Mọi cô gái khi còn là thiếu nữ ai cũng đã có lúc mơ mộng về nửa kia trong tương lai. Trịnh Đinh Đinh cũng không ngoại lệ. Trong tượng tượng của cô, người đàn ông kia phải anh tuấn, cơ trí, dịu dàng, ấm áp mà thân thiện khiến cho người ta có cảm giác giống như được tắm gió xuân mà không phải kiểu người như Ninh Vi Cẩn.
Đối với Trịnh Đinh Đinh mà nói Ninh Vi Cẩn chính là người đàn ông thuộc thế giới khác hoàn toàn. Lý trí, nghiêm cẩn, thích sạch sẽ, cao lãnh, tự cao tự đại, cảm giác rất ưu tú.
Thậm chí khác biệt hoàn toàn với mẫu đàn ông lý tưởng của cô.
Nhưng cô lại chấp nhận cùng Ninh Vi Cẩn tìm hiểu lẫn nhau, điểm này cũng khiến chính bản thân cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như lúc đầu chỉ ôm tâm trạng nghiêm túc trong mối quan hệ này, không mong muốn kết quả lâu dài với Ninh Vi Cẩn. Nhưng đến nay, khi nghe Ninh Vi Cẩn nói câu, "Nếu như em vẫn không có được câu trả lời vậy thì chúng ta kết thúc tại đây!" Thì Trịnh Đinh Đinh có một chút ngoài ý muốn.
Ninh Vi Cẩn chỉ cho cô một tuần lễ thôi.
Suốt đêm nay, Trịnh Đinh Đinh đều nghe "Nhận biết cảm giác yêu" để tìm đáp án.
"Yêu là do nội tiết tố mất cân bằng gây nên."
"Yêu chẳng những là một loại bệnh nó còn có thể là một sự biến đổi khác lạ. Thường sẽ phát bệnh ngay thời kỳ đầu, ví dụ như thay đổi tập tính sinh hoạt hàng ngày. Chăm chỉ tắm rửa, đánh răng cũng dùng sức. Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy chạy đến ngồi bên đàn dương cầm. Có người mỗi ngày đều đứng ngẩn người ở ban công mà cươi ngu ngơ. Có người điên điên khùng khùng thì bỗng nhiên rất yên tĩnh. Có người mặt si ngốc, soi gương cắn móng tay. Có người lại giận chó đánh mèo. . . . . "
Nghe đi nghe lại ba lần liền, ánh mắt Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy điện thoại trên bàn đang rung liên hồi. Cô tháo tai nghe, nhận điện thoại.
"Đinh Đinh! Sao em không chịu nhận điện thoại của anh vậy?" Giọng của Trần Tuần cực kỳ ôn hòa mang theo một chút vị chua chát.
"Anh có chuyện gì không?"
Trần Tuần yên lặng một chút rồi nói: "Đinh Đinh, những điều anh nói với em đều rất nghiêm túc. Anh muốn theo đuổi em!"
"Em đã có bạn trai rồi! Cho nên anh không cần phải làm như vậy!"
"Ít nhất hiện giờ em vẫn còn độc thân! Anh vẫn có cơ hội cạnh tranh công bằng với cậu ta!"
"Nhưng em không cần nhiều lựa chọn!" Trịnh Đinh Đinh khẽ hít một cái, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, anh ấy cũng sẽ tức giận!"
Trần Tuần hoàn toàn im lặng, chỉ có căng thẳng. Trịnh Đinh Đinh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trong điện thoại. Sau một lúc, anh mới cười như có như không.
"Em còn có chút việc, cúp máy trước đây!" Trịnh Đinh Đinh nhìn điện thoại, ấn phím End call.
Trịnh Đinh Đinh tiếp tục đeo tai nghe.
Ở chỗ khác, sau khi Ninh Vi Cẩn về nhà thì nhốt mình trong phòng làm việc. Cho đến 0 giờ mới đóng laptop đi xuống lầu nghe được tiếng hát của Ninh Vi Tuyền tròng phòng bếp.
Trong miệng cô ngân nga lời khá tục tằng khiến Ninh Vi Cẩn đưa tay nhéo nhéo mi tâm.
