Đồng Đồng đi rồi, thật sự đi rồi, đi một cách hoàn toàn!
Lôi Dương tìm tất cả những nơi có thể tìm, mãi cũng không có tin tức Đồng Đồng. Mà người nhà của Đồng Đồng cũng rời khỏi căn nhà gỗ, không biết đi đâu.
Cô đi hoàn toàn như vậy, không lưu lại một chút dấu tích nào!
Lôi Dương vừa phiền muộn vừa bất an, tính tình bỗng trở nên hỷ nộ vô thường!
Khuôn mặt trở lại lãnh khốc dọa người. Nhưng mỗi khi trở về biệt thự, nhìn thấy phòng không nhà trống, anh lại chỉ cảm thấy tịch mịch cùng khốn khổ.
Trong lòng anh rất đau, chỉ muốn đem trái đất lật ngược lại mấy lần, tìm cho được cô gái đang bỏ trốn kia đem trói lại bên người!
Cô vì sao phải rời khỏi? Bởi vì anh đính hôn? Hay bởi vì anh làm cô mất đi đứa bé?
Hay cô căn bản không có thật sự yêu anh.
Trái tim anh lại đau đớn từng cơn.
Có lẽ đúng như bác sỹ Trương nói, con người luôn luôn không biết quý trọng, chỉ tới lúc mất đi mới hối tiếc.
Bây giờ mới biết, chỉ cần tìm được Đồng Đồng anh sẽ quên hết óan hận, đối xử thật tốt với cô. Chỉ cần cô trở về, chỉ cần anh có thể ôm cô trong tay.
Nghe lại được giọng nói êm đềm của cô!
Thế nhưng Đồng Đồng đã bỏ đi, anh có hối hận cũng không thể thay đổi được gì!
Anh vẫn yêu cô, bằng không tại sao lại thống khổ, bằng không cũng sẽ không hận cô!
Yêu! Đúng vậy! Là yêu!
Trong lòng Lôi Dương đột nhiên mãnh liệt dao động!
Tình yêu của anh dành cho cô dường như chưa bao giờ gián đoạn!
Lôi Dương một mình quay cuồng trong biệt thự bởi nhớ nhung không ngừng. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô. Lúc cô rơi lệ, lúc cô quật cường kiên trì lập trường của mình, lúc cô ủy khuất, lúc cô tươi cười,…tất cả đều lần lượt hiện ra trước mắt anh.
Còn có đêm đó quây quần bên nhau, Đồng Đồng chủ động quyến rũ anh, ánh trăng màu bạc phủ lên thân thể diễm lệ của cô, khắc sâu trong lòng anh!
Mỗi ánh mắt, mỗi động tác của Đồng Đồng đều trở nên rõ ràng trong đầu anh.
Trong lòng Lôi Dương đầy phiền muộn lại không biết làm sao giải quyết, trở nên ăn không ngon, ngủ không yên.
Đồng Đồng bỏ đi, trái tim của anh dường như cũng đi theo!
Lôi Dương thống khổ ngồi trên mặt đất, uống từng ly từng ly rượu đắng. Sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu, muốn dùng rượu làm suy nhược trái tim, suy nhược thần kinh đang bị nhớ nhung và hối hận thay nhau tra tấn!
Thế nhưng mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu. Trong cơn say, trước mắt lại xuất hiện bóng dáng Đồng Đồng.
Thấy cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười!
Lôi Dương vui mừng muốn vươn tay chạm đến Đồng Đồng, nhưng ngay lúc sắp chạm được thân hình xinh đẹp kia thì Đồng Đồng đột nhiên biến mất !
Thì ra tất cả đều là ảo giác!
Đồng Đồng đi rồi …Đồng Đồng!
Lôi Dương cúi đầu, trong lòng không ngừng gọi tên Đồng Đồng, nước mắt đau khổ lặng lẽ chảy xuống từ đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh!
Cứ nghĩ rằng anh không biết khóc, không biết đau lòng, thì ra chỉ là vì chưa thật sự bị thương tâm!
Mấy ngày sau.
Đang ở phòng làm việc sai bảo nhân viên để tiêu trừ buồn bực trong lòng, Lôi Dương bị tiếng kêu của điện thọai làm gián đọan công tác.
Lôi Dương không kiên nhẫn bắt lấy điện thọai, lên tiếng: “Tên đáng ૮ɦếƭ nào!”
Bên kia hình như đã quen với sự nóng nảy của Lôi Dương, giở giọng đáng thương ai oán: “Lửa giận lớn như vậy, coi bộ cậu không muốn biết tin tức của cô ấy ha!”
Lôi Dương lập tức đứng dậy, có chút kích động hỏi: “Cậu nói cái gì? Cô ấy ở đâu?”
“Đúng. Thế nào, có muốn mời tớ uống một ly không?”
