Người này đang nói cô chưa thật sự hiểu hắn ư? Đối với câu trả lời của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng chỉ biết cười trừ, nếu đối phương không muốn để lộ thân phận thì cô cũng không ép, chỉ chờ làm theo kế hoạch của hắn là được rồi.
Khi trở lại phòng, La Duyệt Kỳ bị Vương chủ nhiệm gọi lên.
“Tiểu La, vụ án lần này cũng coi là đã có kết quả, lãnh đạo đã hơi biểu hiện thái độ rồi, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên chủ động từ chức đi, như vậy còn có thể giữ được chút thể diện.
La Duyệt Kỳ nghe xong thì vô cùng bình tĩnh, chỉ hỏi chủ nhiệm Vương: “Phó đài Trương có ý kiến gì không?”
“Phó đài Trương bị bệnh, chắc là không chịu nổi đả kích rồi, hơn nữa với loại việc này thì bà ấy cũng không tiện có ý kiến gì.”
La Duyệt Kỳ nở nụ cười nói: “Ý Vương chủ nhiệm tôi đã hiểu, nhưng phiền ngài nói với lãnh đạo một chút, tôi có thể không cần tiền lương cũng được nhưng tôi muốn có thời gian sắp xếp công việc, sau đó tôi sẽ chủ động từ chức.”
Vương chủ nhiệm nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý: “Được rồi, tôi cũng hiểu sự khó xử của cô, dù sao cô cũng chưa thể tìm được công việc tốt, cô có thể làm hết tháng này, tiền lương cô cứ nhận bình thường, chuyện này tôi có thể quyết định được.”
“Cám ơn chủ nhiệm Vương, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không làm ngài khó xử đâu!” La Duyệt Kỳ cúi đầu với Vương chủ nhiệm rồi ra ngoài.
Trên đường trở về văn phòng La Duyệt Kỳ đã chuẩn bị tinh thần đối mắt với khó khăn, quả nhiên vừa vào phòng đã thấy Phan Minh Minh chờ cô ở bàn làm việc.
“Bây giờ chứng cứ xác thực cả rồi cô còn gì để nói không? La Duyệt Kỳ, cô thu dọn đồ đạc rồi cút mau đi, cô cũng vô liêm sỉ quá mà, tốt xấu gì thì chủ nhiệm cũng giúp đỡ cô thế mà cô lại ép người ta đến ૮ɦếƭ, còn giả vờ giả vịt trước mặt Trương phó đài để nhận sự đồng cảm của người ta, xin tin tưởng, cô có ghê tởm quá không vậy?”
Những người trong văn phòng cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn La Duyệt Kỳ, lúc này ngay cả Tiểu Tề cũng mặc kệ không lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chú vào máy tính.
La Duyệt Kỳ bình tĩnh cười cười: “Thật là xin lỗi rồi, tôi còn muốn ngồi ở đây đến cuối tháng lấy lương xong mới đi, cô có khó chịu hơn thì cũng phải nhịn xuống thôi.”
Phan Minh Minh bị thái độ của La Duyệt Kỳ làm cho sửng sốt, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng đã đến nước này mà La Duyệt Kỳ còn bình tĩnh tự nhiên đến vậy.
“Đúng là một kẻ đê tiện không có địch thủ, cô có thể làm được đến thế tôi cũng thấy rất bội phục đấy!” Phan Minh Minh nói xong liền thở phì phì bỏ đi.
Một ngày trôi qua, La Duyệt Kỳ ã phải chịu đựng bao nhiêu khinh bỉ và châm chọc, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng đến lúc ra về, cảm giác như đã qua một trận chiến tàn khốc.
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ đang chậm rãi bước tới, cũng hiểu được bây giờ cô đang khó khăn thế nào, vì thì đi đến nói: “Cô có ổn không?”
La Duyệt Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Dù sao cũng vậy rồi, chỉ phải tiếp tục kiên trì thôi, tôi thì không sao, chỉ sợ cửa ải chỗ ba mẹ tôi mới khó qua đấy.”
“Tôi biết cô nhất định có thể chịu được, còn về cha mẹ cô thì tôi đề nghị cô nên khuyên họ tạm thời lánh đi nơi khác một thời gian, chờ giải quyết xong mọi chuyện hãy trở lại.”
La Duyệt Kỳ vô cùng đồng ý với ý kiến của Mạc Duy Khiêm, vì thế nói: “Cũng tốt, gia đình dì Tư của tôi ở nông thôn rất vui vẻ, tôi sẽ khuyên họ đến đó ở một thời gian, chỉ là mẹ tôi thì không sao nhưng mà ba tôi thì vẫn phải đi làm, bỏ đi lâu như thế thì không tốt lắm.”
