“Em xót, nên xin tha cho nó đấy à?” Dạ Cảnh Văn lạnh giọng lên tiếng, nhìn vào cặp mắt sắc bén của anh ta lại khiến Hứa Tuệ Trân e sợ.
“Anh hiểu lầm rồi. Không phải em xót, mà chỉ muốn gia đình mình dĩ hòa vi quý thôi. Em sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra và an phận ở bên anh, chúng ta lại hạnh phúc như lúc mới yêu, được không anh?”
Những lời dịu dàng của cô, không những không thể xoa dịu tâm trạng của người đàn ông, mà ngược lại còn khiến trong đôi con ngươi đen láy kia càng thêm băng lãnh.
Nếu không quan tâm, không xót, sẽ chẳng ai muốn buông tha cho kẻ đã gây ra tổn thương cho mình. Dạ Cảnh Văn hiển nhiên thấu hiểu tường tận, nên lập tức vì cơn ghen tuông mà dùng tay Ϧóþ chặt cằm cô gái, gằn giọng thốt lên:
“Em đang vì nó mà chịu nhượng bộ với tôi đấy. Em yêu nó rồi, đúng không hả?”
“Không có, anh buông tay ra đi. Em đau…” Hứa Tuệ Trân khó khăn cất lời năn nỉ.
Mà mãi tới mấy mươi giây sau, người đàn ông mới chịu buông tay. Anh ta cáu kỉnh tháo cà vạt xuống, sau đó hiên ngang cởi từng cúc áo.
Con người này thẹn quá hóa giận ư? Lẽ nào anh ta muốn làm chuyện đó với cô?
Linh cảm bất an thôi thúc Hứa Tuệ Trân mau chóng rời đi, nhưng cô vừa quay lưng đã bị anh ta cưỡng chế quật ngã xuống giường.
“Chẳng phải em vừa nói sẽ an phận bên tôi sao? Bây giờ định đi đâu? Muốn nuốt lời, hửm?” Dạ Cảnh Văn nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Hôm nay em mệt, anh chịu khó đợi đến ngày mai nha?” Hứa Tuệ Trân hoảng sợ, ngập ngừng lên tiếng nài nỉ.
Và rồi, cô chỉ đổi được nụ cười lạnh lùng như băng của người đàn ông. Sau đó, còn bị anh ta dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng từ đùi lên tới tận mặt.
“Lại mệt! Thế thì để anh giúp em hết mệt, sẵn tiện chỉ cần được ở bên em, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại vấn đề rút đơn kiện cho Dạ Cảnh Tinh.” Yêu cầu từ anh ta, thành công khiến sắc mặt Hứa Tuệ Trân lay động.
Đối với cô mà nói, ngay lúc này chỉ nghĩ tới an nguy của người đàn ông ấy. Cô muốn hắn thoát khỏi đó, ít nhất khi hắn ra ngoài, cô còn có thể chăm sóc… Tóm lại, cô chỉ muốn hắn được bình an.
Nhưng nếu phải âи áι cùng nam nhân này, sâu thẳm trong thâm cô lại không hề muốn. Nói chính xác là không tồn tại bất cứ một cảm xúc nào khi gần anh ta.
Dạ Cảnh Văn là chồng, cô ở bên chồng mình, nhưng chỉ một lòng một dạ muốn bảo vệ cơ thể. Vậy thì làm sao để duy trì cuộc hôn nhân này đây?
“Sao hả, đang suy nghĩ xem có nên vì Dạ Cảnh Tinh mà tiếp tục hạ mình?”
“Em mệt thật, cũng không vì bất cứ ai cả. Anh đừng đa nghi lung tung nữa.” Hứa Tuệ Trân quay mặt nhìn sang hướng khác, lạnh nhạt trả lời.
Lúc này, trong lòng Dạ Cảnh Văn đong đầy tức giận. Anh ta không thể nhịn thêm được nữa, nên trực tiếp cúi xuống muốn chiếm đoạt thân xác kiều diễm ấy, khiến Hứa Tuệ Trân một phen hoảng loạn.
“Tránh ra đi… Dạ Cảnh Văn, em không muốn…” Cô chống trả kịch liệt, vừa vùng vẫy vừa xô đẩy, nhưng bất thành.
Xét thấy anh ta sẽ không dừng lại cho tới khi nào đạt được mục đích. Để bảo vệ bản thân, cô liền nhắm ngay cổ đối phương mà ra sức cắn vào.
Vì quá đau, Dạ Cảnh Văn chỉ còn cách dừng lại trong phẫn nộ. Nhân cơ hội đó, Hứa Tuệ Trân liền rời khỏi giường ngủ với mái tóc rối cùng đôi mắt đỏ au.
Sợ đối phương lại tiếp tục làm càn, cô lập tức chạy khỏi phòng ngủ, như thể vừa được thoát khỏi bàn tay kẻ xấu.
Dạ Cảnh Văn là người xấu ư? Rõ ràng anh ta là chồng cô, nhưng chính cô lại sợ chồng mình như ác quỷ. Không những cô chạy ra khỏi phòng, mà còn vượt ra khỏi nhà trong cơn hoảng loạn và nước mắt đã sớm ướt đẫm trên đôi gò má.
Người đàn ông cô yêu, trông nho nhã, lịch thiệp, nhưng sao lại đáng sợ tới thế chứ? Ở bên anh ta, cô hoàn toàn không cảm thấy an toàn, là vì đâu?
Hứa Tuệ Trân rời khỏi nhà trong đêm, chọn lang thang trên hè phố. Lúc bước chân vô định đang không biết phải đi về đâu, thì chợt có chiếc ô tô chạy tới và dừng ngay trước mắt.
Lúc chưa biết là ai, thì người đàn ông ở trong xe đã bước xuống. Người này với Hứa Tuệ Trân là lần đầu gặp mặt.
“Cô là Hứa Tuệ Trân đúng không?”