Trịnh Đinh Đinh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta. Trong nháy mắt sắc mặt có chút hoảng hốt. Lần này, cô không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
"Thật sự là anh đúng không?!" Trần Tuần trầm giọng nói.
"Hiện giờ nói lại chuyện đã qua có ích gì sao?" Trịnh Đinh Đinh thản nhiên nói. "Khi còn học đại học, em có bạn trai hay không cũng là tự bản thân em quyết định, không liên quan gì đến anh. Trần Tuần anh đừng nghĩ quá nhiều."
Trần Tuần rũ tròng mắt xuống, sắc mặt từ từ bình tĩnh trở lại, "Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng dù thế nào anh không thể tin được, chỉ trong mấy tháng đã bị em gạt sang một bên."
Đây là lần đầu tiên anh ta ở trước mặt Trịnh Đinh Đinh bộc lộ vẻ ảm đạm như vậy. Giống như một cậu bé mất đi món đồ chơi yêu thích, vừa không nỡ, không cam lòng, còn cả có chút tiếc nuối.
Trịnh Đinh Đinh không nói thêm câu gì nữa, bầu không khí thật sự khó có thể nói chuyện tiếp.
Lúc Đại Miêu tới rõ ràng cũng cảm nhận được không khí cổ quái trong phòng. Cậu ta thử dò hỏi Trịnh Đinh Đinh, "Sao vậy? Anh ấy say kinh khủng lắm sao?"
Sắc mặt Trịnh Đinh Đinh không chút thay đổi: "Anh mau đưa anh ấy về đi!"
Một tay Đại Miêu cầm chìa khóa xe, một tay gãi đầu, ý cười không giảm: "Lão đại, đây rốt cuộc là sao chứ? Khoảng thời gian này tâm trạng anh lúc lên lúc xuống, làm cho người ta không thể nào hiểu được. Hôm nay lại mượn rượu giải sầu, uống xong sao lại chạy đến đây thế?"
Trần Tuần từ từ mở mắt, ho khẽ vài tiếng.
Đại Miêu ý vị thâm trường nhìn Trần Tuần, nói: "Lão đại, em đến đón anh, mau về cùng em đi thôi. Đây cũng không phải khách sạn, đừng nói là anh muốn ngủ lại nha?"
Đại Miêu đi tới, vừa định đỡ Trần Tuần thì anh đã phất tay, tự đứng lên, ánh mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh: "Xin lỗi đã quấy rầy em!"
Trịnh Đinh Đinh mở cửa tiễn bọn họ.
Trần Tuần đi về phía cửa, Đại Miêu đi theo sau. Trịnh Đinh Đinh đang định đóng cửa thì Đại Miêu ngửa đầu ra sau, như cười như không nói với cô: "Đinh Đinh, đây là lão Đại đau đầu vì tình nha!"
Trịnh Đinh Đinh vỗ một cái vào gáy câu ta khiến câu ta rên "Ai ui" một tiếng, vội vàng cúi thấp đầu đi ra ngoài, Trịnh Đinh Đinh cũng nhân cơ hội này đóng cửa lại.
Cậu ta xoay người, nhìn thấy Trần Tuần đang ngồi trên ghế. Trong không khí phảng phất hương mùi rượu không thể tiêu tan.
"Chỉ có mấy tháng thôi mà anh đã bị em gạt sang một bên!" Lời của anh ấy vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô đã ở bên anh đã gần mười năm nay.
Rốt cuộc là người nào đào thải người nào đây? Nhưng những điều này không quan trọng nữa. Điều quan trọng là hiện tại và tương lai. . . . .
Sáng sớm hôm sau, Túc Minh Quyên mang theo hai túi đồ tới nhà. Trịnh Đinh Đinh còn đang ngái ngủ đánh răng, Túc Minh Quyên nấu canh trong phòng bếp.
Trịnh Đinh Đinh vừa rửa mặt xong đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng quát của Tần Mộc Dao, "A, sao ở đây lại có tóc của đàn ông thế?"
Túc Minh Quyên vừa nói vừa nhặt mấy sợi tóc đưa đến trước mặt Trịnh Đinh Đinh, mặt đầy hồ nghi: "Tóc của ai đó?"
