"Ưm... Anh... Đừng..."
Những từ vô hiệu nhất khi làm chuyện người lớn, sẽ luôn là những kiểu mẫu như: Đừng, dừng lại,.. Vậy mà Hứa Tuệ Trân vẫn không chịu rút ra kinh nghiệm.
Cô nói gì mặc cô, hắn vẫn ngang nhiên hành động không một chút nao núng. Vẫn cầm gâ.y thịt chọc vào khoảng trống ma mị chứa đầy dịch mật của cô đấy thôi.
"A đau..." Hứa Tuệ Trân vô thức kêu la khi vật xù xì kia đã xuyên qua từng tầng mị thịt non nớt trong khe động nhỏ của cô.
Dạ Cảnh Tinh bắt đầu vận động thắt lưng. Đối với hắn, trong danh sách từ điển hiển nhiên không có "từ tốn" và "nhân nhượng" trong chuyện phòng the, giường chiếu.
Mỗi một lần hắn dùng vật nam tính thúc vào đều rất mạnh, đầu nấm to khỏe đi sâu hun hút tận bên trong, khiến đối phương vô cùng đau đớn.
Cái loại đau đớn khi âи áι này còn ám ảnh hơn cả cơn đau khi "dì cả" ghé thăm hằng tháng. Bởi vì, hắn dùng lực rất mạnh, cứ như đang trút hết buồn bực lên người cô vậy.
"Đau... Anh ơi em đau... Dừng lại đi, được không?"
Hứa Tuệ Trân không ngừng kêu đau, cũng dùng sức bấu vào cánh tay người đàn ông, nhưng hắn không hề quan tâm tới.
Ngay lúc này, hắn chỉ biết điên cuồng phóng túng theo ý muốn của mình. Hắn muốn thân xác của cô, muốn nghe cô cầu xin, muốn cô phải là của hắn.
Chắc có lẽ, trước nay hắn quen thói chơi đùa với phụ nữ. Nên bây giờ lỡ dại động tâm với người khác, mới muốn chiếm đoạt họ làm vật riêng.
Nhưng chính hắn cũng thừa biết, người phụ nữ này vốn dĩ không thuộc về mình, vậy mà vẫn ngang ngược không chịu khống chế thú tính.
Cuối cùng, vẫn chỉ là Hứa Tuệ Trân đáng thương bị xem như con rối, mặc cho người khác xoay như chong chóng.
Nhìn cô đau, hắn chợt thấy xót. Nhưng cứ nghĩ tới mối quan hệ bí mật đằng sau vở diễn này, thì lại không khỏi khinh miệt trong lòng.
Để giúp cô khỏa lấp cơn đau, hắn cúi người tìm tới đôi môi nhỏ nhắn mà trao gửi chút ngọt ngào trên hương vị đầu môi.
Hạ thân uyển chuyển giao thoa, tay nhịp nhàng vân vê vòng một đầy đặn, cuồng nhiệt chút tình tựa trong khoang miệng. Nhưng Hứa Tuệ Trân căn bản không thể chịu nổi sự tác động này.
Cô liên tục rướn người, muốn thoát khỏi con dã thú điên cuồng ấy, mà lực bất tòng tâm. Hắn chống đẩy không ngừng nghỉ, nơi đó của cô đã nóng lên, cảm giác mật thủy vẫn luôn tuôn tràn để âm thầm phối hợp đưa đẩy theo ý muốn của người đàn ông.
Dăm ba phút trôi qua, cô đã mệt lã người, còn hắn vẫn như một cổ máy cần cù tràn trề năng lượng. Hạ bộ thúc vào lui ra điên cuồng, mải mê tới khi đạt đới đỉnh cao của khoái cảm, tiếng gầm như ՐêՈ Րỉ nam tính khẽ khàng vang lên, thì lực tác động mới lui giảm phần nào.
Vật thể dương được rút ra khỏi nơi tư mật, dịch thủy mịn màng bỗng chốc tuôn theo quỹ đạo, tràn xuống drap trải giường một mảng nhỏ. Trong xuân dịch, hòa lẫn chút máu tươi, mà ở lần đầu tiên âи áι hắn cũng đã nhìn thấy.
Và đó, cũng là lần đầu hắn động thân cùng người khác giới.
Bề ngoài Dạ Cảnh Tinh phong lưu đa tình là thế, trong mắt người đời, hắn ℓàм тìин nhiều như cơm bữa. Nhưng thật ra để được hắn tự tay lột đồ, thì đó phải là một cô gái vô cùng đặc biệt, có tâm lẫn cái tầm thu hút được "dị vật" bên dưới.
Hứa Tuệ Trân là trường hợp đặc biệt hơn cả cô tình nhân hữu danh vô thực Trầm An Mịch kia của hắn. Chắc do cô có tâm, lẫn cái tầm mà hắn luôn tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Giờ cũng không rõ, đây là phúc hay họa mà Hứa Tuệ Trân cô đang có...
Thỏa mãn xong, hắn vẫn quyết định rời đi. Bỏ lại cô gái tủi thân nằm co ro trên giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi hai hàng.
Đêm nay, nơi cô ở là phòng ngủ quạnh hiu. Nơi hắn tới, là quán bar với nhiều thú vui tao nhã, như rượu ngon có người rót, kế bên có người tâm sự.
"Hôm nay nhị thiếu gia của em bị sao vậy? Tới từ nãy giờ cứ toàn lo uống rượu, không mảy may ngó ngàn gì đến em hết à..." Trầm An Mịch ngồi bên cạnh, lại nũng nịu cất lời.
Hắn nghe mà sởn cả gai ốc. Trước đã không mấy ưa thích cái kiểu cách nói chuyện này rồi, giờ lại ghét nhiều hơn.
"Cô đang nhai cái gì trong miệng vậy? Nhổ ra rồi hẵng nói chuyện, chứ chướng tai quá." Hắn nói, kiêm luôn hành động cầm lấy bàn tay đối phương chuyển ra khỏi cơ thể của mình.
Trầm An Mịch xịt keo cứng ngắt, nhưng vẫn tiếp tục õng ẹo, ngã vào người hắn ta, mà nói:
"Thì trước giờ em vẫn luôn như vậy mà, sao hôm nay anh kỳ vậy?"
"Vậy à? Thế là hôm tay màng nhĩ của bổn thiếu gia hết bị điếc rồi, nên mới nghe chướng tai đấy."
Trầm An Mịch bị xịt keo cứng mặt tập hai. Lần này là giận dỗi thật sự, nên lập tức dùng dằng không chạm vào hắn nữa.
Cứ tưởng Dạ Cảnh Tinh sẽ quay qua dỗ dành mình, nào ngờ hắn chỉ đưa ra một tấm thẻ tín dụng, rồi lãnh đạm cất lời:
"Cầm lấy, rồi biến khuất mắt tôi đi."