“Anh vừa nói gì? Từ sau khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng được động vào em ư? Vậy người đàn ông trở về sau đêm tân hôn, là ai?”
Sự tra hỏi sắc lạnh trên gương mặt của Hứa Tuệ Trân, lần đầu tiên khiến Dạ Cảnh Văn cảm thấy bối rối. Anh biết bản thân lại lỡ lời, nhưng sau vài phút quay mặt lãng tránh thì anh ta đã chịu thẳng thắn đối mặt với cô.
Bằng sắc thái chân thành biến đổi nhanh chóng, Dạ Cảnh Văn từ tâm trạng bất mãn không vui lại chợt nắm tay Hứa Tuệ Trân, hạ giọng cất lời:
“Nếu đã khiến em nghi ngờ, vậy hôm nay anh sẽ nói thật cho em biết. Nhưng trước khi nói, anh mong em giữ được bình tĩnh và hãy tha thứ cho anh.”
Chỉ cần nghe bấy nhiêu đó, thì Hứa Tuệ Trân cũng đủ hiểu được vấn đề. Có lẽ những nỗi nghi ngờ của cô hoàn toàn đúng, nhưng thứ cô muốn nghe là nguyên nhân dẫn đến chuyện tồi tệ đó.
“Được rồi, anh nói đi. Em đang rất bình tĩnh để lắng nghe đây.”
Dạ Cảnh Văn trầm lặng vài giây, anh vẫn nhìn cô gái bằng đôi mắt vô cùng nghiêm túc, rồi mới nói:
“Thật ra, người trở về sau đêm tân hôn là em trai anh, Dạ Cảnh Tinh.”
Quả nhiên trực giác của cô không hề sai. Người đã âи áι với cô vào ba tháng trước, cái người tính tình bá đạo, ngang ngược, nào phải Dạ Cảnh Văn thật sự.
Nếu đã nằm trong hệ tư tưởng sẵn, thì có gì đâu mà cô phải sốc.
“Vậy trong thời gian đó anh đã đi đâu?” Hứa Tuệ Trân vẫn bình tĩnh hỏi tiếp.
"Anh bị tai nạn, hôn mê sâu tận ba tháng. Thú thật thì tuy là anh em song sinh, nhưng hai người bọn anh không hòa thuận. Tính tình Cảnh Tinh luôn bốc đồng và cả hai từng xảy ra mâu thuẫn, từ đó nó vẫn luôn tìm cách trả thù anh. Cũng chính vì vậy mà lúc anh xảy ra chuyện, nó đã âm thầm đóng giả anh để ở bên em, mục đích là khiến cuộc sống vợ chồng mình bị xáo trộn, rạn nứt về sau.
Lúc tỉnh lại anh mới biết chuyện, thì quá muộn màng rồi. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, một bên là vợ, bên là em ruột, anh không muốn một trong hai người phải gặp rắc rối hay bất cứ sự tổn thương nào. Nên anh đành cắn răng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, để gia đình được bình yên. Nhưng đến thời khắc này, anh nghĩ nếu không nói thật thì có thể sẽ mất em, anh không muốn điều đó xảy ra. Trân à, anh biết anh nhu nhược, nhưng sự nhu nhược này cũng xuất phát từ tình thương mà, em tha thứ cho anh nha?
Anh sẽ bắt Cảnh Tinh chịu trách nhiệm trước pháp luật vì tội danh giả mạo, lợi dụng người khác. Rồi em hãy quên đi khoảng thời gian đó, được không?"
Dạ Cảnh Văn nói rất nhiều lời giảo biện trông như thật, cuối cùng đổi được nụ cười nhạt nhẽo đến đáng thương của người phụ nữ.
Hứa Tuệ Trân lui bước về sau, gương mặt thất thần với đôi mắt đỏ au, ngấn lệ, nghẹn ngào lên tiếng:
“Quên ư? Quên như thế nào đây, khi mà từng chi tiết nhỏ nhất cũng đã in sâu vào ký ức?”
Nước mắt chợt rơi lã chã, cô nhìn lên anh ta, cùng nụ cười thống khổ và lại nói:
“Dạ Cảnh Văn! Anh biết không, em trai anh đã làm chuyện đó với tôi rồi, suốt ba tháng, âи áι nhiều lần đến không đếm xuể. Hay là, anh chỉ tôi cách để quên đi, chứ tôi thấy mấy tuần qua anh bình thản quá chừng, cứ như tôi không phải người liên quan đến cuộc đời anh vậy.”
"Không! Anh sai rồi, sai khi thương hại đứa em tồi tệ đó, sai khi nghĩ rằng em sẽ không nhận ra sự khác biệt và anh cố lờ đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Vậy nên anh sẽ sửa sai ngay bây giờ, nhất định Dạ Cảnh Tinh sẽ phải gánh lấy hậu quả do mình gây ra.
Trân à, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nha em! Quên hết tất cả, rồi đôi mình sẽ êm ấm hạnh phúc. Anh sẽ khiến Dạ Cảnh Tinh ngồi tù để đòi lại công bằng cho em."
Dạ Cảnh Văn vẫn nắm lấy tay Hứa Tuệ Trân, nhưng đối với cô mà nói đã không có thứ gì có thể chữa lành vết thương hiện tại trong tim mình nữa rồi.
Chồng cô, đã vờ như chưa có gì xảy ra khi biết vợ mình ở bên cạnh người khác suốt ba tháng. Như thế, có được gọi là yêu hay không?
“Anh cũng là người bị hại, chúng ta đều là nạn nhân trong chiêu trò đê tiện của Dạ Cảnh Tinh. Rồi anh sẽ khiến nó phải ngồi tù, chỉ cần em tha thứ cho anh thôi, được không?”
Anh ôm cô, nhưng lúc nói hết lời thì cũng bị đẩy ra.
“Em mệt rồi. Dừng ở đây đi, đừng nói nữa.” Hứa Tuệ Trân lạnh nhạt cất lời, rồi lẳng lặng trở về giường ngủ.
Cô nằm đó, co ro một góc và cuộn mình trong chăn, tự gặm nhấm nỗi đau đến tê tâm liệt phế cùng những giọt nước mắt làm mặn đắng đầu môi.
Dạ Cảnh Văn lạnh nhạt đứng nhìn, rồi chỉ nói:
“Anh sẽ chuẩn bị đơn kiện Dạ Cảnh Tinh, hôm đó chỉ cần em đứng ra làm chứng bản thân bị nó chiếm đoạt thân xác, những việc còn lại tự anh sẽ lo liệu.”