Trong nhà hàng lấp lánh ánh đèn xanh lam mộng ảo soi sáng một chiếc bàn tinh xảo đặt giữa.
Trên bàn là một chiếc đèn chùm cũng màu xanh lam hắt ánh sáng xuống làm cho chiếc bàn trông như được làm pha lê.
Đối diện bàn ăn xa xa là một bục nhỏ có đặt một cây đàn piano.
Đồng Đồng dùng cây đàn này để biểu diễn những khúc nhạc làm người nghe rung động.
Có vẻ như vị khách đã tới, giám đốc và nhân viên nhà hàng đã đứng cửa nghênh đón.
Đồng Đồng cũng đã sớm ngồi bên đàn piano cùng đợi.
Cuối cùng một đợt âm thanh ào tới, có giọng của giám đốc và của những vị khách.
Người đến là hai người đàn ông trên dưới 50 tuổi và hai người phụ nữ trên dưới 40, hẳn là hai cặp vợ chồng. Bên cạnh còn có một cô gái nhỏ bé, mắt sáng, đôi mi thanh tú, mũi cao, miệng nhỏ hồng hào, dáng người nhỏ xinh thanh tú động lòng người
Cô nghe giọng giám đốc rồi phối hợp đàn một khúc có tên “Nghênh tân khúc”, tiếng đàn dễ nghe vang vọng cả nhà hàng, trên mặt giám đốc lộ rõ vẻ hài lòng.
Cây đàn che khuất tầm mắt Đồng Đồng , cô đang chăm chú đánh đàn cũng không để ý người đến là ai, hơn nữa cũng có không lòng dạ nào nhìn.
Những vị khách ngồi xuống, Đồng Đồng cũng đàn xong khúc nhạc.
Mọi người khách sáo hàn huyên với nhau, còn cô gái kia thì im lặng ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện.
Cuối cùng một người đàn ông xem đồng hồ đeo tay, vẻ trách cứ nói:” Thằng nhóc này sao còn chưa đến.” Nói xong lại quay sang một người đàn ông khác tỏ vẻ xin lỗi cười nói:” Đã khiến anh Đan chê cười rồi, con trai tôi chắc vẫn đang mải làm việc!”
Đan Quốc Khánh bật cười:” Người trẻ tuổi mà, cũng là lúc nên làm việc!”
“Anh Đan”, chính là Đan Quốc Khánh, mà người đàn ông kia chính là Lôi Lâm. Cô gái kia là con gái độc nhất của đan quốc khánh – Đan Tình, cùng đến là Đinh Lâm – phu nhân của Đan Quốc Khách, còn có phu nhân của Lôi Lâm – Lâm Tú Phân. Chỉ thiếu mỗi diễn viên chính là Lôi Dương.
Lâm Tú Phân nói với mẹ Đan Tình:” Đan Tình nhà chị thật xinh đẹp, nếu chuyện hai nhà chúng ta mà thành thì Lôi Dương quả thật rất có phúc!”
Mẹ Đan Tình cười nói:” Sao thế được, Lôi Dương cũng không kém gì, là rồng trong chúng nhân…….”
Lại là một tràng thổi phồng lẫn nhau.
Đồng Đồng nghe giọng nói phía xa kia găm từng lời vào tai cô…Lôi Dương, là Lôi Dương sao? Đan Tình?
Bởi vậy cô không kìm lòng nổi nghiêng người nhìn về phía những người đang nói chuyện, nhìn thấy Lôi Lâm lòng Đồng Đồng có chút cảm giác mất mát.
Đang kì lạ sao giọng nói lại quen thuộc như vậy, thì ra là Lôi Lâm và Lâm Tú Phân.
đầu óc cô có chút hỗn loạn, từ cách bọn họ nói chuyện có thể đoán ra đây là gặp mặt giữa hai gia đình sắp trở thành thônG gia.
Tâm cô lại đau thắt lại!
Lôi Dương hôm nay phải cùng thân, như vậy anh quyết định phải kết hôn đi, bằng không lấy anh tính cách sẽ không đáp ứng như vậy an bài, mà anh nếu là không đáp ứng, người nhà cũng sẽ không tự tiện an bài như vậy gặp mặt.
Đồng Đồng run lẩy bẩy, sắc mặt cô có chút tái nhợt, thì ra lòng cô vẫn rất tham lam, cái gì mà yên lặng nắm tay Lôi Dương, cái gì mà chẳng sợ ℓàм тìин nhân, làm bạn cùng giường, cái gì mà chỉ cần ở bên Lôi Dương đã là thỏa mãn , thì ra không phải, đây mới là suy nghĩ thật của cô.
