vết thương sẽ nhanh chóng khá hơn.
Đồng Đồng tắm rửa xong liền mặc một chiếc váy ngủ ngắn xuất hiện trước mặt Lôi Dương. Mái tóc ẩm ướt dính vào da thịt, Đồng Đồng như vậy thực sự dụ dỗ người ta, song Lôi Dương cũng không biết phải làm gì.
Đồng Đồng tràn ngập mùi hương đến nằm bên cạnh Lôi Dương, nhoẻn miệng cười nhìn anh: “Ngủ ngon!”
Lôi Dương không cam tâm: “Ngủ ngon! Nhưng anh cần một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Đồng Đồng mềm nhẹ đặt môi lên môi Lôi Dương, hôn hương vị nam tính của anh, trượt môi qua chóp mũi anh rồi nói: “Nên đi ngủ rồi!”
“Được rồi, đi ngủ!” Lôi Dương chỉnh thân mình nằm ngay ngắn lại, Đồng Đồng tắt đèn, mặt hai người đối diện nhau.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt tinh anh nhìn nhau.
Rất lâu sau Đồng Đồng nhắm mắt, nặng nề ngủ, gần đây cô thực sự quá mệt mỏi. Lúc trước chẳng kể ngày đêm chăm sóc Lôi Dương, sau này vì cha mẹ mà chuẩn bị lễ kết hôn, thật là mệt muốn ૮ɦếƭ. Cô nằm trên giường lớn thoải mái nặng nề ngủ, còn Lôi Dương lại không tài nào ngủ được, anh ngửi mùi hương thoang thoảng nơi Đồng Đồng, nghĩ tới sau này ngày nào Đồng Đồng cũng ở bên mình, đây đúng là việc hạnh phúc nhất. Trong lòng anh kích động không cần nói cũng biết.
Tay anh nhẹ nhàng ôm Đồng Đồng lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ, ở trước cửa quán bar bọn họ gặp nhau, một cô gái nhỏ dễ dàng kích thích Dụς ∀ọηg của anh, bọn họ cùng yêu, cảm giác kia thật kỳ lạ, giống như trời sinh ra là để bọn họ ở bên nhau.
Lôi Dương tâm tình phức tạp, buồn vui lẫn lộn, cuối cùng đành nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, bắt đầu một ngày hạnh phúc. Lúc tỉnh lại Lôi Dương khó lòng che dấu sự vui sướng của mình, có Đồng Đồng bên người, mở mắt ra đầu tiên liền nhìn thấy Đồng Đồng, cảm giác thật tuyệt vời không gì diễn tả được, cả người cứ lâng lâng.
Đồng Đồng vẫn còn ngủ say, dáng ngủ thật ngọt ngào khiến Lôi Dương nửa người ngồi dậy, không tự chủ được hôn lên hai má Đồng Đồng, da cô thật mịn màng. Thật không dám tin Đồng Đồng đã ở tuổi ba mươi, nhưng vì sự việc mấy năm qua khiến hai ngươi họ bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian yêu nhau.
Đồng Đồng đang ngủ thì bị quấy nhiễu, mặt đang đối diện người Lôi Dương, cô liền xích sang một bên tránh né anh. Cái chăn hơi tuột xuống, da thịt Đồng Đồng lộ ra, một bên dây áo ngủ trượt xuống vai.
Lôi Dương cảm giác cơ thể mình nảy lên một tràng Dụς ∀ọηg, anh chậm rãi tiến sát Đồng Đồng, tay cẩn thận chạm vào đùi Đồng Đồng, đồng thời kéo cao váy ngủ lên.
Tim anh đập mạnh, Đồng Đồng không mặc đồ lót! Dụς ∀ọηg của anh cũng tự giác tăng cao. Lôi Dương thật cẩn thận cởi bỏ quần áo của mình, rồi thật chậm sát lại gần mặt Đồng Đồng, tay cũng cẩn thận nâng nhẹ chân Đồng Đồng lên đặt ở trên đùi khiến vật nam tính của anh chuẩn xác đặt ở thân Đồng Đồng…
Một lúc sau, thân thể anh đã tiến sâu vào trong Đồng Đồng, Lôi Dương cúi đầu hít một hơi, anh nhớ cảm giác này, sau khi Đồng Đồng rời đi anh chưa từng chạm qua một cô gái nào, cuộc sống của anh chẳng khác nào cuộc sống của thầy tu!
Không ai có thể khơi gợi niềm hứng thú nơi anh như Đồng Đồng, hơn nữa anh cũng không muốn liếc mắt tới một ai khác, chỉ có Đồng Đồng mới có thể làm bùng nổ khát vọng của anh.
Đồng Đồng cũng bị Lôi Dương làm cho tỉnh lại, cô mở đôi mắt mênh ௱ôЛƓ buồn ngủ, đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, quay đầu cô thấy được khuôn mặt nhăn nhúm của Lôi Dương mới cảm thấy người mình có gì đó là lạ.
Cô hoàn toàn tỉnh táo, khi ý thức được sự việc cô vội vàng muốn rời khỏi cơ thể Lôi Dương nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh đè xuống eo nhỏ, khiến cả hai người càng dính chặt vào nhau.
Lôi Dương nhẫn nại nói nhỏ: “Đừng giẫy, Đồng Đồng, đừng rời đi, để anh ở bên trong một lúc, anh đảm bảo anh sẽ không loạn động.”
Lôi Dương vừa nói, đầu vừa cúi thấp bên hõm vai Đồng Đồng, ngửi hương thơm trên người cô: “Anh nhớ em Đồng Đồng, nhớ đến ૮ɦếƭ đi được.”
Đồng Đồng cười dịu dàng đáng yêu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng vẻ anh thực sự là bất mãn!”
Lôi Dương ngẩng đầu ảo não, gầm nhẹ: “Đúng, anh rất bất mãn, anh đã thật lâu kiềm chế Dụς ∀ọηg, cả niềm vui không rõ cứ âm ỉ trong lòng, toàn bộ cái thứ tình cảm mãnh liệt này đều tại em gây ra.”
Ánh mắt Đồng Đồng nhìn Lôi Dương dịu dàng: “Ý anh muốn nói… ngần ấy năm anh chưa từng tìm qua một người đàn bà khác?”
“Đúng! Không có em anh cũng chẳng có hứng thú với những người phụ nữ khác. Thậm chí anh còn hoài nghi chính mình có phải đã mất đi khả năng đó rồi không?”
“Ha ha… Sao anh không tới bệnh viện kiểm tra một chút nhỉ?” Đồng Đồng không kiêng nể gì nở nụ cười.
“Không được cười anh! Những gì anh nói đều là thật. Mất em giống như mất tất cả, ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn, không muốn liếc mắt đến những người đàn bà khác dù chỉ một cái!”
“Ai mà tin anh! Thật anh không có tìm đàn bà để giải quyết chứ?”
Hai má Lôi Dương đen lại: “Không có, anh nói không có là không có, chỉ có một lần!”
Đồng Đồng hơi phiền muộn: “Còn nói không có! Đồ đáng ghét, biết ngay anh không kiềm nén được mà!”
Lôi Dương lại cười hề hề: “Duy nhất có một lần… chính là cái đêm bị hạ dược kia kìa.”
“Biểu tình của anh rất tốt nha!” Đồng Đồng không khỏi tức giận một chút.
Lôi Dương cúi đầu xuống hôn môi Đồng Đồng, bàn tay không an phận ôm иgự¢ cô, anh thấp giọng: “Không phải em vẫn thực sự vui vẻ sao?”
“Đừng gây loạn, em đi làm bữa sáng!” Đồng Đồng đỏ bừng hai má, cô hơi lạ với biểu hiện như vậy của Lôi Dương.
Lôi Dương ảo não: “Không, đừng động, anh sợ anh không nhẫn nại được! Cứ để anh ôm em một lúc!”
Đồng Đồng ngoan ngoãn không động đậy, nhưng lại cảm giác rất rõ ràng Dụς ∀ọηg của Lôi Dương, anh muốn tiến vào trong cô, gân xanh nổi lên, lửa nóng tỏa ra, trong đầu Đồng Đồng một trận u mê, dưới thân cũng ngày càng trở nên ẩm ướt.
Lôi Dương cứ nằm sát trên người Đồng Đồng, tay không có ý định buông cô ra, thanh âm ấm áp vang lên: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng lại động đậy muốn rời người ra.
Dụς ∀ọηg trong người Đồng Đồng cũng đi ra khiến khuôn mặt Lôi Dương trở nên thống khổ nhìn cô.
Đồng Đồng xoay người giống một con yêu tinh nhìn Lôi Dương, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngã Lôi Dương nằm thẳng xuống giường.
Hai má hồng hồng, cánh tay chuyển dần từ bụng xuống thân dưới của Lôi Dương, cô nằm trên người Lôi Dương, ánh mắt yêu mị nhìn anh, rồi cô chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống thân dưới của anh.
Lôi Dương thật si mê nhìn Đồng Đồng, chờ đợi bước tiếp theo của Đồng Đồng, chỉ thấy Đồng Đồng hơi nâng cổ, người thật chậm rãi ngồi xuống.
Lôi Dương phát ra âm thanh thỏa mãn.
Anh khát vọng cô!
Đồng Đồng giống hệt một con yêu tinh, tình cảm mãnh liệt mà chủ động trong tư thế cưỡi ngựa.
Mỗi ngày lại trôi qua, tiết trời đã vào cuối thu, vết thương của Lôi Dương cuối cùng cũng lành hẳn.
Hai người dắt tay nhau đi trên đường, hưởng thụ cuộc sống an nhàn vui vẻ, cùng đi mua sắm, cùng ăn đồ nướng ven đường, cùng nhau đi khắp chốn của thành phố này, đi tất cả những nơi hai người muốn vui đùa.
Giống như đem toàn bộ thời gian đánh mất quay trở về.
“A Dương, em muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ xoay vòng!” Trong công viên, Đồng Đồng kéo tay Lôi Dương, họ nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi.
Lôi Dương không đồng ý: “Không nên đi, em xem! Đều là bọn trẻ, chúng ta là người lớn, chơi như thế sẽ có nhiều người chế giễu.”
Đồng Đồng ra vẻ tức giận: “Anh xác định là anh không ngồi?”
“Ngồi thì ngồi…Hiện em đã ngồi lên rồi, còn thể diện gì nữa đâu mà mất chứ!”
“Này! Cũng không khác biệt lắm!”
“A Dương, chân em đau, anh cõng em được không?” Đồng Đồng làm nũng.
Lôi Dương nhìn bốn phía rồi mới lên tiếng: “Chúng ta ngồi xe được không?” Hai người lớn cõng nhau đi trên đường cái thật là làm tổn hại uy nghiêm của anh.
“Được nha, sau này đừng có hối hận, tôi đi tìm người khác cõng”
“Em dám!” Lôi Dương trừng mắt.
Đồng Đồng uy Hi*p ngược lại: “Sao lại không dám, muốn thử hay không?”
Lôi Dương nghĩ đến Đồng Đồng ở trên đường cái hôn một người đàn ông thì lòng không khỏi tức giận: “Anh cõng!”
Đồng Đồng nở nụ cười chiến thắng, nhảy lên lưng Lôi Dương, hai người cứ như vậy đi qua ngã tư đường như chốn không người.
“A Dương, anh có yêu em không?” Đôi mắt Đồng Đồng đáng yêu, cô suy nghĩ rồi hỏi.
“Yêu, rất yêu!” Mặc dù không biết có bẫy rập gì đang rình rập mình không nhưng anh vẫn trả lời trung thực.
Đồng Đồng hiện khuôn mặt khổ não: “Nhưng em cảm thấy chỉ mình em biết thì không đủ.”
“Vậy em muốn thế nào?” Khuôn mặt Lôi Dương đen lại.
“Em muốn anh phải lớn tiếng bày tỏ nha, khiến cho mọi người trên toàn thế giới đều biết Lôi Dương yêu em!” Hai mắt Đồng Đồng sáng lấp lánh.
Lôi Dương nhìn lại Đồng Đồng, cười cười: “Đại ca, có thể thương lượng không?”
“Không thể!” Đồng Đồng kiên quyết trả lời ngắn gọn.
Lôi Dương trừng mắt, dáng vẻ đại nam nhân: “Ai, cái cô này, đừng hành động như trẻ con chứ! Đi mau, chúng ta về nhà.”
Nói xong, Lôi Dương nhàn nhã đi tiếp về phía trước.
Song Đồng Đồng vẫn đứng tại chỗ, lớn tiếng hô: “Lôi Dương, anh yêu hay không yêu em?”
Một đám người vốn đang bận rộn liền dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đồng Đồng rồi nhìn về phía Lôi Dương đang đi về phía xa.
Lôi Dương quay đầu nhìn cô lại thấy thiên hạ đi đường tò mò, tất cả đều dùng ánh mắt chờ mong chiếu vào anh, kiểu như nếu anh không nói chuyện hoặc không nói yêu hoặc vân vân… liền có một đám người xông lên đánh anh một trận nhừ tử.
Anh vốn là người cực lạnh lùng bấy lâu, nay làm sao mà lại làm chuyện này! Song nhìn ánh mắt hơi phiếm lệ quang của Đồng Đồng … cuối cùng anh đành thỏa hiệp: “Lê Hân Đồng, anh cho em biết, anh yêu em, anh yêu em! Lôi Dương yêu Lê Hân Đồng!” Lôi Dương dùng hết khí lực hô lên.
“Lê Hân Đồng cũng yêu Lôi Dương!” Đồng Đồng cười rồi nói to.
Hình ảnh đám người dừng lại cũng rất ăn ý, tự động bận rộn trở lại.
Đồng Đồng vui vẻ tiến vào vòng tay Lôi Dương: “Em rất vui nha!”
Lôi Dương yêu chiều: “Em ấy, như một cơn gió nhỏ, anh không kịp nhận nè.”
Đồng Đồng ngước mắt: “Em mong mỗi ngày ta đều vui vẻ.”
“Đúng, mỗi ngày đều vui vẻ.” Lôi Dương kéo tay Đồng Đồng hướng về phía nhà họ.
“Đồng Đồng!” Một giọng vui mừng vang lên bên tai Đồng Đồng và Lôi Dương.
“Tân Nhiên! Lôi Dương! Đồng Đồng!”
Đồng Đồng quay đầu, cô cũng vui mừng. Cô buông tay Lôi Dương ra, cô có dấu hiệu tiến vào vòng tay Tân Nhiên, mà Tân Nhiên cũng mở rộng vòng tay chuẩn bị đón Đồng Đồng vào người.
“Em định làm gì?”
“Anh định làm gì?”
Hai giọng nam nữ đồng loạt lên tiếng.
Cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương ôm lấy vòng eo Đồng Đồng, còn trước mặt Tân Nhiên là một cô gái yêu kiều nhỏ nhắn, giống như trận địa vậy, đứng chắn trước mặt Tân Nhiên.
“Vân Ny!” Đồng Đồng mở to hai mắt.
“Đúng đúng, là tôi!” Vân Ny nói, làm bộ hung hăng trước иgự¢ Tân Nhiên một chút, uy Hi*p: “Anh dám ôm thử xem!”
Lôi Dương cúi đầu bên tai Đồng Đồng cảnh cáo: “Em mà dám bước lên một bước thì hãy cẩn thận, anh sẽ khiến em một tháng không rời khỏi giường được!”
Bốn người đồng thời nhìn về phía đối phương.
“Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.” Đồng Đồng cùng Vân Ny đồng thanh.
Hai người đàn ông gật đầu.
Lập tức bốn người tìm một quán trà gần đó.
Họ ngồi trong một căn phòng riêng, không khí khẩn trương háo hức, nghĩ lại Đồng Đồng cùng Tân Nhiên đã bao năm không gặp bỗng nhiên lại gặp nhau trên đường thế này, đã thế Tân Nhiên lại ở cùng một chỗ với Vân Ny. Thật không gì có thể tả hết nỗi vui mừng cũng như sự ngạc nhiên.
“Sao hai người lại ở cùng nhau? Mau nói xem!” Đồng Đồng phát huy đầy đủ tinh thần, đối với chuyện của Vân Ny và Tân Nhiên cô thật tò mò muốn ૮ɦếƭ.
“Khoan hãy nói chuyện chúng tôi, Đồng Đồng! Nói chuyện của hai người trước đi, hai người ly ly hợp hợp… còn nữa, năm đó chị bỏ đi mất biệt, chị đi đâu vậy? Trở về khi nào? Hai người làm thế nào lại cùng một chỗ?” Vấn đề của Vân Ny hỏi so với Đồng Đồng thực là quá nhiều.
“Chúng tôi?” Đồng Đồng liếc mắt nhìn Lôi Dương một cái rồi mới quay sang Vân Ny: “Anh ấy nha, sống ૮ɦếƭ vì chị, chị cũng không còn cách nào.”
“Mặc kệ thế nào, người yêu nhau ở cùng nhau đều là chuyện tốt.”
Đồng Đồng cười: “Em nói chuyện của em với Tân Nhiên đi!”
“Được rồi, được rồi.”
Đồng Đồng và Vân Ny, hai người mỗi người một câu, xem hai người đàn ông bên cạnh như không tồn tại.
Đang nói chợt Đồng Đồng như nhớ tới chuyện gì đó, liền nhìn Tân Nhiên và Vân Ny: “Đúng rồi… Quên không cho hai người hay một tin tốt lành.”
“Tin tốt gì?”
“Nhạc Bằng, Nhạc Bằng con mình vẫn còn sống, hiện sắp sáu tuổi rồi, vừa thông minh vừa dễ thương.”
Tân Nhiên không khỏi vui mừng: “Thật sao? Thật tốt quá!”
“Đúng vậy, là thật!” Đồng Đồng gật đầu.
“Anh là cha nuôi của Nhạc Bằng, anh nhất định phải gặp nó!”
“Điều đó là đương nhiên. Đúng rồi… Hiện hai người đang ở đâu?” Đồng Đồng cười hỏi.
Tân Nhiên giải thích: “Bọn anh vừa từ phía Nam trở về, nhà Vân Ny ở Nam Bộ, lần này về là xin ý kiến bố mẹ cho anh được ở cùng Vân Ny.”
“Nam Bộ? Vân Ny, sau này em sẽ không bỏ nhà đi chứ? Nói thật cho chị biết, sự việc năm đó là thế nào?”
“Giữ bí mật!” Vân Ny nháy mắt.
Ngồi ở quán trà, bốn người cùng nói chuyện về quãng thời gian đã qua, Đồng Đồng cũng cập nhật và hiểu thêm được chuyện tình giữa Tân Nhiên và Vân Ny.
Nguyên lai năm đó sau khi cô bị Viễn Hàng đưa đi, tất cả mọi người không có tin tức gì của cô, không tìm được cô, người nhà cô cuối cùng không còn đường lựa chọn đành bỏ cuộc, và Tân Nhiên cũng thế.
Anh rất đau khổ mất mát khi không tìm thấy người. Đúng lúc anh khổ sở nhất luôn có Vân Ny bên cạnh.
Mặc anh tức giận đuổi cô đi, Vân Ny vẫn cứ như vậy, tùy ý anh mắng chửi chối đẩy, cô vẫn như cũ mỗi ngày mỉm cười quan tâm anh, giúp anh vui vẻ, khiến anh dần dần quên đi nỗi đau khổ không có Đồng Đồng.
Cuối cùng, một ngày nọ anh uống rượu, trong cơn say mơ mơ hồ hồ anh phát sinh quan hệ với Vân Ny, sau khi tỉnh lại anh hối hận muốn ૮ɦếƭ.
Gào thét, kêu to!
Việc cùng Vân Ny nảy sinh chuyện như thế khiến anh đau khổ.
Cuối cùng Vân Ny đầy thương tâm và lòng ૮ɦếƭ lặng bỏ chạy khỏi nhà Tân Nhiên, cô lại bắt đầu lưu lạc, một mình sống cuộc đời phiêu bạt.
Từ đó trở đi, thế giới của Tân Nhiên thiếu vắng bóng Vân Ny, không còn cô nữ sinh nhỏ nhắn vui vẻ suốt ngày bên tai anh kêuTân đại ca, cũng chẳng còn ai bên cạnh anh lúc anh thương tâm cô độc, từ phía sau ôm anh, an ủi anh.
Tât cả mọi việc như thế anh đều không quen, anh không quen sự yên tĩnh như vậy, không có thói quen một thân một mình, anh bắt đầu nhớ lời nói và hành động của Vân Ny, nhớ cả đôi má tươi cười vô lo của cô.
Lúc đó anh mới phát hiện Vân Ny đã từ từ chiếm cứ lòng anh, còn anh thì vô tình hướng Vân Ny mà gào thét.
Gào thét rằng người anh yêu là Đồng Đồng, anh không yêu Vân Ny, rằng giữa hai người họ không có tình yêu làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy!
Hóa ra người đàn ông hiền lành cũng có mặt nhẫn tâm!
Còn một cô gái không có nét gì là tức giận cũng có sự quật cường!
May mắn thay, Tân Nhiên kịp thời tỉnh ngộ, anh tìm lại được Vân Ny, biểu lộ thành ý, như vậy mới không hối tiếc…
Mặc dù nói thì nghe nhẹ nhàng ngắn gọn nhưng Đồng Đồng biết Tân Nhiên và Vân Ny đã phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, tình yêu sẽ không thay đổi.
Trò chuyện xong hai bên trao đổi số liên lạc rồi mới lưu luyến rời khỏi quán trà quay về nhà.
Đi trên đường Vân Ny giương mắt nhìn Tân Nhiên: “Anh còn yêu Đồng Đồng không?”
Tân Nhiên nhẹ nhàng cầm tay, vuốt tóc cô: “Ngốc ạ, đã lâu như thế em vẫn còn chưa tin anh ư? Chắc là lòng anh không đủ kiên định, hoặc anh không quá yêu Đồng Đồng đến mức ૮ɦếƭ đi sống lại. Tóm lại, lòng anh đã bị Vân Ny chiếm giữ, người anh yêu chính là tiểu nha đầu Vân Ny!”
Vân Ny hạnh phúc nở nụ cười.
Giữa bọn họ bây giờ đã chuyển qua giai đoạn mới, đã khác so với xưa.
Mỗi ngày Đồng Đồng và Lôi Dương đều làm những chuyện vui vẻ, một nhà ba người hòa thuận hạnh phúc. Ông Lê và bà Lê nhìn thấy dáng vẻ Đồng Đồng mấy ngày nay cũng yên lặng chấp nhận Lôi Dương.
Lôi Dương đưa Đồng Đồng và Nhạc Bằng đi du lịch vòng quanh thế giới, đến rất nhiều nước Đồng Đồng muốn tới. Đến mỗi nơi đều để lại ký ức dấu chân họ từng đi qua.
Những ngày tháng vui vẻ cứ thế trôi đi, trên mặt Đồng Đồng tràn đầy hạnh phúc.