"Chỉ là tóc thôi mà, gì mà tóc của ai ạ?" Trịnh Đinh Đinh giả bộ hồ đồ.
"Đừng giả bộ hồ đồ với mẹ, tóc con ngắn và cứng như vậy sao? Đây rõ ràng là tóc đàn ông mà!" Túc Minh Quyên giữ chặt bằng chứng trong tay, không hịu bỏ qua cho cô.
Trịnh Đinh Đinh khó có thể nói tối qua Trần Tuần uống say lên nhà ngồi. Nếu nói ra nhất định sẽ bị Túc Minh Quyên cằn nhẳn thật lâu.
Túc Minh Quyên thấy thế cũng hiểu được, nói: "Đinh Đinh, mẹ hiểu được khi tình cảm mặn nồng thì nam nữ khó thể nào giữ được. Giáo sư Ninh thỉnh thoảng lên nhà chơi một chút thì không sao. Nhưng con phải nhớ kỹ, không được để cậu ta ở qua đêm. Dù sao con cũng chưa lập gia đình, vạn nhất bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy nhất định bọn họ sẽ nói không hay."
Trịnh Đinh Đinh "Ách" một tiếng, "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi!"
Túc Minh Quyên lắc đầu bật cười, "Thôi đi cô, đừng tưởng mẹ già rồi không biết giới trẻ các con nghĩ gì. Bọn trẻ các con liệu có mấy người nhịn đến lúc cưới chứ? Mẹ nói trước, nếu mà các con muốn làm chuyện đó thì tìm một phòng sạch sẽ, hoặc khách sạn cũng được. Ngàn vạn lần đừng làm chuyện này ở nhà mình. Tòa nhà này, từ trên xuống dưới có bao nhiêu cặp mặt chứ/ Con phải cư xử cho cẩn thận!"
". . . . . "
"Sao thế? Con thấy mẹ con nói thẳng quá sao?" Túc Minh Quyên che miệng cười. "Tình cảm chính là như thế, cần gì che che giấu giấu chứ? Nếu đã kìm lòng không được, phòng còn hơn tránh, là bậc trưởng bối cũng phải cho con lời khuyên đúng đắn chứ?"
". . . . . " Đột nhiên Trịnh Đinh Đinh cảm thấy mẹ già nhà mình thật sự thoáng nha!
"Nhưng cũng nói thật, mẹ rất thích giáo sư Ninh. Ngày đó, cậu ấy nói chuyện phiếm với chúng ta, thái độ chân thành, thành khẩn, khí chất rất tốt. Vừa nhìn cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác là một người đàn ông kiên định, rất đáng an tâm. Con chọn cậu ấy là người yêu, mẹ và ba con không phản đối!"
"Ba mẹ không ngại công việc của anh ấy sao?"
"A, ý con nói là sờ sờ иgự¢ sao? Thật ra thì có làm sao chứ? Cậu ấy đã sờ nhiều nhiều như vậy chắc cũng chẳng khác gì hai miếng thịt heo!"
". . . . . "
"Đinh Đinh, nói về nhìn đàn ông, mẹ so với con thì hiểu nhiều hơn đó. Mẹ vừa nhìn đã cảm thấy rất ưng giáo sư Ninh rồi. So sánh với cậu Trần Tuần mà lúc trước con thích thì hơn mấy chục lần đó!"
Trước kia, Túc Minh Quyên cũng đã gặp Trần Tuần, chưa nói anh ta có tốt hay không. Chẳng qua ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Vừa nhìn đã biết là một người đàn ông không coi trọng tình cảm. Công thêm việc bà biết con gái bà vẫn luôn thầm mến nhưng Trần Tuần không đáp lại. Ngoài việc đau lòng con gái, thật sự bà không có quá nhiều hảo cảm với Trần Tuần.
"Thật không nghĩ tới Ninh Vi Cẩn có thể vừa mắt bố mẹ nha!" Trịnh Đinh Đinh cười, trong lòng lại thật sự vui vẻ.