“Duyệt Kỳ, làm khó cô rồi, tôi sẽ nhanh chóng giúp cô thoát khỏi cảnh khó khăn khốn đốn này.”
“Tôi rất cảm động khi anh suy nghĩ cho tôi như vậy, nhưng mà cái ૮ɦếƭ của thầy Vu cũng phải làm rõ mới được, thầy Vu đối xử với tôi tốt lắm, tôi vĩnh viễn không thể quên đi tình trạng thê thảm của lúc thầy mất.”
Vẻ mặt đầy bi thương của La Duyệt Kỳ khiến Mạc Duy Khiêm xúc động, hắn đã quen nhìn người ta cãi vã va chạm trong công việc, anh lừa tôi gạt thậm chí là đấu tranh sống ૮ɦếƭ với nhau. Mà La Duyệt Kỳ bị người ta hại đến mức này vẫn có thể không oán trời trách đất mà nhớ đến tình nghĩa thầy trò, không thể không nói cô bé này vẫn còn giữ được một trái tim thuần khiết vô cùng chính nghĩa.
“Cô cũng thả lỏng tâm sự đi, mọi việc phải từng bước một, tôi đã có bước đầu kế hoạch rồi nhưng không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô nên tôi sẽ không nói cho cô biết.”
“Anh lại nghĩ ra kế hoạch gậy ông đập lưng ông gì rồi à? Kế hoạch của anh cũng thật là nhiều đấy.” La Duyệt Kỳ cũng không muốn phiền lòng vì việc này nữa liền đùa cợt.
Mạc Duy Khiêm cười dài nói: “Lá gan cô cũng lớn thật, còn dám giễu cợt tôi nữa.”
“Tôi nào dám, tôi đang khen anh mà, tôi cũng chẳng dám đắc tội với anh đâu. Nhưng mà lại nói, tính cách anh như vậy thì vợ anh chẳng phải sẽ bị bắt nạt đến ૮ɦếƭ hay sao chứ hả?” La Duyệt Kỳ buồn rầu thay cho vợ Mạc Duy Khiêm.
“Bản thân tôi còn chưa biết vợ mình là ai nữa kìa, tôi còn độc thân, chưa kết hôn!”
La Duyệt Kỳ xấu hổ, cô cho rằng đàn ông 36 tuổi đã lấy vợ sinh con từ lâu rồi chứ, không ngờ Mạc Duy Khiêm vẫn độc thân, chắc hắn rất ghê gớm, hay là điều kiện sống không tốt?”
“Thật ngại quá, tôi không nghĩ nhiều như vậy, lại tái phát cái bệnh nói thẳng quá rồi.”
Mạc Duy Khiêm cũng không để trong lòng, chỉ nhìn La Duyệt Kỳ cười không ngừng được: “Cô nói cũng đúng mà, tôi nên tìm vợ rồi, nếu không cả ngày bị người ta hỏi đến chuyện này cũng rất khó chịu.”
Tìm tìm cái đầu anh, nhìn tôi làm gì vậy? La Duyệt Kỳ cúi đầu không tự nhiên.
Mạc Duy Khiêm vừa nói lời này liền động lòng, thật ra hắn không lo không tìm được vợ, hơn nữa phụ nữ có lòng với hắn cũng không ít, lúc có hứng hắn cũng hẹn hò với vài người bạn gái, nhưng cho đến giờ cũng chưa hề xuất hiện ý muốn kết hôn.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trải qua tiếp xúc trong thời gian này, người con gái kém hắn đến 11 tuổi lại thường xuyên gợi lên các cảm xúc trong lòng hắn, tán thưởng hay vui sướng, còn cả đau lòng vừa rồi nữa. Hơn nữa bản thân hắn cũng tình nguyện nói chuyện trên trời dưới đất với cô, nếu bỏ đi chênh lệch về tuổi tác thì hắn thật sự muốn tiến sâu thêm trong quan hệ với cô.
Đã có suy nghĩ này, Mạc Duy Khiêm cảm thấy mình nên xem xét kỹ quan hệ giữa hắn và La Duyệt Kỳ một lần nữa, mà cách thức điều tra cũng nên điều chỉnh lại cho thích hợp, phải quan tâm đến cảm giác và tình cảm của La Duyệt Kỳ nhiều hơn, hắn có thể lợi dụng cuộc điều tra lần này để tạo nên sự tin tưởng và tình cảm tốt đẹp với hắn của La Duyệt Kỳ, chờ khi điều tra kết thúc sẽ không ngần ngại theo đuổi cô.