"A? Anh vừa xuống à?" Ninh Vi Tuyền nghe tiếng chân của anh, xoay người cười nói, "Em nấu chút mì, anh có muốn ăn cùng không?"
"Anh không ăn những thứ không tốt cho sức khỏe!" Ninh Vi Cẩn tiến lên vài bước, lấy ly thủy tinh rót cho mình một ly nước ấm.
Ninh Vi Tuyền "Xì" một tiếng, tiếp tục hát.
"Em đang hát gì thế hả?" Ninh Vi Cẩn hỏi.
"Bài chờ đợi tình yêu của Hoàng Thư Tuấn. Là kiệt tác nha! Đừng nói là anh chưa bao giờ nghe nhé?"
"Đúng là chưa từng nghe qua bao giờ!" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói. Sau đó cầm ly nước ngồi xuống ghê sô pha trong phòng khách, miễn cưỡng vắt chéo chân một chút.
Ninh Vi Tuyền bưng một bát mì ra ngoài, ngồi bên cạnh anh, vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt anh và nói: "Sao thế, sao mặt anh khó coi vậy hả?"
Ninh Vi Cẩn không lên tiếng.
"Lại có chuyện với Đinh Đinh sao?"
Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao em lại đoán là việc liên quan đến cô ấy hả?"
"Bởi vì sau khi anh gặp Đinh Đinh, mỗi lần có bộ dạng cau mày suy nghĩ đều vì chị ấy nha!" Ninh Vi Tuyền buông đũa xuống, vươn tay vỗ vỗ bờ vai anh, "Nào, nói với chuyên gia tình yêu một chút, rốt cuộc anh có chuyện gì nha?"
"Anh để cô ấy có thời gian suy nghĩ về mối quan hệ này! Liệu bọn anh có thể tiếp tục được nữa hay không!"
Ninh Vi Tuyền hơi hồi hộp một chút, lập tức hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp sao?"
"Mấy ngày trước?" Ninh Vi Cẩn nhìn cô bé một cái, giọng nói cực kỳ trầm ổn khiến người ta không nhận biết được cảm xúc của anh, "Chẳng qua là mấy ngày trước rồi!"
"Vậy thì rốt cuộc mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì hả?"
Thấy Ninh Vi Cẩn không có ý muốn trả lời, Ninh Vi Tuyền vội đoán: "Sinh nhật mẹ của Đinh Đinh anh không tặng quà sao? Đi ăn cơm bên ngoài mà anh không trả tiền? Anh phê bình chị ấy mặc quần áo khó coi sao? Hay ngại đi xem phim cùng chị ấy? Đắc tội với bạn thân của chị ấy rồi? Hay là anh và Thư Di Nhiên xảy ra chuyện gì bị chị ấy bắt được hả?"
"Câm miệng!" Ninh Vi Cẩn không vui, "Nói hươu nói vượn cái gì thế hả?"
Ninh Vi Tuyền nghi ngờ chép chép miệng.
"Không phải vấn đề từ anh!" Ninh Vi Cẩn nói xong thì đứng dậy, đi lên cầu thang.
Trong đầu lóe sáng, Ninh Vi Tuyền "A" một tiếng, đoán trúng: "Khống phải vấn đề từ anh. Vậy thì từ chị ấy rồi, có phải chị ấy không có cảm giác với anh không?"
Bước chân Ninh Vi Cẩn hơi chậm lại một chút.
Ninh Vi Tuyền cảm giác được mình đoán đúng rồi. Mặc dù không đành lòng đả kích sự kiêu ngạo của anh trai, nhưng lúc này rồi không thể không nói thẳng, vì vậy tiếp tục nói: "Em nhớ trước đây Đinh Đinh nói chị ấy thích một người đàn ông. Không biết vì lý do gì mà không đến được với nhau. Vấn đề của hai người không phải vì người đàn ông kia chứ?"
Ninh Vi Cẩn cau mày, lạnh lùng nói: "Đàn ông? Đàn ông nào chứ?"
Ninh Vi Tuyền không dám nhiều lời nữa.
