Một bàn tay của Giang Bắc Thần vẫn đặt trên vòi nước, anh nghiêng người tựa vào bồn rửa bát. Sở Hàm đứng cách anh không quá nửa mét, cho nên cô có thể cảm nhận rõ ràng áp suất cực thấp đang tỏa ra từ người Giang Bắc Thần.
Điều này làm cho Sở Hàm cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì cô biết, khi Giang Bắc Thần im lặng tức là có lẽ, anh đang ngầm đồng ý.
Thật đáng tiếc, tình yêu vừa mới được vá lành lặn của hai người, cứ như vậy và vỡ tan rồi sao...?
"Em đã gặp Trịnh Khải rồi hả?"
Sở Hàm nhẹ nhàng đặt khay sứ lên bàn, cũng không định che giấu. "Vâng, anh ta tới tìm em rồi nói như vậy."
Giang Bắc Thần bỗng nhiên rụt tay về, nở nụ cười, nhưng trong nụ cười này rõ ràng có thêm sự lạnh lẽo.
"Em tin tưởng anh ta? Anh ta đã nói gì với em hả? Có phải cũng nói chuyện nhà họ Trịnh bị ngã ngựa là do nhà họ Giang gây nên hay không? Hay là nói anh lòng dạ khó lường, giấu em sự thật? Hả? Sở Hàm, nếu em đã tin tưởng anh ta như vậy thì cần gì phải đi hỏi anh nữa!"
Sở Hàm lắc đầu giải thích: "Em không tin anh ta, em chỉ muốn anh nói với em rốt cuộc có phải như vậy hay không? Ít nhất, anh sẽ không lừa gạt em."
Giang Bắc Thần bước lên phía trước một bước, cúi đầu nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác tức giận mà trước nay chưa từng có. Anh khổ sở điều tra mọi chuyện lâu như vậy, dựa vào cái gì mà Trịnh Khải lại đi trước một bước? Bây giờ cô còn tới đây chất vấn anh? Anh cảm thấy thực không cam lòng, cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị xúc phạm. Giang Bắc Thần cố gắng kiềm chế lại tâm trạng của bản thân, lạnh lùng nói:
"Anh ta nói không sai đâu, đúng là có liên quan đến nhà họ Giang. Nhưng mà em có biết hay không? Nếu như không có nhà họ Giang, đừng nói là ba em, chỉ sợ ngay cả chính em cũng không thể còn nguyên vẹn mà đứng ở chỗ này được đâu."
"Mà em, lại bởi vì mấy câu nói của Trịnh Khải, tới đây chất vấn anh? Hửm?"
Giang Bắc Thần lùi về phía sau, cố ý xem nhẹ ánh mắt của Sở Hàm, cõi lòng trở nên cứng rắn. Nếu như đã nói đến như vậy, thì anh cũng không nhất thiết phải chờ đợi, không nhất thiết phải thương xót cô thêm nữa. Có một số việc, nên để cho cô biết thì hơn.
Giang Bắc Thần lại tựa vào bồn rửa bát, nghiêng đầu châm một điều thuốc. Cách làn khói mờ ảo, Sở Hàm không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.
"Năm đó, kỳ thực chuyện ba em bị điều tra nhận hối lộ là do nhà họ Trịnh mật báo, không phải do nhà họ Giang. Suy cho cùng thì đó cũng là âm mưu của nhà họ Trịnh. Người chịu trách nhiệm xây dựng cây cầu năm đó là họ hàng xa với Trịnh Ngọc Khôn. Khi ấy Trịnh Ngọc Khôn ở Sở xây dựng thành phố đang chịu trách nhiệm hạng mục này, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua không ít."
