Ngô Phái Thanh kinh ngạc đứng sững người, nhìn nhìn Mạc Duy Khiêm lại nhìn nhìn gương mặt xám như tàn tro của cha mình, tỏ vẻ không quá hiểu ý Mạc Duy Khiêm, lúc ở nước ngoài cô ta cũng có nghe chuyện Mạc Duy Khiêm đã kéo rất nhiều quan chức ở Danh Tĩnh xuống đài, chẳng lẽ giờ hắn cũng định làm thế với cha cô ta sao?
“Chỉ vì em vạch trần bộ mặt thật của người đàn bà này mà anh lại dùng việc công để báo thù riêng, chèn ép cha em sao?”
“Bộ mặt thật? Cô biết cái gì là bộ mặt thật ư? Việc hôm nay cô làm, lời hôm nay cô nói mới gọi là lộ rõ bộ mặt thật của chính cô! Ngô Phái Thanh, không ai có thể phá hoại tình cảm của tôi và Duyệt Kỳ, cô căn bản cũng không biết được Duyệt Kỳ đã từng phải trải qua những gì cho nên cô không có tư cách bình luận phán xét vợ tôi. Về phần cha cô, sớm muộn gì ông ta cũng bị điều tra, đây chính là hành động tiếp theo của ủy ban kỷ luật, chẳng qua sự thiếu hiểu biết và vô liêm sỉ của cô khiến ông ta ૮ɦếƭ trước thôi! Cô suốt ngày ở trong nhà tôi khoe khoang gia thế và cuộc sống thượng lưu của mình cũng đã phán xét cha cô nhất định là người bị điều tra tiếp theo rồi, đã không có danh hiệu tiểu thư này, cô cảm thấy mình còn xứng được với ai hả? Thật ra phó bộ trưởng cũng chẳng phải chức vụ gì cao, chỉ là cô quá mức thiển cận, tự đắc thôi!” Lời nói của Mạc Duy Khiêm tràn đầy sự châm chọc.
Gương mặt Ngô Phái Thanh trắng bệch, cô ta không biết nên đối mặt với cha mẹ mình như thế nào nữa.
Lúc này toàn thân Dương Cúc cũng run rẩy nhưng vẫn kéo tay con gái, cố gắng làm giọng nói của mình được bình thường: “Phái Thanh, chúng ta về nhà thôi, mọi thứ cứ phó mặc ch số phận thôi, là do mẹ không tốt đã khuyến khích khiến con có loại suy nghĩ này trong đầu.”
Cuối cùng nước mắt Ngô Phái Thanh vẫn chảy dài, nếu biết Mạc Duy Khiêm tuyệt tình đến thế, cô ta thật sự không bao giờ theo đến nhà họ Mạc, thật sự không bao giờ!
“Được rồi, cuối cùng sóng gió cũng đã qua, nên khen ngợi thì khen ngợi, nên tăng lương thì tăng lương, Tiêu Tiêu nhà ta thật thông minh, Hàn Giang Vương Bằng cũng càng lúc càng xử lý tốt tình huống. Duyệt Kỳ, em cũng đừng suy nghĩ tới chuyện này nữa, cứ coi nó như một trò cười đi.” Sau khi ba người nhà họ Ngô rời đi dưới sự giám sát của vệ sĩ, Mạc Duy Hoa nhanh chóng làm không khí sôi động trở lại.
“Chuyện này Duy Khiêm cũng có chỗ không đúng, sau này em ra ngoài xã giao nhất định phải phòng bị nhiều hơn, dù bất kỳ lúc nào cũng phải có vệ sĩ đi kèm, không thể dễ dàng ở một mình được.” Văn Thụy làm tổng kết cuối cùng.
Mạc Duy Hoa phì cười: “Đúng vậy, về phương diện này nhất định em phải theo học anh rể em, kinh nghiệm của anh ấy đúng là cực kỳ phong phú đấy.”
Sắc mặt Văn Thụy hơi đỏ lên, không tự nhiên nói: “Sau này anh sẽ nói với Duy Khiêm, mọi việc đã giải quyết xong rồi sao em còn không thu dọn đồ đi, Tiêu Tiêu chạy đâu rồi?”
Mạc Duy Hoa cũng không giễu cợt chồng mình nữa mà kéo anh ra ngoài.
Kỳ Ngọc Châu cũng cùng bạn già chuẩn bị rời đi, lúc đi bà còn dặn dò: “Duyệt Kỳ, con nói chuyện với Duy Khiêm một lát rồi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Duy Khiêm, không cho phép con giở trò xằng bậy, lát nữa phải đưa Duyệt Kỳ xuống lầu, mẹ sẽ bảo Hàn Giang và Vương Bằng chờ bên ngoài.”
Chờ mọi người rời đi hết, Mạc Duy Khiêm đột nhiên dùng sức ôm lấy La Duyệt Kỳ: “Nhóc con hư hỏng, em cố ý làm anh sợ có phải không?”
“Đúng, nếu hôm nay không có nhiều việc trùng hợp như thế, anh cảm thấy em có thể ở bên anh nữa sao? Dĩ nhien là Ngô Phái Thanh đáng giận nhưng đâu phải anh không biết suy nghĩ trong lòng cô ta, sao lại tạo ra lỗ hổng để người ta chen vào? Lần này cũng coi như là một bài học cho anh.”
“Anh hiểu anh hiểu, lúc vừa mới nhận ra hoàn cảnh của mình, tim anh suýt nữa đã ngừng đập. Duyệt Kỳ, anh chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, anh sợ người yêu mà anh có được một cách vô cùng khó khăn cứ thế bị người khác dễ dàng ςướק đi, nhưng sau này không cho phép em làm như vậy nữa, sẽ tai nạn ૮ɦếƭ người đấy, đến lúc đó không phải cô ta ૮ɦếƭ thì là anh mất mạng, cô ta là bị anh Gi*t ૮ɦếƭ còn anh anh là bị em hù ૮ɦếƭ!”
La Duyệt Kỳ ngẩng đầu lên sờ sờ trán Mạc Duy Khiêm, thấy trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi liền nở nụ cười: “Đây đúng là một cách làm tỉnh rượu thật tốt, để xem sau này anh có dám chỉ biết uống không thèm quan tâm điều gì nữa không!”
Mạc Duy Khiêm chỉ ôm La Duyệt Kỳ cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không uống, không bao giờ uống nữa.”
La Duyệt Kỳ cũng chỉ nghe thế thôi, sao Mạc Duy Khiêm có thể không uống được chứ, cô chỉ đơn giản là muốn hắn uống ít đi thôi, nhưng nghe hắn có thể dỗ dành mình như thế cô đã rất vui rồi.
“Đúng rồi, còn một chuyện anh phải làm giúp em.” La Duyệt Kỳ lại nghĩ tới một việc.
“Em nói đi, chuyện gì?”
“Em muốn học đàn dương cầm.”
Lần này đến lượt Mạc Duy Khiêm vui vẻ: “Em bị Ngô Phái Thanh kích thích sao? Em đừng nghe cô ta nói bậy, nếu em thật sự hứng thú thì chúng ta học cũng được nhưng nếu vì một câu nói của người phụ nữ kia mà em làm khó bản thân ૮ưỡɳɠ éρ chính mình thì anh kiên quyết không đồng ý, vợ anh không cần phải khổ công lấy lòng ai hết!”
La Duyệt Kỳ lại hỏi: “Anh thật sự không muốn em học sao? Em muốn học xong, mặc kệ là được đến trình độ nào, tối thiểu cũng có thể mang ra khoe được nha, anh cũng có thêm chút thể diện.”
“Từ bé anh nghe chị anh luyện đánh đàn, có thể nói y như tiếng gào thét của ma quỷ đập thẳng vào tai, nghe đến phát sợ. Vợ, em phải nhớ kỹ, thể diện của đàn ông không phải dựa vào tài năng của vợ mà phải dựa vào thực lực của chính mình, dù em không hề có chút ưu điểm nào thì người khác cũng chỉ dám tôn kính em mà thôi, vì em là người Mạc Duy Khiêm coi trọng nhất, em hiểu không?”
“Anh mới không có chút ưu điểm nào ấy, đợi em sinh con xong sẽ hướng về mục tiêu đa tài đa nghệ mà phát triển, anh dám quản sao?” La Duyệt Kỳ trợn trắng mắt liếc Mạc Duy Khiêm một cái, nửa câu trước còn dễ nghe, nửa câu sau càng nghe càng buồn cười.
Mạc Duy Khiêm không ngừng cười khúc khích: “Em chỉ cần học một loại tài nghệ là được, nghe nói cái gì gọi là cuốn sách bảo bối đấy, em cứ học xong mọi tư thế trong đó rồi dạy lại cho anh thì đúng là mạnh hơn tất cả mọi thứ tài nghệ khác rồi!”
“Anh biến sang một bên đi, em không nói với anh nữa, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện không đứng đắn!” La Duyệt Kỳ đẩy Mạc Duy Khiêm ra rồi đi về phía cử, Mạc Duy Khiêm nở nụ cười đuổi theo, sau đó cùng Hàn Giang và Vương Bằng đưa La Duyệt Kỳ trở về phòng ngủ ở dưới lầu.
Hôn lễ chuẩn bị vô cùng nhanh chóng nhưng những quá trình cần có đều không hề thiếu cái nào, cũng chỉ có nhà họ Mạc giàu có mới làm được mọi thứ với hiệu suất cao như vậy thôi.
Lúc này cha mẹ La Duyệt Kỳ cũng đã từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay đã được đón về nhà họ Mạc, La Duyệt Kỳ nhìn thấy ba mẹ thì không khỏi rơi lệ.
“Con bé này thật là, chuyện lớn như thế mà cũng không thèm nói với ba mẹ một tiếng, có phải chịu ấm ức gì không?” Tề Nguyệt Tú vừa mừng cho con gái lại lo con bị khinh bỉ.
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Con không chịu ấm ức gì hết, ba mẹ ra nước ngoài chơi vui không?”
“Có thể không vui được sao, người đi cùng liên tục bảo ba mẹ tiêu tiền, còn nói là đã được giao nhiệm vụ, nếu không tiêu hết số tiền đó sẽ không thể báo các nhiệm vụ được, ai đời lại có chuyện như thế chứ, ba con và mẹ ngoài dạo chơi thì cũng chỉ mua sắm, giờ ba con và mẹ đã có kinh nghiệm rồi, còn biết chỗ nào có hoàn cảnh tốt, phong cảnh đẹp mà đồ ăn lại ngon, đúng là đã được mở rộng tầm nhìn.” Tề Nguyệt Tú vô cùng hưng phấn khi nhắc tới chuyến đi chơi lần này.
Lúc này La Duyệt Kỳ mới biết thì ra Mạc Duy Khiêm còn bắt người khác đưa cha mẹ đi xài tiền, đúng là người quái dị, nhưng việc này cũng nói lên rằng hắn rất coi trọng cô.
Đợi một nhà ba người tán gẫu đủ rồi, người nhà họ Mạc lại ân cần chiêu đãi, còn liên tục trách Mạc Duy Khiêm không phải khiến La Đồng và Tề Nguyệt Tú cũng nghe đến phát ngượng, con giá mình được coi trọng như thế khiến họ cũng được an tâm.
Đến lúc thiệp cưới được phát ra, người thân bạn bè của nhà họ La ở Danh Tĩnh cũng được biết tin này, họ đều cực kỳ hâm mộ, gọi điện chúc mừng, còn nói có thể được chuyên cơ đưa đón ở trong khách sạn năm sao đúng là việc cả đời họ cũng không bao giờ dám mơ tới, bây giờ có thể được hưởng thụ một lần rồi, còn nói một đống nịnh hót gì đó, La Đồng và Tề Nguyệt Tú nghe xong thì vui không nói nổi thành lời.
Ở nước Mĩ xa xôi, Kim Đào cũng nhờ Cao Tử Ninh kí gửi về một món quà, đó là một bức tượng thủy tinh hình cô dâu chú rể đặt làm, bức tượng thủy tinh được làm vô cùng nhỏ bé tinh tế, trong suốt long lanh vô cùng xinh đẹp đáng yêu, có thể thấy là người đặt rất tốn tâm tư.
“Kim Đào vẫn còn nhớ thương chúng ta, thứ này dễ vỡ, để anh bảo người cất đi.” Mạc Duy Khiêm cùng La Duyệt Kỳ mở quà, vừa nhìn thấy thứ này lập tức muốn cất đi.
“Không ai ᴆụng đến nó thì sao nó vỡ được chứ? Món quà xinh đẹp thế này em thấy vẫn nên tìm một chỗ để đặt, ngắm thật đẹp.” La Duyệt Kỳ cảm thấy không cần phải cất đi.
Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một lát vẫn không muốn trưng bày nó ra ngoài, lại tiếp tục khuyên La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ liếc ngang Mạc Duy Khiêm một cái, giọng điệu không tốt: “Nói đi, anh đang nghĩ cái gì, sao không chịu cho em bày nó lên?”
Dường như Mạc Duy Khiêm cảm thấy hơi ngượng, sắc mặt cũng hơi xấu hổ đỏ lên, nhưng cũng không hề do dự mà nói thẳng: “Không phải nói đây là thứ Kim Đào tặng sao, anh càng nhìn càng thấy chú rể này giống cậu ta, thật phiền lòng, nếu thật sự trưng bày ở đây anh có thể ngủ ngon ư?”
“Bình thường anh cứ bảo em thế này thế kia, anh xem anh bây giờ này, chẳng lẽ nửa đời sau anh đều phải đề phòng Kim Đào như thế sao? Em là loại người như thế à?” La Duyệt Kỳ buồn cười chọc chọc bả vai Mạc Duy Khiêm.
“Lòng dạ anh chỉ hẹp hòi vậy thôi, nếu em thương anh thì đừng bày nó lên, nếu em thật sự thích thì anh cũng không cản em.” Mạc Duy Khiêm trực tiếp đùa giỡn cô.
La Duyệt Kỳ tức giận nói: “Anh đã nói thế rồi em còn có thể bày nó sao? Em thấy anh có vấn đề về tâm lý nên mới mẫn cảm đến thế, anh bảo người đem đi cất đi.”
Mạc Duy Khiêm cũng không thèm khách khí, lập tức gọi người đem đi, còn nói là nhất định phải cất cẩn thận, tốt nhất là để vào nhà kho lớn.
Thời gian La Duyệt Kỳ tới đây cũng không ngắn, dĩ nhiên cô biết đồ để ở trong nhà kho lớn đa số đều là những thứ cả năm chẳng sờ đến, người này đúng là biết tính toán mà.
Mạc Duy Khiêm an tâm như hoàn thành được một việc lớn, lại bắt đầu dụ dỗ La Duyệt Kỳ xem quần áo trang sức.
Cuối cùng nửa tháng sau hôn lễ cũng được cử hành, vì tình trạng thân thể của La Duyệt Kỳ nên địa điểm nghi thức vẫn là ở nhà họ Mạc, dĩ nhiên khách khứa rất đông nhưng cũng không tranh cãi ầm ĩ, toàn bộ công tác bảo vệ cũng không hề dùng đến lực lượng cảnh sát, ngoài các vệ sĩ luôn đi theo bảo vệ Văn Thụy và mấy lãnh đạo cao cấp thì toàn bộ đều do công ty Đổng Nguyên phụ trách, điều này cũng khiến Đổng Nguyên mừng không khép miệng lại được, chỉ cần một vụ làm ăn này thôi cũng đủ anh ta ăn no mặc ấm ba năm rồi.
Nghi thức hôn lễ ngắn gọn mà trang trọng, khi người chủ trì miêu tả quá trình gian khó để đến được với nhau của hai người, La Duyệt Kỳ cảm động đến suýt rơi lên khiến đôi mắt của Mạc Duy Khiêm cũng không nhịn được mà đỏ lên, sau khi Mạc Duy Hoa phát biểu, ở thời khắc cuối cùng của hôn lễ, Mạc Duy Khiêm ôm lấy La Duyệt Kỳ khoảng 1 phút 48 giây mới buông ra khiến khách khứa bên dưới chờ đến trợn tròn cả mắt.
Sau khi hôn lễ kết thúc, khách khứa đều lên những chiếc BMW nhập khẩu được trang trí đồng bộ do công ty Đổng Nguyên cung cấp để đi tới khách sạn dự tiệc, như vạy vừa an toàn lại vừa đồng bộ.
Vì thân thể La Duyệt Kỳ không tiện nên khi đến khách sạn cô cũng chỉ đứng đến khi Mạc Duy Khiêm phát biểu xong liền đi vào phòng nghỉ.
Lúc ăn cơm, La Duyệt Kỳ đã nghĩ đến chuyện tiền mừng, bên nhà cô chắc chắn là không thể nào so được với nhà Mạc Duy Khiêm, có thể nhận được mấy vạn đã là nhiều rồi, còn bên khách khứa nhà họ Mạc chắc chắn là sẽ không mừng ít!.
Nhưng mà khiến cô không thể ngờ được là bên phía nhà họ Mạc như thể đã bàn bạc với nhau từ trước, xếp hàng đứng trước phòng nghỉ lần lượt đi vào, mỗi người vào đều nói một tiếng chúc mừng trước sau đó đưa cho cô một món trang sức rồi đi, nói là sợ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô. Dĩ nhiên là mỗi món trang sức đều được đặt trong chiếc hộp vô cùng xinh đẹp tinh tế, có ghi chú rõ ràng người tặng là ai.
Trang sức ngày càng tăng, La Duyệt Kỳ rõ ràng cảm giác được số lượng vệ sĩ cũng càng lúc càng tăng lên, chỉ một lát sau Đổng Nguyên đã mồ hôi đầy đầu đi vào.
“Duyệt Kỳ, em với Duy Khiêm bàn bạc xem nên làm thế nào đi, vì một căn phòng đầy vàng bạc châu báu này mà bảo anh lập tức điều thêm 20 người tới đây, chuyện này thật sự quá phô trương! Đúng rồi, đây là quà của anh, không đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng coi như chút tâm ý, chúc em và Duy Khiêm yêu thương nhau đến tận đầu bạc răng long.”
La Duyệt Kỳ thấy hộp quà của Đổng Nguyên to hơn hẳn so với những người khác, vì thế thò mò mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một vương miện bằng vàng khắc hoa tinh xảo, trên vương miện còn khảm đủ loại bảo thạch, cô sợ hãi than thở nhưng cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Đổng Nguyên.
“Cái này là đại biểu cho địa vị của em, ngụ ý là, ở trước mặt Duy Khiêm em chính là Hoàng thái hậu, ha ha…”
La Duyệt Kỳ cũng cười nói: “Vậy em cảm ơn, nhưng cái này quá đắt giá rồi, còn nữa, sao mọi người đều tặng em trang sức thế?”
“Hazz, không coi là quý báu gì, anh kiếm được không ít tiền ở chỗ Duy Khiêm rồi. Em không biết sao, người thân bạn bè của nhà họ Mạc đã hỏi thăm sở thích của em từ lâu rồi, còn không ít người tìm tới hỏi anh đấy, tiền mừng là tiền mừng mà quà mừng là quà mừng, không thể thiếu món nào hết, anh thấy em chuẩn bị đủ hàng để mở tiệm châu báu rồi đấy!”
Nghe Đổng Nguyên giải thích, La Duyệt Kỳ mới giật mình hiểu ra, sau đó lại lo lắng: “Chắc hôm nay Duy Khiêm cũng phải uống rất nhiều, anh nhớ chăm sóc anh ấy nhé.”
Nhắc tới việc này Đổng Nguyên càng cười vui vẻ hơn: “Không sao đâu, lần trước Duy Khiêm đã bị dọa sợ rồi, hôm nay chắc chắn cậu ấy sẽ không uống rượu đâu, sau này cũng không uống.”
“Làm sao có thể thế được, trường hợp như hôm nay sao anh ấy thoát được rượu chứ?” La Duyệt Kỳ không tin.
“Có việc gì mà Duy Khiêm không làm được đâu chứ, cậu ta đã tới bệnh viện đòi một cái giấy khám bệnh chẩn đoán bị loét dạ dày, trước đó cũng đã nói rõ, còn ai dám ép cậu ấy uống nữa chứ?”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới hiểu thì ra câu nói lúc trước của Mạc Duy Khiêm cũng không phải là nói đùa cho cô vui mà hắn thật sự không uống rượu nữa, cô vừa cảm động lại vừa buồn cười vì thủ đoạn mà hắn sử dụng, người đàn ông này đúng là lắm quỷ kế mà.
“Đổng Nguyên, tặng quà xong rồi thì mau ra ngoài đi, anh cố ý muốn làm vợ tôi phải khóc đúng không hả?” Mạc Duy Khiêm đi tới, thấy mắt La Duyệt Kỳ đỏ lên, biết là có chuyện xảy ra rồi.
“Tôi đang giúp cậu gia tăng tình cẳm trước mặt Duyệt Kỳ, thế mà cậu không thèm cảm ơn tôi, tôi ra ngoài đây, hai vợ chồng cứ nói chuyện đi.”
Đợi Đổng Nguyên ra ngoài đóng cử lại rồi Mạc Duy Khiêm nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt La Duyệt Kỳ cười khẽ: “Đổng Nguyên nói với em chuyện anh lấy giấy khám bệnh sao?”
La Duyệt Kỳ gật đầu, cô sợ nước mắt làm trôi lớp trang điểm nên vội lấy khăn chấm chấm khóe mắt đã nhòe lệ: “Em cứ tưởng anh nói đùa thôi.”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao em vẫn không nhớ được chứ, ngoài chuyện ℓàм тìин thì anh không bao giờ lừa gạt em, cũng không tùy tiện nói đùa đâu.”
Vốn dĩ là một lời nói tốt đẹp, bầu không khí ngọt ngào, thế mà lại bị Mạc Duy Khiêm phá hủy. Sự cảm động của La Duyệt Kỳ cũng không tràn ra nữa, cô chỉ có thể hung hăng nắm lấy lỗ tai Mạc Duy Khiêm mà xoắn.
Khóe miệng Mạc Duy Khiêm cong lên, tuy hơi đau một chút nhưng hắn vẫn cười, đợi đến khi Duyệt Kỳ hết giận hắn lại cợt nhả nói: “Sợ em khóc nên anh mới trêu chọc để em vui lên thôi, nhưng mà anh còn một việc muốn nói với em đây.”
“Muốn nói thì nói luôn đi, anh còn có chuyện gì đứng đắn hay sao chứ?” Nếu La Duyệt Kỳ mà nói không khéo hắn lại nghĩ tới mấy chuyện linh tinh cũng nên.
“Vừa rồi trong hôn lễ nhẫn anh dùng là nhẫn gia truyền mẹ muốn tặng em, cái đó không thể xem như nhẫn kết hôn của chúng ta được, bây giờ anh muốn chính thức cầu hôn với vợ anh.”
Mạc Duy Khiêm nói xong liền sửa tư thế thành một chân quỳ một chân chống, đồng thời lấy từ trong túi âu phục ra một chiếc hộp nhỏ: “Duyệt Kỳ, em còn nhớ anh đã từng nói với em về viên kim cương hồng hiếm có không? Anh cũng từng nói phải chế tạo viên kim cương đó thành nhẫn tặng em, đây chính là chiếc nhẫn khảm kim cương trắng và viên kim cương hồng mà anh đã cho người tỉ mỉ tạo thành, chiếc nhẫn này ngụ ý chúng ta giống như hai viên kim cương này, sẽ làm bạn trọn đời trọn kiếp không rời không bỏ. Duyệt Kỳ, anh yêu em, xin em gả cho anh được không?”
Nhìn màu sắc hồng nhạt và trong suốt giao hòa một cách độc đáo trên chiếc nhẫn, lại nghe Mạc Duy Khiêm thổ lộ tình cảm sâu nặng, nước mắt La Duyệt Kỳ cuối cùng cũng chảy xuống, cô dùng sức gật đầu nghẹn ngào nói: “Em nguyện ý, em nguyện ý!”
Đợi sau khi Mạc Duy Khiêm đeo nhẫn vào cho cô, La Duyệt Kỳ không nhịn nổi mà ôm chặt lấy hắn khóc òa.
Vừa rồi anh còn nói không cho em khóc, vậy bây giờ anh đang làm gì hả, khiến em cười rồi lại làm em khóc, Mạc Duy Khiêm, anh cố ý đúng không?” La Duyệt Kỳ vừa khóc vừa noi, cô lại bị sự tận tâm của Mạc Duy Khiêm làm cho cảm động sâu sắc.
“Vợ ngoan của anh, anh làm việc này dĩ nhiên là để em được vui rồi, anh muốn cho em biết rằng bất kỳ kẻ nào cũng không thể tốt với em hơn anh, anh không làm em cảm động, sao em có thể nhớ kỹ anh chứ?”
“Em vĩnh viễn sẽ không quên anh đã đối xử tốt với em như thế nào, vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi anh, Mạc Duy Khiêm, em cũng sẽ coi chừng anh thật chặt.” La Duyệt Kỳ thật sự đồng ý hứa hẹn.
Ánh mắt Mạc Duy Khiêm cũng hơi nóng lên, hắn cũng ôm chặt lấy La Duyệt Kỳ, hai người cứ ôm chặt gắn bó hưởng thụ thời khắc hạnh phúc này.
Đổng Nguyên lén lút khép cửa lại, anh ta đến để mời Mạc Duy Khiêm ra ngoài tiếp khách, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng cảm thấy vô cùng rung động: Một chân đã quỳ xuống rồi, vậy việc quỳ cả hai chân trước Thái Hậu chắc cũng là chuyện sớm muộn thôi đúng không?
______Hoàn chính văn