Tình Biến - Chương 21

Tác giả: Thần Vụ Quang

Hai người theo Mạc Duy Khiêm đến thì một người để ý đến mẹ La Duyệt Kỳ, một người khác thì đứng canh ở bên ngoài phòng bệnh đơn.
Nghe được giọng nói của Kim Đào, La Duyệt Kỳ lập tức đứng lên đi ra cửa, Mạc Duy Khiêm cũng đi theo ra.
“Duyệt Kỳ, người này là ai vậy? Còn không cho anh vào nữa.” Kim Đào vừa dứt lời liền thấy Mạc Duy Khiêm đi theo sau La Duyệt Kỳ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hắn ta sao lại ở chỗ em thế?”
Mạc Duy Khiêm căn bản không thèm nhìn Kim Đào, chỉ nói với La Duyệt Kỳ: “Hai người tìm chỗ nói chuyện đi, anh sẽ ở đây trông chừng, đừng làm phiền đến người bệnh.”
Kim Đào vừa nghe thì thiếu chút nữa không nhịn nổi mà phát hỏa, nhưng nhìn đến gương mặt đau buồn của La Duyệt Kỳ thì lại nuốt trở lại.
“Vậy làm phiền anh.” La Duyệt Kỳ nói xong liền đi về phía thanh máy, muốn cùng Kim Đào ra ngoài nói chuyện.
Hai người đi đến cửa bệnh viện thì thấy mấy người hàng xóm kia đã trở lại: “Ba cháu thế nào rồi? Mấy người hàng xóm chúng tôi gặp trường hợp này nên mua chút hoa quả trở lại an ủi ông ấy một chút.”
La Duyệt Kỳ nhanh chóng đáp lễ: “Mọi người tốn kém quá, cháu không biết mọi người còn chưa về, chờ một thời gian nữa cháu nhất định sẽ đến nhà cảm tạ các chú các bác.”
“Không cần, đây cũng chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, may mà có bạn trai cháu đến, nếu không thằng nhóc đó chắc chắn sẽ quỵt tiền, không ngờ bạn trai cháu vừa đá bóng giỏi mà dáng vẻ cũng tuấn tú lịch sự như vậy. Chú đã nói mà, lúc quan trọng thì trong nhà vẫn phải có bàn tay người đàn ông, bạn trai cháu sẽ là trụ cột vững chắc đấy, cháu đúng là có phúc quá!” Người đó còn muốn nói thêm gì nữa đã bị người bên cạnh đẩy sang.
“Mau lên đi nào, chúng ta lên lầu thăm người thôi.” Người bên cạnh nhanh chóng kéo nhau đi, những người khác cũng đi theo.
La Duyệt Kỳ xấu hổ đứng nhìn rồi lại cùng Kim Đào ra ngoài.
“Anh đẩy tôi làm cái gì thế? Tôi nói có câu nào sai à?” Người vừa bị cắt ngang câu nói buồn bực hỏi.
“Câu nào anh nói cũng sai, người đứng sau Duyệt Kỳ bây giờ mới là con rể tương lai của ông La, anh nói bừa cái gì thế hả?”
“Ôi chao, tôi có biết đâu, tôi chỉ biết người ta là cầu thủ bóng đá, nghe nói cũng có chút danh tiếng, đúng là đã làm người ta chê cười rồi.” Đoàn người nói xong liền đi vào thang máy.
Đến bên ngoài bệnh viện, chọn một góc yên tĩnh, hai người mới dừng lại.
“Sao hả? Bây giờ hắn ta còn lấy cả danh phận của anh đeo lên người luôn à?”
“Anh đừng chuyện bé xé ra to, chẳng qua là hàng xóm nhận nhầm người thôi.”
“Anh chuyện bé xé ra to? Duyệt Kỳ, vậy em nói xem vì sao Mạc Duy Khiêm lại chạy đến chỗ em trước khi anh đến? Nếu không phải em tìm hắn thì hắn sao lại biết chuyện này được chứ?” Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là lòng Kim Đào bừng bừng lửa giận.
Tuy La Duyệt Kỳ cảm thấy khó xử nhưng cũng không muốn lừa Kim Đào: “Anh ấy luôn cho người bảo vệ em cho nên mới biết, em cũng không có gọi cho anh ấy, không tin anh có thể xem danh sách cuộc gọi của em. Hơn nữa, chẳng phải anh cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ của em trước đó hay sao?”
“Mẹ nó, thằng khốn này thế mà còn cho người đi theo em, bây giờ anh về tính sổ với nó, hôm nay nếu không đánh nó đến răng rơi đầy đất thì hai chữ Kim Đào này sẽ đảo ngược lại!”
La Duyệt Kỳ nóng nảy: “Kim Đào! Anh có thể hiểu được trọng điểm câu nói của em hay không? Em còn chưa nói xong anh đã định làm gì? Phạm đồn trưởng và người bên hắn căn bản không hề muốn buông tha em, lần này ba em là bị người ta cố ý đâm vào, Mạc Duy Khiêm cũng từng nhận được tin nhắn đe dọa để anh ấy đừng có nhúng tay vào chuyện của em nữa, anh có hiểu là sự việc đã nghiêm trọng đến mức vượt quá dự đoán của chúng ta rồi hay không hả?”
Kim Đào ngẩn người: “Bị người ta cố ý đâm vào? Có chứng cứ không? Chúng ta có thể báo cảnh sát mà, Mạc Duy Khiêm có thể thay thế cảnh sát hay sao?”
“Bây giờ em căn bản không có chút tin tưởng nào với cảnh sát hết, Mạc Duy Khiêm nói chiếc xe kia căn bản không mang biển số, không tra ra được là ai, dù có báo cảnh sát thì tiếp theo sẽ thế nào? Chúng ta có năng lực đề phòng mọi thứ sao? Em còn muốn nói là, Mạc Duy Khiêm cũng bắt đầu cho người bảo vệ cha mẹ em rồi, lại còn giúp em mời hộ lý và bảo mẫu chăm sóc họ nữa.”
Mặt Kim Đào lập tức đỏ lên: “Cho nên em muốn nhận ý tốt của hắn? Hắn cử người, hắn có thể cử người nào? Đây cũng không phải là đang đóng phim! Duyệt Kỳ, em nghĩ lại xem, Mạc Duy Khiêm chẳng qua chỉ là một nhân viên nhà nước, dù chúng ta có nghĩ hắn có chức vụ cao một chút đi nữa thì hắn cũng không có thể cử lực lượng cảnh sát đến bảo vệ cả nhà em, lời hắn nói có thể tin hay sao?”
“Những điều anh nói em đã nghĩ đến rồi, dù lời anh ấy là thật hay giả, dựa vào tốc độ phản ứng sau sự việc hôm nay của anh ấy thì em thấy lời anh ấy cũng không phải nói quá. Kim Đào, em không thể lấy tính mạng ba mẹ em để đùa được, cho nên em sẽ không từ chối sự bảo vệ mà Mạc Duy Khiêm đưa ra. Anh yên tâm đi, dù bảo mẫu và hộ lý là do anh ấy mời nhưng em sẽ trả tiền, về phần thiếu nợ ân tình của anh ấy thì sau này sẽ nói. Cũng xin anh hiểu cho em, em bây giờ không có tâm trạng đâu mà suy nghĩ đến việc anh ấy có ý gì với em, bây giờ em chỉ muốn ba mẹ em được bình an mà thôi.”
Kim Đào thở ra một hơi, cũng hồi phục được một chút lí trí: “Anh hiểu, sự an toàn của ba mẹ em phải đặt lên hàng đầu, nhưng cứ kéo dài mãi như thế cũng không phải là cách giải quyết tốt, chẳng lẽ Mạc Duy Khiêm có thể cho người bảo vệ gia đình em cả đời sao? Anh thấy chuyện này phải cẩn thận suy nghĩ, tìm cách hoàn toàn giải quyết, lại nói Phạm đồn trưởng chẳng qua chỉ là một đồn trưởng đồn cảnh sát nhỏ thôi, sao có năng lực lớn thế được, hay Mạc Duy Khiêm nói điêu vậy?”
“Chúng ta trở về bàn bạc với anh mấy một chút xem anh ấy có ý gì hay không, anh cũng nói ý kiến của anh ra, nhưng anh không được hành động theo cảm tính đâu đó, anh chỉ cần nhớ rằng tình cảm của chúng ta không phải bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng dễ dàng phá hỏng được, tin tưởng em một chút được chứ?” La Duyệt Kỳ vừa nói những lời này vừa âm thầm cảnh cáo bản thân trong lòng rằng không thể phạm vào sai lầm thêm nữa.
Kim Đào ôm chặt La Duyệt Kỳ một chút mới nói: “Yên tâm, dù tính tình anh có nóng vội hơn nữa thì cũng phải xem từng trường hợp, sẽ không làm loạn lên đâu, anh vẫn luôn tin em, chẳng qua là anh chỉ thiếu kiên nhẫn nếu Mạc Duy Khiêm kia quá đáng quá mà thôi. Đi thôi.”
Vì thế hai người nắm tay nhau trở lại phòng bệnh.
Mạc Duy Khiêm ngồi trên ghế nhìn La Duyệt Kỳ và Kim Đào nắm tay nhau trở về, cũng không hề biểu hiện ra cảm xúc, chỉ đứng lên.
“Mạc Duy Khiêm, lần này cảm ơn anh đã giúp nhà Duyệt Kỳ, tôi cũng thật tình cảm ơn anh.” Lúc này Kim Đào rất bình tĩnh lạnh nhạt.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, không ngờ Kim Đào còn có một mặt hiểu thời thế như vậy.
Dù trong lòng Mạc Duy Khiêm oán thầm nhưng trên mặt lại càng bình tĩnh hơn: “Nên mà, không cần nói mấy lời cảm ơn khách sáo gì đâu.”
Rắm! Duyệt Kỳ cũng không là gì của mày, mày nói cái gì mà nên mà chứ? Suýt nữa Kim Đào lại bùng phát lời chửi rủa thô tục, nhưng vẫn cố nén xuống.
“Không nói thì không nói nữa, nghe Duyệt Kỳ bảo anh đã giúp đỡ tìm hộ lý và bảo mẫu, mấy phí dụng chi trả tôi sẽ bỏ ra, còn có việc anh nói có mời người bảo vệ gia đình Duyệt Kỳ có phải cũng cần tiền không? Tôi sẽ bỏ ra tất!”
Mạc Duy Khiêm cười nhạt: “Cái này cũng không cần, đó đều là người đã làm lâu dài trong nhà tôi, làm gì chẳng là làm, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của họ đều đã được điều tra cẩn thận, rất đáng tin, những người tùy tiện tìm bên ngoài đến tôi cũng thấy lo lắng không dám dùng.”
Thối quá đi mất, đồ trâu đần mới không cần tiền! Kim Đào trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm, tiếp tục nhịn, mày là cái nhân viên nhà nước bé tí mà trong nhà còn có bảo vệ với bảo mẫu, thế thì mấy lãnh đạo cấp trung ương còn thế nào nữa? Nhưng mà Kim Đào cũng không muốn nói toạc ra, nếu thằng họ Mạc này nguyện ý phùng má giả người béo, thế thì cứ để mày giả bộ đi, đến khi phùng rách cả da mặt dày thì xem mày bò đi thế nào.
(phùng má giả người béo: nghèo mà thích tỏ vẻ mình giàu)
Nghĩ vậy, Kim Đào cười cười: “Nếu thế, chúng tôi còn khách khí thì quá làm cao rồi, ơn nghĩa lớn không lời nào có thể cảm tạ hết được, vẫn là một câu kia, nếu tương lai có việc gì cần đến tôi thì chỉ cần ới một câu là được. Lại nói, Tôi và Duyệt Kỳ cũng muốn bàn với anh xem nên giải quyết chuyện lần này ra sao?”