"Nhưng mà cây cầu được xây dựng xong chưa lâu thì người này đến tìm Trịnh Ngọc Khôn nói công trình có vấn đề, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Trịnh Ngọc Khôn lập tức có âm mưu vứt bỏ lại phiền toái này. Nhưng mà lúc đó, người tham gia vào hạng mục này chỉ còn ba em mà không có ai khác. Ông ta muốn xuống tay với nhà họ Giang nhưng lại không dám. Hơn nữa, khi ấy lại đúng vào nhiệm kỳ mới, cho nên, nhà họ Sở thật bất hạnh trở thành người chịu tội thay. Trịnh Ngọc Khôn bày mưu cho người quản lý kia ngụy tạo bằng chứng giả là ba em nhận hối lộ, vì vậy mới có những bức ảnh này. Thực ra đêm hôm đó, mặc dù ba em cũng đến nơi hẹn, nhưng mà trong cái rương kia lại không có gì. Chỉ có điều, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.., ba em nghĩ mọi chuyện quá đơn giản nên đã bị người ta nắm lấy nhược điểm. Ngày hôm sau, khi chứng cứ được đưa đến cơ quan kiểm tra kỷ luật thì đúng lúc ba anh biết, cầm lấy mấy thứ đó để xem. Bởi vậy bên ngoài mới truyền ra tin đồn rằng, nhà họ Giang hãm hại ba em."
Sở Hàm nghe vậy, sững sờ cả người, không biết nên làm thế nào cho phải. Cô không ngờ rằng mọi chuyện lại biến chuyển thành như vậy, thân thể chậm rãi trượt xuống. Cô chỉ cảm thấy toàn thân trở nên vô lực...
"Chuyện này... Làm sao mà anh biết được."
Giang Bắc Thần nhếch miệng cười trào phúng.
"Từ sau khi em rời khỏi đại viện, anh vẫn luôn điều tra. Sau này anh Hai của anh cũng giúp anh tra ra kết quả, nhưng mãi đến lúc trước khi mẹ em qua đời mới có bằng chứng xác thực. Anh sợ em không chịu đựng nổi cho nên vẫn cố kéo dài không nói cho em biết. Anh cũng không vội vàng muốn gột sạch nỗi oan cho nhà họ Giang và cho chính mình. Sở Hàm, anh vẫn nghĩ là những gì anh làm cho em đều thật lòng và đều rất rõ ràng. Nhưng anh lại quên mất một điều, trong chuyện này, từ đầu đến cuối, em chưa hề tin tưởng anh."
"Em không có... Em chỉ là..." Sở Hàm tự ôm chặt lấy chính mình, nhất thời không nói nên lời.
Cô chỉ muốn hỏi một chút thôi... Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? Tại sao anh lại nói rằng cô chưa từng tin tưởng anh chứ? Giang Bắc Thần chính là hy vọng còn sót lại duy nhất trên thế giới này của Sở Hàm mà...
Giang Bắc Thần nhìn người đang ngồi co ro một chỗ, đưa tay dập tắt nửa điếu thuốc còn lại. Vị đắng chát trong miệng anh thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
"Đã nói đến đây rồi thì anh cũng không ngại nói cho em biết thêm. Sau khi ba anh biết chuyện, bị chụp cái mũ này trên đầu, nhưng ông vẫn rất cố gắng để bảo vệ ba em. Nhưng mà chuyện này quá mức nghiêm trọng. Có không ít kẻ muốn lợi dụng việc này để đẩy cả nhà em vào chỗ ૮ɦếƭ, cho nên sự việc kia là không thể tránh khỏi. Lúc đó căn bản là ba em chạy không khỏi bị pháp luật trừng trị, nhẹ nhất cũng là tù chung thân. Hơn nữa, khi ấy, ông không còn mặt mũi nào để nhìn mặt gia đình và những người khác, cho nên đành phải dùng phương thức như vậy để kết thúc tất cả. Mảnh vỡ của tách trà mà ông dùng để cắt động mạnh, quả thực là do nhà họ Giang gửi vào. Nhưng mà Sở Hàm, em có biết hay không? Nếu như không phải vì muốn bảo vệ em và mẹ em thì nhà họ Giang cũng không đến nỗi phải làm như vậy.
Cho nên, mấy năm nay Giang Chấn Quốc cứ luôn phải gánh tội danh mật báo hãm hại nhà họ Sở ở trong lòng, cũng khiến Sở Hàm không thể nào vượt qua ngăn cách đó.
Sở Hàm cắn môi, nước mắt chảy xuống. Sau khi nghe được sự thật rõ ràng từ trong miệng Giang Bắc Thần nói ra, cảm giác của cô phải nói là, vô cùng khổ sở.
Giang Bắc Thần chậm rãi thong thả bước đến ngồi xuống trước mặt Sở Hàm, để cho cô và anh đối mặt nhau.
