Chuẩn Bị Tỏ TìnhMùa đông đêm lạnh kiến con người phát run bất quá mới chín giờ đêm trong trường hoạt động của sinh viên so với mấy ngày trước đây lại không ít đi là mấy.
Mạc Lục nằm trong chăn bông ngồi ở trên giường với cái máy tính trên màn hình góc trên bên trái rõ ràng là mới vừa lên game không lâu đó là Phong vân Online.
Mới vừa từ bên ngoài trở về bạn cùng phòng Vương Đan cầm trong tay ba phần Ma lạt thang để trên bàn rốt cục nhịn không được chà chà cái chân có chút lạnh cóng. Mạc Lục đối với người trên giường đang niệm Anh ngữ Trần Lệ thấy động tĩnh lập tức tháo xuống tai nghe hướng Vương Đan lộ ra một cái mặt cười to.
“Ưm, phòng chúng ta chỉ có Vương Đan là chịu khó nhất, mai mốt con trai nhà nào lấy được bạn về nhà thật là có phúc ~ “
Giường bên cạnh Trần Lệ là Thu Vân cũng lập tức từ trong chăn thò đầu ra.
“Chính thế chính thế…nếu có cái cờ trao giải ban thưởng thì chắc chắn mình sẽ giành cho Vương Đan. Vương Đan…sẽ cầm nó sau này khoe với chồng con ~ ha ha ~ “
Vương Đan nghe hai nàng tán gẫu thì nửa thật nửa giả nói:
“Mình là vì cái phòng này làm trâu làm ngựa, mấy bà đừng có nhiều lời, chờ ít ngày nữa được nghỉ mời mình về nhà chơi là được rồi!”
Trần Lệ vỗ đùi, kêu lên: “Mình thấy rất được! Vừa vặn ăn mừng tiểu Lục của chúng ta thành công đem sư huynh đoạt tới tay!”
Thu Vân cùng Trần Lệ ăn nhịp với nhau: “Ok! Cứ quyết định như vậy!”
Vương Đan không nói gì liếc mắt qua hai nàng một cái: “Này… bát tự còn không có nhếch lên đây…” Nói rồi Vương Đan quay đầu nhìn Mạc Lục nãy giờ liên tục không lên tiếng.
“Tiểu Lục này… em rốt cuộc chuẩn bị lúc nào thì đi tỏ tình ? Này nếu không sớm làm 1 chút thì Hướng sư huynh tốt nghiệp mất!”
Mạc Lục hồi lâu đều không có trả lời chỉ là ngơ ngác nhìn trên màn hình 1 pháp sư lv 70 tên Lòng ta hướng trăng sáng.
Tỏ tình… chuyện như vậy… Phải tỏ tình….tỏ tình như thế nào….? Không hề nghi ngờ kết quả cuối cùng đương nhiên là phải: tỏ tình!
“Đúng! Tỏ tình phải làm thật sớm, lão nương sẽ đi ngay bây giờ!” Nàng đột nhiên mở miệng, một bộ nghiến răng nghiến lợi, Vương Đan vốn cho là bạn mình không có trả lời sợ hãi kêu lên.
“Tiểu Lục, em nói thật?” Trần Lệ lòng có ưu tư nhìn xem gò má Mạc Lục.
“Cái này…. Theo mấy người có nên hay không bàn luận thư thư 1 chút?”
“Đúng vậy, hiện tại có phải hay không quá vội vàng?”
… Mạc Lục không ngẩng đầu không phải mới vừa rồi các nàng ấy còn đề nghị mình đi tỏ tình? Hơn nữa phải nhanh… Giờ sao có thể! Nàng dầu gì cũng thầm mến Hướng Mãn sư huynh hai năm lẻ năm ngày, ý nghĩ tỏ tình từ rất sớm rất sớm liền xuất hiện trong lòng nàng…
Ngón tay tại bàn phím răng rắc một hồi gõ, một phút đồng hồ sau Mạc Lục ngẩng đầu lên hướng ba con bạn cùng phòng làm cái tư thế chiến thắng.
“Lão nương vừa rồi dùng nick game thăm dò qua, Hướng sư huynh nói hắn khuya hôm nay không có chuyện gì, cho nên trước khi ngủ cơ bản cũng sẽ ở ký túc xá chơi game!” Nói xong, Mạc Lục rời đi ổ chăn xuống giường đi thay quần áo.
Đợi đến khi nàng đem áo khoác mặc vào cùng với khăn quàng cổ… Tất cả νũ кнí giữ ấm đều mặc đi ra sau, ba người đối với nàng liếc mắt nhìn, sau đó nhất trí hỏi:
“Tiểu Lục, em thật sự muốn đi?”
“WHY NOT?” Mạc Lục đôi mi thanh tú chớp lên, mặt mày lộ vẻ phong tình không hết.
“Dù sao về sau vẫn phải thổ lộ, cho nên không bằng sớm làm đem Hướng sư huynh đoạt tới tay mới là vương đạo!”
“Mấy đồng chí ở chỗ này chờ lão nương khải hoàn trở về đi!” Nàng nói xong hào khí vạn trượng, đạp giày cao gót xoay người liền ra cửa.
Lưu lại ba con bạn cùng phòng hai mắt nhìn nhau, có nên hay không cùng đi ra ngoài phòng ngừa vạn nhất chuyện này có gì vướng mắc…
Hướng Mãn sư huynh là sinh viên giỏi của khoa tâm lý học. Bộ dạng tuấn tú lịch sự, tuấn suất từ khi học đại học đến khi làm nghiên cứu sinh nhiều năm như vậy liên tục độc bá vị trí của khoa. Nghe nói hắn cự tuyệt qua rất nhiều nữ sinh, số lượng bị cự tuyệt có thể xếp hàng từ kí túc cho tới cổng trường học…
Thậm chí ngay cả đại mỹ nhân đứng đầu khoa cũng thất bại mà về, có thể tưởng tượng cỏ này quá sâu, bó tay khó nhổ! Mặc dù các nàng vẫn cho rằng tiểu Lục hoàn toàn so với Hà Hâm đại mỹ nhân may mắn hơn, cũng hi vọng nàng có thể mã đáo thành công đem Hướng sư huynh bắt lại.
Nhưng là… Hướng Mãn sư huynh thích cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa mà tiểu Lục nhà các nàng… Mặt mũi như quả trứng, vóc người… Phỏng đoán còn chưa mở miệng liền…
Đi Tỏ TìnhNói Mạc Lục hấp tấp xuống lầu. Dọc theo đường đi gặp được mấy người quen hỏi nàng “Đi ra ngoài à?”, nàng đều không nói, cũng không gật đầu…. đúng vậy bởi vì nàng đi làm chính sự.
Đi qua hàng bán đồ ăn vặt ở lầu dưới nàng mua 1 lon bia, mở ra liền bắt đầu uống uống. Từ ký túc xá của nàng đến ksi túc của nghiên cứu sinh đại khái lộ trình năm phút đồng hồ, sau khi đến lầu dưới kí túc nghiên cứu Mạc Lục đã đem lon bia trong tay giải quyết xong. Vừa cầm lon bia ném đi, Mạc Lục đã cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi lạnh.
Tỏ tình…. chuyện như vậy… Trong đời của nàng là lần đầu tiên… Nói không khẩn trương khẳng định là gạt người ! Từ nhỏ đến lớn đều là người khác tìm nàng tỏ tình, nhưng là cho tới giờ khắc này nàng mới hiểu được những người tìm người tỏ tình quả là lớn mật!
Nàng xoa xoa đôi bàn tay, móc ra điện thoại lăn tăn trong chốc lát, sau đó chạy đến quầy bán đồ lặt vặt lại mua 1 lon bia. Tìm cái cây không có người ngẩng đầu lên đem trọn lon bia uống. Uống xong có điểm hơi choáng…. mượn bia lấy dũng khí bắt đầu gọi điện thoại cho Hướng Mãn.
Điện thoại rất nhanh được nối đầu kia vang lên thanh âm của Hướng Mãn.
” A lô?”
“Hướng sư huynh, em là Mạc Lục.” Mạc Lục cả người bởi vì lạnh khẽ rúc vào một chỗ, thanh âm lớn mà sáng.
Đầu bên kia điện thoại sơ lược suy tư một phen, về sau mới nói:
“A, là em… có việc gì sao?”
Mạc Lục trực tiếp xem nhẹ cách nói xa cách của hắn, trong lòng âm thầm cao hứng. Hướng sư huynh lại có thể nhớ kỹ nàng đây là 1 điều vô cùng trọng yếu để có thể tỏ tình. Xem ra nàng vẫn rất có hy vọng…
“Hướng sư huynh, em có việc tìm anh. Anh có thể xuống một chuyến không?”
“Chuyện gì nói trong điện thoại cũng được rồi.”
Phỏng đoán chiêu này hơi tắc rồi… Uống qua bia nên đầu có chút choáng, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì.
Đang ở trong phòng ngủ Hướng Mãn đối với sự im ắng này nhíu mày.
“Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy.”
Gió lạnh thổi qua, Mạc Lục thoáng cái giật mình tỉnh vài phần.
“Nha…em vừa rồi nói Hướng sư huynh đều không nghe thấy sao?”
“Trong trường học tín hiệu thật đúng là kém… Chuyện này trong điện thoại nói chỉ sợ cũng nói không rõ ràng, Hướng sư huynh anh có thể hay không xuống một chuyến? Em hiện tại đứng dưới ký túc xá của anh.”
“…”
Đầu bên kia điện thoại không có người trả lời.
Mạc Lục sợ hắn không xuống vì vậy thuận miệng nói: “Hướng sư huynh thật ra là Dương giáo sư kêu em tới tìm anh nói, em mấy ngày hôm trước không cẩn thận quên mất việc này…”
Dương giáo sư là thầy của Hướng Mãn, về phần Mạc Lục vì sao người thứ nhất nghĩ đến là thầy ấy hoàn toàn là bởi vì thầy đó là thân thích nhà nàng, đến lúc đó đối khẩu che đậy dấu vết cũng tương đối dễ dàng… o (╯□╰ )o
Một phút đồng hồ sau Hướng Mãn mặc màu khoác màu xám tro xuất hiện ở trước Mạc Lục.
“Dương giáo sư nhà em tìm tôi có chuyện gì?” Hướng Mãn cau mày, giọng nói lãnh đạm. Dù sao chuyện mấy ngày trước hiện tại mới nhớ tới thật sự là có vẻ muộn…
“Hướng sư huynh, Dương giáo sư nhờ em kêu anh đề thi luận cuối tuần anh phải nộp lên đi.”
Mạc Lục dù sao có chút chột dạ bởi vì nàng cũng chỉ là trong lúc vô tình đi đến phòng làm việc của thầy Dương Dũng nghe được khi nói điện thoại có nhắc tới…
Hướng Mãn còn tưởng chuyện gì trọng yếu, mi khẽ giãn ra, nói:
“Thì ra là việc này thầy hai ngày trước cũng có đề cập tới.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, vậy tôi lên phòng trước.” Chuyên đơn giản như vậy hoàn toàn có thể ở trong điện thoại nói, cần gì làm cho hắn phải xuống một chuyến…
Mắt thấy Hướng Mãn phải đi, Mạc Lục lập tức đưa tay giữ chặt áo của hắn.
“Hướng sư huynh… Em còn chưa nói hết cơ mà!”
Hướng Mãn không dấu vết tránh tay của nàng, ánh mắt lạnh lùng.
“Còn có chuyện gì?”
Mạc Lục bị động tác của hắn kích thích, khẽ cắn răng, lớn tiếng nói:
“Hướng sư huynh! Em là tới hướng anh tỏ tình !” MD, ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ … Dù sao kết cục xấu nhất chính là bị cự tuyệt!
Chẳng biết tại sao Hướng Mãn nghe được lời của nàng vốn là coi như mặt có lễ phép trong nháy mắt lạnh băng.
“Em có phải hay không cùng bạn học đánh bài thua? Thực nghĩ không ra mấy cô nữ sinh bây giờ đầu chứa cái gì! Có thời gian xem thêm nhiều sách vào đừng cả ngày không làm việc đàng hoàng hở chút là tỏ tình! Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian cùng các cô ồn ào!” Hướng đại suất ca nói xong quay đầu rồi rời đi.
Lưu lại Mạc Lục một mặt mờ mịt đứng dưới tàng cây, mặc cho gió rét từ 4 phía thổi qua tại quanh mình…
Nàng đoán được mở đầu cũng đoán rất nhiều cái kết cục, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại như vậy…
Nàng lấy hết dũng khí mạo hiểm rét lạnh đến tỏ tình, kết quả là lại chỉ nghe một cách nói như thế? ? ? Nàng khi nào làm việc không đàng hoàng rồi? Đi học mỗi tiết đều chưa từng muộn qua, còn hàng năm được học bổng, nàng làm sao lại không làm việc đàng hoàng chứ? ? ? ? Hắn cho là hắn là Hướng Mãn có thể tùy tiện phê bình người khác sao? Hắn cho rằng nàng thích hắn nên bị hắn chà đạp vậy sao?
