Bệnh Lôi Dương đến thì nhanh mà đi cũng mau, Đồng Đồng giúp anh gọi bác sĩ gia đình, vẫn là người bác sĩ giúp cô khám bệnh khi cô bị ngất.
Lôi Dương thân thể khỏe mạnh, rất nhanh đã trở lại bình thường, nhưng lại hại Đồng Đồng hằng ngày giống như nô tì hầu hạ anh.
Anh đói bụng, Đồng Đồng sẽ vội vàng chuẩn bị đồ ăn, ai bảo anh đang ốm chứ!
Anh lạnh, Đồng Đồng phải giúp anh đắp chăn, ai bảo anh đang ốm mà!
Anh khát, Đồng Đồng sẽ pha nước ấm dâng lên cho anh uống tận miệng!
Lúc anh muốn vận động trên giường, anh sẽ không hề báo trước mà đè Đồng Đồng dưới người âи áι một phen, chỉ có lúc ấy anh mới không giống như một người bệnh mà giống rồng giống hổ , Đồng Đồng thường ở trong cơn bão cuồng nhiệt của anh mà ngủ thi*p đi.
Những ngày này Đồng Đồng bị Lôi Dương giữ lại trên giường suốt, cô luôn vì quá mệt mỏi mà ngủ mê mệt.
Trong khi đó Lôi Dương hoàn toàn khang phục, anh xuống giường ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh Đồng Đồng.
Cả người mặc đồ vest hiệu, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt như băng và thân hình cao lớn.Cả cơ thể anh toát ra vẻ đẹp sang trọng cùng khí chất khó gần.
Anh nhìn vẻ mặt cô quyện trong giấc ngủ, trên mặt anh hiện lên một nụ cười kì lạ rồi sau đó chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, lái xe đi ra ngoài.
Lôi Dương lái xe đi tới một khu biệt thự trông như một tòa thành, người làm cung kính cúi đầu nghênh đón Lôi Dương.
Lôi Dương lạnh lùng trực tiếp đi vào trong, ở đây có người đang chờ anh, đôi giày anh giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp.
Anh đi tới một gian thư phòng, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
Anh ngồi trên ghế nhìn người đàn ông già phía đối diện, cha anh, một người đã cho anh sinh mệnh. Nếu nói cha anh đã cho anh cái gì, thì chỉ có thể là cái đó.
Lôi Lâm cũng không hẳn là quá già, ông khoảng hơn 50 tuổi, thân thể đã có chút uể oải.
Trong ánh mắt ông ta nhìn Lôi Dương cũng không hề có tình cảm của một người cha dành cho con trai, chỉ có một loại thái độ của người trên đối với kẻ bề dưới.
” Nghe nói gần đây anh lại gần gũi với một cô gái, còn ở cùng nhau nữa!” Lôi lâm nghiêm giọng chất vấn Lôi Dương, đây là luôn là cách ông nói chuyện với Lôi Dương.
Lôi Dương nhíu mày, thản nhiên nói:” Tin tức của bố cũng thật nhanh nhạy!”
” Thật sự là cô ta sao !” Trong giọng nói uy nghiêm của Lôi Lâm có chút lo lắng.
Lôi Dương lạnh lùng cười nói:” Bố không phải bận tâm, cô ta chỉ là một thứ đồ chơi làm ấm giường, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch cưới xin của bố!” Nói xong anh nhìn lướt qua Lôi Lâm rồi nói:” Gọi tôi đến là vì chuyện này sao!” (Vì tình cảm giữa anh và bố anh không được tốt cho nên bạn để anh xưng tôi gọi bố nha)
Lôi lâm ra lệnh:” Bớt chút thời gian gặp mặt với Đan Tình đi!”
Ánh mắt Lôi Dương hơi trầm xuống,anh đứng dậy nói:” Bố cứ sắp xếp đi!”
Nói xong bóng hình cao lớn của anh bước ra ngoài, trong lòng anh thầm thấy nực cười, xem ra cuộc sống của anh sắp có trò vui rồi!
Đan tình là viên minh châu trong tay Đan Quốc Khánh , mà Đan Quốc Khánh lại là một quan viên cao cấp trong chính phủ, quyền thế tài thế đều không phải là nhỏ, đám cưới giữa nhà họ Lôi và nhà họ Đan quả thật là một điểm nhấn trong giới kinh doanh.
Lôi Lâm có chút ngạc nhiên là Lôi Dương lại không hề đưa ra ý kiến gì, chấp nhận đi gặp Đan tiểu thư ngay.
Anh dường như mặc kệ đám cưới này, có vẻ như chuyện cưới xin hiện giờ anh chẳng mảy may quan tâm.
Điều này làm cho Lôi Lâm ngoài dự đoán, đồng thời ông cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt. có điều trong lòng ông ta lại lo lắng không biết Lôi Dương đang tính toán chuyện gì, tâm tư của anh luôn nằm ngoài suy đoán của người khác.
Đứa con này của ông, ông không thể biết nó nghĩ gì cũng như không thể khống chế nó , bởi vậy ông lo lắng cũng không phải là không có lý .
Lôi Dương ban ngày vẫn đi làm, đến chiều muộn hoặc đêm mới trở về, anh và Đồng Đồng chỉ gặp mặt trên giường, chẳng qua là thời gian trên giường kéo dài hơn một chút.
Đồng Đồng không muốn ngồi không trong những căn phòng trống rỗng, cô tìm một công việc nhỏ để làm, chuyện này cô cũng không nói cho Lôi Dương biết.
Hôm nay là ngày thứ hai cô đi làm, tâm tình cô rất thoải mái vui vẻ, cô thích làm công việc của người đàn piano ở nhà hàng cao cấp này.
Giám đốc nhà hàng nói hôm nay có một vị khách vip bao trọn nhà hàng, bởi vậy giám đốc muốn cô biểu diễn thật tốt để khách vừa lòng.
Đồng Đồng cũng không lo lắng, cô tin khả năng của cô sẽ không làm giám đốc thất vọng.
Đồng Đồng mặc một chiếc váy màu trắng mềm, cổ áo có một đóa hoa nhỏ màu trắng , tóc dài thả tự do trông như một đóa bách hợp.
Trước đó do không đủ thời gian đạp xe đạp, cô đã đi bộ đến trạm xe cách biệt thự khá xa bắt xe bus đến.
Đồng Đồng đi tới nhà hàng, giám đốc cũng đã có mặt ở đại sảnh vội đến dặn dò cô phải thật cẩn thận, nhân vật hôm nay rất quan trọng, vì cô vừa mới bắt đầu đi làm nên giám đốc có chút lo lắng.
Đồng Đồng nhẹ nhàng cười khiến giám đốc yên tâm, cô sẽ làm tốt ! Xem ra người sắp đến thân phận không phải là nhỏ, có thể khiến giám đốc đích thân đứng ra điều khiển.
Giám đốc nhìn thấy Đồng Đồng có vẻ tự tin, ông gật đầu rồi đi đốc thúc những người khác. Đồng Đồng đến bên cạnh cây đàn piano lướt qua bàn phím một chút, trong lòng cô cũng không khỏi tò mò, người đến là ai?