Trong đầu Lôi Dương suy nghĩ kiếm tên của một quán bar nào đó!
“Được, gặp nhau ở Dạ Lý Hương đi!” Nói xong liền ngắt điện thoại, cầm lấy áo khóac trên ghế đi ra hành lang.
Xe Lôi Dương chạy một đường tới quán bar Dạ Lý Hương. Nhìn quán bar, Lôi Dương lại nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp được Đồng Đồng.
Mấy ngày rồi, tâm trạng nặng nề bây giờ mới chuyển tốt một chút, bước chân Lôi Dương cũng có chút nhẹ nhàng đi vào quán bar.
–
Lôi Dương thấy được người muốn tìm, vội đi tới ngồi xuống.
“Có tin tức sao?” Lôi Dương nhìn người đàn ông trước mắt, vội vàng hỏi.
Người này một thân sang trọng, tuấn mỹ phi phàm, so với Lôi Dương thì Lôi Dương nam tính mạnh mẽ ,còn người này thì lại tao nhã lịch thiệp.
Người nọ nhìn thóang qua Lôi Dương, thái độ nhàn nhã, tựa như không để ý tới Lôi Dương có bao nhiêu lo lắng, từ tốn nói: “Có.”
Lôi Dương cắn răng: “Nói mau!”
Người đàn ông dựa người ra sô pha nhìn dáng vẻ lo lắng của Lôi Dương, thản nhiên trả lời: “Cô ấy không ở trong nước.”
Lôi Dương ngẩn người, vội vàng truy hỏi: “Cậu nói cái gì? Không ở trong nước, vậy đi chỗ nào?”
Người kia bĩu môi cười nói: “Không ở trong nước thì đương nhiên là ra nước ngòai!”
Lôi Dương táo bạo nắm lấy vạt áo người kia, cả giận nói: “૮ɦếƭ tiệt, tớ không có thời gian đùa giỡn với cậu!”
Người đó vừa cười vừa vỗ tay Lôi Dương: “Hiếm khi nhìn thấy cậu như vậy, hòan tòan mất đi sự tỉnh táo bình thường, ôi …đàn bà!”
Đang định đưa ra bộ mặt “tớ cần phải cứu cậu”thì lại nhìn thấy Lôi Dương sắp nổi giận tới nơi, người nọ vội nói: “Được rồi! Nhìn cậu vội vã như vậy, tớ đem tòan bộ nói cho cậu biết là được chứ gì!”
“Mau nói!” Lôi Dương nổi giận quát.
“Mấy hôm trước, một người tên là Tân Nhiên dẫn theo một cô gái tên Lê Hân Đồng rời khỏi chỗ này, ra nước ngòai!”
Tân Nhiên? Cô cùng Tân Nhiên rời khỏi?
Trái tim Lôi Dương như bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân, thân thể lảo đảo một chút, trong đầu ong ong. Đồng Đồng ở chung với Tân Nhiên, điều này có nghĩa gì?
Người đàn ông nhìn thấy Lôi Dương bị đả kích trầm trọng, biết anh rốt cuộc cũng chả nghe được thêm cái gì bèn nói: “Tớ đi đây, nên làm như thế nào thì tự cậu quyết định đi.”
Nói xong anh liền đi khỏi, để lại một mình Lôi Dương tâm tự hỗn loạn.
Cô ngã vào vòng tay của người đàn ông khác? Lôi Dương trong lòng có chút hỏang sợ điều này là sự thật.
Không! Anh sẽ không để chuyện này xảy ra, anh phải đem cô gái đáng ૮ɦếƭ kia tìm về!
–
Hơn một tháng sau.
“Đồng Đồng!” Tân Nhiên nhìn Đồng Đồng đang ngẩn người bèn lên tiếng kêu, muốn đem tâm hồn đang lưu lạc phương nào của cô trở về. Thân thể cô vẫn ốm yếu như vậy, đang tựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm!
Tân Nhiên buồn bã lắc đầu. Cô còn nhớ anh ta sao, vẫn nhớ người đàn ông không biết quý trọng mình đó sao?
Mặc kệ anh ta đã làm chuyện gì, cô vẫn không quên được anh ta như trước, vẫn yêu anh ta như trước. Dù Tân Nhiên có muốn làm người thế thân cũng chỉ là uổng công.
“Đồng Đồng!” Tân Nhiên giơ tay lên ngăn cản tầm nhìn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn thấy Tân Nhiên, hơi áy náy hỏi: “Em lại không nghe thấy anh hả?”
Tân Nhiên âu yếm nói: “Đúng vậy, em luôn luôn không đếm xỉa tới anh, có điều anh đã quen rồi!”
Đồng Đồng đầy vẻ có lỗi cười nói: “Xin lỗi Tân Nhiên…em…”
“Muốn đi dạo một chút không?” Tân Nhiên cắt ngang lời xin lỗi của Đồng Đồng.