"Có người vừa nhìn thấy đã cảm thấy có duyên với nhau rồi!" Túc Minh Quyên cười thần bí, hạ giọng, "Nói thật cho con biết, khí chất của giáo sư Ninh rất giống với ba con hồi trẻ. Đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, lại cực kỳ khó chiều. Đặc biết lúc nói chuyện với người khác lại giống như đang chỉ bảo cho người ta. Nhưng mẹ thích như vậy!"
"Đây là mẹ khen anh ấy hay chê anh ấy vậy?"
"Đương nhiên là khen nha!"
Hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện. Túc Minh Quyên không khỏi ôn lại chuyện tình yêu hồi trẻ giữa bà và Trịnh Văn Phó. Trịnh Đinh Đinh nghe đã thành quen, chậm rãi ăn canh, nhàn nhạt ứng phó với Túc Minh Quyên.
Chẳng qua lần này cô nghe ra có chút sơ hở, cô ngắt lời Túc Minh Quyên đang nói đâu đâu, hỏi: "Không phải trước đây mẹ nói sau khi kết hôn một năm thì đi Tây Xương ngắm sao! Vậy hẳn là năm 1989 nha. Sao vừa rồi mẹ lại nói năm 1988 chứ?"
Túc Minh Quyên "Ách" một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Chính là năm 1988!"
"Năm 1988 sao? Lúc đó ba mẹ còn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn nha. Thế mà đã đến Tây Xương ba ngày hai đêm để ngắm sao rồi?"
"Chuyện này, có phải con cảm thấy canh không ngon à? Sao không thấy con uống?" Túc Minh Quyên bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc lấy thìa gõ vào bát, "Bà Túc Minh Quyên, con trịnh trọng hỏi bà, rốt cuộc bà cùng đồng chí Trịnh Văn Phó xảy ra quan hệ trước hôn nhân sao?"
Túc Minh Quyên bị nghẹn rồi, lỗ tai cũng đỏ ửng, nhưng vẫn hùng hổ nói:"Cho dù là thế thì sao nào? Lúc ấy, quan hệ của chúng ta đã xác định rồi. Sớm muộn cũng ở bên nhau. Nhưng chỉ sớm hơn một năm mà thôi!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh cứng họng, nhưng sau đó ho khụ khụ, "Con không có ý định phê phán gì ba mẹ cả, chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ thôi! Nhìn qua ba là người đàn ông cực kỳ truyền thống, cổ hủ, nghiêm túc, luôn nhắc con phải giữ mình trong sạch, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
"Con thì biết cái gì? Truyền thống, cổ hủ, nghiêm túc chỉ là bề ngoài của ông ấy thôi. Còn bên trong có bao nhiêu kích tình, trong xương cốt ông ấy có bao nhiêu hư hỏng thì chỉ có một mình mẹ biết!"
". . . . . "
Hai mẹ con nói chuyện thật lâu mãi cho đến xế chiều Túc Minh Quyên mới quay trở về nấu cơm cho Trịnh Văn Phó. Trịnh Đinh Đinh đưa bà đến tận trạm xe. Lúc trở lại mới đột nhiên nhớ ra cả ngày hôm nay không nhận được điện thoại của Ninh Vi Cẩn, có chút không bình thường.
Trịnh Đinh Đinh nhấn điện đoại gọi cho Ninh Vi Cẩn. Đầu dây bên kia không có ai nhắc máy, cô đoán hẳn anh đang ở trong phòng phẫu thuật rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại chính miệng Ninh Vi Cẩn đã từng hứa: Anh sẽ bù đắp ở những phương diện khác cho em!
Bù đắp những phương diện khác? Là cái gì nha? Cô có chút mong đợi.
Một tiếng sau bữa cơm chiều, Trịnh Đinh Đinh nhận được điện thoại của Ninh Vi Cẩn.
Ngoài dự tính của cô, đầu dây bên kia chính là bác sĩ nữ duy nhất của khoa ✓ú, bác sĩ Hà.
"Đêm qua, có một bệnh nhân nữ mắc chứng trầm cảm, vừa khóc nháo, đập đồ đạc, lại còn mắng mỏ người khác. Sau đó còn lấy miếng thủy tính cứa tay tự sát. Bác sĩ Ninh tiến lên ngăn cản không cẩn thận bị thương, cổ bị mảnh thuy tinh cắt qua, chảy không ít máu!"
Trịnh Đinh Đinh gấp đến mức tim cũng muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi, hô hấp hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó cũng hỏi thêm: "Bây giờ anh ấy vẫn ở bệnh viện ạ?"
"Đúng thế, tối nay cậu ấy có ca trực. Lúc xế chiều cậu ấy ở trong phòng phẫu thuật, điện thoại để trên bàn làm việc. Chị thấy em gọi đến nhưng vì phép lịch sự nên không nhận. Sau đó, thấy cậu ấy phẫu thuật xong thì theo bệnh nhân về phòng bệnh. Rồi gặp chuyện bệnh nhân nữ ở phòng sát vách náo loạn đòi tự sát. Bây giờ thì đang ở phòng khám, y tá đang giúp cậu ấy băng bó vết thương. Chị suy nghĩ một chút rồi quyết định lén báo cho em một tiếng." Bác sĩ Hà bất đắc dĩ cười, "Theo tính cách cậu ấy nhất định sẽ không nói với em đâu!"
Lúc Trịnh Đinh Đinh đến bệnh viện thì tất cả cũng xong xuôi. Trong phòng làm việc sáng rực chỉ có Ninh Vi Cẩn cùng một nam thực tập sinh.
Trịnh Đinh Đinh gõ cửa phòng anh, Ninh Vi Cẩn xoay người nhìn, khi thấy người đến là Trịnh Đinh Đinh, anh có chút ngoài ý muốn, "Tại sao em lại đến?"
"Anh bị thương à?" Trịnh Đinh Đinh trực tiếp đi thẳng vào phòng, đến trước mặt Ninh Vi Cẩn, nhìn lên cổ anh. Quả nhiên bên trái có một miếng gạc băng trên đó.
"Ai nói cho em?"
"Đừng hỏi là ai nói cho em!" Trịnh Đinh Đinh tức giận, "Anh chảy có nhiều máu không? Có cầm máu được chứ ? Bây giờ còn đau hay không? Có cảm thấy hoa mắt hay chóng mặt không? Còn vết thương liệu có bị nhiễm trùng không?"
Tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn thấy vẻ lo âu trên mặt Trịnh Đinh Đinh, một hồi lâu sau mới nói: "Rốt cuộc em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?"
"Rốt cuộc anh cảm thấy như thế nào hả?"
"Chỉ là vết thương bốn, năm phân gì đó, không đáng ngại đâu!" Ninh Vi Cẩn nói xong cũng nhìn chăm chú Trịnh Đinh Đinh, giọng nói mang chút dò xét, "Sao em lại gấp gáp như vậy chứ?"
"Em lo lắng cho anh mà!" Trịnh Đinh Đinh bật thốt lên.
Bờ môi Ninh Vi Cẩn hiện lên ý cười nhàn nhạt, để 乃út trong tay xuống, chống hai tay, nói từng chữ: "Hóa ra vì em lo lắng cho anh sao?"
"Dĩ nhiên rồi, lúc em nghe thấy bác sĩ Hà kể chuyện tim cũng thiếu chút nữa ngừng đập rồi. Hồi bé, gần nhà em có một cô bé lúc chơi đùa bị bạn chọc vào cổ, gây thương tổn động mạch cổ đó!" Nhắc tới chuyện cũ trong lòng Trịnh Đinh Đinh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Vết thương của anh rất nông, không chảy nhiều máu đâu!" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói, "Em không cần lo lắng!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Ngồi trước bàn máy tính, cậu thực tập sinh đang gõ lại bệnh án của bệnh nhân len lén nhìn sang, tò mò nhìn Trịnh Đinh Đinh.
"Đã sửa xong bệnh án của bệnh nhân giường số 13 chưa?" Ninh Vi Cẩn kịp thời đặt câu hỏi, nhìn thoáng qua cậu thực tập sinh kia, ánh mắt nhắc nhở cậu hãy tiếp tục vào công việc.
Cậu ta lập tức tập trung lại, tiếp tục gõ bàn phím.
Trịnh Đinh Đinh kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh Ninh Vi Cẩn, sau khi ngồi xuống thở dài: "Ở bệnh viện anh thường có bệnh nhân đòi tự sát lắm sao?"
"Không nhiều lắm, một năm có chừng một hai người gì đó!"
"Lần sau, em nói là vạn nhất mà có lần sau. Nếu anh muốn ngăn bệnh nhân thì cũng phải để ý an toàn của bản thân đó!" Trịnh Đinh Đinh dặn.
Ninh Vi Cẩn nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau!"
Tâm trạng bất an của Trịnh Đinh Đinh lúc này mới chậm chạp an ổn lại!
Bời vì Ninh Vi Cẩn đang trong ca trực, không thể rời bệnh viện. Anh gọi điện cho em họ Ninh Vi Minh, nhờ cậu ta tới đưa Trịnh Đinh Đinh về nhà!
Lúc cúp điện thoại, Ninh Vi Cẩn nói: "Chắc phải 20 phút nữa thằng bé mới tới đây, em cứ ngồi chờ một chút!" dừng một chút rồi chậm rãi bổ sung thêm, "Tiện thể ở lại với anh một chút!"
Trịnh Đinh Đinh len lén nhìn thoáng qua cậu thực tập sinh đang ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện dưới mặt bàn khẽ nhéo chân Ninh Vi Cẩn, ý bảo anh đừng nói chuyện càn rỡ như vậy!
Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn cực kỳ thản nhiên hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn. Sau đó mở miêng kêu thực tập sinh đến giường 13 kiểm tra tình trạng tích dịch trong phổi của bệnh nhân như thế nào rồi quay lại nói cho anh biết.
Cậu thực tập sinh bị giáo sư Ninh quang minh chính đại đuổi khỏi phòng làm việc. Vậy nên hiện giờ trong phòng chỉ có Ninh Vi Cẩn cùng Trịnh Đinh Đinh mà thôi.
Trịnh Đinh Đinh đang cúi đầu nhìn tiểu Ô Quy trên chiếc túi, cổ tay đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy. Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Vi Cẩn đang chăm chú nhìn mình.
"Ngồi lại gần đây một chút!" Anh nhỏ giọng nói.
Trịnh Đinh Đinh xích ghế lại ngồi gần cạnh anh.
Ninh Vi Cẩn buông cổ tay cô ra, bàn tay đặt trên bả vai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau. Sau đó bắt đầu nghịch ngợm vành tai tinh xảo của Trịnh Đinh Đinh.
"Buổi hẹn hôm qua thật sự là không thoải mái lắm!"
"Ừm. . . . . ?"
Anh vẫn tiếp tục nghịch ngợm vành tai của cô, giọng nói cực kỳ thản nhiên: "Lúc về nhà có nhớ anh hay không?"
". . . . . Ừm?"
"Anh hỏi lúc về nhà em có nhớ anh không?" Giọng nói của người nào đó nhẹ nhàng như nước.
". . . . . Có chút."
"Chỉ có một chút?" Âm cuối khẽ lên cao, tỏ vẻ bất mãn.
"Nếu so với một chút thì nhiều hơn một tẹo nha!"
"Rất tốt!" Anh nói, "Đợi hết bận, anh sẽ bù đắp lại cho em!"
Trịnh Đinh Đinh ngượng ngùng, cố gắng ngăn chặn đề tài này: "Anh chú ý nghỉ ngơi. Phải đặt chuyện giữ gìn sức khỏe lên trên hết."
"Yên tâm, thể lực của anh luôn dồi dào!"
". . . . . "
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình. Dựa vào góc độ của ba Đinh cho ta thấy một điều. Nam nhân lúc mà khó chịu thì bộc phát thật đáng sợ. Đinh Đinh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Thật ra thì giáo sư Ninh rất muốn ăn thịt Đinh Đinh ở trong phòng làm việc. Nhưng vì bảo toàn danh dự, nên phải kiềm chế Dụς ∀ọηg. Đành phải nghịch vành tai của cô mà thôi.
Dĩ nhiên, nghịch tai thật ra cũng vô cùng tà ác rồi.
Đinh Đinh, không nên đề cập đến thể lực của giáo sư Ninh.