Tân HônLúc đó, hồng y nữ hiệp cùng hắc y thích khách mới vừa qua cuộc sống tân hôn vui vẻ không bao lâu, hôn nhân của bọn họ liền sáng có báo động đỏ! ! ! Bởi vì nhà bọn họ có sự xuất hiện của 1 người thứ ba đặc biệt!Sở dĩ nói cái người thứ ba này đặc biệt hoàn toàn là con gái tiểu Mỹ năm nay đã bốn tuổi rồi! Mà thân phận của nó lại là nữ nhi bảo bối của biểu ca Dương Cảnh Nam cùng biểu tẩu Hứa Thanh Hoan – Dương Bảo bối… OTZ
Nghe nói lần này nó liền lập chí muốn làm bạn gái của Nhạc Hằng đồng chí…
Sau đó tại trong hôn lễ Mạc Lục cùng Nhạc Hằng, thân là hoa đồng Dương Bảo bối tiểu bằng hữu lớn lối tuyên bố muốn đuổi đi biểu cô Mạc Lục vì chính mình muốn vợ của Nhạc Hằng đồng chí …
Có thể nghĩ, hồng y nữ hiệp của chúng ta đối với Dương Bảo bối tiểu bằng hữu tình hình căm thù đã đến đến tận xương tuỷ… Bởi vì ai đều không muốn nghe đến có người ngày ngày gọi điện thoại đến kêu gào, còn ý giật giây chồng của mình ly hôn với mình ? -_- omg!
Đáng tiếc lần này là Dương gia bảo bối cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của Nhị lão Mạc gia, nàng nếu là dám động một sợi lông của Dương Bảo bối kết quả nàng sẽ rất thảm, rất thảm…
Cho nên, nàng nhịn một chút, nhẫn một chút!
Giờ khắc này, hai người sau khi cưới ở 1 phòng tân hôn Mạc Lục trừng mắt đứa nhỏ đang bá chiếm không tha chồng mình, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà càng làm cho nàng tức giận chính là nội dung nói chuyện bên cạnh truyền tới làm cho nàng đem lỗ tai chặn đều bỏ qua không được…
“Nhạc Hằng ca ca, ca ca rốt cuộc khi nào thì cùng biểu cô ly hôn ?”
“Ca không phải nói em người là khả ái nhất khắp thiên hạ sao? Vậy ca vì cái gì không cưới em lại muốn cưới biểu cô chứ?”
“Ca xem biểu cô vừa già vừa xấu, em về sau nhất định sẽ so với biểu cô xinh đẹp hơn gấp trăm lần, cho nên ca cưới em là được rồi nha…”
“Ngày hôm qua trong lớp tiểu mập nói yêu thích em đó, cậu ấy còn đem tất cả kẹo của mình cho em ăn… Bất quá em cự tuyệt, mặc dù em đem tất cả kẹo đều ăn…”
“Nhạc Hằng ca ca, ca xem, em đối với ca ca trung trinh không thay đổi…”
… Ở một bên thực nghe không vô Mạc Lục mặt đen trả lời:
“Dương – bảo – bối! Cô nghe nói cháu là bởi vì ghét bỏ người ta quá mập, cho nên mới không cùng tiểu mập cùng nhau chơi đùa mà? !”
“Biểu cô! Cháu biết rõ cô muốn tại trước mặt Nhạc Hằng ca ca chửi bới cháu, cháu đại nhân đại lượng không so đo với cô!”
Nôn – - Mạc Lục muốn hộc máu.
Nhìn một chút, nhìn một chút đi đây là lời 1 đứa bé bốn tuổi có thể nói ra khỏi miệng sao? ? ?
Con nhóc vẫn còn ở đó líu ríu nói không ngừng, Mạc Lục nhướng trán nhìn xem vẻ mặt bất đắc dĩ của chồng, tiểu vũ trụ rốt cục bộc phát!
Nàng đi tới nhấc lên Dương Bảo bối sau đó đem con bé tóm chặt ở bên người mình bắt đầu gọi điện thoại cho vợ chồng Dương Cảnh Nam .
“Dương Cảnh Nam đồng chí! ! ! ! ! ! ! Xin ngài cùng phu nhân trong 15’ chạy đến đường XX cư xá XX số nhà XX đem nữ nhi bảo bối của ngài xách trở về! ! ! ! Bằng không lão nương trực tiếp đem nó ném ra ngoài hiên !Tự ngài đến mà nhìn nó! ! ! ! ! !”
Mạc Lục rống xong pằng một tiếng trực tiếp đem điện thoại rơi cúp. Ngay sau đó nàng xoay người ác ngoan ngoan trừng mắt Dương Bảo bối đang xoay sở muốn thoát, uy Hi*p nói:
“Ngoan ngoãn ngồi yên cho lão nương bằng không về sau đừng nghĩ sẽ ào nhà của cô !”
Bạn nhỏ Dương Bảo nghe được lời của cô mình, khinh thường hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu đi.
Mạc Lục xù lông: “Cha mẹ của cháu rất nhanh sẽ đến đem cháu dẫn đi, tốt nhất đừng muốn tại trước mặt ba mẹ nói xấu cô, bằng không về sau gặp cháu một lần ta đánh một lần! ! !”
Dương Bảo bối biết xem sắc mặt, nó chu mỏ sau đó oa một tiếng khóc lên. Mạc Lục không chịu nổi vuốt vuốt huyệt thái dương, nàng cảm giác mình liền muốn qua đời…
Một bên thật vất vả mới rảnh rỗi Nhạc Hằng cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi đến bên cạnh một lớn một nhỏ này. Hắn tự tay ôm lấy tiểu cô nương mặc váy công chúa cột nơ bướm nói:
“Bảo bối, ta không thích con gái khóc sướt mướt…”
Hắn vừa dứt lời, Dương Bảo bối giả khóc lập tức ngừng khóc.
Nhạc Hằng nhịn cười cố ý nhíu mày:
“Làm sao bây giờ? Ta càng chán ghét người chọc vợ ta tức giận!”
Dương Bảo bối nghe được lời của hắn, lập tức như tiểu nhân bất đắc dĩ thở dài sau đó lôi kéo áo biểu cô nhà mình thỏa hiệp nói:
“Được rồi, biểu cô, vì Nhạc Hằng ca ca, cháu dự định không làm cô tức giận! Cho nên cô mau cười một cái đi!”
Mạc Lục khóe miệng co giật sau đó thập phần không nói gì bất đắc dĩ vô lực giả cười một cái.
Không đến mười lăm phút chuông cửa vang lên.
Mạc Lục chạy như bay đi mở cửa sau đó tốc chiến tốc thắng mà đem Dương Bảo bối nhét trở về tay vợ chồng Dương Cảnh Nam lập tức pằng một tiếng đóng cửa lại. Vợ chồng Dương Cảnh Nam 2 mắt nhìn nhau hiểu người nào đó vừa rồi nhất định lại bị nữ nhi nhà mình tinh quái phát giận lên…
Đưa đi tiểu tổ tông khó dây dưa, Mạc Lục cùng Nhạc Hằng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Vợ này, chồng em thật đáng thương, phải chịu suốt ba giờ tàn phá…” Nhạc Hằng tay véo nhẹ eo vợ mình.
Mạc Lục thập phần đồng tình gật đầu, sau đó đưa tay vuốt ve mặt chồng mình
“Tình yêu, anh vất vả rồi! Lần sau chúng ta trực tiếp cho Dương Bảo bối tiểu hỗn đản kia bị sập cửa vào mặt đi!”
“Ừ… Bất quá đêm nay em phải đền bù tổn thất cho anh trước đã…” Hắn nói, khuôn mặt tuấn nhan đã đến gần nàng, chóp mũi chạm chóp mũi.
Mạc Lục còn chưa kịp trả lời môi của hắn liền nhanh chóng rơi xuống.
Nụ hôn của hắn tới rất mãnh liệt, bá đạo hấp thu hương thơm trong miệng nàng. Đầu lưỡi của hắn linh động xảo quấn quít lấy nàng, tinh tế thưởng thức ngọt ngào trong miệng nàng. Tay vốn là đặt tại bên eo của nàng cũng bắt đầu ở trên lưng nàng bốn phía dao động.
Mỗi lần đều bị người nào đó hôn đến phân không rõ Đông Tây Nam Bắc Mạc Lục lúc này đây cũng không ngoại lệ. Nàng hai mắt mê ly đang chìm thấm tại trong tình triều, thậm chí ngay cả nút áo trên người khi nào bị người ta cởi bỏ cũng không biết.
Nụ hôn của hắn bắt đầu dời xuốn một chút g, ôn nhu cẩn thận ở xương quai xanh xinh đẹp, động tác trên tay nhưng không có ngừng nghỉ, động tác thuần thục cởi bỏ xinh đẹp trước иgự¢ nàng trói buộc sau đó cầm 1 bên иgự¢ đối với nơi mềm mại đó nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ừ…” Nàng bởi vì động tác của hắn nhịn không được thấp giọng nỉ non, hai tay đã ở không có cảm giác luồn vào trong mái tóc của hắn. Mạc Lục cảm giác mình giờ phút này phảng phất như người uống rượu say, toàn thân nóng lên, đầu choáng váng.
Nụ hôn của hắn dần dần đi xuống, hai tay cũng không dừng, không thể chờ đợi được cởi xuống quần áo còn lại trói buộc ở trên thân 2 người.
Khi da thịt trược tiếp tiếp xúc đến không khí lạnh như băng, Mạc Lục rốt cục có vẻ thanh tỉnh. Nàng vẻ mặt sầu lo:
“Ban ngày, sắc trời còn sớm…” Nàng còn chưa nói hết, một giây sau liền thét chói tai
“A – - “
Thì ra là bất mãn vợ mình còn có khí lực nói những chi tiết này Nhạc Hằng đồng chí trực tiếp từ ngồi chỗ bế nàng lên đi đến hướng phòng ngủ.
Đem người trong иgự¢ phóng ở trên chiếc giường êm ái sau hắn liền lấn người ép xuống.
Nụ hôn ôn nhu mà lưu luyến như mưa rơi xuống, bàn tay ấm áp của hắn từ trước иgự¢ mềm mại một đường đi xuống, lướt qua bụng bằng phẳng, cuối cùng đi vào nơi nồng đậm cỏ thơm…
Hắn rất nhanh tìm được điểm mẫn cảm của nàng xoa nắn lấy…
“A…” Nàng không chịu nổi hắn khiêu khích, ՐêՈ Րỉ mở miệng kêu tên của hắn:
“A… Hằng…”
“Đừng nóng vội…” Hắn thấy nàng phản ứng động tình, càng ra sức lấy lòng nàng…
Thanh âm mê người mà êm tai ngâm nga tại trong phòng ngủ to như vậy tràn ngập ra. Mạc Lục lý trí còn sót lại đã bị toàn thân nóng rang cùng trong khó nhịn vô ảnh vô tung biến mất…
Mà Nhạc Hằng đang ra sức lấy lòng vợ mới cưới rốt cục cảm nhận được nàng ướƭ áƭ sau không thể chờ đợi được đem chống đỡ tại nơi mềm mại đó hết sức kéo căng một cái động thân đi vào thỏa mãn nàng cũng thỏa mãn chính mình…
…
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối xuống.
Bốn phía tràn ngập hương vị chuyện ấy, nhưng mà nhiều hơn lại là tình yêu ngọt ngào…
Hướng MãnHướng Mãn nhớ rõ chính mình lần đầu gặp Mạc Lục lúc đó là đầu xuân tháng ba. Ở góc sân trường vài gốc hoa đào đang nở tươi đẹp, hắn nhìn cô gái ngồi ở dưới cây đào ấy trong lòng vừa động,không biết tại sao liền nhớ lại tình cảnh của nhiều năm trước.Năm ấy hoa đào nở cũng là đẹp như thế này, nhưng người kia có chút co quắp đứng ở dưới hoa nở nụ cười có chút xấu hổ. 1 cô gái đối diện giúp bạn chụp hình liên tục la hét:
“Xem cảnh xem cảnh, tư thế chỉnh lại xem chút, cười vui vẻ lên 1 chút…”
Nhưng là hai người giằng co nửa ngày ảnh chụp này cuối cùng vẫn là không có thành công bởi vì máy chụp ảnh đột nhiên hết pin.
Cô gái kia bĩu môi nói câu gì đó, sau đó hắn chỉ nghe thấy lời có vẻ tiếc hận:
“Thôi, lần sau đi.”
Hắn lúc ấy đoán chừng là quỷ nhập hồn, chủ động đi tới giơ lên máy ảnh trong tay mình nói với nàng:
“Nếu như không ngại lời anh giúp 2 em chụp!”
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt kia lập tức phát sáng lên,sau đó cô bé đối với hắn cười một tiếng:
“Kia, vậy làm phiền anh rồi.”
Cô gái tay cầm máy ảnh kia, nhìn hắn cực kỳ phòng bị trừng mắt như đang thấy 1 người ngoài hành tinh.
Cuối cùng vẫn là bị lôi kéo, chụp chung vài tấm hình. Sau đó, hắn lần đầu tiên có chút co quắp mở miệng hỏi:
“Có thể nói cho anh biết phương thức liên lạc của em sao? Đến lúc đó chờ hình rửa xong anh gửi cho em.”
Người kia vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh vóc dáng thấp hơn đi lên trước bám vào lỗ tai bạn bên cạnh nói:
“Mặc dù vóc người này rất phong nhã, nhưng là hắn đối với cậu có mưu đồ, cậu ngàn vạn lần đừng đem địa chỉ nói cho hắn ta biết!”
Thanh âm không lớn lại đủ để cho hắn cũng nghe thấy. Bị nói trúng tâm sự mặc dù mặt ngoài rất trấn định, kỳ thật lòng bàn tay đã sớm khẩn trương toát mồ hôi.
Cô bé kia nhưng tựa hồ nghiêm túc suy tính một phen cuối cùng lưu lại 1 cái hòm thư để hắn trực tiếp đem ảnh chụp gửi vào hòm thư của mình. Hắn đối với này đáp án này coi như hài lòng, dù sao còn nhiều thời gian sau này có cơ hội.
Mấy ngày sau, hắn đem ảnh chụp gửi cho nàng. Nàng chỉ đáp lại hai chữ: cám ơn.
Về sau, hai người càng lại cũng chưa từng gặp mặt qua. Cho đến sau kì thi tốt nghiệp trung học hắn bên ngoài trường thi nhặt được giấy báo thi của cô bé kia. Hai người lưu số di động 2 bên cuộc thi sau khi kết thúc, cô bé thỉnh cùng hắn đi đồ gì đó hắn vui vẻ đáp ứng. Này sau gặp mặt dần dần nhiều hơn.
Sau đó không lâu, đại học gửi giấy báo nhưng biết được hai người đều thi đậu đại học cô bé cao hứng cho hắn một cái ôm. Nhưng là cô bé vĩnh viễn sẽ không biết rõ hắn sở dĩ thi trường đó hoàn toàn là trong lúc vô tình nghe được cô bé nói muốn thi vào đó. Bằng không với bằng thành tích của hắn hoàn toàn có thể lựa chọn đại học tốt hơn.
Tại trong đại học xa lạ bọn họ bởi vì quen nhau thường xuyên sẽ chỗ cùng một chỗ cho nên liền một cách đương nhiên cùng ở một khoa. Hàng năm hoa đào nở rộ, hắn sẽ mang theo máy chụp giúp thay cô bé chụp ảnh lưu niệm. Chỉ tiếc thời gian trôi mau hắn cùng với nàng chung quy là hữu duyên vô phận.
Nàng khi học đại học năm thứ ba đã ôm ấp và yêu người khác, lưu lại lý do là: “Tuổi trẻ khi ấy còn ít tuổi nói yêu sở dĩ là do mếm mộ lâu rồi trôi qua có điểm phai nhạt. Anh chính là bằng hữu là tri kỷ của em, lại không thể trở thành người yêu.”
Hắn dù phải trôi qua khó khăn vẫn là lựa chọn buông tay.
Chỉ là hàng năm hoa đào nở rộ hắn vẫm mang theo máy chụp ảnh đi chụp ảnh lưu làm kỷ niệm.
Chỗ đó lại thành mảnh đất mà hắn luôn nhớ lại.
Vì vậy hôm đó hắn nhìn cách đó không xa 1 cô gái đắm chìm trong một trận mưa cánh đào rơi len lén đem cảnh nhắm ngay cô gái đó chụp.
Giữa bọn họ lần đầu tiên gặp nhau nhưng thật ra là ở chỗ này. Mà lần đó ở thư viện xem như là lần thứ hai.
Khi ngón tay của hắn không cẩn thận va chạm vào tay nàng trong chớp mắt, trên mặt nàng vẻ mặt thất kinh cực. Hắn hướng nàng áy náy cười cười xoay người rời đi. Cơ hồ là chạy trối ૮ɦếƭ.
Hắn một lần cho là mình đối với cô bé những tổn thương qua lại kia chưa tiêu tan lại thì ra là không có….
Lại một lần nữa nhìn thấy cô ấy là ở trong phòng làm việc Dương giáo sư. Nàng buông xuống khuôn mặt nhu thuận ngồi ở một bên chờ Dương giáo sư trở về. Không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hắn viết chữ sột soạt. Hắn ngược lại phát giác nàng thỉnh thoảng ánh mắt nàng thi thoảng liếc tới do dự mấy giây cuối cùng không có mở miệng.
Trong những ngày kế tiếp, hắn luôn gặp phải nàng.
Có đôi khi, bên cạnh có người trông thấy chạm mặt đi tới nàng, cũng sẽ trêu ghẹo nói:
“Sư muội, thật là trùng hợp!”
Nàng luôn uốn lên mặt mày cười đáp:
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Nhưng là không có ai biết cái gọi là trùng hợp này ngoại trừ mấy lần lúc ban đầu còn lại thực tế tất cả đều là hắn cố ý làm thế.
Hắn phát hiện mình luôn thích nhìn nụ cười trên mặt nàng. Hắn đã từng rất mâu thuẫn trong lòng hắn rõ ràng hiểu bọn họ vẫn chỉ là quen biết, nhưng là trong nhà sách trong lúc vô tình trông thấy cô bé lúng túng hắt xì lại bắt đầu vu tâm không đành lòng quan tâm nàng.
Bọn họ ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với nhau một đôi lời nhưng cũng không nói quá nhiều. Có một lần nàng muốn mượn sách trong nhà sách không có, hắn liền đem cuốn sách mình mua cho nàng. Nàng có chuyện thỉnh giáo hắn luôn cực lực giải đáp. Nhưng là rất kỳ quái quan hệ của hai người không xa cũng không gần, người quen hay bằng hữu, so với người xa lạ thân cận hơn vài phần.
Quan hệ như vậy cho đến khi nàng đến dưới túc xá tìm hắn lúc bị đánh phá.
Đêm đó hắn cúp điện thoại vội vã mặc áo khoác chuẩn bị xuống lầu.
Bạn cùng phòng Tôn Vĩ lập tức bát quái gom góp đến, nháy mắt ra hiệu nói:
“Ơ, ta vừa rồi mơ hồ thoáng nhìn thấy dưới đó đứng có một cô nương, không phải là người gọi điện thoại này đi?”
Hắn ngay lúc đó phản ứng là khiêu mi:
“Cậu chừng nào thì học được biết trước rồi?”
Tôn Vĩ cười hắc hắc:
“Lại là 1 người ái mộ cậu đi?”
Hắn không để ý, xoay người đi ra phòng ngủ. Sau lưng truyền đến Tôn Vĩ cười mờ ám:
“Huynh đệ, ta phỏng đoán lại là đến tỏ tình, thổ lộ ta không sợ nhưng ngàn vạn lần chớ giống như việc trên diễn đàn trường chúng ta ‘cá cược thua rồi tỏ tình’ đó.”
Đi xuống lầu hắn liếc mắt liền nhìn thấy nàng ôm hai tay đứng dưới tàng cây ăn mặc áo khác dày ngây ngốc đang run rẩy.
Hắn không khỏi nhíu mi hướng nàng đi tới.
Biết rõ không có gì chuyện lớn hắn muốn đi, nàng lại giữ chặt chính mình động tác quen thuộc làm cho thân thể hắn cứng đờ. Hắn tức giận với mình có gì đó không tốt, ánh mắt không khỏi lạnh vài phần khẩu khí cũng có chút bất thiện.
Sau đó hắn đã nhìn thấy nàng cắn môi nói:
“Hướng sư huynh, em là tới tìm nanh để tỏ tình.”
Hắn vốn là bởi vì ngữ khí của mình đối với nàng có phần áy náy, nhưng nghe nàng nói là tỏ tình sau trong khoảnh khắc vô ảnh vô tung biến mất. Đáy lòng toát ra câu chuyện trên diễn đàn trường hôm nay : “Đánh bài thua phải đi tìm một học trưởng để tỏ tình” trong nháy mắt đó cảm giác như hóa thành hư ảo.
Hắn…Chẳng biết tại sao một cỗ lửa giận “Vụt” xuất hiện, thanh âm lạnh lạnh lạc băng cự tuyệt, thậm chí là nghiêm nghị quát lớn sau liền xoay người rời đi.
Nhưng là hắn đi cũng không tính rất nhanh. Có lẽ là trong vô thức, hi vọng nghe được nàng giải thích…
Ngày kế hắn cố ý chú ý topic tiếp sau vụ đó thập phần kinh ngạc chứng kiến chủ topic nói bởi vì không có can đảm cho nên thôi tỏ tình bởi vậy bị các bạn cùng phòng gõ cho một trận.
Hắn từng muốn tìm cơ hội xin lỗi, hay hoặc là âm thầm mong đợi nàng sẽ lần nữa tìm đến hắn. Nhưng mà cho đến hắn hoàn thành nhiệm vụ dạy thay, trước khi rời đi Mĩ hắn không có tìm được cơ hội thích hợp mà nàng cũng không có lần nữa tới tìm hắn.
Vì vậy, cái tâm trạng buồn có chút hồi kia liền lại một lần nữa từ từ quay về yên lặng.
Khi đó, bóng dáng nàng đã có chút ít phai nhạt. Cho nên hắn cho rằng, nàng và hắn cuối cùng cũng sẽ như thế. Khi đó mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không hối hận.
Cuộc sống nước ngoài do lúc ban đầu không hợp đất, thời tiết, nhưng càng về sau thích ứng được, hắn dùng thời gian gần một tháng. Đợi đến hết thảy đều ổn định lại hắn mới giật mình thấy thân ảnh kia vẫn cố chấp chứa ở trong đầu không chịu tản đi.
Rạng sáng, hắn nhìn ánh trăng tại xứ người đột nhiên có xúc động muốn gọi điện thoại. Chỉ là quay số điện thoại sau trong chớp mắt lý trí làm cho hắn lựa chọn kết thúc trò chuyện.
Có 1 ngày hắn tại QQ Tôn Vĩ bạn cùng phòng trước kia nói chuyện phiếm, đề tài từ hỏi thăm hai bên không biết tại sao liền hàn huyên tới game.
Tôn Vĩ tự dưng phát cái mặt bừng tỉnh đại ngộ:
“Lão Hướng, ta rốt cục nhớ tới Trăng sáng chiếu mương máng ai rồi!”
Khi đó hắn đã có một đoạn thời gian không có chơi game, nhưng mà nghe được Tôn Vĩ nói đến đồ đệ của mình, hứng thú cũng bị câu dẫn ra. Tôn Vĩ lại đột nhiên lời nói xoay chuyển húc đầu liền hỏi:
“Còn nhớ rõ Mạc Lục sư muội không? Học muội rất xinh đẹp, học tập, gia thế đều tốt ấy!”
Hắn gõ 1 đoạn, cuối cùng ngẫm lại lại xóa bỏ, cố làm ra vẻ bình tĩnh trở về một chữ:
“Ừ.”
“Ngày hôm qua ta gặp bạn gái trước, cô ấy đột nhiên hỏi ta về chuyện của cậu và sư muội. Ta nói cậu cùng sư muội trong lúc đó có thể có chuyện gì . Cô ấy mắt trắng nhìn ta, vô cớ mắng ta sau đó lắc lắc đầu nói hai người không có cùng một chỗ thật sự là thật là đáng tiếc. Cô ấy lộ ra nói trước Mạc sư muội âm thầm hướng nàng hỏi thăm về tên ID của cậu trong Phong vân OL, sau đó đăng kí một tên là Nước biếc người ta quấn để đến gần cậu hơn, bất quá nghe nói cậu không thích nói chuyện với người lạ, cho nên cô ấy lại đăng kí 1 acc khác tên ‘Trăng sáng chiếu mương máng’ . Hai người rõ ràng đã trở thành thầy trò, cô ấy nói sư muội thầm mến cậu ước chừng hơn hai năm còn nói là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được…
“Cô ấy nói xong lời cuối cùng đề tài lại chuyển tới trên người ta, nói cái gì trước nàng rõ ràng có đã nói với ta chuyện này còn nói cái gì may mắn trước cùng ta chia tay chứ… Ta thật sự là đau lòng a…”
Tôn Vĩ vẫn còn thao thao bất tuyệt, hắn mặc dù trầm mặc nhưng trong lòng đã là sóng biển xoay tròn.
Lần đầu tiên trong đời hắn bắt đầu đối với quyết định mình làm hối hận.
Chỉ là đợi hắn vào trò chơi lv của acc Trăng sáng chiếu mương máng vĩnh viễn dừng ở lv đó. Giữa hắn và nàng vẫn như cũ là thầy trò, lại không trở về trước.
Hắn vọng tưởng bắt đầu lại.
Vì vậy hắn lập 1 acc gọi là Cực đêm… Đêm đến mức tận cùng cuối cùng sẽ sáng
Đến tảng sáng.
Chỉ tiếc không như mong muốn những thứ kia vật đổi sao dời quay đầu lại phần lớn thành quấy rầy. Cho dù về sau bọn họ lại đang ở cùng một quốc gia, nàng đã trong lòng có chủ. Mà người nọ sẽ không thểlà hắn.
Nàng từ đó thành 1 vết thương trong lòng, sẽ để lại sẹo.
Nàng kết hôn ngày hôm đó trên bầu trời bay mưa mù mịt.
Hắn che dù, xa xa nhìn qua cửa khách sạn khuôn mặt tươi cười chú rể cô dâu tiếp khách. Nàng cười thật ngọt ngào, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trời mưa làm mờ đi cái nhìn những vẫn không thể che hết hào quang động lòng người. Bên cạnh nàng người kai luôn đứng cạnh nàng, thay nàng ngăn trở gió mưa bên ngoài. Hai người ngẫu nhiên sẽ không coi ai ra gì thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, chọc cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Hắn nhớ tới ở nước ngoài, hắn cùng với người nam nhân kia tại quán cà phê nói chuyện 1 lần.
“Mỗi người đều có đã từng nhưng vậy thì thế nào? Tôi là hiện tại của cô ấy, cũng là tương lai của cô ấy. Tôi không biết 1 cái dài như thiên trường địa cửu, cũng không biết cả đời xa bao nhiêu… nhưng tôi sẽ cùng đi cùng cô ấy trên con đường sống. Mỗi một lần trên đường về nhà, tôi cũng sẽ ở bên cạnh nàng vĩnh viễn sẽ không làm cho nàng 1 mình cô độc đi về phía trước.”
Ánh mặt trời chiếu tới khuôn mặt kiên định tự tin của người nọ. Hắn biết rõ, chính mình chỉ có thể là đã từng.
Mưa dần dần ngừng, hắn thu cái ô xoay người chuẩn bị rời đi chợt bị 1 vật sau lưng phóng đại làm giật mình.
Cô gái một nhúm tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt như nước trong veo thẳng tắp nhìn chằm chằm nhìn cửa khách sạn. Bởi vì hai bên rời đi gần nhau, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nàng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cô gái không để ý, vẫn nhìn xem chú rể, cô dâu lầm bầm lầu bầu:
“Ừ… Kim Đồng Ngọc Nữ rất xứng đôi.”
Hắn không nói, muốn lướt qua nàng rời đi chợt bị giữ chặt vạt áo.
“Này, Hướng Mãn, anh không vào ăn đi, mất công cho tiền vào phong bì thế thật uổng phí? Đi cùng không? Em vốn còn muốn anh dẫn em vào đây.”
“Cô là?” Hắn nhíu mày, tìm khắp đầu cũng không có ấn tượng.
Nàng bỗng dưng trợn tròn một đôi con mắt:
“Không thể nào? Anh rõ ràng không nhớ rõ tem sao? Rất nhiều năm trước…Dưới cây đào… anh không phải là còn giúp bọn em chụp ảnh sao?”
” Là em…” Hắn tựa hồ có chút ấn tượng, lại vẫn có chút không xác định.
Cô gái vung tay múa chân nói năng lộn xộn:
“Em là em. Em là Hạ Tiểu Miêu có ấn tượng gì không?”
Hắn vẻ mặt mờ mịt làm cho nàng nhịn không được nhụt chí, cuối cùng chỉ đành phải uể oải hỏi:
“Anh… anh còn nợ em một bữa cơm nhớ rõ không? Lúc ấy bạn kia cùng một chỗ sau từng nói muốn mời em 1 bữa coi như em gián tiếp là bà mối ! Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, chúng ta bữa cơm này đợi chừng chín năm rồi…”
Hắn ngẩn người, từ từ đem vẻ mặt ủy khuất của cô gái trước mắt cùng nha đầu trừng mắt với hắn năm liên hệ tới, vốn là mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng thêm một chút nhu hòa.
“Hạ Tiểu Miêu, đã lâu không gặp.”
“Hừ!”
“Em học trường gì nhỉ? Tốt nghiệp chưa?”
“Hừ!”
“Có để ý hay không cùng anh đến ăn mừng cho bọn họ không?”
“Hừ!”
“Thật sự không đi?”
“Hừ!”
“Đã như vậy,kia bữa cơm này đành phải trả lại sau rồi.”
Hắn giả vờ phải đi nàng đột nhiên thoáng cái nắm cánh tay của hắn, ăn vạ nói:
“Em đói bụng rồi! Bất quá này này không thể tính, em vẫn là nợ em 1 bữa!”
Hắn nhớ tới những chueyejn khi còn trẻ kia…
Trải qua cùng cô gái trước mắt này giằng co thời gian, đột nhiên có chút hoan hỉ vươn tay bắn ra 1 cái trên trán trơn bóng của nàng. Quả nhiên bên tai lập tức truyền tiếng bất mãn cùng kháng nghị.
“Này.. Hướng Mãn em cho anh biết đừng tưởng rằng anh cao em cũng không thể bắn trở về! Nữ nhi báo thù mười năm không muộn! Em hiện tại đại nhân đại lượng, không so đo với anh… Một ngày nào đó em sẽ bắt nạt lại…”
“Ừ, anh chờ.” Khóe miệng của hắn dãn nhẹ, mở ra bước chân mang theo nàng tới hướng cửa chính khách sạn đi đến.
Lời chúc phúc từ trong miệng nói ra đồng thời hắn ở trong lòng nhẹ nói tạm biệt.
Từ nay về sau đường dài có lẽ rất khó để quên, nhưng nhất định sẽ có ngày nào đó…