Mạc Duy Khiêm vừa thấy vẻ mặt Kim Đào thì biết hắn không tin lời mình nói, thôi tin hay không cũng chẳng sao, đến lúc đó khổ hay sướng thì tự biết.
“Tôi đã để người báo án lên công an, nói chắc cậu không tin, chiếc xe kia sau khi gây chuyện thì không thu được bất cứ hình ảnh, cảnh quay gì về tuyến đường nó chạy. Cho nên tôi nghĩ có lẽ Phạm đồn trưởng cũng không đơn giản đâu, chuyện này phải điều tra sâu hơn mới được.”
“Tôi không đồng ý, nếu sự thật như anh nói thì càng không thể dùng cứng đối cứng được, tôi thấy chuyện này tốt nhất là làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, thà rằng bỏ ra nhiều tiền một chút cũng không thể gây thêm thù oán với họ được.” Kim Đào vô cùng phản đối việc Mạc Duy Khiêm làm, hắn nghĩ đến lúc hắn và La Duyệt Kỳ kết hôn rồi thì Mạc Duy Khiêm chắc chắn sẽ không ở lại thành phố này nữa, lúc đó hắn ta chạy lấy người rồi. Nhưng hắn và Duyệt Kỳ, còn cả người nhà nữa thì vẫn phải sinh sống lâu dài ở đây, đương nhiên là phải làm dịu đi mới được.
Mạc Duy Khiêm cũng không tranh cãi, chỉ hỏi: “Cậu nói cũng có lý, nhưng tôi muốn biết cậu có cách để làm cho chuyện lớn hóa nhỏ đây?”
“Vậy anh có cách gì để diệt cỏ tận gốc?” Kim Đào rất thông minh hỏi ngược lại.
“Đầu óc cậu rất thông minh, vậy cậu có chắc chắn là đưa tiền thì đối phương sẽ từ bỏ ý đồ không? Nói lại một đồn trưởng bá đạo như vậy thì tôi cũng định làm cho rõ ràng, cậu đừng nên tham gia vào quá sâu để tránh chuốc lấy nguy hiểm cứ giao cho tôi xử lý, tôi sẽ giữ đúng mực.”
Cuối cùng Kim Đào không nhịn được buồn bực tức giận trong lòng nữa: “Anh vẫn nên ít quan tâm đến chuyện nhà chúng tôi đi, tôi bàn bạc với anh chẳng qua là vì cho anh mặt mũi sau khi anh đã giúp đỡ nhiều như thế thôi, anh thật sự nghĩ là mình quan hệ tốt lắm chắc, tôi không tin bằng vào quan hệ của tôi bây giờ mà cũng không giải quyết được chút việc cỏn con này!”
Kim Đào nói xong cũng không để cho La Duyệt Kỳ có cơ hội nói chuyện: “Duyệt Kỳ, em yên tâm đi, anh nhất định có thể giải quyết hoàn toàn chuyện này. Họ Mạc, như câu trước đó anh nói, chúng ta hãy dùng bản lĩnh của mình đi!”
Kim Đào vừa đi, La Duyệt Kỳ nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, nghĩ xem có nên nói chuyện thuê mượn người hay không.
“Duyệt Kỳ, anh chỉ muốn đề nghị một chút, em đừng để Kim Đào hành động thiếu suy nghĩ, anh thấy hơi lo lắng.”
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Tôi cũng không muốn anh ấy đi xung quanh để gặp trắc trở, nhưng anh ấy đã xác định là phải làm đến cùng, tôi cũng không khuyên được, cũng chẳng thể canh chừng anh ấy cả ngày, thôi để anh ấy bỏ tiền mua một bài học đi. Đúng rồi, số chi phí thuê người cứ để tôi trả đi, anh làm nhiều việc như thế đã khiến tôi vô cùng biết ơn rồi.”
“Anh không nói dối mà, những người đó thật sự là người làm trong nhà anh, chuyện này không cần bàn lại nữa, em đi xem mẹ em trước đi.” Mạc Duy Khiêm trực tiếp bỏ qua đề tài này.
