Ngày sinh nhật, Hỷ Hỷ mua cho mình một đôi tất dài.
Trịnh Lỗ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô trong căn nhà kính, mời đến vài người bạn của anh ta. Bà chủ của cơ sở trị liệu hương thơm tặng cho cô một bó cỏ thơm ướp quần áo, còn anh chàng nông dân thì mang đến một giỏ trứng gà tươi.
Sau khi khách khứa rời đi, Hỷ Hỷ đuổi con thằn lằn vàng ra chỗ khác rồi ngồi lên chiếc ghế salon bọc vải ở phòng khách, thưởng thức chai vodka vị đào tự mình mang đến.
Trịnh Lỗ ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay trắng ngần đang cầm cốc rượu, nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Đừng uống nhiều rượu như vậy, chí ít là... đừng uống vodka...”
Cô cười híp mắt nhìn anh ta:
“Rượu này rất ngon đấy!”
Buổi tối hôm đó, cô không về.
Ba giờ sáng, cô tỉnh dậy trên giường, ngoảnh sang nhìn Trịnh Lỗ.
Anh ta ngủ rất ngon, phát ra những tiếng thở đều đều.
Cô choàng tạm một chiếc vỏ chăn mỏng, lần mò trong bóng tối và đi ra ngoài phòng khách.
Đang đi thì chẳng may trượt chân, Hỷ Hỷ vội vàng tóm lấy một vật bên cạnh để giữ thăng bằng, cô chạm phải một miếng da sần sùi lỗ chỗ, giật nảy mình rồi buông tay ra, cảm thấy một chiếc đuôi vừa lọt qua giữa hai chân.
Cô sợ hãi bật ngọn đèn nhỏ trong phòng khách.
Thứ mà cô vừa chạm phải thì ra là đầu của pho tượng phật. Con thằn lằn xanh Vô Hoa thường ngày hay nằm cuộn tròn ở đó giờ không thấy đâu nữa.
Hỷ Hỷ tìm thấy chai vodka vị đào của mình trong tủ lạnh phòng bếp.
Cô đứng trước khung cửa sổ kính phòng khách, trông ra khu vườn tối om và nhấm nháp vodka. Đâu đó trong khu rừng vẳng lại tiếng cú mèo khắc khoải.
Con thằn lằn xanh lại nhẹ nhàng trườn lên đỉnh pho tượng phật.
Năm giờ sáng, một bầy chim trong vườn hót vang inh ỏi.
Vodka đã cạn, cô trở về ngủ trên chiếc giường xa lạ.
Sáu giờ ba mươi phút, cô chìm trong giấc ngủ. Trịnh Lỗ tỉnh dậy, vào bếp uống nước ép cỏ lúa mỳ, rồi ra vườn tập yoga.
Tập xong yoga, anh ta cho đàn vẹt và hai con thằn lằn ăn.
Thỉnh thoảng Hỷ Hỷ sẽ qua đêm ở nhà anh ta.
Lúc cô ở đó, Trịnh Lỗ sẽ nhốt lũ vẹt lại.
Sáu con vẹt đó chắc chắn rất hận cô. Và cô cũng hận chúng.
Một buổi tối, cô và Trịnh Lỗ ngồi trên những bậc cầu thang làm bằng gạch đỏ trong vườn và trò chuyện.
Anh ta uống nước khoáng có ga.
Còn cô uống vodka vị đào.
Anh ta nhìn cô nói:
“Em trả phòng khách sạn rồi chuyển đến đây ở được không? Anh không yên tâm khi để em một mình sống trong cái hang thỏ đó.”
Cô nhìn nhìn anh ta, nói:
“Không được đâu!”
Anh sửng sốt:
“Tại sao lại không được?”
Cô nói:
“Có nhiều lúc em muốn ở một mình.” Trịnh Lỗ tần ngần hỏi:
“Em không thích sống cùng anh sao?\'
“Hãy cứ để căn phòng đó, nếu như ngày nào đó anh ghét em, em còn có thể trở về chứ.”
“Sao anh có thể ghét em được?”
Cô lặng im nhìn về phía cánh rừng.
“Cũng không sao... em có thể yêu chính em...”
“Một người làm sao có thể yêu đương chính mình được?”
Cô lắc lắc chiếc cốc trong tay, nói:
“Sao mà không được nhỉ? Em sẽ tự thủ thỉ ngọt ngào, tự thề non hẹn biển... và sẽ không bao giờ tự phản bội chính mình...”
“Vậy thì thật cô đơn...” Trịnh Lỗ tìm cầm lấy tay cô, “anh sẽ không để em làm như vậy.”
Giọng cô chìm đắm trong bi thương:
“Tình yêu, là Trăm năm cô đơn mà anh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, cô rời khỏi căn nhà.
11 giờ, cô mua một tờ báo.
11 giờ 20, cô đọc Chòm sao hôm nay trên giường khách sạn.
Không thể sống nếu thiếu tình yêu không phải là tính cách của Song Ngư,
Bạn sẽ gặp được mối lương duyên tốt đẹp.
Khi hạnh phúc tự tìm đến,
Đừng để nó vụt mất khỏi tầm tay.
Bảy giờ tối, Trịnh Lỗ cầu hôn cô trong nhà hàng.
Anh ta đặt một chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh trước mặt cô, ngọt ngào tình ý:
“Em không cần phải trả lời ngay, cứ suy nghĩ thật kỹ rồi nói với anh nhé.”
Cô mím chặt môi, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Lỗ, chỉ mỉm cười mà không nói.
Chín giờ, họ rời khỏi nhà hàng, trở về căn nhà kính trên núi.
Ba giờ đêm, cô tỉnh dậy, đi chân trần sang phòng bếp mở tủ lạnh lấy chai vodka.
Trong tủ lạnh không có thứ mà cô muốn tìm.
Cô trở vào phòng khách, bật một ngọn đèn nhỏ, đứng lặng trước khung cửa kính nhìn màu đêm mịt mùng.
Đêm nay không có sao.
Cô ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Không đúng... không phải là cảm giác này.
Rốt cuộc là còn thiếu điều gì?
Một con vẹt trong Ⱡồ₦g bồn chồn đập cánh, như đang muốn đòi ra ngoài.
Con thằn lằn xanh Vô Hoa bám trên đầu pho tượng phật trừng trừng nhìn cô.
Cô nhìn quanh căn nhà, cảm thấy mình như một kẻ xa lạ.
Thứ gì đó trong cô bỗng trở nên héo úa.
Cô tháo chiếc nhẫn sáng lấp lánh khỏi ngón áp út, chầm chậm bước qua, đeo lên chiếc đuôi sần sùi của Vô Hoa.
Con thằn lằn chẳng chút động đậy, như thể chiếc nhẫn đó vốn vẫn thuộc về nó.
Hỷ Hỷ lui lại vài bước, lặng lẽ nhìn nụ cười của pho tượng phật.
Mọi thứ như bong bóng ảo mộng.
Thấm buốt như sương, và tê tái như điện.
Cô xách theo đôi giày đỏ bóng lộn của mình, âm thầm lẻn ra ngoài.
Năm mươi phút sau, cô trở về khách sạn, lập tức gói ghém hành lý rồi ra quầy lễ tân trả phòng.
Cô ngủ một đêm trong khách sạn của sân bay, tắt nguồn điện thoại và nhuộm đen lại mái tóc.
Ngày hôm sau, cô thay một chiếc sim mới.
Trịnh Lỗ sẽ không bao giờ còn tìm thấy cô nữa.
Bỗng nhiên cô hiểu ra rằng, cô sợ những người quá yêu mến cuộc sống. Khi đứng trước mặt họ, cô luôn cảm thấy tủi hổ và choáng ngợp.
10 giờ, cô kéo hành lý và bức Đêm đầy sao đáp chuyến bay đến Tokyo.
Trên máy bay, cô phát hiện ra Lâm Khắc.
Anh ta xách một túi tư trang gọn nhẹ, bước qua người cô tự nhiên như không, rồi đến chỗ của mình ở hàng ghế cuối và ngồi xuống.
Cô cúi thấp đầu, chăm chú đọc Chòm sao hôm nay và cuốn Trăm năm cô đơn.
Tình yêu, là sự cô độc kéo dài trăm năm.