Tâm là đau , kịch liệt đau, cô vẫn là lòng tham hy vọng có thể độc chiếm Lôi Dương nhân, còn có tâm!
Đầu cô trở nên ong ong, không nghe rõ bọn họ đang nói những gì.
Cả hai bên cùng đợi Lôi Dương.
Cuối cùng cũng có một thân ảnh cao lớn đi vào nhà hàng, khuôn mặt lạnh lẽo như tạc, cả người toát ra vẻ vương gia quyền thế vô tình, không cần đã làm cho người ta có cảm giác bị uy Hi*p.
Ánh mắt lạnh lẽo không có lấy một tia độ ấm của anh liếc nhìn đám người đang ngồi phía trước, đôi chân dài rảo bước qua.
Anh chào hỏi Đan quốc khánh rồi ngồi xuống ghế, hoàn toàn không có liếc qua Đan Tình.
Tình huống dường như có chút xấu hổ.
Lôi Lâm vội nói với Lôi Dương :” Lôi Dương, đây chính là thiên kim của bác Đan, Đan Tình, hai con mau làm quen đi!”
Lôi Dương nhíu mày liếc Đan Tình một cái, ý bảo “Biết rồi”.
Ánh mắt Đan Tình đã cố ý vô tình nhìn sang khuôn mặt của Lôi Dương, tim cô dường như đập mạnh hơn.
Anh so với trên tạp chí còn đẹp trai, lạnh lùng hơn!
Người lớn hai bên liếc nhìn nhau, Lâm Tú Phân mở miệng nói:” Nếu người đã đến rồi thì chi bằng chúng ta nhường chỗ cho hai đứa nói chuyện, người lớn chúng ta đi chỗ khác ngồi cho hai đứa đỡ khách sáo !”
” Đúng, nói rất đúng!” Đinh lâm cũng cười vang ủng hộ.
Người lớn hai bên thức thời lui ra, để không gian lại cho hai người nhỏ tuổi hơn.
Đồng Đồng ngồi sau đàn piano đã sắp cứng đờ người, cô quên phải đàn một khúc nhẹ nhàng ấm áp mà lãng mạn.
Cô biết Lôi Dương đến đây!
Quả nhiên bọn anh đến gặp mặt !
Tay cô căng thẳng, piano phát ra một tiếng nghe không lọt tai khiến Lôi Dương và Đan Tình đồng thời quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, nhưng cây đàn đã che khuất cô chỉ lộ ra chiếc váy màu trắng và tấm lưng trần trắng nõn. Giám đốc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lôi Dương , cung kính nói với Lôi Dương :” Thực xin lỗi, có thể là cây đàn đó có vấn đề!”
Nói xong giám đốc đi về phía Đồng Đồng, ông đứng bên cạnh thấy sắc mặt Đồng Đồng tái nhợt, có chút nóng ruột cùng lo lắng hỏi:” Cô làm sao vậy?”
Đồng Đồng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của giám đốc giống như sắp bị ninh nhừ, cô kìm chế cảm xúc rồi nở một nụ cười ra vẻ có lỗi rồi làm một biểu tượng ‘OK’ Giám đốc nhíu mày, nhưng cũng không nhiều lời thêm mà đứng bên cạnh Đồng Đồng.
Đồng Đồng thả lỏng cơ thể hít một hơi sâu, những ngón tay đẹp đẽ lướt trên phím đàn, một bản nhạc “Hôn lễ trong mộng” phát ra dưới những ngón tay của cô.
“….
….”
“hôn lễ trong mộng”, Đồng Đồng không biết vì sao cô lại lơ đãng đàn khúc nhạc này, có lẽ đó là ước nguyện trong lòng của cô, có lẽ khúc nhạc này là do những ngón tay của cô tự đàn lên.
Khúc nhạc hạnh phúc giờ phút này từ trong tay Đồng Đồng đàn lại toát lên vẻ ưu thương, Lôi Dương , Đan Tình và giám đốc, cùng với những nhân viên phục vụ nghe không khỏi mê muội, đắm chìm trong khúc nhạc Đồng Đồng đàn.
Đó là tâm nguyện của Đồng Đồng , những đóa hoa hồng trải thành chiếc thảm đỏ, cô mặc áo cưới màu trắng đến gần người đàn ông cô yêu, những người thân chúc mừng cô.
