Bà Ôn Lam cho rằng Đồng Đồng nghĩ một đằng nói một nẻo nên thản nhiên nở một nụ cười nói: “Nếu không nhớ thì sẽ không phải đứng ở đây ngẩn người trông ngóng. “
Đồng Đồng sắc mặt hồng lên, tức giận đầy vẻ đáng yêu nói :” Bác không cần trêu cười cháu”.Thế nhưng bà Ôn Lam đã nói đúng về nỗi nhớ mong của cô.
Trong lòng cô cứ nghĩ tới Lôi Dương, một loại tình cảm tương tư tự nhiên dấy lên trong lòng cô,nhưng dù cho trong lòng cô có bao nhiêu khát vọng được nhìn thấy Lôi Dương thì một tháng nay, người cô mong mỏi cuối cùng vẫn không xuất hiện trước mặt cô.
Ôn Lam đến vỗ về Đồng Đồng hiền từ nói: ”Bác trai sẽ chăm sóc cháu, bác có một chút việc phải đi ra ngoài,cháu có chuyện gì không? Cơm trưa bác đã làm rồi, chỉ cần hâm nóng lại một chút là được.”
Đồng Đồng chỉ cười, cầm lấy tay Ôn Lam nói: ”Bác có việc gấp thì cứ an tâm mà đi ạ, cháu không sao mà, cháu có thể tự chăm sóc bản thân.”
Ôn lam gật đầu nói:”Được,bác đi ra ngoài đây, nhớ phải bảo vệ mắt, không nên xem tivi, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Vâng, cháu biết ạ!”Đồng Đồng gật gật đầu.
“Bác đi đây!” Ôn Lam vẫn có chút lo lắng chần chừ chưa đi.
Đồng Đồng vội nói trấn an:” Cháu đảm bảo không tivi, không đọc báo, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm trưa, nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lời nói giúp bà Ôn Lam an tâm đi ra ngoài, lúc này bà mới chịu rời đi.
Đồng Đồng nhìn bóng dáng bà Ôn Lam rời đi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cô cảm ơn bà Ôn Lam đã quan tâm chăm sóc cô, cảm ơn vợ chồng bác Trương hiền lành, tốt bụng.
………..
Mặc dù Ôn Lam đi có việc,muốn Đồng Đồng nghỉ ngơi nhiều, nhưng trong tình thế này Đồng Đồng chỉ muốn biết một chút tin tức về Lôi Dương.
Thế nhưng các tờ báo Ôn Lam đều không muốn để cho cô xem, tivi cũng không cho cô xem,bởi vì cô sảy thai cần phải chăm sóc bản thân.Không thể sử dụng mắt quá độ,không thể làm việc nặng nhọc,mệt mỏi. Cho nên tin tức của Lôi Dương trong thế giới của cô hoàn toàn bị cắt đứt.
Đồng Đồng đi tới trước bàn đặt điện thoại, do dự cầm lấy điện thoại, bắt đầu đứng thần người ra, rất lâu sau năm ngón tay co lại mới thong thả bấm số của Lôi Dương, nghe trong điện thoại những tiếng bíp dài vọng lại, trong lòng của cô có chút lo lắng.
Đồng Đồng do dự một lúc, chỉ nghe đâu bên kia kêuvài tiếng chuông đã vội vàng ngắt máy, cô cuối cùng cũng không được giọng nói của Lôi Dương .
Lôi Dương ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy vài tiếng chuông đã ngắt, anh không nghe điện thoại ngay mà sững sờ nhìn nó hồi lâu!
Đồng Đồng nằm xuống nền đất cứng nhìn trần nhà, giờ phút này trong lòng cô lại nhớ tới cái hơi lạnh, nhớ tới ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lôi Dương, nhớ tới giọng nói mộc mạc của anh,còn có mùi hương trên người anh.
