Tình Chiến - Chương 49

Tác giả: Trường Vũ Trụ

Ngoại truyện: Dưới ngọn đèn tàn

Kỳ thực, chuyện giữa Trần Lương Thiện và Cố An An không ly kỳ như những gì bên ngoài đồn đại. Mối tình đầu của một nam sinh đều là một nữ sinh mà anh ta cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng. Nữ sinh này luôn là một người xinh đẹp, thông minh, dịu dàng và hiểu lý lẽ. Cố An An của mười tám tuổi vừa khéo lại phù hợp với những ảo tưởng về người trong lòng của Trần Lương Thiện. Cho nên, lẽ dĩ nhiên, cô ta trở thành đối tượng mà anh muốn theo đuổi.
Nhưng từ trước đến nay, Trần Lương Thiện cũng không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi tiếp xúc một thời gian dài với Cố An An, anh cũng nhận ra cô gái này không giống với những gì mình đã tưởng tượng, bởi vì cô ta có dã tâm rất lớn! Chỉ cần nhìn ánh mắt cô ta quan sát đàn ông là có thể nhận ra. Nhưng mà Trần Lương Thần lại không biết được suy nghĩ của Trần Lương Thiện, cô cứ nghĩ rằng anh theo đuổi Cố An An rồi bị mê hoặc đến mức trời đất mù mịt. Mỗi lần Trần Lương Thiện không về nhà ngủ qua đêm là Trần Lương Thần lại trốn trong chăn ngơ ngác nhìn trời đêm, suy nghĩ: Anh đang ở đâu? Đang làm cái gì với Cố An An? Trần Lương Thần vốn ngây thơ đơn giản nên không thể hiểu một điều rằng, Trần Lương Thiện là người phóng đãng không kiềm chế được tính tình nên không bao giờ có thể chỉ ở bên một người đàn bà duy nhất để vượt qua những đêm dài cô tịch.dje.nd4.an.l.e3qyu.y.d0,on.co.m
Nhiều khi Trần Lương Thiện cũng không muốn giải thích với Trần Lương Thần, bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy bộ dáng xù lông của cô khi nhắc đến Cố An An, Trần Lương Thiện lại cảm thấy rất buồn cười. Cho nên anh không muốn nói rõ chân tướng, không muốn giải thích, mà cứ bày ra bộ dáng mình có mối quan hệ mập mờ với Cố An An khiến cho Trần Lương Thần tức muốn ૮ɦếƭ.
Cho nên lúc này, Trần Lương Thiện ở Mỹ đợi suốt ba năm, mà Trần Lương Thần cũng cố chấp cho rằng mình đã quấy rầy chuyện tốt của anh và Cố An An.
Năm đầu tiên khi Trần Lương Thiện bỏ chạy sang Mỹ, Trần Lương Thần đã lợi dụng kỳ nghỉ đông vội vàng đuổi theo. Cô nghĩ, coi như phần tình cảm này của cô không bệnh mà ૮ɦếƭ thì cô cũng phải tìm Trần Lương Thiện để hỏi cho rõ ràng.
Thời tiết tháng Một ở San Francisco có hơi ẩm thấp, Trần Lương Thần đã ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ nên đầu óc hơi mê man. Khi cô ra đến cửa sân bay là vừa đúng tám giờ tối.
Cô bọc mình trong một chiếc áo bành tô màu đen dài đến đầu gối, bên chân là một va li hành lý cực lớn. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này đã có chút tái nhợt, ngay cả chóp mũi cũng bị lạnh đến mức đỏ bừng. Trần Lương Thần lẻ loi đứng giữa sân bay, thoạt nhìn ngoại trừ vẻ cô độc thì còn có cảm giác vô cùng lạnh lẽo và hiu quạnh.
Xe chạy suốt hai giờ đồng hồ mới đến ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô của Trần Lương Thiện. Nhưng thật đáng tiếc, ba tầng biệt thự đều tối om. Bấy giờ đã là mười một giờ đêm, bầu trời đêm San Francisco hiện lên sắc cam u ám, rồi bỗng nhiên có tuyết rơi lả tả. Những bông tuyết ướƭ áƭ nhỏ mịn tuy rằng không lớn, nhưng lại có thể khiến cho người ta lạnh thấu xương. Trần Lương Thần tuyệt vọng ngồi trên bậc thềm trước cổng biệt thự. Thời gian trôi qua từng khoảnh khắc, dũng khí của cô cũng theo đó mà giảm đi từng chút. Thậm chí cô còn cảm thấy mình có chút nực cười, liệu mình làm như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Bỗng nhiên có ánh đèn xe từ phía xa xa đang dần tới gần. Trần Lương Thần gần như lập tức đứng bật dậy, "Trần Lương Thiện!" Lúc Trần Lương Thiện nhìn thấy cô cũng lắp bắp kinh hãi, cái cảm giác giật mình này không phải là vui sướng mà là khi*p sợ.