Chúc mừng cô trở thành cô dâu của người đàn ông cô yêu!
Tình Cờ - Chương 26
Nhạc điệu tỏa ra bốn phía, từ những ngón tay của Đồng Đồng phát ra những nốt nhạc tuyệt vời, từng nốt nhạc bắt đầu chậm rãi rồi kết thúc một cách nhẹ nhàng. Khi bản nhạc vừa dứt, mọi người im ắng không hề có chút phản ứng, tất cả vẫn đang đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời, một lúc sau tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, bắt đầu là một cô phục vụ trẻ tuổi không kìm được cảm xúc liền vỗ tay.
Những người khác cũng đồng loạt vỗ tay theo.
Trên môi của Đan Tình khẽ lộ ra một nụ cười, dường như cô không chú ý bản nhạc cho lắm, tất cả sự chú ý của cô đã hướng hết về phía Lôi Dương.
Còn Lôi Dương… mặt tối sầm nhìn về phía chiếc đàn piano, trong mắt anh hiện lên một chút đăm chiêu, tính toán suy nghĩ. Không ai ngờ được, anh đứng lên đi về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng nghe thấy tiếng gót giày nện trên mặt đất từng tiếng một dần dần đến gần mình, trong lòng sợ hãi, trong hoàn cảnh này hai người bọn họ không nên nhìn thấy nhau.
Đồng Đồng trong lòng đang suy nghĩ, đầu cúi xuống.
Giây lát, Lôi Dương đã đứng sát bên cô như cùng muốn diễn một bản nhạc.
Cả Đan Tình và giám đốc nhà hàng không hiểu có chuyện gì xảy ra, vì sao Lôi Dương lại hành động như thế!
Chẳng lẽ Lôi Dương không hài lòng về khúc nhạc vừa rồi nên muốn lên giáo huấn người đàn. Bởi nét mặt anh rất nghiêm nghị nên khó đoán được tâm ý.
“Sao cô lại ở đây?” Thanh âm của anh lãnh khốc vô tình vang lên trên đầu Đồng Đồng.
Đồng Đồng một mực cúi đầu muốn tránh né Lôi Dương, hốt nhiên anh nâng đầu cô lên nhìn thẳng vào mắt cô khiến cho Đồng Đồng một phen hoảng loạn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, không hề tiết lộ chút bối rối, cô nói giọng vững vàng: “Em đang làm việc ở nhà hàng này.”
Cái gì? Đồng Đồng có quen biết Lôi chủ tịch?
Mọi người xầm xì dự đoán.
“Cô khẳng định như thế?” Cô ta dám nói làm việc ở đây, chẳng lẽ anh không nuôi nổi cô ta? Cho cô ta không đủ tiền tiêu sao?
Đồng Đồng nghe rõ trong lời nói của Lôi Dương mang theo vài phần uy Hi*p, anh không muốn cho cô tới nhà hàng này làm việc. Cô không được phép tự ý làm bất cứ chuyện gì, vậy mà cô lại dám đi làm ở đây mà không nói với anh. Đồng Đồng vẫn nhìn thẳng vào Lôi Dương, không hề e sợ nói: “Đúng , em làm ở đây”
Sắc mặt Lôi Dương lạnh băng, mắt phượng mang theo tia tức giận nhìn Đồng Đồng, mở miệng nói: “Tôi muốn nghe lại khúc đàn vừa rồi, cô đàn lại đi.”
Dù cho cô có làm gì thì cô vẫn phải nghe lời tôi, cho dù đến khi ૮ɦếƭ!
Lôi Dương cùng với Đồng Đồng nhất định có quen biết gì đây! Mọi người phía sau nghe lời nói của Lôi Dương xong lại càng xầm xì bàn tán nhiều hơn.
Giám đốc nhà hàng đứng ở cách đó không xa nghi hoặc nhìn Lôi Dương nhưng không dám nói lời nào.
Lôi Dương nhìn thoáng qua Đồng Đồng thêm một chút rồi tao nhã xoay người bước đi hướng về phía Đan Tình.
Trong lòng Đồng Đồng nhói lên một niềm đau,, từng đợt từng đợt trào lên trong lòng cô. Cô thầm nghĩ: “Cứ đau đi, đau nữa đi, chính bởi còn suy nghĩ được nên mới đau, nếu không đau thì là không tồn tại. Xem ra cảm giác đau đớn này còn tốt hơn là lòng lạnh giá, không biết đau đớn như thế nào!”
Đồng Đồng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trong lòng có chút chua xót, những ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, tiếp tục đàn một khúc ban nãy.
Vẫn là khúc nhạc vừa rồi đàn, vẫn âm điệu dễ nghe như trước nhưng tựa hồ trong đó ẩn chứa nhiều nỗi niềm u phiền.
Lôi Dương cùng với Đan Tình bắt đầu dùng cơm, xem chừng hai người cũng có vẻ hợp nhau, trong lúc dùng cơm nói cười vui vẻ.
Đương nhiên, người cười là Đan Tình chứ không phải Lôi Dương.
Tại sao Đan Tình lại cười? Có lẽ nào là Lôi Dương nói chuyện vui khiến cho cô cười, nếu là Đồng Đồng nói, cũng những lời lẽ đấy, cũng thái độ đấy, cũng với ánh mắt đấy, Đan Tình liệu có thể cười không?
Ngón tay Đồng Đồng không ngừng lướt trên phím đàn, không ngừng tấu lại khúc nhạc kia, cho đến khi ngón tay bắt đầu đau đớn cô cũng không hề hay biết bởi vì nỗi đau trong tâm trí đã che phủ đi nỗi đau về thể xác kia.
Không biết qua bao lâu, Lôi Dương cùng Đan Tình đứng dậy chuẩn bị ra về. Dáng vẻ Lôi Dương thanh nhã nhưng lãnh khốc, ánh mắt đảo qua phía Đồng Đồng, sắc mặt không chút thay đổi cùng Đan Tình rời khỏi nhà hàng.
Đồng Đồng dằn mạnh ngón tay trên phím đàn! Một tiếng động lớn vang lên, cô ngồi uể oải, dừng diễn tấu khúc nhạc.
************************************
Buổi chiều Đồng Đồng đi làm ba tiếng, nếu như có người yêu cầu đàn thêm thì có thể cô sẽ làm cả chiều. Buổi tối cô phải nằm trên giường, để làm một người bạn, một người tình.
Cảm xúc của Đồng Đồng hỗn loạn, trong mắt cô hiện lên sự thống khổ nồng đậm chua xót, cô đang ghen, đang đố kị khi nhìn thấy Lôi Dương thân mật với một cô gái khác, điều đó khiến cô khó chịu.
“Hân Đồng, cô chờ chút!” Tiếng giám đốc gọi Đồng Đồng từ phía sau vang lên.
Đồng Đồng chậm rãi xoay người, giám đốc đã ngoài 40 tuổi, dáng người rất cao ráo, không hề có hướng phát phì, gương mặt vuông vắn.
Cô không biết giám đốc gọi cô lại có việc gì, có lẽ nào muốn sa thải cô không?
Đồng Đồng uể oải nói: “Có chuyện gì vậy giám đốc?”
Giám đốc nhìn Đồng Đồng mỉm cười nói: “Trông cô có vẻ mệt mỏi!”
Đồng Đồng hơi mất tự nhiên, cô khẽ mỉm cười, chắc có lẽ cô sẽ bị sa thải, phải chăng dung mạo cô khiến cho khách hàng không vừa ý.
“Nhớ mai đi làm nhé!” giám đốc thấy vẻ mặt ưu phiền của Đồng Đồng liền nói mấy chữ đó.
Cảm xúc đang trùng xuống của Đồng Đồng khi nghe được những lời này của giám đốc cũng đỡ một hai phần, cô chần chừ nói: “Giám đốc không phải là định sa thải tôi sao?”
Vẻ mặt giám đốc hơi ngạc nhiên: “Tại sao tôi lại muốn sa thải cô chứ, kĩ năng đàn của cô rất tốt, chỉ cần cô muốn thì có thể đến đây làm.”
Ông tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, Đồng Đồng chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách hàng đến nhà ăn!
Đồng Đồng cảm kích cười nói: “Cám ơn giám đốc, tôi sẽ chuẩn bị tốt để đi làm.”
Giám đốc gật đầu, hai người nói chuyện khách sao một lúc, giám đốc trở về nhà hàng, còn Đồng Đồng… chẳng biết làm sao!!!
Về biệt thự sao? Hiện tại cô không biết phải đối mặt với Lôi Dương như thế nào, lại càng không biết phải đi về nơi nào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải về biệt thự của Lôi Dương! Không biết lúc về sẽ xảy ra chuyện gì đây!