Đi tìm anh đi,đi nhìn anh,cho dù chỉ là liếc trộm một cái cũng được,cô không nghĩ ai có thể thay thế cô được, cô phải đích thân đi gặp anh, anh giấu cô ở nơi này không nghe không hỏi thăm, cô cần gì phải tự mình đa tình mà chạy tới trước mặt anh, nguyên nhân chính là cô muốn nhìn thấy anh.
Không!
Đồng Đồng chậm rãi ngồi dậy, cô vẫn định ra ngoài một chuyến, cô biết bản thân mình vẫn muốn đi nhìn anh ta một chút, để lòng của cô không bị nỗi nhớ dây dưa nữa.
Tòa nhà của tập đoàn Lôi thị là tòa nhà cao lớn nhất ở giữa tất cả các tòa cao ốc gần bên cạnh, cũng là đẹp nhất, mục đích là để gây ra sự chú ý hơn nhất.
Đồng Đồng ngồi nghỉ bên cạnh hoa viên trước tòa nhà Lôi Thị, không để bên cạnh còn có một vài người đang ngồi đó nói chuyện phiếm.
Đương nhiên mục đích của những người đó và Đồng Đồng không giống nhau.
Đây là nơi làm việc của Lôi Dương, có lẽ sẽ nhìn thấy bóng dáng Lôi Dương, nhìn thấy anh, rồi sẽ trở lại nhà bác sĩ Trương.
Đám đông tiếp tục làm việc, mắt của Đồng Đồng đều nhìn thẳng, chính là vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lôi Dương.
Trong lòng cô không khỏi buồn bực thầm nghĩ, có phải anh không có đi làm mà đi với người con gái khác, hay đi đâu khác rồi không?
Đồng Đồng thấy có chút mất mát, ánh mắt đau đớn nhìn kĩ chính giữa phía trên bài báo, tiêu đề thật to hấp dẫn cái nhìn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn mấy chữ đó, xuống chút nữa nhìn thấy nội dung tin tức, đầu cô trở nên ong ong, trong lòng cũng thấy một trận đau đớn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, anh đem cô đưa đi khỏi biệt thự là bởi vì anh có vị hôn thê, là tiểu thư Đan Tình đó.
Là bởi vì anh đã cùng vị hôn thê đính hôn, cho nên anh đã cảm thấy cô dư thừa!
Bởi vậy A dương mới lâu như vậy không đoái hoài đến cô, hay là anh bỏ rơi cô rồi!
Chuyện là như vậy, đây không phải là kết quả cô đã sớm dự đoán trước rồi sao? Nhưng nhìn nội dung bài báo này vẫn khiến tim cô đau thắt lại. Tay cô nắm tờ báo có hơi run rẩy, tờ báo chậm rãi bay nhẹ rồi dừng ở bên cạnh chân.
Đồng Đồng buồn đau ngẩng đầu, nhìn trời cao, chỉ cảm thấy trời đất quay vòng!
Trong lòng có tiếng reo hò thê lương , Vì sao!
Cô thất thần đứng dậy muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng đi đâu, cô không biết, cô hoàn toàn lẫn lộn không biết phải đi đâu.
Tin tức trên bài báo kia làm cho tim cô đau đớn.
“Ngày mai, chủ tịch của tập đoàn Lôi Thị sẽ cùng với thiên kim nhà họ Đan cử hành lễ đính hôn ở Khách sạn quốc tế Vương Tử.
Đây chỉ là câu trần thuật bình thường, thế nhưng nó tràn vào tim Đồng Đồng khiến từng bước chân của cô đều đau đớn! Cả người Đồng Đồng lsuy sụp, trước mắt cô đen kịt, cô từ từ ngã xuống mất đi ý thức.
Trời đất đều đã đổi thay!
………
Tìm không thấy Đồng Đồng, khiến bác sĩ Trương và Ôn Lam không còn cách nào khác đành báo cho Lôi Dương, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai Lôi Dương đính hôn, hai cái miệng già lại trở nên do dự.
Hai người mặt mày cau có, Ôn Lam đột nhiên nói: “Ông nói xem Lôi Dương có thích Đồng Đồng không?”
Bác sỹ Trương nóng vội nói: ”Lúc này thì bà nói thêm điều này làm cái gì?”
Ôn Lam kiên quyết nói: ” Đồng Đồng hiện không thấy đâu, cậu ta còn đính hôn cái gì nữa, dù sao cậu ta cũng đâu có thích cái cô tiểu thư nhà họ Đan, nhìn thấy con bé Đồng Đồng mỗi ngày đau khổ nhớ mong, giờ lại không thấy người, mới vừa bỏ đi chắc hẳn là đã biết tin tức Lôi Dương đính hôn, thử hỏi cô ấy có chịu nổi không, chúng ta còn quan tâm đính hôn với không đính hôn cái gì nữa.”
Bác sĩ trương sắc mặt nghiêm trọng, suy nghĩ một chút vỗ đùi nói: “Nói cũng đúng, cậu ta không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa, lạnh lạnh lùng lùng thực ra là lo lắng cho cô ấy.”
“Đúng vậy, cho dù có ảnh hưởng đến tiệc cưới của cậu ta nhưng cậu ta vẫn không bỏ Đồng Đồng , chứng tỏ cậu ta yêu cô ấy không ít, càng không thể cưới người không yêu, sẽ không hạnh phúc, bằng không thể nào cũng làm chúng ta … thất vọng ૮ɦếƭ đi được …”
“Được rồi, tôi đã biết, chia để trị đi, mau đi gọi điện thông báo cho cậu ta,nói Đồng Đồng mất tích rồi” bác sĩ Trương ngược lại không hề khẩn trương hoảng hốt, một khuôn mặt đúng là trong lúc nguy cấp bình chân như vại.
Ôn Lam gật đầu, vội đi gọi điện báo Lôi Dương, hy vọng Lôi Dương phái người đi tìm Đồng Đồng.
Thế nhưng bà không biết gọi cuộc điện thoại này xong sẽ có chuyện gì xảy ra!
Lôi Dương nghe Ôn lam nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không thấy Đồng Đồng, cô lại về nơi đó?Về lại ngọn núi kia sao?
Lòng anh trở nên bất an.
Anh gọi điện thoại đến nhà Đồng Đồng, là mẹ cô nhận điện thoại, Lôi Dương chỉ hỏi thăm dò, biết Đồng Đồng không có về nhà.
Cô ấy có thể đi đâu được?
Lôi Dương cầm áo khoác lên, chạy tới biệt thự, mở ra bốn bề để tìm bóng dáng Đồng Đồng, thế nhưng anh đi tới đâu cũng chỉ có bóng tối bao phủ, vẫn không thấy bóng dáng của Đồng Đồng.
Anh biết Đồng Đồng, anh biết Đồng Đồng sẽ không có ý định rời khỏi anh, bởi vì anh giữ cô trong tay, kiềm chế cô.
Vì người nhà của cô, cô sẽ không rời khỏi anh mà ở bên anh, chỉ sợ là chuyện hai năm trước sẽ lại tái diễn, mặc dù những chuyện đó không phải lúc nào cũng xảy ra, thế nhưng lòng anh vẫn nôn nóng bất an.
Tình huống bất đắc dí, anh dùng những người giỏi nhất đi tìm kiếm tung tích của Đồng Đồng , hy vọng có thể mau chóng có tin tức của cô.
Mãi đến sáng sớm vẫn không có kết quả như ý, Lôi Dương trong lòng không khỏi nghĩ đến, hoặc là Đồng Đồng đã biết tin tức anh đính hôn nên đau lòng khổ sở, hoặc là cô chỉ muốn làm anh sốt ruột, cố ý trốn để anh tìm, khiến anh không có cách nào hoàn thành lễ đính hôn!
Lôi Dương vẫn chạy xe trên đường tìm kiếm, anh suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc xem Đồng Đồng có thể đi đến nơi nào, thế nhưng vẫn không có kết quả, Đồng Đồng thích nơi nào, thích ở một chỗ với ai, có bạn bè nào anh đều không biết.
Đối với Đồng Đồng cái gì cũng không biết, giữa bọn anh có tình yêu sao?
Yêu? Lôi Dương thầm cười nhạo, nếu nói hai năm trước vừa thấy đã yêu nên mới muốn ở cùng một chỗ, hai năm sau thì đó là bởi vì hận.
Bởi vì hận nên mới gặp lại, tất nhiên phải nhớ kĩ người phụ nữ này, bởi vì hận cho nên mới mong mỏi được gặp lại sao
Lôi Dương lo lắng đi lòng vòng kiếm tìm.
Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh vội vàng nghe máy tưởng ai đó có tin tức của Đồng Đồng, thế nhưng giọng nói ở đầu kia lại khiến anh thất vọng.
Không phải ai khác gọi điện mà chính là cha anh, thúc giục anh trở về, muốn hôm hay anh phải đính hôn, phải đi về chuẩn bị tất cả công việc!
Lễ đính hôn phải hoàn thành sao?
Anh có sứ mệnh phải hoàn thành liên minh kinh tế, phải tiến hành vẹn toàn sao?
Đồng Đồng đã rất đau khổ rồi, nhưng thực sự anh muốn như thế sao?Nếu trong lòng anh nghĩ vì cô mà hủy bỏ hôn lễ, như thế chả lẽ lại trái với ý muốn của anh sao?
Lôi Dương đột nhiên cảm thấy có một sự trống trải, anh gọi một cuộc điện thoại rồi quay về hướng Lôi gia.
Anh muốn thừa nhận cô có ảnh hưởng với anh như thế nào, thậm chí tới nơi rồi còn có thể vì cô mà suýt nữa định từ bỏ tất cả mọi chuyện.
Anh muốn chứng tỏ với chính mình, trong thế giới của anh sẽ không có người phụ nữ nào có thể làm thay đổi quyết định của anh.
Bản thân anh không ngờ việc hai người gặp nhau lại gây nên kết quả thế này,nếu biết trước kết quả là như vậy, anh thực sự hối hận!
Xe của Lôi Dương cứ xa dần rồi biến mất!
………
“Anh ta vẫn quyết định tiến hành lễ đính hôn ?” Một tiếng nói mang theo ý cười khinh bỉ vang lên ở một căn phòng.
Hắn đứng một lúc lâu bên cửa sổ, nắng sớm kéo dài cái bóng của hắn khiến hắn thoạt nhìn như hòa vào trong bóng đêm.
“Đúng vậy, đang chuẩn bị cho lễ đính hôn và xem xét lại các công việc.” Người đàn ông khác đứng ở đằng sau người đàn ông nham hiểm rất nhanh chóng trả lời.
Người đàn ông nham hiểm đầy oán hận nói: “Hừ, tôi thật muốn nhìn xem, tôi đánh cược anh ta không thể thắng!”
“Anh muốn làm thế nào.” Người đàn ông kia hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng của người đàn ông nham hiểm.
Người đàn ông nham hiểm đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn tươi cười nói: “Tôi sẽ chiến thắng tất cả.”
Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông nham hiểm, hắn chính là em trai của Lôi Dương!Lôi Hướng Đông!
Hắn ra hiệu bảo người kia tới gần, cúi đầu nói một câu.
Người nọ sắc mặt ngẩn ra, có chút hoài nghi nói: “Nếu nói anh ta không có một chút gì để ý đến người phụ nữ này thì sao?”
Lôi Hướng Đông vẻ mặt không vui xua tay nói: “ Bỏ đi ,nói ít thôi, tôi đã nói là làm!”
“Được!” Người đàn ông kia lui đi ra ngoài.
Lôi Hướng Đông cuối cùng lộ ra một bộ dáng rất tươi cười, tựa hồ tất cả đều nắm giữ ở trong đầu, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì và hắn muốn làm cái gì.
Chờ xem Lôi Dương có còn nhớ thương lo âu cho Đồng Đồng không!