Ngoái Đầu Nhìn Lại Ngoảnh Lại NhìnMạc Phồn ở trong kênh thế giới thu mua khuôn đúc luyện hóa “Nguyệt sắc Thanh Phong “, kết quả rống lên một tuần lễ còn không có mua được. Hai ngày sau, game nâng cấp phiên bản mới hệ thống xoát ra thông báo nói là danh vọng thầy trò có thể đổi những thứ khuôn đúc cực phẩm này.
Vì vậy, Mạc Phồn lập tức làm ra một cái quyết định gian nan – - thu đồ đệ!
[bang] [ba nghìn phồn hoa]: ai có biệt hiệu muốn bái sư ? Ca đang định thu đồ đệ, cơ hội khó được mọi người mau lên tiếng.
[bang] [Tần lúc trăng sáng]: Phồn ca, nếu như ta có biệt hiệu nhất định bái ca làm thầy!
[bang] [vì sao đuổi theo chó điên]: này, năm acc phụ của ta đều bái ta làm sư phụ…
[bang] [thái hậu ngươi thật là xấu]: người trên thật quá độc! Ta chỉ luyện được một cái acc phụ.
[bang] [ba nghìn phồn hoa]: thái hậu mau đem acc phụ của em leo lên bái sư!
[bang] [thái hậu ngươi thật là xấu]: ách, Phồn ca, sư phụ của phụ của ta là 1 cô nương rất có trách nhiệm, vứt bỏ sư sẽ bị sét đánh…
[bang] [ba nghìn phồn hoa]: ai, bọn người các ngươi không có phúc khí. Ca ca ta đi tản bộ vậy, giải cứu những tân thủ làm nhiệm vụ chém quái vậy.
Cho nên nói “Trong game không thiếu nhất đúng là tân thủ” những lời này là chí lý, đại thần vĩnh viễn không đủ dùng, tân thủ thì ngày ngày một sọt.
Mạc Phồn vừa rồi truyền tống đến gần nơi đánh quái cấp 25, chạm mặt liền ᴆụng với nữ kiếm khách lv 24 bị quái đuổi chạy khắp nơi.
Lòng nhiệt tình của người nào đó quyết định thật nhanh một chiêu đánh rơi quái vật, đem tiểu cô nương từ trong nước sôi lửa bỏng giải cứu ra.
[trước mặt] [con mắt Gi*t]: cám ơn.
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa]: không cần khách khí.
Mạc Phồn vốn là dự định rời đi, nhưng là nghĩ lại thế là sẽ có sẵn ? Vì vậy hắn chủ động phát một cái lời mời tổ đội qua.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: còn làm nhiệm vụ gì không? Cần giúp đỡ không?
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: kia… Phiền toái anh giúp em Gi*t mấy con Ma hóa hổ nữ ở ngoại ô có thể chứ?
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: không thành vấn đề, đi, đánh BOSS đi!
Mạc Phồn nhiệt tình quả thực không giống chính hắn. Hắn lần đầu tiên có kiên nhẫn như vậy mang theo 1 tiểu cô nương, đem những nơi nhận nhiệm vụ tân thủ trên bản đồ tất cả làm hễ quét là sạch.
Ngoài cửa sổ trời chiều đã xuống, các bạn tốt gọi điện thoại thúc giục hắn đi ăn cơm. Hắn nhéo nhéo bả vai có chút mỏi nhừ nhìn qua trong màn hình game với tiểu cô nương lễ phép, rốt cục đã hỏi tớiđiểm chính
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: Bạn nhỏ con mắt Gi*t có thiếu sư phụ không? Ca ca vừa vặn thiếu đồ đệ, em có muốn làm đồ đệ của ta hay không?
Hắn ngồi trên màn ảnh máy tính đợi ước chừng năm phút đồng hồ lâu, không đợi được đối phương trả lời hắn tắt máy. Buổi tối hôm đó, hắn nằm ở trên giường nhớ tới chuyện này đột nhiên liền cảm giác mình rất áp chế. Cái này không được, cùng lắm thì đổi một cái quá! Tân thủ nhiều như vậy, hắn đại nhân vật nhưu thế còn buồn tìm không được đồ đệ sao? Nhưng là hắn vì sao chính là canh cánh trong lòng chứ?
Hai ngày sau Mạc Phồn trèo lên vào trò chơi, đột nhiên. Có người mật hắn.
Người xa lạ Con mắt Gi*t nói với bạn : thực xin lỗi, lần trước anh mới vừa nói xong nhà em lúc đó bị cúp điện.
Người xa lạ Con mắt Gi*t nói với bạn : còn có, lần trước quên nói cho anh tiếng cám ơn. Sau đó em cũng không biết mình rốt cuộc có sư phụ hay không, nhưng là em mỗi lần thăng cấp cũng sẽ được hệ thống nhắc nhở để cho em lựa chọn độ hài lòng với sư phụ như thế nào.
Người xa lạ Con mắt Gi*t nói với bạn : em mỗi lần đều là chọn là hạng nhất…
Mạc Phồn vốn là rối ren khi người kia tìm được sư phụ, nhưng khi chứng kiến một câu cuối cùng này đột nhiên vui vẻ.
Trong trò chơi hệ thống thầy trò cũng là rất thú vị, đồ đệ tại mỗi lần thăng cấp cũng có thể đối với sư phụ tiến hành đánh giá. Sư phụ lấy được kinh nghiệm cùng với danh vọng ban thưởng bao nhiêu là dựa theo đồ đệ đánh giá tới. Mà cuối cùng hạng nhất là có sư phụ sao? Như thế nào chính mình cũng không biết! Lựa chọn hạng nhất mà nói kẻ làm sư phụ kia khỏi phải lo sẽ có được nhiều kinh nghiệm cùng ban thưởng danh vọng thầy trò.
Mạc Phồn trực tiếp đem tiểu cô nương mời đến trong đội ngũ.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: em có muốn biết hay không sư phụ em là ai?
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: di, thì ra là em mình có thể tìm được sao?
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: em mở ra phía dưới cái hình hình đầu kia tìm đến bên trong quan hệ thầy trò mở ra có thể nhìn thấy.
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: nhìn thấy… Khiêu vũ lông vũ.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: ta thuận tay tra xét, người này không có ở tuyến.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: em có muốn hay không cân nhắc hiện tại đem cái sư phụ không chịu trách nhiệm này đá?
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: ta vừa rồi một mực nghiên cứu giải trừ quan hệ thầy trò sau hắn sẽ tới hay không chém tới em á?
Mạc Phồn nhìn câu nói trong đội ngũ cười ha ha.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: đừng sợ, hôm nào chờ hắn online, anh dẫn em đem hắn chém! Chúng ta tiên hạ thủ vi cường!
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: có thể hay không bị sét đánh?
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: không có việc gì trời sập xuống đã có sư phụ đây đẩy cho.
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: tạ ơn sư phụ!
Cho nên nói đại thần rất nhiều đều là ăn no rỗi việc mà Mạc Phồn kể kiếp sống trong game với đồ đệ duy nhất này sau, hắn cuộc sống lui về phía sau lập tức tràn đầy các loại chua xót.
Ngày này, Mạc Phồn trèo lên vào game theo thói quen muốn mời đồ đệ tổ đội, nhưng là hắn vào đội sau đột nhiên kinh hãi phát hiện đồ đệ nhà mình huyết điều toàn bộ trắng, phỏng đoán nằm đó trong chốc lát rồi.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: chuyện gì xảy ra? Làm sao lại treo thế này?
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: em…
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: đừng sợ, nói ra sư phụ giúp em đi báo thù! Thậm chí ngay cả acc nhỏ đều không buông tha, thật là không có nhân tính!
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: cái kia… sư phụ, anh rất lợi hại phải không?
Vừa nhìn thấy tiểu đồ đệ nghi vấn chính mình Mạc Phồn không hài lòng.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: đó là đương nhiên ! Vi sư đúng là kiếm khách đệ nhất!
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: a, vậy em an tâm. Vừa rồi Gi*t là 1 cung thủ lv 39. Sư phụ, chúng ta đi Gi*t trở lại sao?
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: đương nhiên! Đi!
Mười phút sau, thầy trò hai người đứng bên cạnh thi thể người chơi lv 39 tiếp tục nói chuyện phiếm.
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: sư phụ anh thật lợi hại, xin hỏi anh so với được thích khách trên bảng kia không?
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: nhất định! Sư phụ khuyết điểm duy nhất chính là đánh nhau quá lợi hại!
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: a, vậy em an tâm. Em lần trước bị thích khách đứng thứ ba Nguyệt Hắc Phong Cao hại qua một lần…
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: Nguyệt Hắc Phong Cao? Thích khách thứ 3 đứng trên bảng xếp hạng? Đồ đệ em xác định không có nhìn nhầm?
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: hắn có tên trong danh sách kẻ thù, chắc chắn sẽ không có sai!
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]:…
[tổ đội] [con mắt Gi*t]: sư phụ, cái này là có phải hay không rất khó khăn? Bằng không thôi đi. Sư phụ nếu như đi chịu ૮ɦếƭ một cách vô ích, em lương tâm sẽ bất an.
[tổ đội] [ba nghìn phồn hoa]: một chút kỹ thuật khó khăn cũng không có! Đi, chúng ta Gi*t người đi!
Mới vừa ở trong đội ngũ nói xong lập tức rửi ít tin nhắn cho đứa bạn, vì vậy liền xuất hiện 1 màn Mạc Lục cho rằng người nào đó đang gạt tiểu cô nương kia. Chỉ là lúc đó Mạc Phồn không ngờ được có một ngày hắn hầu như không còn là ba nghìn phồn hoa, chỉ làm một người người ngoái đầu nhìn lại ngoảnh lại nhìn.
Thiên Trường Địa Cửu Của Chúng TaCuộc sống sau khi cưới, bình thản mà ấm áp.
Trình Tô phát hiện mình yêu cuộc sống như vậy.
Buổi sáng từ nắng sớm tỉnh lại có người bên cạnh sẽ làm bạn cảm thấy tràn trề lực lượng. Mỗi ngày trước đi làm bọn họ sẽ hai bên ôm lẫn nhau dặn dò đối phương đi đường cẩn thận; ngẫu nhiên nàng làm thêm giờ trở lại sẽ thấy trong nhà đèn sáng, hắn đang ngồi ở trên ghế đợi nàng; trong đêm khuya ngẫu nhiên gặp ác mộng cũng không lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng cuối cùng từ đối diện giữa sợ hãi cùng bất an đi ra. Mà hết thảy này tất cả đều công lao của hắn.
Hắn và nàng là tồn tại trong sinh mệnh không thể thay thế.
Ngày hôm đó giống như mỗi ngày sau khi cưới đồng dạng, cũng không có cái gì đặc biệt.
Trình Tô len lén tắt đồng hồ báo thức, dự định dậy sớm một chút làm bữa sáng. Ai ngờ đến thời gian đến đồng hồ báo thức nhưng không có vang lên, chờ lúc nàng tỉnh lại bên người cạnh đã sớm không có ở đây, mà trong phòng bếp tràn ngập hương thơm bữa sáng.
Nàng phóng nhẹ bước chân đi tới thấy chồng của mình mang tạp dề đang bận rộn. Giống như là tâm linh tương thông nàng vừa tại cửa phòng bếp dừng lại, Thiên Lỗi liền xoay đầu lại hướng nàng nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Tỉnh rồi? Đi rửa mặt đi, lập tức có thể ăn sáng rồi.”
“Nha.” Nàng ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, khi trở về hắn đã cởi bỏ tạp dề. Trên bàn bữa sáng rất phong phú.
Trình Tô nhìn bữa sáng một chút, lại nhìn hắn cuống cuồng hỏi 1 câu:
“Đồng hồ báo thức là anh tắt?”
Thiên Lỗi gật gật đầu, cười khẽ: “Em trong khoảng thời gian này công tác bề bộn nhiều việc, buổi sáng không có việc gì ngủ thêm một lát đi.”
Nghe xong lời của hắn nàng đưa tay nắm tóc:
“Em vốn là nghĩ tới sáng nhất định phải đứng lên làm bữa sáng cho anh…” Nàng dừng lại một chút vẻ mặt chán nản thất vọng nhìn nhìn hắn:
“Anh biết không? Em vốn là dự định sáng sớm hôm nay bộc lộ tài năng…”
Hắn bật cười, sủng ái sờ sờ đầu của nàng:
“Không sao…chờ lần sau, lại không phải là không có cơ hội.”
Nàng cúi gằm đầu, nhụt chí nói:
“Những lời này anh đã nói qua rất nhiều lần…”
Đây là lần thứ N nàng nói muốn làm bữa sáng cho hắn, nhưng cuối cùng đều nuốt lời. Hắn sủng ái cùng bao dung luôn làm cho nàng vô cùng áy náy…
Thiên Lỗi thấy nàng bộ dáng như vậy cái trán chạm trán của nàng, nhẹ giọng nói:
“Em cũng biết, anh cũng vui vẻ.”
Nàng nhìn hắn cuối cùng lộ ra nụ cười.
Thiên Lỗi đi công ty đi làm sau, Trình Tô khó được nghỉ ngơi chạy tới chợ bán thức ăn, dự định buổi trưa mang cơm cho người nào đó để đền bù chính mình không có đứng lên làm bữa sáng.
Từ chợ bán thức ăn mua một đống lớn đồ sau khi về nhà bắt đầu nghiên cứu thực đơn nâng trước đây không lâu tìm được.Tại người chung quanh có thâm niên lâu như vậy mưa dầm thấm đất, luôn nên học được một chút gì đó.
Cho dù nàng tự mình cơ hội thí nghiệm đều có thể đếm được.
Trình Tô từ buổi sáng chín giờ rưỡi bắt đầu, liên tục tới gần mười một giờ rưỡi mới rốt cục làm xong một bữa cơm. Đương nhiên, phòng bếp thì khỏi phải nói. Thật may là nàng vô cùng có dự kiến trước gọi điện thoại cho chồng nhà mình để hắn chờ mình mang cơm trưa.
Bất quá đáng thương cho người nào đó ở công ty đồng nghiệp nguyên một đám chuồn đi ăn cơm trưa chỉ đành phải chịu đói quá ђàภђ ђạ. Lại đúng như chính hắn nói vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn mang theo mơ hồ mong đợi. Cho nên khi Trình Tô gọi điện thoại nói mình nhanh đến, hắn liền không thể chờ đợi được xuống lầu đợi nàng.
Hắn mới xuống dưới lầu vừa vặn trông thấy nàng mang theo hộp cơm tại đường cái đối diện hướng chính mình phất tay. Nhưng mà hết thảy vui sướng này tại khi hắn vừa đưa tay chuẩn bị ra hiệu lúc đó toàn bộ hóa thành hoảng sợ, hắn mắt thấy một chiếc xe chạy như bay từ trên đường sát qua.
Trong tay nàng hộp cơm đã bị ᴆụng đến,thức ăn rơi đầy.
Tay của hắn dừng tại giữa không trung, toàn thân máu cũng ngưng kết. Một giây sau hắn lập tức kịp phản ứng, chạy như vbay về phía đối diện, đem vợ chưa hết hoảng hồn kéo đến một bên, sít sao ôm vào trong иgự¢.
Đang xác định xem nàng không có gì đáng ngại sau, rốt cuộc nhịn không được mở miệng khiển trách:
“Em có biết hay không vừa rồi rất nguy hiểm! Em có biết hay không nếu như vừa rồi chiếc xe kia…” Hắn đột nhiên nói không ra lời, chỉ là dần dần nói nhỏ lại
“Em biết vừa rồi có bao nhiêu mạo hiểm sao? Nếu như…” Hắn không cách nào tưởng tượng cái hậu quả kia, nếu như…
“Cơm trưa em cực nhọc vất vả làm mất…” Nàng nhìn hắn, trong tiếng nói mang theo một chút tiếc nuối.