Anh mở cửa xe, chỉ nhô người ra mà không tới gần cô, đôi mày rậm nhíu lại, "Sao em lại tới đây? Ở nhà có ai biết không?"
Trần Lương Thần nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi màu xanh đậm của anh, dường như cố ý lơ đi lời anh vừa nói. Cô cố gắng giữ vững tinh thần, cười hì hì đi tới ôm cổ anh, "Đến thăm anh nha! Nhân tiện chúc anh năm mới vui vẻ!"
Trần Lương Thiện nhìn chằm chằm đỉnh đầu Trần Lương Thần, cả người lạnh lẽo của Trần Lương Thần đang ở trong lòng khiến anh không đành lòng nói ra lời kế tiếp. Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói của phụ nữ đã khiến cho cơ thể dần dần trở nên ấm áp của Trần Lương Thần lại một lần nữa trở nên cứng ngắc.
"Lương Thần, đã lâu không gặp."
Cố An An đang mặc một chiếc áo khoác bằng da, ngồi trên ghế lái phụ trong xe ô tô của Trần Lương Thiện, cười nhẹ nhàng chào hỏi cô.
Đây là cảnh tượng mà rất nhiều năm sau Trần Lương Thần cũng không muốn nhớ lại. Đêm ở San Francisco năm ấy, cô chậm rãi buông cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, nước mắt cô cũng giàn giụa mà không hề báo trước. Trong nháy mắt, toàn bộ sự tôn nghiêm và cố chấp của Trần Lương Thần đã bị một câu nói của Cố An An đánh cho "hồn xiêu phách lạc", dùng từ "chạy trối ૮ɦếƭ" cũng không đủ để hình dung. Trần Lương Thiện túm lấy cánh tay đang chuẩn bị kéo va li hành lý của cô lại, giữa hai hàng lông mày của anh hiện rõ sự mệt mỏi mà trước đây chưa từng có. "Đã trễ thế này rồi, em còn đi đâu?"
Trần Lương Thần khóc đến run rẩy, Cô đưa bóng lưng nhỏ bé yếu ớt của mình về phía Trần Lương Thiện, khóe mi đong đầy nước mắt. "Em về nhà."
Trần Lương Thiện không thể ngờ chuyện lại biến thành như vậy, anh không hiểu vì sao đứa em gái mà mình vẫn luôn thương yêu cưng chiều lại biến thành cái bộ dạng như hiện tại. Cảm giác giống như một người con gái đã vì yêu mà trở nên tuyệt vọng. Người vẫn luôn căng tràn sức sống như Trần Lương Thần dường như cũng đã bị rút hết sinh khí trong đêm tuyết mùa đông này. Ngay lập tức, anh giật lấy va li hành lí trong tay Trần Lương Thần, cứng rắn nói: "Không được, nếu muốn trở về cũng phải chờ đến khi trời sáng. Bây giờ em vào nhà cùng anh đã."
Cố An An thờ ơ đứng ở đó lẳng lặng nhìn, dường như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến cô ta.
Trần Lương Thần phẫn nộ xoay người giằng lại va li, khóc nức nở khẩn cầu: "Anh cho em chút tôn nghiêm có được hay không?" Cho em chút tôn nghiêm, đừng để em không còn đáng giá một đồng trước tình yêu như vậy! diiẽndaànleêquúyđoôn.co0m
Đêm đó, Trần Lương Thần đã lên chuyến bay gần nhất để về nước. Suốt hai năm sau cũng không có tin tức.
Trần Lương Thiện chỉ có thể biết được tung tích của cô theo lời kể của mẹ mình qua điện thoại một cách mơ hồ. Trần Lương Thần có bạn trai vào năm thứ hai của Đại học, đến cuối năm còn đưa người về ra mắt. Vào kỳ nghỉ hè, Trần Lương Thần đi đua xe cùng với một đám bạn rồi xảy ra tai nạn, bị gãy xương phải nằm viện suốt hai tháng. Vào năm thứ ba Đại học, Trần Lương Thần đã hoàn thành xong chương trình học, rồi lại tiếp tục học lên nghiên cứu sinh. Trần Lương Thần, Trần Lương Thần...
Trần Lương Thiện có chút khó chịu nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười như hoa trong điện thoại di động, bỗng nhiên thừa nhận một chuyện: Không nghe được cái tên Trần Lương Thiện tồn tại trong cuộc sống của Trần Lương Thần, thật là một chuyện bực mình biết bao.