“Được, em cũng muốn ra ngòai một chút!” Đồng Đồng biết, Tân Nhiên mong tìm cách làm cho cô vui vẻ nên cô cũng không muốn phụ lòng tốt của anh.
“Vậy chúng ta đi siêu thị đi!” Tân Nhiên nắm lấy tay Đồng Đồng.
“Đi siêu thị!” Đồng Đồng mỉm cười.
–
“Tân Nhiên, cái này đẹp không?” Trong siêu thị Đồng Đồng cầm lấy một bộ quần áo em bé vui vẻ hỏi Tân Nhiên.
Cô có thai. Đi tới quốc gia xa lạ này được một tháng, cô mới phát hiện mình có thai. Là cái đêm kia, cái đêm khó quên đó, cô có thai đứa trẻ này với Lôi Dương.
Nghĩ tới cục cưng trong bụng, trái tim vốn rất đau khổ của Đồng Đồng mới cảm thấy yên tâm một chút, có một sự an ủi nhỏ nhoi, giúp cô bớt lo sợ những ngày hoang mang cùng thống khổ.
Cô vẫn luôn mong muốn có một đứa con thuộc về cô với Lôi Dương, cho nên đứa nhỏ xuất hiện làm lòng cô rất vui mừng!
Tân Nhiên nhìn thấy dáng vẻ kích động của Đồng Đồng, dịu dàng nói: “Hiện đứa trẻ mới hơn một tháng, em mua nhiều như vậy có phải quá sớm hay không?”
Mỗi khi nghĩ tới Đồng Đồng tình nguyện vì người đàn ông vô tình kia hy sinh nhiều như vậy, trong lòng Tân Nhiên lại cảm thấy rất khó chịu!
Anh thật sự tệ lắm hay sao? Đồng Đồng đối với anh không có một chút hứng thú nào!
Đồng Đồng nhìn Tân Nhiên, chân mày nhăn lại, đột nhiên reo lên: “Phải chuẩn bị sớm mà! Anh có phải không muốn giúp em đi mua đồ không?”
Tân Nhiên làm bộ sợ hãi nói: “Tiểu nhân không dám, vui mừng còn không kịp mà!”
Đồng Đồng liền cười nói: “Nói vậy mới đúng chứ!”
Tân Nhiên xoa vai Đồng Đồng, nói: “Đi mua bên này mua bên kia, em nhất định mệt mỏi rồi, hay chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút. Nếu em thấy mua chưa đủ, lần sau chúng ta đi tiếp!”
“Vâng, cũng được.” Đồng Đồng gật đầu tán thành.
Tân Nhiên cùng Đồng Đồng đi tới một quán cà phê bên ngòai siêu thị. Tân Nhiên dắt tay Đồng Đồng giúp cô qua đường. Tay kia thì cầm đồ dùng em bé Đồng Đồng mới mua.
Hai người nói nói cười cười, theo đường cái đi tới quán cà phê đối diện.
Tân Nhiên ôn nhu văn nhã. Đồng Đồng mềm mại đáng yêu động lòng người. Hai người đi ở thành phố ngọai quốc này càng nổi bật, như một đôi người yêu thắm thiết!
Đồng Đồng đang vui vẻ cùng Tân Nhiên tựa hồ không chú ý tới bên kia đường có một đôi mắt lãnh khốc đang giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ.
Đang tập trung nói chuyện Đồng Đồng đột nhiên hòan hồn phát hiện một bóng dáng cao lớn đang cản đường cô và Tân Nhiên.
Ánh mắt đóng băng dừng lại trên khuôn mặt người đó, Đồng Đồng kinh hoảng chấn động tới mức quên cả phản ứng.
Anh đến rồi. Cuối cùng anh vẫn tìm đến!
Cô có nên vui mừng không?!
Không! Có gì đáng vui mừng? Mặc dù nội tâm cô nhớ nhung anh không ngừng, khát khao được nhìn thấy anh, nhưng anh xuất hiện lại làm cho lòng cô hoảng lọan!
Anh tìm được cô rồi. Dựa vào quyền thế cùng năng lực của anh muốn tìm cô không khó, vậy anh đã biết tin cô có thai rồi sao?
Tới nhanh như vậy! Anh vì đứa trẻ mà tới sao? Trong lòng Đồng Đồng không khỏi miên man suy nghĩ.
Trái tim càng lúc càng khủng hoảng!
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh lẳng lặng nhìn chăm chú cô cùng Tân Nhiên, bây giờ mới hòan hồn phát hiện sự thân mật giữa cô và Tân Nhiên.
Tình trạng như vậy có phải muốn nói giữa họ đã kết thúc rồi không?
“Đã lâu không gặp!” Lôi Dương lạnh nhạt lên tiếng, cố gắng bắt mình bình tĩnh, chỉ là trong lòng vẫn cứ kích động.