"Cho nên anh cảm thấy thật khó chịu khi biết em tiếp xúc với Trịnh Khải, bởi vì em vì cái mối thù Gi*t cha trên danh nghĩa kia mà kháng cự anh, nhưng lại vẫn qua lại với anh ta. Em nói xem, sao anh có thể chấp nhận được đây?"
"Mọi chuyện anh đều nói với em cả rồi. Tối nay anh còn có việc, em đi ngủ sớm đi."
Giang Bắc Thần ngẫm nghĩ một lát, nhưng cuối cùng vẫn không thể vươn tay ôm cô vào lòng được. Anh mệt mỏi cầm lấy chùm chìa khóa đi ra khỏi cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi cánh cửa "Cạch" một tiếng đóng lại, cũng là lúc Sở Hàm bật khóc nức nở.
Kỳ thực không ai trong số họ sai cả... Chẳng qua là do sự thật bị lẫn lộn đảo điên gây nên hiểu lầm mà thôi... Cô cũng không định rời khỏi Giang Bắc Thần chỉ vì những lời Trịnh Khải nói, ngay cả ૮ɦếƭ cô còn không sợ, sao có thể vì sợ chuyện cũ đã bị bụi trần che phủ này mà bức ép bản thân mình phải ra đi được chứ...?
Nhưng mà, Giang Bắc Thần, có lẽ là anh đã mất niềm tin và nản lòng với cô rồi...
Dưới khu nhà trọ, Giang Bắc Thần ngồi trong xe, ngửa đầu yên lặng nhìn ánh đèn trong nhà. Trong không gian nhỏ hẹp này, anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình một cách rõ ràng. Anh chỉ sợ sau khi anh đi, cô cũng sẽ rời đi, sẽ lại bỏ anh mà đi, rời khỏi tổ ấm mà anh đã dùng toàn bộ tâm huyết để xây tặng cô.
Sau nửa giờ đồng hồ, thấy cánh cổng không có động tĩnh gì, Giang Bắc Thần mới hơi yên lòng, quay đầu xe đi ra khỏi tiểu khu.
Lúc Kỷ Hành Đông cởi trần ra mở cửa cho Giang Bắc Thần còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm rồi, anh dụi dụi mắt mấy lần mới để cho người vào nhà.
"Sao vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt còn làm mình làm mẩy với em gái Sở, cho nên bị người ta đuổi ra ngoài có đúng không?"
Giang Bắc Thần không thèm để ý đến anh, tự tiện đi vào trong nhà rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
"Ha! Cậu uống cũng thật sảng khoái nha! Rốt cuộc sao lại thế này, tớ đang nói chuyện với cậu đó!"
Giang Bắc Thần vò đầu, bước tới ngồi lên chiếc giường La Hán của Kỷ Hành Đông, "Tớ nói với cô ấy chuyện kia rồi."
Kỷ Hành Đông bước lại gần, vẻ mặt nghi hoặc, "Đây không phải là chuyện tốt hay sao? Bây giờ hai người đã không còn trở ngại gì nữa rồi."
Giang Bắc Thần nhắm chặt hai mắt, "Nhưng mà Trịnh Khải lại đi trước tớ một bước rồi."
"Thằng oắt này!!!" Kỷ Hành Đông vỗ đùi, "Ba nó như vậy mà nó còn không phục à!"
"Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, tớ sợ là anh ta còn có sự chuẩn bị ở phía sau nữa. Tớ có cảm giác anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy."
"Vậy cậu định thế nào? Nếu thằng oắt đó thực sự có âm mưu ở đằng sau thì làm thế nào bây giờ?"
Giang Bắc Thần mở mắt ra, đá Kỷ Hành Đông một cái.
"Một con bồ câu ૮ɦếƭ rồi còn có thể bay cao được hay sao?"
Nhưng mà ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên vừa mới chiếu xuống Trái Đất thì toàn bộ các tờ báo trong Tứ Cửu thành đã đưa một cái tin: "Thế Cần sao chép ý tưởng của An Đạt, chiến thắng cuộc đấu thầu." Dòng tiêu đề to đậm in trên mặt báo này khiến cho đám nhà giàu quyền thế trong thành phố đều kinh hãi khi*p sợ.