__________________________
Lúc Trần Lương Thiện trở về, Trần Lương Thần đang ở nhà chơi game. Cô mặc một cái áo ba lỗ nhìn không ra hình thù gì.
Trần phu nhân bưng nước hoa quả từ phòng bếp ra, nhìn thấy con trai mình đang đứng ở cửa, sợ đến mức run cả tay, "Con về lúc nào vậy? Sao không nói một tiếng hả? Làm mẹ giật cả mình."
Trần Lương Thiện tiện tay đóng cửa lại, thờ ơ hỏi: "Làm mẹ sợ rồi ạ? Con lại không nghĩ được nhiều như vậy, con nhớ mẹ quá nên đã vượt qua đại dương bao la để về với mẹ đây."
Trần phu nhân vui cười hớn hở, kéo con trai vào trong nhà, sau đó quay vào phòng khách gọi to, "Lương Thần! Anh con về này!"
Trần Lương Thiện không ngờ, mới chỉ có hai năm mà Trần Lương Thần đã thay đổi nhiều như vậy. Cô buộc tóc thật cao để lộ vầng trán trắng nõn mượt mà, dường như cô đã trổ mã rất xinh đẹp. Nhưng điều khiến cho Trần Lương Thiện cảm thấy không thoải mái đó là, cô lại có thể bình thản đến mức sóng nước chẳng xao nói với anh: "Anh đã về rồi đấy à?"
Giống như người cưỡng hôn anh trong xe ba năm trước, người bay đến Mỹ một mình hai năm trước, hoàn toàn không phải là Trần Lương Thần cô.
Nhưng khả năng xử lý tình huống của Trần Lương Thiện so với Trần Lương Thần còn cao siêu hơn nhiều, nên ngay lập tức anh đã gật đầu một cách lạnh nhạt, "Anh có mang quà về cho em đấy, ở trong va li ấy, mở ra xem đi."
Vẻ mặt Trần Lương Thiện u ám nhìn chằm chằm vào bóng lưng vui vẻ đi lấy quà của cô, bỗng nhiên anh thật muốn đè cô lên giường để xem xem, rốt cuộc có phải cô đang giả vờ hay không.
Tối hôm đó, Giang Bắc Thần - Giang Tam đến nhà họ Trần tìm anh để lấy một vài thứ. Lúc đó Trần Lương Thiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi vì bị lệch múi giờ, nghe thấy tiếng Giang Bắc Thần dưới lầu vội vàng mặc quần áo vào rồi đi xuống: "Hôm nay không phải là tiệc chia tay độc thân của Chử lão đại sao? Cậu không đi à?"
Giang Bắc Thần nhận lấy cái hộp nhỏ do Trần Lương Thiện ném tới, trêu tức nói: "Tớ đang định đến đón Cố An An đây! Không có bạn gái đi cùng thì không hay cho lắm!"
Trần Lương Thiện bị anh chọc tức, không kiên nhẫn khoát tay, "Cút ngay, cút ngay! Giang Bắc Thần, con mẹ nó sao cậu cứ thích ám quẻ tớ thế? Đã áp bức thành quả lao động của tớ, lại còn muốn ςướק phụ nữ của tớ?!"
Giang Bắc Thần bất đắc dĩ xua tay, "Không có biện pháp nha, lệnh cha mẹ khó cãi. Nếu không cậu tìm cho tớ người khác đi, tớ tặng lại cô ấy cho cậu?"
Đúng lúc đó, Trần Lương Thần mặc một chiếc áo T - shirt cỡ lớn, vừa đi từ trên tầng xuống vừa ngáp. Trần Lương Thiện nghe tiếng nhìn về phía sau, rồi vỗ vai Bắc Thần, "Cô ấy có được không?" d13nd4nl3qu1d0n.c0m
Trần Lương Thần bị Giang Bắc Thần đưa đi đã sắp được năm giờ đồng hồ rồi. Trần Lương Thiện ngồi trên ghế sofa cảm thấy phiền muộn vô cùng. Lúc tiếng chuông đồng hồ ở phòng khách điểm mười một giờ, rốt cuộc anh cũng không kìm nén được nữa, cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi nhà. Sau khi Trần Lương Thần và Giang Bắc Thần vừa rời khỏi, anh đã hối hận rồi. Mặc dù có Giang Bắc Thần che chở, nhưng ai biết được trong cái đám ngưu quỷ thần xà trong phòng đó, liệu có kẻ nào có ý đồ với cô hay không? Đám công tử ăn chơi ấy, Trần Lương Thần đã bao giờ gặp đâu... Nghĩ vậy, Trần Lương Thiện càng đạp mạnh chân ga hơn một chút.