La Duyệt Kỳ cũng không muốn sau này phải tính toán nhưng càng sốt ruột muốn đưa mẹ về nhà dưỡng thương rồi trở lại xem cha, thấy thái độ của Mạc Duy Khiêm cứng rắn như thế thì cũng chỉ đành gác vấn đề đó qua một bên.
“Anh cả, sao rồi, có điều tra được lai lịch của họ Mạc kia không?” Phạm Thanh Lợi hỏi người bên cạnh.
Một người đàn ông khoảng tầm hơn 50 tuổi, gương mặt hiền lành yên lặng suy nghĩ một lát mới trả lời: “Không điều tra ra là có lai lịch gì!”
Phạm Thanh Lợi yên tâm: “Vậy là tốt rồi, em còn nghĩ hắn có năng lực lớn thế nào chứ, chắc là có chút quan hệ với Ngiêm đô đốc thôi, nếu không danh không phận thì em có thể tùy ý Gi*t ૮ɦếƭ hắn!”
“Không được! Không điều tra ra lai lịch có lẽ càng nói lên vấn đề, không phải là thật sự không có bản lĩnh thì chính là có lai lịch quá lớn, hỏi thăm thì người ta nói Mạc Duy Khiêm có lẽ là người bên ủy ban kỷ luật, chúng ta không cần chọc vào phiền toái, chú cũng đừng có chấp nhặt nhiều như thế, để yên một chút cho hắn rời khỏi đây đi. Chuyện của Chí Tín tôi đã chuẩn bị xong rồi, cùng lắm là phán tội ngộ sát, chỉ nói là bản thân chịu sự uy Hi*p của Vu Đức Thăng, nhất thời xúc động nên hai người động thủ đánh nhau, không cẩn thận đẩy người ta ngã xuống lầu. Trước cứ ở trong tù, một thời gian vụ việc lắng xuống sẽ cứu chú ấy ra.” Bộ mặt hiền lành của người đàn ông có vẻ rất lo lắng.
“Vậy chẳng phải cứ để Chí Tín bị người ta chỉnh như thế sao? Anh cả, anh cũng quá cẩn thận rồi, cho dù họ Mạc kia có gia thế thế nào thì thế lực ở Danh Tĩnh của chúng ta còn không đủ xử lý hắn hay sao?” Phạm Thanh Lợi không cam lòng.
“Được rồi! Không cần nói thêm nữa, chuyện này dừng ở đây, không ai được tìm cô gái ở đài truyền hình kia để gây sự nữa, đều ra ngoài cả đi.”
Phạm Thanh Lợi còn muốn nói nữa thì lại bị người kéo lại.
Người nọ kéo Phạm Thanh Lợi ra ngoài khuyên hắn: “Anh hai, anh cả đã nói vậy rồi anh cũng đừng ương ngạnh mà làm tiếp, dây dưa chuyện này nữa. Anh ba cùng lắm chỉ ba năm năm là ra với anh em ta rồi nhưng nếu họ Mạc kia không dễ chọc thì sao? Chẳng phải là sẽ có chuyện à?”
Phạm Thanh Lợi cười lạnh một tiếng: “Chú rất rộng lượng! Chú có biết bạn trai La Duyệt Kỳ là ai ko hả? Chính là Kim Đào đã thay thế vị trí chú trong lúc chú dưỡng thương đấy, vì người phụ nữ này hắn còn đến sở của bọn anh náo loạn đấy.”
Sắc mặt Loan Ninh lập tức trở nên hung ác: “Đúng là oan gia ngõ hẹp! Anh hai, nếu vậy không bằng chúng ta cùng sắp xếp một kế hoạch cho chúng ném hết không còn một mống tiền vào rồi thôi nhé.”
“Được đấy, chuyện này xong xuôi thì anh cả cũng không thể nói gì được nữa. Đi, tìm một chỗ bàn bạc lại cho kỹ đã!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc