Bàn tay nam tính của anh thong thả ôm lấy eo cô, chậm rãi vuốt ve bụng cô. Mỗi nơi anh chạm đến, thân thể cô đều cứng ngắc, lòng cô cũng trở nên náo loạn.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, hôn hôn lên má cô, hơi thở nam tính của anh phả lên mặt cô, khiêu khích cô mất đi kiềm chế.
Bàn tay anh xoa xoa bụng cô, chậm rãi đi xuống dưới.
Hân Đồng hít thở khó khăn, tay đưa lên bắt lấy bàn tay của Lôi Dương: “A Dương, không làm như vậy được không?”
Lôi Dương ánh mắt thay đổi, không hài lòng nói: “Thế nào, em vẫn không sửa được tật xấu đó sao?”
Hân Đồng không dám quay đầu lại nhìn Lôi Dương, mi mắt hạ xuống, bất an nói: “Em… tới tháng rồi!”
Lôi Dương lạnh lùng, nét mặt rõ ràng là không hài lòng, đôi mắt đen trầm xuống, ngược lại nụ cười lạnh lùng mà thần bí, bàn tay anh to lớn xoay người Hân Đồng lại, buộc cô phải đối mặt với anh.
Đôi mắt mềm mại đáng yêu đối diện với đôi mắt mạnh mẽ lạnh lùng của anh.
Trong đôi mắt hai người chỉ có đơn thuần là hình ảnh đối phương, không có Dụς ∀ọηg nhưng lại ánh lên chút phức tạp.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, hai gò má cô mềm mại đáng yêu, dường như so với trước kia lại thêm phần kiều diễm, quyến rũ anh.
Cô vẫn như trước đây thu hút anh, một sự thu hút trí mạng!
Bàn tay anh thản nhiên chạm vào, vuốt ve hai má cô, dần dân rơi xuống cổ, luồn vào bên trong vạt áo cô. Hân Đồng kinh hãi hô lên một tiếng.
“A Dương, đừng!” hai tay Hân Đồng vội vàng giữ lấy bàn tay của Lôi Dương, ngăn cản anh tiếp tục đi xuống, bởi vì bàn tay anh mỗi chỗ lại đốt lửa trên người cô!
Lôi Dương nhăn mặt, bởi vì Hân Đồng cự tuyệt, cũng bởi vì Dụς ∀ọηg không được thỏa mãn, nên bất mãn nói:”Đừng? Phải không?”
Vừa nói, bàn tay anh mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của Hân Đồng ra, cũng mở luôn áo ngủ của cô, để lộ ra khuôn иgự¢ của cô trắng nõn, đầy đặn hút hồn anh.
Hân Đồng cảm giác được cơ thể cô biến hóa, thân thể anh áp sát cô, phả hơi thở nam tính của anh lên cổ cô.
Cơ thể mang thai hai tháng đầu, cả mẹ và thai nhi đều cần được chăm sóc cẩn thận. Nếu cô cùng Lôi Dương mạnh mẽ ᴆụng chạm, sợ rằng đứa trẻ không chịu nổi.
Hân Đồng e lệ, kiềm chế khát vọng chậm rãi lùi ra, thân thể cũng phải tránh khỏi cơ thể cực nóng của Lôi Dương, thoát khỏi vòng ôm của anh.
Bỗng nhiên thắt lưng bị thắt chặt, cả người cô ngã vào người Lôi Dương. Má cô áp lên иgự¢ anh.
Hân Đồng vội vàng lấy tay đẩy Lôi Dương ra, miệng cầu xin anh: “ A Dương, thật sự không thể, chu kì của em tới rồi, mấy ngày này nhất định không được.”
Hân Đồng không ngờ cầu xin rồi mà Lôi Dương lại không hề khách khí đưa tay tiến vào bên trong ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, trực tiếp chạm vào… của cô(thông cảm đi đoạn này type xấu hổ quá mất! anh này thật là….): “ Là vậy sao?”
Lôi Dương rút tay ra, để Hân Đồng nhìn thấy tay anh:” Đây là lí do em cự tuyệt tôi sao? Chu kì tới à?”
Hân Đồng nhìn trên tay Lôi Dương có dính dính thứ ở trong quần cô. Hai má hồng lên.
Lời nói dối bị vạch trần, cô đâu còn lí do cự tuyệt anh nữa. Cô là tình nhân, còn anh là ông chủ. Hầu hạ anh trên giường là bổn phận của cô.
Hân Đồng thương tâm, không lẽ nhất định không thể thoát khỏi vận mệnh này sao?
Nhu không được thì phải cương vậy!
Hân Đồng suy nghĩ mình luyện vài năm quyền đạo, có nên đấm một cái vào đầu Lôi Dương không?
Không được!
Một quyền mạnh như vậy nhất định vận động ảnh hưởng đến thai nhi?
Không được! nhất định còn có biện pháp khác!
Hân Đồng đang suy nghĩ đối sách thì Lôi Dương đã sát tới, hôn lên má cô. Hân Đồng hô hấp trở nên khẩn trương.
Mà Lôi Dương thấy cảnh đẹp trước mắt, vốn đã không kiềm chế được, khát vọng bùng lên.
Tay anh, tách hai chân cô ra, đi tới, khiến Hân Đồng thét lên một tiếng chói tai .
“A. . . !”
Lôi Dương sửng sốt, vội hôn môi cô, xấu hổ nói: “Làm sao vậy?”
Hân Đồng dừng lại thét to: “Anh đừng chạm vào em, đừng chạm vào em!”
Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng, giận dữ nói: “Vì sao?”
Vì sao Hân Đồng không muốn gần gũi anh, không lẽ là vì người đàn ông kia? Nội tâm Lôi Dương dấy lên một cỗ ghen tuông!
Hân Đồng khép chặt hai chân, chỉ sợ một khắc sơ sẩy, Lôi Dương sẽ xâp nhập vào cơ thể cô. Hân Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nét mặt thống khổ, khóc nấc lên: “Anh còn muốn cái gì? Muốn em lại mang thai một lần nữa sao? Em không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một lần nữa!”
Lôi Dương mặt tối sầm, bất mãn nói: “Em đang nói cái gì? Lần trước không phải chính em quyến rũ tôi sao, bây giờ sao lại sợ mang thai?”
Lần trước, cô chủ động, quyến rũ, được rồi, cứ cho là cô quyến rũ anh đi, Hân Đồng ủy khuất nói: “Lần trước là thời gian an toàn!”
Lôi Dương nhíu mày, trên khuôn mặt thống khổ vì bị Dụς ∀ọηg tra tấn, nhìn Hân Đồng bực bội.
Anh cúi đầu mắng, xoay người xuống giường, đi nhanh bước ra ngoài!
Hân Đồng thở phào, anh không có ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô, cô có thể lý giải hành động của anh.
Anh quả nhiên là sợ cô thật sự có mang! Vì vậy nên anh mới bỏ qua cho cô sao!
Có lẽ Lôi Dương vẫn còn quan tâm đến cô một chút, nếu không thì anh đã không màng tất cả mà thỏa mãn Dụς ∀ọηg bản thân rồi.
Hân Đồng nửa mừng nửa vui không biết làm sao nữa.
Sáng sớm.
“Dậy! người đàn bà này, mau xuống giường!” Lôi Dương làm vệ sinh cá nhân xong, đi vào phòng thấy Hân Đồng vẫn còn đang ngủ.
“Cho em ngủ thêm một lát nữa!” Vì đang mang thai nên Hân Đồng trở nên thích ngủ, 10 phút ngủ quý giá này không cần biết Lôi Dương thích hay không thích. Cô phải đi ngủ a!!!!!!!!
Lôi Dương vốn định hung hăng giật tung chăn ra, nhưng khi nhìn thấy Hân Đồng kia ngủ rất an lành liền lặng lẽ rời phòng.
Trước kia, bữa sáng đều là Hân Đồng chuẩn bị.
