Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy thì ta cứ tưởng nơi này là thiên đường, vì sao ư, nó quá mức xa xỉ và hoàng tráng, nhìn chiếc gường mà ta nằm thì biết, được chạm chỗ tinh tế , căn phòng còn to hơn cả nhà ta, được xây dựng theo phong cách Châu Âu, còn trải cả thảm đỏ dưới sàn nhà nữa, thật hoa cả mắt
“Jane con đã tỉnh lại”. Ông Simon vui mừng đi vào, Matsumoto nhanh chóng căn dặn người chuẩn bị chút thức ăn.
Ta tròn mắt nhìn hai người này, quá mức đẹp trai, người đàn ông này thì cỡ bốn mươi tuổi , lịch thiệp, bộ Âu phục phẳng phui, sang trọng, đôi mắt xanh thuần khiết, rất đẹp.
Còn người chàng trai này thì nôm na hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, đôi mắt xanh, hai người có chút giống nhau, nhưng người này thì mặc bộ kimono để lộ vòm иgự¢ cường tráng nhẵn nhụi của mình, khiến ta nhìn họ cũng đỏ cả mặt
Matsumoto thì cười sảng khoái, đi tới mép gường, khẽ nói “em gái của anh, từ nay em tên là Etsuko”.
Ông Simon thì nhíu mày nhăn nhó nói “Jane mới là tên của nó”. Hai người cùng liếc nhìn với ánh mắt hình viên đạn, hận thù chỉ có tăng chứ không giảm.
“hai người, đang nói gì thế, tên tôi là Hà Thái Văn”. Dù ta biết họ có chút thân thiết, nhưng ta chẳng còn tin tưởng được ai, chẳng thể tin tưởng được ai
Matsumoto ςướק lời ông Simon nói “Etsuko của anh, anh chính là anh trai của em, chúng ta có cùng một dòng máu”
Ông Simon cũng chen chân vào “Jane, con hãy xem, con chẳng có chút nào giống họ, con giống mẹ con, có chiếc mũi cao cao của ta”
Ta nhận được bức ảnh từ người đàn ông này thì ta giật mình , quả thật ta rất giống mẹ, ta khẽ liếc nhìn người đàn ông này thì quả nhiên chiếc mũi ta có chút giống với ông ta.
Nhìn thấy con gái ông nhìn ông bằng ánh mắt chưa tin tưởng lắm “Jane, con hãy tha lỗi cho papa được chứ, papa biết đã làm khổ cho con, Jane chúng ta cùng làm lại từ đầu”
Ánh mắt ta khẽ khép lại “trên đời này chẳng có câu chuyện cổ tích nào cả, tôi chẳng thể tin tưởng ai”, nói đến đây thì giọng ta nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra.
Matsumoto đau lòng nhìn lấy thân ảnh em gái của mình gầy gò xanh xao lại còn khóc nữa. Matsumoto vội đi qua ôm chặt lấy em gái mình, giọng ân cần “Etsuko, nếu em muốn anh sẽ là tiểu hoàng tử của em, em sẽ là tiểu công chúa của anh, chúng ta sẽ là một gia đình, anh sẽ tạo ra câu chuyện cổ tích chỉ thuộc về chúng ta”
Ta nhận được cái ôm quá mức thân thiết, có cảm giac ruột thịt dâng trào, ta đang vân vân thì người đàn ông kia nói “Jane, con hãy yên tâm chuyện papa hứa sẽ thực hiện, được không, hãy chấp nhận chúng ta”
Ta cảm nhận được lời nói của họ, khiến ta rất an tâm, mà chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp thân thuộc.
Matsumoto cảm thấy em gái mình đã dựa vào mình thì khẽ liếc, quả nhiên em gái anh đã ngủ, chứng tỏ anh cũng tạo được sự tin tưởng cho em gái anh.
Ông Simon thở dài “xem ra không phải chỉ một hai ngày là Jane sẽ nhận chúng ta”, đã chờ hai tháng rồi, nếu thêm vài ngày có ૮ɦếƭ gì đâu, hai người nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
“bệnh trạng của tiểu thơ là do có một cú sốc nào đó đã đả kích tiểu thơ, nên khiến tiểu thơ thường nằm thấy ác mộng, hoặc nghe thấy những âm thanh của người khác phái nào đó vọng trong tai, nên chẳng thể ngủ ngon, chỉ cần không có cú sốc nào đả kích tiểu thơ thêm nữa, dành nhiều thời gian chăm sóc và quan tâm trao đổi với tiểu thơ nhiều hơn là sẽ ổn”. Bác sĩ tâm lý Arthur nhanh chóng giải thích cho hai người nghe.
Quả thật trong hồ sơ của con gái ông từng bị người ta ức Hi*p, lại bị *** hãi, tức giận cũng vô ích vì ông đã hứa, nếu con gái ông biết ông làm bậy nhất định sẽ bị bệnh nặng thêm “lời hứa đáng giá ngàn vàng, hiểu chứ Matsumoto”
“không ai hiểu tôi ngoài ông”. Thật ra Matsumoto tính âm thầm trả thù, nhưng ngay cả lão Simon cũng bỏ cuộc thì Matsumoto anh cũng chỉ biết ngậm ngùi.
Bên gường lúc này “không…đừng…đừng…bỏ…em…Phàm…”. Thấy em gái anh cứ gặp lại giấc mộng này thì Matsumoto cảm thấy bực mình, lúc nào cũng chẳng ngủ ngon giấc sao, nhìn lấy em gái mình khác với hồi xưa thì Matsumoto càng tức giận.
“John, con yên tâm đi bác sĩ Arthur là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, nhất định sẽ chữa trị cho em gái con mà” Ông Simon biết rõ con trai mình, vì chứng kiến cảnh chia ly của mẹ mình, ngay từ nhỏ sống chẳng có cảm xúc, lạnh lùng tàn nhẫn với tất cả mọi người thì ông lại thở dài.
“đừng, …đừng đi….được không….đừng bỏ rơi…em”. Trong đầu ta cứ không ngừng hiện lên hình ảnh đó, cứ bám sâu vào dây thần kinh của ta, vào trong tim ta, tim ta đau đớn, như rỉ máu vậy “đau…đau..quá…”
Matsumoto vội vàng nắm chặt lấy cánh tay gầy gò của em gái mình, giọng nói thì thầm thủ thỉ bên tai em gái mình “Etsuko, em biết vì sao anh lại gọi em là Etsuko vì anh muốn em vui vẻ như tên của em, em nhất thiết phải khiến cho anh cùng bố đau lòng sao, em là con người rất nhẫn tâm đó Etsuko”
“không…bố….anh….không…”. Ta sợ họ lại bỏ đi, ta rất muốn mở mắt, ta muốn mở mắt ta không muốn lại bị bỏ rơi lần nữa, ta rất đau khổ, khẽ thút thít lẩm bẩm “đừng…bỏ…rơi…đừng….”
Matsumoto cùng Simon rất vui mừng, nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay của nàng, khiến nàng yên tâm chìm vào giấc ngủ.