Từ trên xuống dưới nhà họ Mạc đều bận rộn vì bữa tiệc đáp lễ và hôn lễ của Mạc Duy Khiêm, nhà lớn Mạc gia được trang trí kết hợp Trung – Tây, nhìn qua còn thấy vui mừng náo nhiệt hơn cả năm mới, La Duyệt Kỳ cũng bị cảm xúc sung sướng này cuốn hút, càng ngày càng cười nhiều hơn, tính tình cũng dịu ngoan đáng yêu hơn nhiều, mọi thứ đều nghe theo nhà họ Mạc, hỏi gì cô cũng chỉ nói vâng.
Kết quả là cô càng như thế, người nhà họ Mạc càng không muốn bạc đãi cô, cả ngày Kỳ Ngọc Châu đều đưa các loại trang sức cho La Duyệt Kỳ xem, còn nói đưa cả nhẫn tổ truyền của bà cho La Duyệt Kỳ để làm nhẫn cưới cho cháu dâu tương lai!
La Duyệt Kỳ nghe thế mà đứng ngồi không yên, nếu cô mà sinh con gái thì có phải sẽ bị ghẻ lạnh không?
Ngồi trong phòng khách cô lặng lẽ nói mấy chuyện này với Mạc Duy Khiêm khiến hắn bật cười ha hả: “Bé ngốc, mẹ anh chỉ nói thế thôi, dù là cháu trai hay cháu gái bà cũng vui vẻ mà, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần là con của hai ta anh đều yêu thích hết. Nhưng mà nhẫn này đúng là nhẫn tổ truyền đấy, nghe nói lúc trẻ bà nội anh cũng đeo, tuy nói giá thị trường cực cao nhưng giá trị tình cảm còn là vô giá cơ, lúc mẹ đưa em cứ nhận lấy là được.”
La Duyệt Kỳ nghe xong cảm thấy yên tâm không ít nhưng vẫn không hoàn toàn thả lỏng, nhưng sau đó cô nghĩ, chỉ cần bé cưng khỏe mạnh thì quan tâm nó là trai hay gái làm gì, người khác nghĩ sao không quan trọng, chỉ cần bé cưng được cha mẹ yêu thương là đủ rồi.
“Sao vậy, anh mới khuyên mấy câu em đã an tâm rồi à?” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ thả lòng toàn thân liền trêu cô.
“Dĩ nhiên rồi, người em tin tưởng nhất là anh mà.” La Duyệt Kỳ vừa ăn hạch đào vừa thản nhiên trả lời.
Mạc Duy Khiêm lập tức vui vẻ cười híp mắt: “Là anh thật sao?”
“Ừm, ngoài ba mẹ em thì anh xếp thứ hai.”
Hắn không cần ghen tị với ba mẹ vợ, lời La Duyệt Kỳ nói đã xác nhận hắn hoàn toàn thay thế được địa vị của Kim Đào trong lòng cô rồi, không gì có thể làm hắn vui hơn điều này!
Mạc Duy Khiêm mừng rỡ lấy nhân hạch đào cho La Duyệt Kỳ, sau đó lại tiếp tục tách vỏ để riêng nhân sang một bên cho cô.
(Hạch đào = quả óc chó)
Ngô Phái Thanh đứng ở trong góc nhìn hai người vô cùng thân thiết ngồi trên sô pha, hận đến mức cắn môi đến trắng bệch, La Duyệt Kỳ này đúng là giỏi diễn trò, mấy ngày nay cô ta nhận lỗi với Kỳ Ngọc Châu, lại thành khẩn đề nghị giúp chuẩn bị tiệc tối và hôn lễ, nhưng dù cô ta có cầu xin thế nào thì Kỳ Ngọc Châu cũng chỉ đồng ý để cô ta giúp chuẩn bị tiệc tối thôi, về phần hôn lễ thì bà nói đây là việc lớn nhà họ Mạc, không thể làm phiền khách khứa nhúng tay vào được, vốn dĩ cô ta muốn xử lý hôn lễ để người ngoài mơ hồ về thân phận của La Duyệt Kỳ, kết quả là không có cơ hội thực hiện.