Ninh Vi Cẩn đi lên lầu, trở về phòng làm việc. Tiếp tục gõ nốt bài luận văn đã làm được một phần ba. Chậm rãi gõ một hàng rồi lại xóa bỏ. Đứng dậy đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài vén rèm lên, nhìn bóng đêm bên ngoài, trên mặt vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng.
Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp đối thủ thật sự. Cạnh tranh chính là bản thân anh muốn tự hoàn thiện mình mà thôi. Anh chưa bao giờ nếm mùi thất bại thậm chí ngay cả vị trí thứ hai anh cũng không biết nó là gì. Anh không bao giờ để mắt tới đối thủ, không để ý đến sự hiện hữu của bọn họ. Mà bây giờ, anh cực kỳ mâu thuẫn với tên đàn ông Trần Tuần xa lạ đó.
Đây là cảm xúc anh chưa bao giờ có. Mặc dù không hề muốn thừa nhận, đó chính là cảm xúc anh vẫn khinh thường — ghen tị.
Ninh Vi Cẩn thu tay lại, trở về chỗ ngồi, lại tiếp tục tập trung vào trang bản thảo. Nghiêm túc, chuyên chú, không để tâm chuyện gì mà sửa sang lại luận văn, mãi cho đến khi sắc trời hừng sáng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, Trịnh Đinh Đinh cũng không liên lạc với Ninh Vi Cẩn.
Buổi tối lúc login QQ, hiện lên rất nhiều tin nhắn offline của Ninh Vi Tuyền:
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Đinh Đinh, chị và anh trai em rốt cuộc có chuyện gì vậy hả??
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Nếu như chị cảm thấy có chuyện gì, không bằng kể cho em nghe đi. Đừng nói với anh ấy, anh ấy không biết cách nói chuyện đâu!
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Chị thật sự ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ anh ấy rồi nha! Mấy ngày nay khuôn mặt anh ấy chẳng khác nào tảng băng -30 độ đâu. Không hề có chút nhiệt độ nào nha!
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Em thừa nhận anh ấy không hề lãng mạn, không biết dỗ dành con gái, không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Tính cách thì lạnh lùng, cao ngạo, bướng bỉnh, lại còn hay bắt bẻ, khó trị. . . . . Nhưng mà anh ấy thật sự đế ý đến chị mà. Em nói thật cho chị biết nha, mấy ngày nay anh ấy không ngủ đâu. Toàn nhốt mình trong phòng làm việc đến khi trời sáng. Thật sự không biết thường, chưa bao giờ anh ấy như vậy cả. . . . .
Tuyền Tuyền không phải toàn toàn: Có lẽ anh ấy không phải mẫu người lý tưởng của chị. Nhưng anh ấy cũng là một người đàn ông tốt mà. Nể mặt em có thể cho anh ấy thêm một cơ hội có được không? Đừng nhanh như vậy mà từ bỏ.
Trịnh Đinh Đinh sửng sốt, vội vàng gõ một hàng: "Mấy ngày nay anh ấy khôn ngủ sao?"
Mười phút sao, Ninh Vi Tuyền đã online lại rồi.
"Đúng, em đảm bảo nói thật nha! Anh ấy thật sự không ngủ đâu!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
"Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì thế hả?"
Trịnh Đinh Đinh thành thật trả lời: "Không có gì. Chỉ là anh ấy cho chị một tuần để xác định cảm giác của chị với anh ấy. Nếu không thể xác định được thì mối quan hệ này kết thúc ở đây!"
"A? Không thể nào! Anh em đang làm gì vậy chứ?"
Trịnh Đinh Đinh nhắn vẻ mặt cười khổ, thêm một câu: "Thật ra thì chị đồng ý với anh ấy. Thời gian của mọi người đều quý báu như nhau. Cũng nên xác định cho rõ."
"Vậy bây giờ chị có đáp án chưa?"
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một chút!
"Thôi, em không ép chị đâu! Chị có thể từ từ mà nghĩ. Nhưng em đảm bảo, anh em là người đàn ống tốt hiếm có nha. Nếu bỏ qua anh ấy, chị sẽ hối hận đó!"