Trong lòng hắn không khỏi vọt lên một cỗ lửa giận. Một chút buông nàng ra, vẻ mặt cũng chìm xuống:
“Làm sao em cũng không suy tính cảm nhận của anh một chút ? Em có biết hay không anh vừa rồi lo lắng và sợ hãi bao nhiêu!”
Nàng tại ánh mắt như hắn bị thương dần dần cúi đầu xuống, lại từ từ đưa tay chủ động ôm lấy hắn, nức nở nói:
“Thực xin lỗi, em chỉ là… em lại làm hư… em vốn là cho rằng có thể làm cho anh có một kinh hỉ… em rất vô dụng có đúng không?”
Nàng hiểu cảm thụ của hắn, nàng chỉ là muốn hắn nghe được nàng nói là chuẩn bị cơm trưa vì hắn mà thấy vui sướng cùng mong đợi nên liền không nhịn được khổ sở.
Hắn hiểu nàng. Vừa rồi lửa giận kỳ thật nói thẳng ra bất quá là vì lo lắng sợ hãi.
“Không, em trong lòng anh vẫn là giỏi nhất.” Hắn tự tay ôm lấy nàng, bên môi cười khẽ dưới ánh mặt trời phá lệ mê người
“Cơm trưa mất có sao đâu? Chúng ta cả đời này còn có rất nhiều thời gian.”
Cho nên, không cần cuống cuồng cũng không cần phải lo lắng. Chỉ chỉ cần chúng ta cùng một chỗ những thứ khác cũng không có có cái gì không được.
Từ lần ngoài ý muốn này sau, mỗi khi hai người cùng đi ra cửa, qua đường đường hắn hết sức nhất định sít sao che chở nàng. Dù cho dĩ vãng hắn cũng là dắt tay của nàng, bộ dáng dè dặt.
Về sau một lần, bọn họ ngoài ý muốn ᴆụng với một chiếc xe lấy xe say rượu. Lúc lâm nguy nàng lại lựa chọn đem hắn đẩy ra. Hắn sau khi lấy lại tinh thần lập tức khẩn trương hề hề đem nàng toàn thân xem xét. Nhìn thấy trên cánh tay của nàng trầy da quyết định thật nhanh nói:
“Chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Đi trên đường tới bệnh viện, hắn càng không ngừng hỏi nàng
“Còn có hay không cảm thấy chỗ nào đau hoặc là không thoải mái không? Đợi lát nữa băng bó kỹ cánh tay, chúng ta đi làm kiểm tra thân thể ” …
Nàng thấy hắn bộ dạng thần kinh khẩn trương, trấn an cười cười:
“Thiên Lỗi chỉ là nho nhỏ trầy da, đừng lo lắng.”
Đến bệnh viện bác sĩ thay nàng băng bó xong, xác nhận cũng không lo ngại, hắn vẫn là không yên lòng mang nàng đi làm cái kiểm tra. Hết lần này đến lần khác xác thực nghiêm túc không có việc gì sau, hắn mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tính sổ sách khi nãy.
“Tại sao lúc nguy hiểm như thế trước mắt lựa chọn đẩy anh ra chứ! Chẳng lẽ em không biết anh thà chính mình bị thương cũng không nguyện trông thấy em mảy may bị tổn thương gì sao?”
Đối mặt hắn chất vấn nàng uốn lên mặt đáp đương nhiên:
“Nhưng là tựa như anh không muốn en bị thương em cũng vậy không muốn trông thấy anh bị thương .”
Yêu là phải có lẫn nhau. Nàng vẫn luôn hiểu đạo lý này.
Hắn nghe được lời của nàng, vẻ mặt dung động. Một giây sau, khẽ cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt của nàng.
Hắn nghĩ, nếu như có kiếp sau, hắn mong vẫn sẽ được gặp nàng.