La Duyệt Kỳ tạm biệt Mạc Duy Khiêm ở dưới lầu, đến khi về nhà thấy cha mẹ đều ngồi ở sô pha, sắc mặt âm u.
“Ba, mẹ, tin tức nói gì chắc ba mẹ cũng biết rồi, con bây giờ chỉ xin cha mẹ cho còn một thời gian để chứng minh sự trong sạch của mình!”
“Vụ án đã kết thúc, con còn nói trong sạch cái gì chứ? Ba và mẹ ngay cả cửa cũng không dám bước ra, đã làm sai thì phải nhận, sao con lại ngoan cố không chịu hối cải như vậy?” La Đồng thật sự vô cùng tức giận.
La Duyệt Kỳ nghe xong thì trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Ba, mẹ, hai người tin con đi, con thật sự chưa bao giờ làm chuyện này, con biết hai người rất mệt mỏi nhưng con thật sự là bị người ta hãm hại, xin ba mẹ cho con chút thời gian, con nhất định sẽ giải quyết được chuyện này!”
“Haz, Tiểu Kỳ, nếu không con nghe mẹ đi, chúng ta cùng đến chỗ dì Tư tránh một thời gian, ở chỗ làm chắc con cũng gặp không ít khó khăn đúng không?” Tề Nguyệt Tú rất đau lòng cho con gái.
“Mẹ con cũng đang nghĩ chuyện này, nhưng mà con còn có chuyện quan trọng hơn để làm, không thể đi cùng ba mẹ được, mẹ và ba hãy đi trước đi, nhưng mà công việc của ba phải làm sao bây giờ?”
La Đồng cắt đứt câu nói của con gái: “Ba làm sao còn mặt mũi đi làm chứ? Hôm nay đã xin lui rồi, lãnh đạo cũng chê trách nhiều, nếu không con cũng đừng đến đài truyền hình nữa.”
La Duyệt Kỳ nghe xong thì lại thấy khổ sở trong lòng nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì với cách nghĩ của mình, để ba mẹ mau chóng đến chỗ dì Tư.
Cuối cùng La Đồng và Tề Nguyệt Tú không chịu nổi cầu xin của con đành phải đồng ý, cũng tiếp tục dặn dò La Duyệt Kỳ phải cẩn thận chú ý an toàn, mỗi ngày đều phải gọi điện cho họ.
Lại qua hai ngày, vợ chồng La Đồng đã thu dọn xong hành lý, đón xe đến nhà em gái Tề Nguyệt Tú.
Cha mẹ vừa đi, La Duyệt Kỳ liền giảm được rất nhiều nỗi lo, bây giờ cô cũng đã quen đối mặt với ánh mắt người khác rồi, cảm thấy thời gian này da mặt cô dày lên không ít.
Cùng lúc đó, sự chú ý của mọi người cũng dần dần chuyển sang chỗ khác.
Trong đài lại khôi phục không khí nặng nề như ngày đầu tiên tổ điều tra đến, không vì lí do gì khác mà đúng là vì tổ điều tra nói mở rộng phạm vi điều tra, mở rộng phạm vi điều tra đến khắp đài, hẹn trò chuyện với toàn bộ người trong đài. Nhất thời ai cũng hoảng sợ, cũng có người lo lắng không yên, càng không ngừng nhớ lại bản thân có thiếu sót gì không, lại suy nghĩ xem lời nào nên nói lời nào không, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện của La Duyệt Kỳ chứ, tất cả đều đang thắc mắc xem vì sao phạm vi điều tra lại bị mở rộng ra mà thôi.
La Duyệt Kỳ nghĩ đây có thể chính là hành động bước đầu của Mạc Duy Khiêm, nhưng cô lại không nghĩ ra được là vì sao hắn lại làm vậy.
Buổi chiều, Vương chủ nhiệm mồ hôi đầy đầu đi đến.
Mọi người lập tức bỏ xuống công việc vây quanh ông ta hỏi han.
“Chủ nhiệm,cuối cùng thì hỏi cái gì vậy? Ông nói cho chúng tôi chút đi để chúng tôi còn chuẩn bị.”
Vương chủ nhiệm thở dài một hơi rồi mới nói: “Haz, dọa ૮ɦếƭ người mà, tôi thấy trong đài nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi! Mọi người nghĩ lại xem trong công việc hay trong vấn đề tài chính có mờ ám gì không, nếu có thì nhanh nhanh kiểm điểm đi, nước trong không có cá, nếu là chuyện nhỏ thì người của tổ điều tra cũng không thẳng tay xử lý đâu.”
Tiểu Tề vội vã hỏi: “Chủ nhiệm, ông nói rõ một chút đi mà.”
“Chuyện là thế này, vừa rồi tổ điều tra lấy ra hơn mười danh sách mua đồ muốn tôi giải thích, trên mấy danh sách đó đều có chữ ký của tôi, có cái là tôi ký nhưng có cái tôi thật sự chẳng biết gì, chuyện này rất kỳ lạ.”
Có người lập tức hỏi: “Vậy ông trả lời thế nào?”
Vương chủ nhiệm tức giận liếc người nọ một cái nói: “Tôi còn nói thế nào được nữa, tôi đâu có biết tiền đó xài vào cái gì chứ, đương nhiên là nói thật, chẳng lẽ còn muốn tôi chịu tiếng xấu cho kẻ mình chả biết là ai ư?”
Mọi người nghe xong liền hoảng hốt, sao lại có loại chuyện này được chứ? Có phải là chữ ký của mình cũng bị người ta giả mạo, giả danh ký tên để tham ô công quỹ không?
Mặt Trương Bội Ninh không chút thay đổi nhìn năm người trước mặt, không nói dù chỉ một câu.
“Trương phó đài, tuy chúng tôi không chuy làm về tài chính nhưng hiểu biết thông thường thì vẫn có, số tiền để thăm hỏi nhân viên cũ đã về hưu này chúng tôi đã xác minh với từng người có tên trong danh sách, tất cả đều nói họ chưa từng nhận được số tiền như vậy, thế thì chữ ký trên danh sách này là sao? Bà có thể giải thích không? Hơn nữa những giấy tờ giống như thế này cũng có rất nhiều, ngay cả người ký tên cũng không biết mình đã từng ký những giấy tờ này nữa. Còn chưa ᴆụng đến kiểm toán mà đã loạn như vậy rồi là sao? Bà nói một chút đi.” Chu Bình nghiêm mặt nói.
“Tôi không có gì để nói, các ông muốn điều tra thế nào cũng được, tôi nhận điều tra, công việc tôi làm xảy ra vấn đề là tôi thiếu trách nhiệm, tổ chức muốn xử phạt tôi thế nào cũng được.”
“Chỉ sợ không đơn giản là thiếu trách nhiệm thôi đâu, nếu chuyện này không có sự phối hợp của bà thì cũng không thể xảy ra được.”
Trương Bội Ninh khẽ cười một tiếng: “Không phải các ông còn muốn điều tra tiếp sao? Thời gian lâu như vậy cũng không tra được cái gì nữa, tôi chỉ có thể nói bản thân tôi đã không phụ sự bồi dưỡng của tổi chức, cũng không phụ sự tin tưởng của lãnh đạo dành cho tôi, ngoài ra tôi không còn lời nào để nói nữa!”
Chu Bình nhíu mày không nói, nhìn về phía Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm cười cười nói với Ngô Thế Kiệt.
“Chủ nhiệm Ngô, anh xem có thể bàn bạc với trên tỉnh không? Bây giờ là người trên tỉnh xuống điều tra hay là giao cho bên điều tra huyện điều tra? Giằng co mãi như thế này cũng không phải là cách, lời phó đài Trương vừa nói ý là chúng ta làm việc không hiệu quả, cần có chứng cứ.”
Trương Bội Ninh lập tức căm giận nhìn Mạc Duy Khiêm, người này cuối cùng là cái gì? Không phải người trên tỉnh cũng chẳng phải người điều tra ở huyện thế nào mà lời nói lại có trọng lượng như vậy?
Ngô Thế Kiệt đồng ý rồi nhanh chóng gọi điện xin chỉ đạo của cấp trên, sau khi trò chuyện liền nói với Mạc Duy Khiêm: “ Đã bàn bạc xong rồi, ý lãnh đạo là muốn cứ giao cho bên điều tra huyện làm việc đã, cũng là cho họ một cơ hội, tin rằng họ sẽ làm việc một cách công bằng.”
Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Cũng được, vậy anh lại gọi điện cho họ, nói họ lập tức chuẩn bị bắt tay vào làm đi.”
Nói xong lại nhìn Trương Bội Ninh: “Phó đài Trương, bà có thể trở về rồi, như mong muốn của bà, ngày mai bắt đầu điều tra toàn bộ người trong đài!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Biển lặng sắp nổi lên gió bão sấm sét.