Mà ấn tượng về Mạc Duy Khiêm càng lúc càng khắc sâu, càng lúc càng quyến rũ cô ta, từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy một người đàn ông nào có thể coi phụ nữ là bảo bối mà cưng chiều như Mạc Duy Khiêm! Mấy ngày nay cô ta nhìn rất rõ, không ai dám to tiếng với La Duyệt Kỳ, không ai dám đối xự tệ với La Duyệt Kỳ, cảm xúc của Mạc Duy Khiêm thay đổi theo sự biến hóa của La Duyệt Kỳ, cho nên toàn bộ người nhà họ Mạc không ai dám không tôn kính dám không coi trọng La Duyệt Kỳ. Nhưng cô ta vô cùng tin tưởng tất cả những điều này chỉ là tạm thời thôi, chẳng qua bây giờ Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ mê hoặc, chỉ cần hắn nhận ra bộ mặt thật của La Duyệt Kỳ thì chắc chắn hắn sẽ không thèm liếc nhìn người đàn bà kia dù chỉ một cái nữa.
Đợi Mạc Duy Khiêm nhận được điện thoại rời đi rồi Ngô Phái Thanh mới bước tới.
La Duyệt Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Phái Thanh đang đứng trước mặt mình, không lên tiếng mà tiếp tục ăn hạch đào, đọc tạp chí.
“Ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cô cũng không có sao? Không cần chào khỏi khách sao?” Ngô Phái Thanh khinh miệt châm chọc La Duyệt Kỳ.
“Cô xác nhận cô là khách mà không phải kẻ mặt dày mày dạn ăn chực nhà người khác chứ? Huống chi đối với người phụ nữ dám mơ ước người đàn ông của tôi, tôi không hắt nước bẩn lên người cô đã là tốt lắm rồi, còn dám nói lễ phép với tôi à. Thôi thì cô cứ nghĩ lại xem cái tài năng rất cao, lễ nghi tu dưỡng rất tốt mà cô tự phong cho mình, còn cả đạo đức cơ bản nhất của con người nữa, có còn sót lại gì trong cô hay không! Tôi và cô chẳng có gì để nói với nhau đâu, lúc chỉ có hai chúng ta thì không cần gây khó xử cho nhau làm gì, nói ít chút đi.”
“La Duyệt Kỳ, chỉ ở trước mặt tôi cô mới để lộ bộ mặt thật của mình đúng không? Duy Khiêm và người nhà họ Mạc không biết cô chỉ là con đàn bà nhà quê chanh chua, vì ham sự giàu sang phú quý nhà họ Mạc nên mới dùng hết thủ đoạn bò lên giường Duy Khiêm đúng không? Cô nghĩ rằng chỉ như thế thôi đã có thể gả được vào cửa nhà giàu sao? Nói cho cô biết, loại đàn bà như cô, dù có thành công cũng không sống thoải mái được đâu. Tôi đã biết hết chi tiết về cô rồi, lúc ở Danh Tĩnh cô đã có vị hôn phu, chuẩn bị kết hôn rồi, thế mà sau khi gặp Duy Khiêm lại sống ૮ɦếƭ bám lấy, thậm chí không tiếc hủy bỏ hôn lễ, cô đúng là kẻ trơ trẽn!” Ngô Phái Thanh đã nhờ người nhà điều tra tình trạng của La Duyệt Kỳ và Mạc Duy Khiêm nhưng cũng không biết được gì nhiều, chỉ biết La Duyệt Kỳ chuẩn bị kết hôn nhưng lại hủy bỏ hôn lễ vì Mạc Duy Khiêm, Ngô Phái Thanh suy nghĩ một chút cũng hiểu được gần hết rồi.
La Duyệt Kỳ lạnh lùng nhìn Ngô Phái Thanh nói: “Cô nói cha cô là phó cục trưởng, mẹ cô là bác sĩ, bản thân cô cũng là nhân tài nghệ thuật đã từng du học, sao có thể phun ra những lời thô thiển đến vậy? Ngô Phái Thanh, tôi nói cho cô biết, mỗi người đều có suy nghĩ riêng nên mới có thể dùng các tiêu chuẩn khác nhau để đánh giá một người! Cho nên tôi chỉ có thể nói bản thân cô nhắm vào điều kiện của Mạc Duy Khiêm cho nên đánh giá ai cũng như mình, còn phán đoán lung tung vô căn cứ về quá khứ của người khác nữa. Tôi thu lại những lời lúc trước tôi đã nói, tôi hy vọng không có người đàn ông tốt nào xui xẻo gặp phải cô! Tôi hơi ngạc nhiên, lí do gì mà cô có thể tự đại như thế hả? Tự đại đến mức trong tình huống người ta không có chút cảm tình nào với cô mà cô vẫn vọng tưởng chỉ cần đuổi được bạn gái hiện tại, thậm chí là vợ của người ta đi thì cô có thể lên thay thế? Cha mẹ cô chưa từng dạy cô không được tham dự vào tình cảm và hôn nhân của người khác sao? Hay là vì cô ở nước ngoài quá lâu, cái tốt không học chỉ học được bản lĩnh làm kẻ thứ ba không kiêng nể gì mà giành giật tình cảm hả?”
Ngô Phái Thanh đỏ bừng mặt, cô ta không ngờ bình thường La Duyệt Kỳ ít nói lại có thể thao thao bất tuyệt một cách sắc bén như thế, khiến cô ta không nghĩ ra được lời nào để ứng đối, chỉ có thể tức giận nhìn La Duyệt Kỳ vẫn nhàn nhã ăn hạch đào.
Lại đứng đó thêm một lát, Ngô Phái Thanh xác định dù có tranh cãi thêm nữa cô ta cũng chẳng được ích lợi gì, càng không chọc tức được La Duyệt Kỳ, cô ta cũng lo Mạc Duy Khiêm quay lại nên đành xoay người nhanh chóng rời đi.
La Duyệt Kỳ nhìn bóng dáng Ngô Phái Thanh rời đi, lắc đầu thở dài: Loại phụ nữ bị nuông chiều, thiếu nội hàm này vĩnh viễn chỉ nghĩ đến sở thích và lợi ích của cô ta, sao có thể hiểu được người đã từng trải qua hãm hại phản bội, suýt nữa mất mạng như cô không dễ chọc chứ? Người chưa từng trải qua đau đớn và bị ép tới đường cùng thì sẽ không bao giờ trưởng thành! Nếu gia đình Cao Tử Ninh không xảy ra biến cố thì cô bé sao có thể thoải mái dũng cảm thế chứ? Dĩ nhiên chính cô cũng đã trải qua thời gian tôi luyện, chẳng những học được nhiều điều mà cũng đã hiểu rõ nhiều chuyện, tiếc là con người luôn suy nghĩ khác nhau. Ngô Phái Thanh căn bản là một cô gái đang mụ mị vì mơ ước của mình! Cô không thể không đề phòng được, cũng không thể không đề phòng cho Mạc Duy Khiêm, chỉ mong Ngô Phái Thanh còn chút tự trọng cuối cùng!
Kỳ Ngọc Châu chẳng những luôn nghĩ cách điều trị thân thể cho La Duyệt Kỳ, còn tìm một bác dĩ trung y đến bắt mạch cho La Duyệt Kỳ.
“Duyệt Kỳ, vị Trịnh tiên sinh này là thần y vô cùng nổi tiếng đấy, chỉ chuyên xem bệnh cho một số lãnh đạo, con để ông ấy bắt mạch một chút, mọi người cũng được yên tâm.” Kỳ Ngọc Châu đến phòng La Duyệt Kỳ, giới thiệu lai lịch vị bác sĩ cho cô biết.
Chuyện này quá phô trương rồi, thân thể cô không có chỗ nào bất thường, ngay cả nôn nghén cũng không có, cần gì phải bắt mạch nữa chứ? Nhưng nếu đã là thần y hiếm có thì cứ để ông ấy bắt mạch cho yên tâm, vì thế cô ngoan ngoãn gật đầu.
Vị bác sĩ già vừa bước vào khiến người ta có cảm giác rất yên tâm, tuy không phải tiên phong đạo cốt gì nhưng mặt mũi hiền lành khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy yên tâm tin tưởng rồi.
Chỉ mắt mạch cũng dùng gần nửa tiếng, sau đó còn xem xét thêm nữa, La Duyệt Kỳ sắp ngủ quên luôn, vất vả lắm mới xong việc, bác sĩ già chỉ nói một câu: “Không tồi.” Sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.
La Duyệt Kỳ trợn tròn mắt, đây thật sự là thần y à? Không cần khám cũng biết kết luận này rồi mà.
Kỳ Ngọc Châu vỗ vỗ tay La Duyệt Kỳ nói: “Con nghỉ ngơi đi, bác đi tiễn bác sĩ.”
La Duyệt Kỳ cảm thấy rất kỳ là nhưng cũng không nói gì.
Kỳ Ngọc Châu mời Trịnh tiên sinh ngồi xuống sô pha phòng khách rồi sốt ruột hỏi: “Trịnh tiên sinh, ông cảm thấy đó là trai hay gái?”
Trịnh tiên sinh trầm tư một lát mới nói: “Thai còn bé quá, kết luận sẽ không chuẩn lắm nhưng theo tôi thấy thì khả năng 8 phần là trai.”
Kỳ Ngọc Châu nghe xong thì vui đến choáng váng: “Hazz, thật ra tôi chỉ có chút hi vọng thế thôi, nếu là con gái thì chúng tôi cũng rất vui mà, chỉ mong là con trai thì tốt hơn, dù sao nhà họ Mạc chúng tôi bốn đời đơn truyền rồi. Hôm nay ông nói thế khiến tôi vui đến mức không biết nên nói gì cho phải, tôi tin lời ông mà, để tôi cho người đưa ông về, sau này tôi nhất định sẽ hậu ta, những chuyện khác đợi con dâu tôi sinh xong rồi sẽ tạ ơn ông một thể.”
Trịnh tiên sinh xua tay: “Không cần đâu, việc này chẳng qua là tiện tay thôi, hai gia đình chúng ta đã có tình cảm bao nhiêu năm, nếu không tôi cũng không đến đâu, đợi nhà bà sinh được cháu vàng rồi tôi còn phải đến chúc mừng ấy chứ, sao có thể nhận quà cảm ơn được.”
Kỳ Ngọc Châu cũng không tranh cãi, dù sao nếu muốn cảm ơn cũng không thiếu cơ hội, cùng lắm là tạo điều kiện cho con cháu nhà họ Trịnh là được rồi. Bà liên tục cảm ơn rồi mới cho người đưa Trịnh tiên sinh về.
Sau đó Kỳ Ngọc Châu về phòng bắt đầu lấy toàn bộ châu báu trong tủ bảo hiểm của mình ra, chọn lựa xong cho người đưa ba hộp lớn một hộp nhỏ sang phòng La Duyệt Kỳ.
“Bác gái, bác làm gì vậy?” La Duyệt Kỳ đang ngổi ở cạnh cửa sổ ngắm lá rụng, thấy Kỳ Ngọc Châu mang theo một đống người đến thì lập tức đứng dậy hỏi.
Kỳ Ngọc Châu nhanh chóng bước tới bảo La Duyệt Kỳ ngồi xuống: “Mau ngồi đi, con đang mang thai không cần phải để ý tới mấy cái lễ tiết này. Duyệt Kỳ, mấy thứ này là đồ mẹ sưu tập nhiều năm qua, con nhìn xem có thích không, phẩm chất không cần nói mà tay nghề chế tạo cũng là cực phẩm, trong những trường hợp đặc biệt, mang chúng rất phù hợp với thân phận của con.”
(Editor: Từ đây thay xưng hô của cha mẹ Mạc Duy Khiêm từ bác thành ba mẹ cho thân mật nhé, trong tiếng TQ toàn ta – ngươi, hazz, chỉ biết chuyển theo cảm nhận của mình thôi.)
La Duyệt Kỳ lại há hốc mồm nhìn về ba cái hộp đang sáng lóe đủ màu sắc từ các loại trang sức châu báu, cảm thấy có cho cô vài đôi mắt nữa cũng không đủ dùng.
“Bác gái, những thứ này quá quý trọng, mà đều là thứ bác thích, sao cháu có thể muốn được chứ?” La Duyệt Kỳ bị dọa, bác gái này sao mà còn mạnh tay vung tiền hơn cả các con mình vậy?
“Mẹ đã nói cho con thì con cứ nhận đi, nếu không thích thì ở chỗ mẹ vẫn còn một ít, con cứ tùy ý chọn. Đúng rồi, ở ngân hàng cũng cất một ít, hôm nào rảnh mẹ sẽ đưa con đi xem. Còn trong hộp nhỏ này là mấy thứ có kiểu dáng thích hợp với người có tuổi, con đưa tới để mẹ ruột con đeo chơi đi, đây cũng coi như chút tâm ý mẹ tặng bà thông gia. Ba mẹ vẫn luôn áy náy chuyện còn chưa kết hôn mà đã để con phải vất vả mang thai, cho nên đừng làm ba mẹ ruột con nghĩ nhà ta khó khăn không có thành ý mà lo lắng cho con, cũng để con không phải chịu ấm ức.”
“Đeo chơi” là câu cửa miệng của nhà họ Mạc à, sao mà từ già đến trẻ ai cũng nói câu này thế? Nhưng mà La Duyệt Kỳ vẫn vô cùng cảm động vì lời Kỳ Ngọc châu nói, lại nghĩ người nhà họ Mạc luôn nói một là một hai là hai, mà Kỳ Ngọc Châu cũng thật lòng lo lắng cho cô, thôi thì cứ nhận lấy, như thế mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Vì thế cô liền vô cùng vui vẻ nhận lấy, lại lấy ra hai món đeo lên người, đứng trước gương nhìn ngắm nửa ngày. Kỳ Ngọc Châu thấy La Duyệt Kỳ thích như thế thì cũng vui: “Kiến thức về châu báu rất nhiều, con thích mấy thứ này cũng coi như có duyên với nhà họ Mạc, sau này mẹ sẽ dạy con mấy điều cần chú ý, con học được rồi sẽ không sợ bị lừa, mua nhầm hàng nữa. Đợi con sinh đứa nhỏ xong có thể làm quen với công việc buôn bán của gia đình ta, dù sao sau này mọi thứ của nhà họ Mạc đều là của con và Duy Khiêm mà!”
Lời này đúng là khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, La Duyệt Kỳ liên tục gật đầu, vừa cảm động lại hơi kích động.
Sau đó Kỳ Ngọc Châu vừa cười ha hả vừa nói cho La Duyệt Kỳ biết vị trí tủ bảo hiểm trong phòng, còn nói mật mã, để cô bỏ hết châu báu vào trong khóa lại rồi mới đi khiến La Duyệt Kỳ bắt đầu nghi ngờ, có phải mỗi phòng trong nhà họ Mạc đều có tủ bảo hiểm không?
Sau khi bị La Duyệt Kỳ châm chọc, Ngô Phái Thanh cực kỳ cáu giận nhưng vẫn muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người nhà họ Mạc nên vô cùng cẩn thận sắp xếp chuẩn bị bữa tiệc.
“Sao lại sắp xếp bộ đồ ăn này ra đây, nó hoàn toàn không hợp với chỉnh thể bữa tiệc.” Ngô Phái Thanh nhìn bộ đồ sứ vô cùng chói mắt thì nhíu mày, hoa văn màu trắng nhuốm máu đào này hoàn toàn không hợp với chỉnh thể bàn ăn!
Dì Triệu – người đã làm việc ở nhà họ Mạc gần 20 năm cười nói: “Đây là bộ đồ ăn sứ tro xương của Cảnh Đức Trấn, được cố ý mang ra để La tiểu thư dùng, vừa bảo vệ môi trường vừa không có hại cho sức khỏe.”
(Sứ tro xương còn được gọi là Bone China là một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh) có đặc điểm nhẹ, trong và màu sắc đẹp. Sứ tro xương không chứa chì, cadium hay các kim loại nặng chứa chất gây ung thư, vì thế sẽ không có hiện tượng bị nhiễm độc chì do sử dụng sứ xương, điều này nổi trội hơn hẳn so với các loại gốm sứ tráng men thông thường khác – Các bạn có thể tham khảo thêm thông tin trên GG)
Ngô Phái Thanh cười khẽ, không cho là đúng nói: “Không phải chỉ là sứ tro xương thôi sao, có gì hiếm lạ đâu, ai chẳng biết sứ tro xương có nguồn gốc từ nước Anh chứ, bộ đồ ăn này chắc cũng chỉ đến 10 vạn là cùng.”
Dì Triệu liếc mắt nhìn Ngô Phái Thanh một cái mới lễ phép nói: “Đúng là đồ bình thường thì có giá đó, nhưng hễ là thứ nhà họ Mạc cố ý lấy ra thì thật sự không tìm ra được món nào có giá 10 vạn bèo bọt đó đâu, tôi làm việc ở đây lâu cũng hiểu được đôi chút. Theo tôi biết thì hoa văn trên bộ đồ ăn này là do một danh họa vẽ lên, tiểu thư nhìn con dấu trên đó sẽ biết, hơn nữa vị danh họa này đã qua đời, nên có thể coi đây chính là một đồ vật quý giá, độc nhất vô nhị, còn giá cả của nó thì tôi không quá hiểu nên không dám nói lung tung.”
Ngô Phái Thanh nhìn tên trên con dấu kia cảm thấy thật sự quen mắt, dù cô ta không quá hiểu biết về vấn đề này nhưng cũng biết giá trị của tác phẩm nghệ thuật là không thể đo lường, huống chi lại là hoại hàng độc nhất vô nhị này, nhưng càng như thế cô ta càng tức giận hơn: “Đồ vật như thế mà các người lại lấy ra cho người ta dùng? Mà nó cũng không hợp đồ ăn, vẫn nên mau chóng cất đi. Bảo vệ môi trường, không hại sức khỏe? Chẳng lẽ còn có người dám đầu độc cô ta hay sao chứ, hay là đồ ăn cũng có người bỏ độc?”
Dì Triệu vẫn duy trì thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đây là việc Mạc phu nhân cố ý dặn dò, nếu tiểu thư lo lắng đến chỉnh thể thì mời bàn bạc lại với Duy Hoa rồi quyết định.” Từ trước đến nay người làm trong nhà họ Mạc đều trực tiếp gọi thẳng tên hai chị em Mạc Duy Hoa và Mạc Duy Khiêm.
Đến lúc ăn cơm chiều, La Duyệt Kỳ bảo Mạc Duy Khiêm ngắm nhìn hai loại trang sức cô đang đeo, còn nói là do Kỳ Ngọc Châu cho mình.
“Mẹ, mẹ làm thế này là sao chứ? Mẹ ghét bỏ con tặng Duyệt Kỳ quá ít ư? Ngay cả đồ riêng cũng lấy ra, cả bộ đồ ăn này nữa, không phải mẹ vẫn cất giữ nó như bảo bối ư? Sao lại nỡ bỏ ra dùng rồi?” Mạc Duy Khiêm cũng không hiểu sao mẹ mình đột nhiên lại hào phóng như thế, nhưng mà chỉ cần đối xử tốt với Duyệt Kỳ thì hắn không có ý kiến, huống chi mẹ còn tặng châu báu mà Duyệt Kỳ thích nhất nữa chứ.
“Con nói gì thế, Duyệt Kỳ là con dâu nhà họ Mạc, sao mẹ có thể không chú ý nó được chứ, cũng khổ cho con bé, còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu đựng tính tình xấu xa của con, sau này con phải chú ý cho mẹ, tốt nhất là bỏ bớt tính xấu của con đi!” Kỳ Ngọc Châu mượn cơ hội cảnh cáo con mình.
Mạc Duy Khiêm quay đầu nhìn La Duyệt Kỳ nói: “Nhóc con, em thật có bản lĩnh nha, có thể khiến mẹ anh thiên vị em nhanh như thế, xem ra sau này anh không có ngày lành nữa rồi. Lại đây nào bà xã đại nhân, con cá đá này là cố ý làm cho em đó, em ăn nhiều chút.”
(Cá đá: Nguyên văn là xích điểm thạch ban ngư vì cái tên và công dụng mà ta nghĩ loại cá này chính là cá mặt quỷ, các nàng có thể tra thêm thông tin trên GG)
Mạc Duy Hoa cũng cười nói: “Duyệt Kỳ, em có thể ăn nhiều cá này, giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, hơn một ngàn một cân đấy, quốc yến cũng chỉ đến thế thôi, mọi người cũng được hưởng phúc theo em nè, bình thường không có đồ tốt thế này mà ăn đâu.”
La Duyệt Kỳ cũng biết hải sản quý rất đắt tiền nhưng không ngờ cá cũng thế, đúng là phải ăn nhiều mới được, không nên lãng phí.
Mạc Duy Khiêm không ngừng gắp đồ ăn cho La Duyệt Kỳ, La Duyệt Kỳ sắp ăn không nổi nữa nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của hắn nên vẫn cố gắng ăn.
“Ăn không hết thì đừng cố ăn, anh muốn em ăn nhiều hơn nhưng không muốn em ăn no đến khó chịu đâu.” Mạc Duy Khiêm đoán La Duyệt Kỳ đã ăn đủ, cảm thấy cô ăn hơi gắng gượng hắn liền lấy đĩa đồ ăn về phía mình, không để cô ăn thêm nữa.
Những người khác cũng nở nụ cười, Mạc Nhữ Đức cũng liên tục cười nói: “Duyệt Kỳ quá thành thật, luôn không muốn từ chối người khác, tính cách như thế sẽ làm con chịu thiệt, sau này phải theo Duy Hoa học thêm mới được.”
La Duyệt Kỳ nhanh chóng đồng ý, sau đó buông đũa xuống cười tủm tỉm nói chuyện với Mạc Duy Hoa. Mạc Duy Khiêm vẫn như cũ dồn toàn bộ cơm thừa đồ ăn của La Duyệt Kỳ vào bát mình ăn sạch.
Ngô Phái Thanh tỏ vẻ không phát hiện ra tình cảnh trước mắt, chỉ chuyên tâm ăn cơm, ăn xong cũng chỉ ở bên cạnh mỉm cười không nói gì.
Lại qua mấy ngày, La Duyệt Kỳ đang trong phòng nhàm chán chơi đùa mấy thứ trang sức, chợt nghe thất tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Sau đó cô giương mắt nhìn, thấy người vào là Ngô Phái Thanh liền hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, nếu cô có thể thẳng thắn trong cuộc trò chuyện này thì có lẽ tôi sẽ buông tha tình cảm dành cho Duy Khiêm, cũng lập tức rời khỏi nhà họ Mạc.”
La Duyệt Kỳ lập tức đứng lên hỏi: “Cô nguyện ý nói chuyện? Vậy thì quá tốt, mời ngồi.”
“Chúng ta đến thư phòng rồi nói, ở trong căn phòng đẹp đẽ sang trọng này tôi không có tâm trạng.” Ngô Phái Thanh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
La Duyệt Kỳ cũng nhanh chóng thu dọn mọi thứ, theo sát phía sau tới thư phòng.