Không bao lâu, biểu tượng của Ninh Vi Tuyền đã tối đi.
Ninh Vi Tuyền log out rồi rời phòng, xông vào phòng làm việc, lên tiếng: "Ninh đại giáo sư à! Anh đúng là một con lừa ngốc mà!"
Ninh Vi Cẩn đang cầm 乃út chỉnh sửa trên một tệp giấy A4. Nghe vậy, cau mày lạnh lùng nói: "Em càng ngày càng không biết lớn nhỏ gì rồi đó!"
Ninh Vi Tuyền chạy đến, giật lấy chiếc 乃út trong tay anh, giận giữ nói: "Tại sao anh lại ép Đinh Đinh chọn hả? Hai người mới qua lại được bao lâu chứ? Anh có biết con gái không thể ép buộc, phải dỗ dành, dỗ ngọt một chút. Chuyện anh làm với Đinh Đinh là cực kỳ cực kỳ ngốc đó. Coi như Đinh Đinh có cảm tình với anh, thì cũng không thể chịu nổi uy Hi*p như thế. Cái gì mà cho chị ấy một tuần lễ, nếu không xác định được đáp án thì chia tay. Lời như vậy tại sao anh có thể nói ra dễ dàng như vậy chứ? Anh nói như thế bảo con gái nhà người ta phải làm gì đây hả?"
"Có vấn đề gì không?" Giọng nói Ninh Vi Cẩn cũng sắc mặt không có chút độ ấm nào, "Một tuần lễ đã rất đủ rồi, đủ để cho cô ấy suy nghĩ kĩ càng, có muốn tiếp tục mối quan hệ này với anh hay không. Anh sẽ không ép buộc cô ấy!"
"Trọng điểm là. . . . . " Ninh Vi Tuyền nâng trán, "Cách làm của anh không đúng. Anh đâu cần gấp như vậy chứ? Vật cực tất phản! (Cái gì mà làm quá lên sẽ có kết quả ngược lại.)"
"Thật sao?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại nhưng không hề có chút nghi ngờ, cũng không cần đáp án từ Ninh Vi Tuyền. Anh lấy lại cây 乃út bị Ninh Vi Tuyền ςướק đi, tiếp tục sửa lại bản thảo.
"Vậy em hỏi anh!" Ninh Vi Tuyền nghiêm túc nói, "Nếu sau một tuần nữa, Đinh Đinh nói muốn kết thúc mối quan hệ này với anh. Vậy anh có cảm thấy khó chịu hay không?"
Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng nói: "Không biết!"
Ninh Vi Tuyền nhìn anh bằng ánh mắt "Anh cứ giả vờ đi!", ảo não thở dài một cái, sau đó nói: "Anh có biết tại sao em vẫn không thể quên được Nhi*p Hoài Hợp không? Bởi vì tụi em đã ở bên nhau bốn năm rồi. Anh ấy vẫn luôn chiều chuộng em. . . . . em lại vẫn luôn tùy hứng, hồ đồ, thích làm theo ý mình. Mỗi lần như vậy anh ấy sẽ không hề nói nặng với em một câu, chỉ cười cười giải quyết giúp em. Mặc dù ba vẫn luôn phản đối anh ấy, anh ấy cũng biết điều này. Nhưng anh ấy chưa bao giờ bắt em lựa chọn giữa anh ấy hay người nhà. Em hỏi tại sao phải nhường em như thế. Anh ấy nói là anh ấy không muốn khiến em không thoải mái, dù chỉ một chút!"
Ninh Vi Cẩn cũng chẳng buồn ngước mắt lên, không nể mặt mà nói: "Em chính là bị cậu ta chiều thành hư, giống như một đại tiểu thư vậy. Luôn tùy hứng làm bậy, kiêu căng, yếu đuối. Anh cũng không thích cậu ta làm như vậy!"
". . . . . " Ninh Vi Tuyền nghiến răng, "Anh căn bản là không hiểu con gái muốn gì. Cách thức anh làm đều sai cả. Lần này nếu như để tuột mất Trịnh Đinh Đinh thì anh cứ chờ rồi hối hận đi! Em mặc kệ anh đó!"
Ninh Vi Tuyền bước nhanh ra khỏi phòng, nặng nề đóng sập cửa lại.
Trước khi ngủ, Trịnh Đinh Đinh vẫn suy tư.
Nếu như sau này không được gặp giáo sư Ninh nữa, cô sẽ nhớ nhung khuôn mặt lạnh lẽo đó sao?
Nếu như vài ngày không nhận được điện thoại của giáo sư ninh, liệu cô có nhớ giọng nói trầm thấp, dễ nghe đó không?
Ở bên cạnh giáo sư Ninh, cô cũng cảm thấy điều đó là sự thật.
Lúc ôm, hôn giáo sư Ninh, tim cô dường như cũng đập mạnh thì phải?
Tại sao lại khẩn trương, do dự, chần chờ, bàng hoàng? Vì sao lúc anh nói muốn kết thúc mối quan hệ này, cô cảm thấy rất thất vọng?
Vì sao lúc đối mặt với sự khiêu khích của Thư Di Nhiên, cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái?
. . . . . .
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Trước đó hai ngày Trịnh Đinh Đinh đã xin nghỉ để đến khoa da liễu kiểm tra lại và trị liệu.
Sau khi kết thúc, Trịnh Đinh Đinh lập tức đi đến khoa ✓ú.
Bây giờ là 16h50’, trong phòng khám chỉ có Ninh Vi Cẩn cùng một nữ sinh cấp ba cực kỳ quen mặt.
Mà nữ sinh cấp ba đó nhất quyết không chịu buông tay áo của Ninh Vi Cẩn, "Em không muốn bác sĩ phẫu thuật giúp em. Em muốn anh phẫu thuật cơ! Tại sao anh lại từ chối hả?"
Ninh Vi Cẩn hơi dùng sức một chút, thu hồi cánh tay của mình, không để ý chút nào mà nói: "Cả tuần lẫn cuối tuần tôi đều phải trực ở khu nội trú. Còn việc ở phòng khám hay phẫu thuật đều do bác sĩ Hà và bác sĩ Châu đảm nhiệm. Bản thân tôi cũng tiến cử hai người họ."
"Bác sĩ Châu gì đó già như vậy. . . . . còn bác sĩ Hà kia em cũng cảm thấy không đủ tin tưởng." Nữ sinh cấp ba kia đảo mắt một hồi, giọng nói cũng mềm nhũn, "Bác sĩ Ninh, đại giáo sư Ninh à! Anh mổ cho em không được sao? Em không vội mà, em có thể chờ anh có thời gian. Em chỉ tin tưởng anh thôi, nhìn thấy anh là em cảm thấy an tâm lắm! Thật đó!"
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một chút rồi nhìn thẳng vào nữ sinh trước mặt, giọng nói lành lạnh mà nghiêm khắc: "Nếu như cô đã kiên trì như vậy thì tôi sẽ mổ. Chỉ là, cô phải nhớ kĩ thân phận của tôi ở đây. Tôi chỉ là một bác sĩ, không thể nào là gì khác cả. Sau này cô tới đây không cần mang quà đến, không cần lấy điện thoại chụp ảnh tôi, cũng không cần ngoài thời gian làm việc mà gọi cho tôi làm gì cả. . . . . Tôi cực kỳ không thích bệnh nhân nữ có những hành động như vậy!"
Nữ sinh cấp ba kia có chút chột dạ.
Trịnh Đinh Đinh cố ý gõ cửa, Ninh Vi Cẩn nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn.
Nữ sinh kia cũng quay đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh.
"Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh cười, "Anh còn bận à? Vậy em chờ anh ở ngoài nhé! Sau khi xong việc thì cùng ăn cơm!"
Ninh Vi Cẩn thu hồi tầm mắt, sau đó "Ừ" một tiếng.
Nữ sinh cấp ba kia lập tức nghi ngờ, hỏi "Cô gái kia là ai vậy ạ? Cũng là bệnh nhân của anh sao?"
"Đó là việc riêng của tôi! Không có liên quan đến bệnh tình của cô!"
Nữ sinh cấp ba kia bị nghẹn lời rồi!