Còn bây giờ Hân Đồng đang ở bên cạnh anh nhưng lại không chịu làm bữa sáng. Không lẽ cô vì không muốn làm bữa sáng cho anh nên mới cố tình không xuống giường?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lôi Dương vẫn đi ra ngoài, không đánh thức Hân Đồng nữa, nhưng bữa sáng không thể không ăn.
Chuyện lần trước Hân Đồng đói tới ngất đi, anh không bao giờ quên được.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong hết, Hân Đồng vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ như còn chưa có dấu hiệu xuống giường.
Lôi Dương không kiên nhẫn nữa nhìn Hân Đồng, tức giận quát:” Dậy mau!”
Anh còn phải tới công ty, nếu anh không đánh thức cô dậy, rất có khả năng cô sẽ ngủ một mạch thẳng đến tối luôn. Vì thế bây giờ anh nhất định phải gọi cô dậy.
Cô vẫn không nhúc nhích. Lôi Dương kiên quyết giật chăn của Hân Đồng.
Vậy mà cô vẫn ngủ say được. Cho đến khi khí lạnh bao trùm mới dùng hai tay tự ôm lấy mình: “Lạnh quá!”
Cuối cùng Hân Đồng từ từ mở mắt, nhìn thấy Lôi Dương một tay cầm chăn đang rất giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.
“Còn sớm mà!” Hân Đồng mơ mơ màng màng nói.
“ Xuống giường!” nói xong Lôi Dương ném chiếc chăn xuống đất, hùng hổ đi ra ngoài.
Xuống giường!
Hân Đồng nhận lệnh, mặc áo ngủ, rửa mặt, chải đầu một chút, đi tới mấy cái tủ, tìm quần áo để mặc.
Hân Đồng không biết trong tủ có quần áo của cô hay không, bộ đồ ngủ ngày hôm qua là Lôi Dương đưa cho cô.
Khi cô rời khỏi đã là cuối hè, trong tủ toàn là váy trắng cô thích. Có lẽ nên tìm một bộ quần áo thể thao nào đó của Lôi Dương mặc tạm vậy. Trời đã lạnh hơn rồi.
Bất ngờ là khi mở tủ ra, thân thể Hân Đồng run lên, đáy lòng dấy lên một luồng khí ấm áp, đôi mắt âm ấm nước mắt.
Tủ quần áo vốn dĩ đầy váy trắng đã bị thay thế bởi một số trang phục mùa thu lịch sự tao nhã. Tủ giày cũng là những loại đồng bộ như quần áo. Toàn bộ đều theo phong cách cô yêu thích.
Vì sao, anh lại tỉ mỉ chuẩn bị tất cả cho cô?.
Ở trong lòng anh vẫn có cô?
Hân Đồng trong mắt rơm rớm nước mắt, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện nét tươi cười, ngón tay thon dày lướt qua một loạt quần áo, chọn một bộ thích hợp mặc ở nhà.
Mặc đồ xong xuôi, đi tới phòng khách.
Lôi Dương đi rồi sao? Hân Đồng nghe âm thanh quen thuộc, chính là tiếng lật báo, nhưng âm thanh lật báo này có chút kì lạ, dường như chủ nhân của nó đang không được kiên nhẫn.
Hân Đồng lắc đầu cười nhẹ, bước vào phòng ăn, quả nhiên Lôi Dương đang ngồi vui vẻ ở chỗ của anh xem báo.
Trên bàn cơm là bữa sáng, Lôi Dương không phải xuống tay làm bữa sáng chứ!
Lôi Dương ngẩng đầu thấy Hân Đồng đang lại gần, chiếc váy ngủ màu trắng, áo khoác ngoài màu vàng nhạt, tóc đen thả nhẹ nhàng trên vai.
Kiều diễm động lòng người!
Lôi Dương hạ mi mắt, vứt tờ báo lên trên bàn, đứng dậy, cứng ngắc nói: “Ăn sáng đi. Tôi đến công ty!”
“Vâng!” Hân Đồng cúi đầu đáp một tiếng, vẫn ngồi nguyên tư thế ở bàn ăn.
Trên bàn là 2 lát bánh mì, một ly sữa, một đĩa hoa quả,có thể nhận ra được người chuẩn bị rất có tâm phối hợp.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng ngồi xuống, mới quyết định rời khỏi.
“A Dương!” Hân Đồng nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lôi Dương, gọi một tiếng.
Lôi Dương dừng bước, quay đầu lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Hân Đồng cúi đầu nói: “Cám ơn!”
Lôi Dương xoay người đông cứng nói: “Nhớ rửa bát đấy!”
Anh nói rồi quay người rời đi !
Hân Đồng không nhìn thấy ý cười trong ánh mắt Lôi Dương.
Lôi Dương đi rồi, Hân Đồng mới có thể cầm lấy điện thoại, gọi cho Tân Nhiên báo cái bình an.
“A-lô! Tân Nhiên!”
“Hân Đồng?” Điện thoại đầu kia truyền tới giọng điệu Tân Nhiên lo lắng mà lại chút vui sướng.
“Là em!”
“Em đang ở đâu?” Tân Nhiên giọng điệu lo lắng.
Hân Đồng không muốn Tân Nhiên lo lắng đến như vậy, tự nhiên nói: “Tân Nhiên, đừng lo lắng, em rất khỏe, anh ở đó cố gắng học tập, không cần bận tâm em.”
“Em đã trở về bên cạnh anh ta rồi sao?!” Tân Nhiên đoán chắc, cô lần thứ hai lại trở về bên cạnh anh ta.
“Tân Nhiên, em xin lỗi. . . .”
“Không, không phải lỗi của em. Tất cả mọi việc anh ta đã sắp xếp trước rồi. . . . .” Tân Nhiên buồn bã, ngừng lại một chút rồi nói: “Em có dự định gì chưa? Đến lúc anh ta biết được em mang thai thì sao?”
“Em đang suy nghĩ. Em phải cúp máy đây, gọi lại cho anh sau !”
“Phải biết tự chăm sóc tốt bản thân mình!” Tân Nhiên cuối cùng bất đắc dĩ nói.
“Uhm! Em biết!” Hân Đồng buông điện thoại.
Phải nghĩ ra biện pháp, nếu chuyện hôm qua lại xảy ra, cô làm cách nào cự tuyệt Lôi Dương. Hơn nữa, lâu ngày bụng cô sẽ dần lộ rõ. Đến lúc đó muốn giấu cũng không được.
Khuôn mặt đáng yêu của Hân Đồng trở nên ưu sầu!
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Lôi Dương chỉ là một người đàn ông bình thường, tinh lực tràn đầy, hơn nữa đối với Hân Đồng bản thân lại khát vọng mê luyến, anh sao có thể chịu đựng được nằm bên cạnh ôm giai nhân mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm.
Việc Hân Đồng cự tuyệt khiến anh tức giận, Dụς ∀ọηg không chiếm được thật khiến anh khó thỏa mãn, lại tưởng tượng tới dáng vẻ cùng thân hình kiều diễm của Hân Đồng dưới thân của anh.
Hàng loạt hình ảnh đêm hôm đó như sóng cuộn về trong đầu anh.
Dưới ánh trăng sáng, thân hình của Hân Đồng hiện lên trước mắt, sự chủ động của cô, vẻ mị hoặc lòng người của cô.
Mỗi một cơn sóng trở mình đi ra lại hiện lên một hình ảnh tình cảm mãnh liệt trong dĩ vãng, anh cảm giác được bản thân mình có chút đau đớn.
Lấy dung mạo, địa vị, quyền thế của anh có cả một lớp nữ nhân hàng ngày nghĩ cách lên giường với anh. Thế nhưng anh không cho rằng tìm người đàn bà khác có thể khơi dậy nổi hứng thú của anh.
Nội tâm anh, bản thân anh thầm nghĩ cô gái cùng anh phải là Hân Đồng. Chính người phụ nữ này ngày hôm qua đã cự tuyệt anh.
Cự tuyệt Dụς ∀ọηg anh nhẫn nhịn nhiều tháng nay.
Đó là một việc tàn nhẫn!!!
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy trong khi Hân Đồng đang tắm rửa. Đôi chân dài của anh không tự chủ đi hướng về phía phòng tắm. Tiếng nước chảy càng rõ ràng, tựa hồ như tiếng mưa rơi xuống mọi chỗ mọi nơi thân thể của Hân Đồng. Lôi Dương đưa tay, mở cửa phòng tắm.
Thân hình mỹ lệ của Hân Đồng tiến vào trong mắt anh. Thân thể của cô so với trước kia càng thêm thành thục, khí tức hoàn toàn khác so với dĩ vãng.
Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trên người Hân Đồng, bọt nước thuận theo người cô chảy xuống như giọt trân châu.
Còn Hân Đồng đang tắm rửa vẫn hồn nhiên không biết có một đôi mắt tràn đầy Dụς ∀ọηg đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh giống một con sói đi săn mồi, mà Hân Đồng lại là con thỏ nhỏ mà anh thèm nhỏ dãi lâu ngày. Anh chính là con sói đã đói lâu ngày thừa cơ tiến tới con thỏ nhỏ hoàn toàn không biết gì.
Đợi tới khi Hân Đồng cảm giác được có người tới gần, có âm thanh phía sau mới phát hiện Lôi Dương không biết từ khi nào đã tiến lại gần.
Có điều đã chậm rồi, con thỏ nhỏ đã bị rơi vào giữa vòng tay ôm chặt của con sói .
“A Dương!” Hân Đồng ngạc nhiên gọi, quay đầu thấy được ánh mắt quen thuộc kia của Lôi Dương, cô biết ánh mắt kia có nghĩa là gì.
Ánh mắt Lôi Dương như có lửa, không hề rời khỏi hình bóng của Hân Đồng, giọng trầm thấp nói: “Sao? Thấy tôi nên vui à?”
Vui ư? Không! Không! Hân Đồng không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu, không biết làm gì chỉ nói: “A Dương, em đang tắm, anh ra ngoài trước được không?”
“Tôi giúp em tắm!” Tay Lôi Dương chính xác ôm lấy thắt lưng bóng loáng của Hân Đồng, cằm để nghiêng bên đầu Hân Đồng khiến cho Hân Đồng cảm thấy run run.
“Em tự tắm là được rồi!” Thanh âm Hân Đồng có chút xấu hổ bởi vì tư thế ái muội như vậy giữa hai người.
Lôi Dương không có nói chuyện, cúi xuống hôn lên tai của Hân Đồng, rồi xuống bả vai…
Hân Đồng nhẹ nhàng dựa vào khi Lôi Dương khiêu khích Dụς ∀ọηg nơi cô, hai thân thể dán chặt vào nhau không thừa một khe hở. Anh một chút cũng không ngại nước làm ướt áo ngủ, khăng khăng muốn tắm rửa cùng với Hân Đồng.
Nụ hôn của Lôi Dương vừa mãnh liệt lại vừa như chuồn chuồn lướt nước, từng chút, từng chút dừng lại ở thân thể của cô, tay anh thật có ma lực mê hoặc người, chạm đến đâu đều nhóm lên ngọn lửa trên người cô.
Cảm thấy thân thể của anh bắt đầu khát vọng, khát vọng của Lôi Dương…tiến vào, Hân Đồng vẫn ý loạn tình mê, mãi đến khi người bị Lôi Dương kéo ngược lại, mặt đối diện với Lôi Dương, người bị vật tinh tráng của Lôi Dương áp chặt vào tường cô mới cảm thấy tiếp theo sẽ diễn ra cái gì.
Trong nháy mắt hoàn hồn, cô đẩy mạnh Lôi Dương, hốt hoảng nói: “Không, không thể như vậy”
Bây giờ đã khác hoàn toàn lúc trước rồi, cô không thể muốn làm gì thì làm, thể chất của cô không cho phép mà ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô cũng không đồng ý.
Lôi Dương nhất định sẽ không chú ý để mà dừng lại, Hân Đồng cảm thấy Dụς ∀ọηg thực sự của Lôi Dương, áp sát bộc phát bên người.
Trốn không thoát, vậy thì năn nỉ anh, chậm một chút, chậm một chút, cử động nhẹ nhàng một chút liệu anh có chịu không?
Lôi Dương kìm chế không được, đang muốn tiến vào thì Hân Đồng mở to mắt, hô hấp cũng khó khăn. Cảm giác một trận khó chịu trào lên miệng, Hân Đồng không khỏi che miệng, cô buồn nôn. Đây là triệu chứng của dấu hiệu mang thai, có nhất thiết phải vào lúc này không?
Hân Đồng lấy tay che miệng, một tay đẩy Lôi Dương ra. Lôi Dương cũng thấy được Hân Đồng dường như có chỗ không thoải mái, giống như muốn nôn ra cái gì… Biểu hiện của cô như thế là sao? Cô thực sự không thích sự tiếp xúc của anh sao?
Anh buông Hân Đồng ra… Hân Đồng thấy có khe hở, vội vàng chạy hướng phòng tắm (ta nghĩ là hướng vô nhà vệ sinh thì hợp lý hơn vì đang ở trong phòng tắm rùi mà) thở dốc nôn khan.
Sau một trận nôn khan Hân Đồng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, rót một cốc nước sau đó súc miệng.
Còn Lôi Dương nhìn thấy thế, mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng là tối sầm, có chút khó chịu lại có chút tức giận nói: “ Thật đáng ૮ɦếƭ, em ghét hành động của tôi thế ư?” Nghĩ đến anh rất buồn nôn ư?
Hân Đồng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bi thương của Lôi Dương, cô lắc đầu nói: “ A Dương, thực sự không phải như vậy, chỉ là em cảm thấy không thoải mái”
Lôi Dương không hài lòng nói: “Không phải như vậy thì là cái gì? Trước cự tuyệt tôi, sau khi tôi tiến tới lại buồn nôn?”
“ A Dương, sao anh lại nghĩ như vậy, thực sự không phải như vậy mà”. Hân Đồng giải thích có chút tái nhợt trong khi sắc mặt của Lôi Dương lại cực kỳ khó coi.
Ánh mắt anh như thế khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, tình dục biến mất không còn một mảnh chỉ có ngượng ngùng tức tối.
Hân Đồng nhìn Lôi Dương không biết làm sao, nhìn thân ảnh Lôi Dương tức giận rời khỏi phòng tắm.
Cô và Lôi Dương vì sao luôn luôn có hiểu lầm? Vì sao mà rất nhiều tình huống cô khiến Lôi Dương tức giận bừng bừng rồi lại hiểu lầm.
Lôi Dương tức giận cùng lắm thì cô cũng tránh qua được lần này. Nói vậy Lôi Dương sau này cũng không muốn gặp cô đi.
Dù sao hành động vô tình của cô hôm nay cũng đã đả động tới lòng tự tôn nam nhi của Lôi Dương. Hân Đồng đối với cá tính của đàn ông cũng phải thừa nhận, thì ra khi họ nhỏ mọn thì cái gì cũng trở nên không đúng.
Mặc dù bản thân cố ý cự tuyệt sức nóng Lôi Dương, mặc dù cô nôn là do dấu hiệu của thời kỳ mang thai, nhưng việc này không thể nói cho Lôi Dương biết.
Nhưng cô thực sự bị oan mà, cứ đơn độc lo ngại Lôi Dương nổi điên. Anh đã vài ngày không trở lại biệt thự, để cô một mình ở đây cũng quá nhỏ nhen đi.
Hân Đồng có chút tức giận, có chút mất mát, vài ngày không thấy Lôi Dương thực sự cô cũng có chút nhớ nhung.
Trước kia lúc bỏ đi, cô luôn thầm giấu nỗi nhớ nhung của mình để tránh cho Tân Nhiên khó chịu, suy nghĩ, cố gắng để bản thân mình vui vẻ một chút, đem toàn tâm toàn ý tập trung vào đứa nhỏ trong bụng. Còn bây giờ, bên cạnh không có một ai ngoài mình, cô cảm thấy thực cô đơn, lẻ loi.
Có lẽ do mang thai nên cô trở nên đa sầu đa cảm hơn. Cần người bên cạnh lo lắng quan tâm, cho nên không thể kiên cường. Cô nhớ tới cha mẹ, em trai và cả cô bạn tốt Tuyết Mạn nữa.
Cha mẹ vì cô đã chuyển tới ở một nơi thực xa, cũng không biết cuộc sống có tốt không. Muốn gọi điện qua hỏi thăm tình hình lại sợ không kìm lòng được khóc lớn, khiến bố mẹ lo lắng. Không có việc gì làm, Hân Đồng rời khỏi biệt thự đi tìm cô bạn thân Tuyết Mạn tán gẫu.
Hân Đồng không có trực tiếp đến nhà Tuyết Mạn mà gọi điện cho Tuyết Mạn hẹn nơi gặp gỡ. Tuyết Mạn đã lâu không nghe tiếng Hân Đồng, thiếu điều kích động nhảy lên. Nơi hẹn là quán cà phê ngày trước hai người cùng thích.
Hân Đồng không có việc gì nên đến chỗ hẹn khá sớm, đợi một lúc mới thấy Tuyết Mạn ở trước quán cà phê.
“Hân Đồng!” Tuyết Mạn vừa bước vào đã thấy Hân Đồng nên hứng khởi kêu to tên của Hân Đồng.
Hân Đồng không còn cách nào mỉm cười đáp lại, hướng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay, ý bảo cô mau mau ngồi xuống.
Tuyết Mạn nở một nụ cười, không thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh khi cô la to tên Hân Đồng, rất nhanh tới chỗ của Hân Đồng, ngồi phía đối diện Hân Đồng, tay chạm vào má Hân Đồng, giả vờ tức giận nói: “ Đáng ghét, dạo này làm gì mà gọi điện không thèm nghe máy. Hại người ta suýt nữa muốn báo cảnh sát đăng mục tìm người.”
Hân Đồng vuốt nhẹ tay Tuyết Mạn bật cười: “Cậu cũng không có người tìm kiếm chứ?”
Tuyết Mạn là một cô gái nhiệt tình, họat bát rất thích trêu chọc mọi người. Nhìn thấy cô vẫn tươi vui như xưa, Hân Đồng biết Hạng Nam đối với Tuyết Mạn thương hại cũng không lớn. Hoặc là Tuyết Mạn đã cho qua rồi.
Tuyết Mạn một bộ không thèm để ý nói: “Cái gì mà tìm mới không tìm, mau nói cho người tôi biết gần đây cậu làm gì, có tốt không, nhìn cậu thật gầy.”
Chuyện Hân Đồng cùng người đàn ông nhà họ Lôi cô cũng biết một chút nhưng thực sự không hiểu hết hoàn toàn.
Chỉ lần thứ hai gặp vẫn thấy Hân Đồng ở bên cạnh người đàn ông kia thôi. Sau khi cô đi, liên lạc cũng không nhiều.
Sau ngày đó, đọc báo thấy tin tức người đàn ông đó đính hôn nhưng nhà gái không phải Hân Đồng mà là một người phụ nữ giàu có, môn đăng hộ đối với nhà họ Lôi.
Sau nữa thì cô đắm chìm trong sầu khổ của tình yêu cũng không quan tâm nhiều tới Hân Đồng. Đợi đến lúc cô nghĩ muốn giữ liên lạc với Hân Đồng thì đã không tìm thấy Hân Đồng ở đâu.
Hân Đồng không nghĩ sẽ nhắc tới chuyện phức tạp của mình mà khiến người khác buồn phiền nên hỏi ngược lại Tuyết Mạn. “Còn cậu thì sao? Gần đây thế nào rồi?”
Tuyết Mạn lạnh nhạt nói: “Tớ à? Vẫn ổn cả, nhưng có một chuyện lớn phải cho cậu biết”. Tuyết Mạn nói tới đây khuôn mặt hồng hồng thần bí.
“Chuyện gì lớn vậy, nếu không phiền mau mau nói cho lão nhân gia biết đi, báo tin dữ hả?” Hân Đồng giễu cợt nói.
Tuyết Mạn si ngốc cười: “ Bổn cô nương phải lập gia đình.”
Cái gì! Lập gia đình, Hân Đồng nghe tin này của Tuyết Mạn thực có chút giật mình. Vội vàng chộp lấy tay Tuyết Mạn nói: “ Chuyện là thế nào? Mau cho tớ biết, niềm vui của Tuyết Mạn tớ cũng không muốn nghe muộn.”
“Xì, nào có gì vui vẻ, đối phương là người nhà tớ nhờ tìm tớ đó, đã gặp qua một lần, cũng không thấy có gì đáng ghét, cho nên liền quyết định kết hôn.” Tuyết Mạn thong thả nói.
“Tuyết Mạn, vậy 2 người kết hôn không phải vì tình yêu?” Hân Đồng có chút không hiểu hỏi lại, càng lo lắng Tuyết Mạn tùy tiện ra quyết định cho chuyện hôn nhân đại sự của chính mình là bởi vì Hạng Nam, vì thế mới tùy ý như vậy.
Tuyết Mạn hiểu được tâm tư của Hân Đồng, cô mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì, đối với tình yêu, tớ đã từng tin tưởng… nhưng lại tự gánh lấy đau thương. Được cái đối phương là một người đàn ông tốt, tớ cảm thấy người ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho tớ.”
Đúng vậy, tình yêu! Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta hạnh phúc ư?
“Tuyết Mạn, chúc cậu hạnh phúc”
“Hôn lễ đã định ngày rồi, cậu là bạn tốt nhất của tớ, nhớ phải đến nhé, không tới tớ sẽ cảm thấy nuối tiếc lắm.”
“Nhất định tớ sẽ tới để chứng kiến hôn lễ của tiểu thư Tuyết Mạn xinh đẹp”
Tầm mắt của Hân Đồng vô tình dừng lại ở ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt cả người cứng đơ, căn bản không nghe thấy Tuyết Mạn nói gì.
Tuyết Mạn nhìn thấy má Hân Đồng trắng bệch, vẻ mặt thống khổ, cảm thấy khó hiểu liền hỏi: “Hân Đồng sao sắc mặt cậu khó coi thế?”
Hân Đồng thu tầm nhìn lại, cúi đầu nhìn vào ly nước trái cây, vội vàng nói: “Không có gì.”
Tuyết Mạn có chút khó hiểu liền nhìn ra ngoài cửa sổ, cô rất muốn biết điều gì khiến sắc mặt Hân Đồng khó coi như vậy.
Là anh ta! Trách không được phản ứng của Hân Đồng dữ dội thế.
Tuyết Mạn đang muốn lên tiếng,lại thấy một đôi nam nữ bước vào trong quán cà phê. Rất lâu Tuyết Mạn mới lên tiếng nói: “Người đã ngồi xuống lâu rồi, lại còn đưa lưng về phía chúng ta, không nhìn thấy được đâu”.
“Tuyết Mạn, chúng ta đi ra ngoài dạo một lát nhé?” Hân Đồng tự nói với chính mình không cần để ý, không có gì liên quan tới mình cả.
Nhưng mà tâm không nhịn được, vẫn cảm thấy thực khó chịu.
Đôi nam nữ khiến Hân Đồng biến sắc kia chính là Lôi Dương nhiều ngày không gặp và vị hôn thê Đan Tình của anh.
Tâm tình của Hân Đồng sau khi chứng kiến một màn giữa Lôi Dương và Đan Tình rơi xuống đáy vực, cùng Tuyết Mạn hàn huyên đôi ba câu, không cam tâm liền rời khỏi quán.