Lão nương dựa vào! Có cái gì mà không được? ? ? Không phải chỉ là người nam nhân thôi sao! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Khi tiếng chuông báo 11 giờ sắp vang lên Mạc Lục rốt cục vô cùng bi phẫn từ kí túc nghiên cứu sinh đi trở về.
Ta đạp, đạp…… (L: cho hỏi đạp gì đó bạn Lục Luc : cũng chẳng biết, có gì đạp đấy…. Liên: @@)
Dọc theo đường đi nàng cúi đầu đem sàn nhà trở thành Hướng Mãn mỗi một bước đều nặng nề đạp xuống, giống như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết được sự buồn bực, oán giận trong lòng nàng…
Trở lại ký túc xá ba kẻ kia chỉ thấy nàng cúi đầu ủ rũ đáy lòng cũng đoán được là thế nào, nhưng là bạn cùng phòng các nàng tuyệt đối có nghĩa vụ làm cho bạn mình bị no bụng bị đả kích cùng xả hơi chuốc hận, an ủi bạn mình.
“Tiểu Lục, khắp nơi chỗ nào không cỏ thơm, cần gì cần phải vương vấn 1 gốc cây?”
“Đúng vậy đúng vậy…. tiểu Lục bà nếu như là lo lắng lễ tình nhân không có người cùng qua, tùy tiện rống một tiếng nam sinh trường chúng ta còn không phải là tre già măng mọc xếp hàng sao?”
Mạc Lục hoài nghi liếc các bạn một cái.
“Lão nương khi nào thì có mị lực như vậy?”
Vương Đan nghe được lời nói bạn mình không vui, bàn tay hướng trên vai vỗ:
“Tiểu Lục này, bà cho dù không tin tưởng ánh mắt 3 bọn tôi, chẳng lẽ ngay cả ánh mắt nam sinh toàn trường cũng không tin? Hiệu BBS post bảng xếp hạng mỹ nữ, bà đứng top 5 kìa!”
Mạc Lục nghe xong lời này 1 hồi lâu không nói gì, 3 kẻ kai xem có vẻ lời mình nói cũng không hiệu quả gì, có chút sợ hãi hỏi:
“Này? Bà muốn không tin…có cần bọn tôi mở diễn đàn cho bà xem không…”
Ai ngờ Mạc Lục đập bàn một cái, cả giận nói:
“Lão nương dựa vào (‵o′ )! Mỹ nữ như lão nương mà Hướng Mãn cũng cự tuyệt, hắn sẽ không là đồng tính luyến ái đi?”
“Phốc – -” 2 con mắt đang ăn Ma lạt thang cười phun ra.
Vương Đan cũng cười ôm bụng, cười đến nước mắt cũng ra.
“Tiểu Lục, dám nói Hướng sư huynh là đồng tính, bà tuyệt đối là người đầu tiên!”
Mạc Lục càng nghĩ càng cảm giác ý nghĩ vừa rồi của mình là đúng, bằng không mấy năm cũng không gặp Hướng Mãn quen bạn gái? Nghe nói năm thứ 2 anh ta cũng từng có một người bạn gái, nhưng là về sau chia tay. Bất quá khi các nàng học năm thứ nhất đại học hắn đã một mình. Ai cũng chưa từng gặp qua nói bảo vệ không cho phép đúng là tung tin vịt!
Nếu như người bạn thầm mến hai năm lẻ năm ngày thật sự là 1 kẻ đồng tính luyến ái… Mạc Lục run rẩy bả vai, rống lớn nói:
“Nha nha phi…. nếu như Hướng Mãn thật sự là đồng tính lão nương sẽ là người thứ nhất chém hắn! ! ! ! ! !”
Gầm lên giận dữ phòng ngủ kí túc nữ trường S đèn trong nháy mắt toàn bộ dập tắt. Mà bởi vì Mạc Lục giọng nói vô cùng vang dội, phòng cách âm lại không tốt cho nên làm cho cơ hồ tất cả phòng ngủ tầng này đều nghe thấy được người nào đó tuyên ngôn làm cho người ta cười sặc sụa.