Trần Lương Thần có một căn hộ ngay gần trường học, hai năm trước Trần phu nhân đã mua nó cho cô. Trần Lương Thiện đoán cô sẽ không về nhà họ Trần cho nên dứt khoát chạy tới đây ôm cây đợi thỏ. Lúc Trần Lương Thần về, Trần Lương Thiện đang đứng ở ban công hút thuốc. Cô vừa vào cửa đã bị sặc mà ho khan hai tiếng. Trần Lương Thần đá đôi giày đang đi ra, vừa ϲởí áօ vừa đi vào nhà, "Đêm hôm khuya khoắt, anh trai đến nơi này của em gái, có vẻ không tiện lắm đâu?"
Trần Lương Thiện dập tắt điếu thuốc, nhìn bóng lưng đang thay quần áo của cô rồi bật đèn lên. Trong mắt anh là một màu u tối: "Căn hộ này là anh đưa tiền cho mẹ mua. Xét về phương diện nào đó thì anh còn là chủ nhân của nó đấy."
Trần Lương Thần thay xong quần áo đi ra, Trần Lương Thiện liếc mắt một cái đã nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, bước nhanh tới, túm lấy cái cằm của cô rồi chất vấn: "Ai làm đây?"
Trần Lương Thần không được tự nhiên quay đầu đi, gạt phắt tay Trần Lương Thiện ra, "Có liên quan gì đến anh?"
Tức giận và lo lắng tích góp từng chút một trong ngày hôm nay của Trần Lương Thiện rốt cuộc cũng đã bùng nổ dưới câu nói này của Trần Lương Thần. Anh đẩy cô vào tường, cúi đầu nhìn cô đầy nguy hiểm: "Em nói xem có liên quan đến anh không? Ba năm trước là ai đã cưỡng hôn anh trong xe? Là ai đã bay đến Mỹ rồi chờ anh cả một đêm? Hả? Trần Lương Thần, muốn giả vờ với anh, em còn non lắm!"
Trần Lương Thần bất chợt liều mạng đẩy Trần Lương Thiện ra. Cô gần như sụp đổ, lắc đầu: "Không phải tôi! Không phải tôi! Trần Lương Thiện, ba năm trước tôi thích anh nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi vẫn còn thích anh! Là chính anh không cần tôi! Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy..."
Dường như Trần Lương Thiện tức giận mà nở nụ cười, "Anh không có quyền? Vậy thì em hãy xem, rốt cuộc anh có hay không." Anh kéo Trần Lương Thần đang như con thỏ xù lông lại gần, cắn xuống đôi môi hồng căng mọng của cô. Mùi thuốc lá thoang thoảng tràn ngập khoang miệng Trần Lương Thần, khiến cô bị sững sờ trong nháy mắt. Trần Lương Thiện hôn rất nghiêm túc, nhưng không thể coi là dịu dàng được. Anh vây Trần Lương Thần trong иgự¢ mình, hôn cô như thể cắn nuốt vậy.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ dán sát vào người, tất cả giống hệt với ba năm trước đây. Trần Lương Thiện nhìn người con gái mặt mày hồng hào trong иgự¢, bỗng nhiên cảm thấy, nếu hai người ở bên nhau thì sẽ thế nào nhỉ?
Trần Lương Thần bị Trần Lương Thiện bất ngờ hôn làm cho trở tay không kịp. Cô dùng một tia lý trí cuối cùng của bản thân, ngửa đầu tránh né, nói: "Trần Lương Thiện, nếu anh không thể yêu em, thì đừng có chạm vào em."
Trần Lương Thiện ʍúŧ môi dưới của cô, không nói chuyện, mà chỉ dùng hành động để chứng minh: Rốt cuộc Trần Lương Thiện anh, yêu hay không yêu cô. Khoảnh khắc anh đỡ vòng eo mịn màng của cô thẳng tiến đi vào, nhìn người con gái dưới thân bị đau đớn đến nhíu mày, anh mới có thể nhận ra rằng, lòng vòng dạo quanh lâu như vậy, hóa ra người không dám thừa nhận chỉ có một mình anh.
Anh vẫn luôn dùng Cố An An để né tránh sự thật rằng mình đã yêu Trần Lương Thần sâu đậm, mà không biết rằng, vào buổi chiều năm Trần Lương Thần bảy tuổi đánh đàn bên cửa sổ, anh đã rơi vào tay giặc. Trần Lương Thiện nhìn cô gái nhỏ đang yên lặng ngủ say, chậm rãi thu hẹp hai cánh tay của mình. dj33ndaanl33quuyd00n.co,m
Ngủ ngon nhé, chờ ngày mai khi em tỉnh lại, anh hứa sẽ cho em một hôn lễ long trọng.
_______________Hết Trọn Bộ_______________
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc