“Nhạc Bằng, con có nhà không?, Nhạc Bằng!”Tiếng gọi lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
“Papa, con ở đây!” Nhạc Bằng vui vẻ đáp lại.
Đồng Đồng chợt đông cứng người đứng dậy.
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, là anh, thì ra đây là nhà anh.
Lôi Dương bước nhanh vào phòng, anh tưởng Nhạc Bằng bị mất tích, có chút tức giận tiêu sái tiến vào phòng, lại nhìn thấy Đồng Đồng!
Đồng Đồng kích động bước tới trước mặt Lôi Dương, nức nở nói: ” Nói em biết, thế này là thế nào? Nhạc Bằng có phải là con chúng ta không, anh mau trả lời em!”
Lôi Dương nhìn con trai, rồi lại nhìn Đồng Đồng, gật đầu nói: “Phải, là Nhạc Bằng, con của chúng ta !”
“Nhạc Bằng, con của mẹ, con đây rồi!”. Nước mắt Đồng Đồng chực trào ra,xoay người lại, đem Nhạc Bằng ôm vào trong lòng, đem tình cảm người mẹ bao năm qua như muốn truyền tải hết vào cái ôm này. Khóc nấc lên, nước mắt chảy dài trên má cô là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhạc Bằng đưa bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho cô. Đồng Đồng khóc òa lên, cô chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày được gặp lại con trai.
Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời cô!
hai mắt Lôi Dương cũng trở nên trầm ấm, ngồi xuống nói: “ Nhạc Bằng, đây là mẹ con. Mau gọi mẹ đi!”
Nhạc Bằng đưa cánh tay tí hon lên ôm cổ Đồng Đồng, cẩn thận nói: “Mẹ, mẹ có vui khi gặp con không?”
Ánh mắt Đồng Đồng chăm chú nhìn lấy khuôn mặt Nhạc Bằng, một phút cúng không rời. Cô lau nước mắt, vui sướng nói: “ Nhạc Bằng là con trai mẹ, mẹ đương nhiên rất vui khi gặp con. Bao năm nay mẹ vẫn luôn rất nhớ con.”
“Nhạc Bằng cũng nhớ mẹ. Từ bây giờ mẹ ở cùng con được không? Con muốn ngày nào cũng được ở bên mẹ!” Nhạc Bằng nhìn về phía Lôi Dương dò hỏi.
Đồng Đồng ôm Nhạc Bằng ngồi ở trên giường, cười nói: “Nếu Nhạc Bằng muốn gặp mẹ, có thể gọi điện thoại cho mẹ, hoặc là đến ở cùng với mẹ!”
Nhạc Bằng khổ não nói: “Nhưng như vậy thì lại không được ở bên cạnh papa!”
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng một lớn một nhỏ, không nỡ xen vào thế giới của hai mẹ con, lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong lòng trăm mối phức tạp!
Ngồi ở phòng khách, khói thuốc bay xung quanh Lôi Dương. Rất lâu sau, Đồng Đồng từ trong phòng đi ra.
Lôi Dương dập tắt điếu thuốc, nhìn Đồng Đồng nói: “Nhạc Bằng đâu?”
Đồng Đồng ra dấu yên lặng, trả lời: “Con đang ngủ, sao anh không cho em biết Nhạc Bằng còn sống?”
“Chúng ta mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng, nên không kịp nói cho em biết.”
“Dù sao vẫn cảm ơn anh, bao năm qua anh nuôi dạy Nhạc Bằng thật tốt!”
“Anh là bố nó, đương nhiên phải chăm sóc Nhạc Bằng thật tốt!” Lôi Dương trên khuôn mặt có chút không được tự nhiên.
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng, cô vẫn xinh đẹp như trước kia, vẫn khiến anh mê đắm. Chỉ có điều sự xinh đẹp đó, quyến rũ đó của cô không còn thuộc về anh mà bây giờ đã thuộc về một người đàn ông khác. Nghĩ đến đây, lòng anh cảm thấy tuyệt đối không thoải mái.
“Làm ơn nói cho em biết, tất cả, tất cả về Nhạc Bằng?” Cô muốn biết, muốn biết tất cả về quá trình lớn lên của con trai mình.
Lôi Dương nhìn gương mặt Đồng Đồng lóng lánh những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, đứng dậy châm một điếu thuốc, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngập ngừng nói: “Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết, năm đó, Nhạc Bằng bị Lôi Lâm bắt cóc, anh tra hỏi ông ta mới biết được chỗ của Nhạc Bằng. Anh định đi đón Nhạc Bằng về trả lại cho em."
Nhưng anh đến nơi rồi mới phát hiện, Nhạc Bằng trước đó đã bị người khác đưa đi. Kẻ trông coi Nhạc Bằng cũng bị đánh cho bất tỉnh. Anh không dám cho em và người nhà của em biết. Anh định âm thầm tìm Nhạc Bằng về rồi đem theo Nhạc Bằng tới nhà em giải thích.
Không ngờ rằng sau đó anh nhận được tin, cảnh sát tìm được thi thể đã lạnh của một đứa trẻ, anh gần như hóa đá.
Cảnh sát đưa đứa trẻ đi muốn tiến hành giám định pháp y, xem đứa nhỏ có phải con chúng ta không.
Trong lúc anh đang chờ két quả từ phía cảnh sát thì gia đình em đã biết chuyện. Em mất tích, anh tìm kiếm khắp nơi nhưng em cứ như đã biến mất khỏi thế giới này.”
Lôi Dương nói đến đây thì dừng lại hút thuốc, rồi lại tiếp tục nói: “Có một lần, anh thấy Lôi Hướng Đông cùng một người đàn ông lén la lén lút cùng một chỗ, nên anh đã nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Thì ra giữa bọn họ có giao dịch, người đàn ông đó cho anh biết, Lôi Hướng Đông giao cho anh ta một đứa trẻ, anh ta sẽ dùng đứa bé đó uy Hi*p anh để vơ vét tài sản. Anh ta đương nhiên chấp thuận. Sau này Lôi Hướng Đông lại ra lệnh cho anh ta sát hại Nhạc Bằng đồng thời cho anh ta một khoản tiền lớn.
Tiếc là kẻ đó sợ ૮ɦếƭ, anh ta không dám Gi*t người cho nên tìm một đứa trẻ đã ૮ɦếƭ đặt tại chỗ bắt cóc Nhạc Bằng rồi mới tung tin ra, nói rằng đứa trẻ đã ૮ɦếƭ. Lôi Hướng Đông xác định kẻ kia đã Gi*t đứa trẻ liền đưa anh ta một món lớn. Thực ra anh ta đã đưa Nhạc Bằng tới một người phụ nữ không có con.”
“Cho nên Nhạc Bằng vẫn còn sống!” khuôn mặt Đồng Đồng từ lo âu chuyển thành vui vẻ.
“Vậy em và con sao lại gặp nhau?” Lôi Dương xoay người lại hỏi Đồng Đồng
“Đợi Nhạc Bằng tỉnh lại anh hãy hỏi con thì tốt hơn.”
Đồng đồng nghĩ mình bị Nhạc Bằng đánh lừa , không biết nên giận hay nên cười. Nói vậy là Nhạc Bằng cố tình đi tìm cô, hoàn toàn không quên những gì bố nói.
Bây giờ trẻ con đều như thế à? Rất tinh quái!
“Được, tôi phải đi rồi!” Đồng Đồng vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng được gặp Nhạc Bằng như cũ, hiện tại cô rất muốn thông báo cho người nhà tin tức tốt đẹp này.
“Em… không đợi Nhạc Bằng tỉnh lại sao? Con tỉnh lại không nhìn thấy em sẽ rất buồn!”
“Không sao, mai tôi lại qua gặp con” Đồng đồng không để tâm đến lời của Lôi Dương, đi ra phía cửa.
“Đồng Đồng!” Lôi Dương nhìn bóng Đồng Đồng dần dần rời đi đau lòng gọi tên cô.
“Còn chuyện gì sao, Lôi tiên sinh?”
Lôi Dương sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ nói: “Không có!”
“Hẹn gặp lại!” Đồng Đồng vui vẻ vẫy tay, rời đi.
Lôi Dương ngồi lặng người trên sô pha. Cánh cửa vừa khép lại, Nhạc Bằng bé nhỏ đi đến bên cạnh Lôi Dương, ngồi bên cạnh anh cùng với một khuôn mặt thận trọng.
Lôi Dương nhìn thấy Nhạc Bằng sắc mặt nghiêm túc bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Con chưa ngủ sao?”
“Con chỉ giả vờ ngủ thôi!” Nhạc Bằng có chút tức giận nói.
Lôi Dương nhéo nhéo má con trai hỏi: “Thế nào, có phải bởi vì mẹ đi rồi nên không vui hay không?”
“Papa, papa tiêu rồi, mẹ sẽ không bên cạnh papa, lãng phí tâm tư của con rồi!”
Lôi Dương nhìn con trai đeo một khuôn mặt đáng tiếc thở dài, trong lòng buồn cười, đây là cái loại con trai gì đây!
Lôi Dương cười khổ, xoa đầu Nhạc Bằng nói: “Được rồi, chuyện người lớn trẻ con không hiểu, giờ đến lượt con mau kể cho bố nghe vấn đề của con.”
“Papa, kể chuyện gì?” Nhạc Bằng không hiểu hỏi lại.
“Con làm thế nào mà tìm được mẹ?”
“Con đi xe taxi! Con mượn chú Cao Dã tiền, papa phải giúp con trả lại tiền cho chú Cao Dã nhé.” Nhạc Bằng sợ Lôi Dương không vui, vội vì chính mình giải thích.
“Ừ, bố biết rồi! Sau này con không được tự mình chạy đi xa như vậy nữa, bố sẽ rất lo lắng!”
“Papa à, sau này con sẽ không thế nữa !”
“Đi chơi đi!” Lôi Dương ban lệnh đặc xá!
Nhạc Bằng vui vẻ chạy ra ngoài !
Nhạc Bằng trưởng thành sớm, tâm tư của Nhạc Bằng anh cũng không thể nào biết hết được, vì sao Nhạc Bằng so với những đứa trẻ cùng tuổi khác lại có nhiều suy nghĩ như thế, trong cái đầu nhỏ đó chứa cái gì không biết nữa!
Đồng Đồng tâm tình vui vẻ, vừa về tới nhà liền báo luôn tin tức này cho mọi người biết, cả nhà trở nên vui vẻ.
“Đồng Đồng, sao không đem theo Nhạc Bằng cùng về cho chúng ta gặp?” bà Lê kích động hỏi.
“Mẹ, ngày tháng còn dài, ngày mai con đem Nhạc Bằng về đây, mẹ có thể thấy nó rồi!” Đồng Đồng trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười, nghĩ tới hình dáng khả ái của Nhạc Bằng, trong lòng càng vui vẻ.
“Thật tốt quá!” Ông Lê ngồi ở trên ghế, nụ cười sang sảng.
“Đúng vậy, đây thật sự là tin tốt không ai nghĩ tới, mẹ phải đi làm một bữa ăn ngon để chúc mừng!”
Một tiểu cô nương đôi mắt to tròn như 乃úp bê người lên nhìn Đồng Đồng hỏi: “Mẹ, mẹ sau này vẫn yêu thương Kì Kì đúng không?”
Đồng Đồng ôm bé gái vào lòng, cười: “Kì kì là con gái ngoan của mẹ, mẹ đương nhiên là yêu thương con rồi.”
“Kì kì cũng yêu thương anh trai!”
“Kì kì thật ngoan!”
Một người đàn ông cao lớn đầy khí chất đón lấy Kì Kì từ trong vòng ôm của Đồng Đồng, đặt ở trên đùi, cười nói: “Chúc mừng em, cuối cùng cũng như tâm nguyện.”
Đồng Đồng dịu dàng cười nói: “Viễn Hàng, em phải cảm ơn anh, nếu không có anh em cũng không có hôm nay.”
Khi đã vào phòng bếp, bà Lê quay ra hô: “Đồng Đồng, gọi điện thoại cho Gia Cương biết, còn nữa, buổi tối nhớ nhắc nó trở về ăn cơm.”
“Vâng!”
Ông Lê cũng qua giúp bà Lê chuẩn bị bữa tối.
Đồng Đồng nhìn Viễn Hàng, cùng nở nụ cười.
Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, Nhạc Bằng không cần đi nhà trẻ, nó ngoan ngoãn chờ ở trong nhà, hôm nay mẹ tới đón nó, đón nó tới nhà của mẹ. Mẹ nói ở đó có bà ngoại, ông ngoại, còn có cậu của nó.
Từ khi lớn lên tới nay, Nhạc Bằng chỉ có papa là người thân, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người thân như thế, trong lòng không khỏi chờ mong.
“Papa à, papa cùng đi với con nhá?” Nhạc Bằng ghé qua cửa sổ, nhìn bên ngoài, hy vọng trước mắt đột nhiên xuất hiện mẹ nó.
Lôi Dương buông tờ báo xuống, nói: “Lát nữa mẹ tới đón con, con cứ đi cùng mẹ đi, bố còn có chút việc.”
Nói một câu như vậy chính là không đi.
Nhạc Bằng quay đầu nhìn thoáng qua papa nó, rồi mới quay lại nhìn qua cửa sổ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, rất nhanh nhảy xuống giường, vừa chạy ra ngoài vừa hân hoan nói: “Papa ơi, mẹ tới, mẹ tới rồi”
Nhạc Bằng chạy đi mở cửa, Lôi Dương cũng đứng lên. Vừa nghe thấy Đồng Đồng tới, trong lòng anh có chút bồi hồi, tựa hồ có chút giống như đứa trẻ. Nhìn cô gái vui vẻ đằng kìa, trong lòng lại háo hức khó hiểu.
“Mẹ, con chờ lâu rồi, papa cũng vậy!” Nhạc Bằng mở cửa ra, nhìn thấy Đồng Đồng liền chạy đến nắm tay lôi kéo cô vào trong nhà.
“Papa, mẹ tới !” Nhạc Bằng mặc một chiếc quần gilê cùng với áo phông màu trắng, cực kì đáng yêu.
Lôi Dương mặc một cái áo màu vàng nhạt, phần lớn tóc lăng loạn ở trên đầu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp cuồng dã, cả người thoạt nhìn rất suất khí mê người, anh dùng tay đặt trên đầu Nhạc Bằng, nhìn Đồng Đồng nói: “Tới rồi à!”
Đồng Đồng cúi đầu nhìn Nhạc Bằng, nói: “Mẹ tới đón con, ông bà ngoại rất muốn gặp con!” Đồng Đồng nói xong lại nói: “Nhạc Bằng, chuẩn bị xong rồi đúng không, chúng ta đi thôi!”
Nhạc Bằng ngẩng đầu nhìn Lôi Dương lại nhìn Đồng Đồng nói: “Papa có đi không?”
Đồng Đồng ngượng ngùng nhìn Lôi Dương, không biết nói gì.
“Papa cũng đi được không?” Nhạc Bằng lay lay tay Đồng Đồng, lại đi lay lay tay Lôi Dương.
Đồng Đồng không đành lòng làm Nhạc Bằng không vui vẻ, lên tiếng nói: “Nếu Nhạc Bằng muốn thế, anh cũng cùng đi đi!”
“Vậy chúng ta mau đi thôi!” Nhạc Bằng lôi kéo Đồng Đồng cùng Lôi Dương, vui vẻ đi ra ngoài.
Một đứa nhỏ dắt tay hai người lớn, nhưng cũng dắt theo tâm tư của cả hai người.
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng không thấy một tia cảm tình đối với anh, cô mềm mại đáng yêu nhưng cũng càng thêm dửng dưng.
Hay cô thực sự đã không còn yêu anh, yêu tới tận cùng, rồi giống như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng không được. Đáy lòng dâng lên một sự mất mát cùng với cảm giác bế tắc.
Lôi Dương khởi động xe Đồng Đồng, đưa Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng lái xe hướng về phía nhà cô, xe của Đồng Đồng tới trước cửa liền dừng lại.
Đồng Đồng mở cửa xe bước xuống, rồi mới cúi người bế Nhạc Bằng ra khỏi xe, người nhà họ Lê cũng đã khẩn trương đứng ở trước cửa đợi.
Lôi Dương xuống xe thấy được một người đàn ông cao lớn anh tuấn, mà người đàn ông đó cũng đang đưa mắt nhìn về phía anh.
Bàn tay nhỏ bé của Nhạc Bằng kéo anh lại, Lôi Dương nhìn nhìn Nhạc Bằng rồi hướng về phía trước đi tới.
Bà Lê thấy được Nhạc Bằng, hốc mắt có chút ươn ướt, đi tới ôm lấy Nhạc Bằng, vui vẻ nói: “Nhạc Bằng à, mấy năm không gặp, đã lớn thế này rồi.”
“Nhạc Bằng gọi bà ngoại đi con.” Đồng Đồng cười thay Nhạc Bằng giới thiệu.
Ánh mắt đen láy của Nhạc Bằng nhìn bà Lê rồi nói: “Bà ngoại, ngày trước bà cũng ôm Nhạc Bằng như vậy phải không?”
“Đúng, bà ngoại trước kia là như thế này ôm cháu, dỗ cháu đi ngủ.” Bà Lê không nghĩ Nhạc Bằng còn nhớ, ký ức không khỏi quay về quãng thời gian Nhạc Bằng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.
“Bà thật là… đừng có độc chiếm thế.” Ông Lê nóng nảy đi lên phía trước, đối với Nhạc Bằng nói: “Nhạc Bằng, ông là ông ngoại đây.”
“Ông ngoại!”
“Còn đây là cậu của cháu.” Lôi Gia Cương không cam lòng yếu thế, cũng tự mình đứng ra giới thiệu thu hút sự chú ý của Nhạc Bằng.
“Cháu chào cậu”
Tiểu cô nương như 乃úp bê cũng không cam lòng bị bỏ qua, lay lay tay Đồng Đồng nói: “Còn có con nữa, con là em gái, mẹ không có giới thiệu con với anh trai à?”
Mẹ! Tiểu cô nương này gọi Đồng Đồng là mẹ? Vậy là con gái của Đồng Đồng và người đàn ông kia? Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trên khuôn mặt cô bé, tâm giống như vị hàng ngàn mũi kim châm, cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt Nhạc Bằng cũng nhìn về phía cô bé gọi Đồng Đồng là mẹ. Đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Đồng Đồng, Đồng Đồng ảm đạm cười nói: “Mọi người cùng vào nhà đi, đứng ở đây làm gì.”
“Đúng vậy, bà ngoại đưa cháu đi xem ảnh chụp từ trước nhé.”
Một nhà náo nhiệt đi vào.