Tìm Lại Hạnh Phúc - Chương 20

Tác giả: Tiểu Mạc

Trong công ty, Gia Bảo đi theo sau Hiếu Tùng. Gia Bảo tò mò hỏi “này, cậu yêu Văn ư”
Hiếu Tùng dừng bước chân lại, khẽ cười “cậu nghĩ sao?”. Gia Bảo nói tiếp “cậu đối xử với Văn rất khác, rất khác đấy, cậu ở bên Văn cứ như người khác vậy, tớ chưa từng thấy”
Hiếu Tùng thở dài, xoay đầu lại vỗ lên bả vai của Gia Bảo “cậu đừng nên nghĩ bậy”.
“chẳng lẽ cậu chê Văn không sạch sẽ”. Sắc mặt của Hiếu Tùng tái mét, vì 4 năm trước Hiếu Tùng cũng từng hỏi Dương Phàm câu này, Hiếu Tùng cười tự tin “không bao giờ”
Gia Bảo thấy sắc mặt của Hiếu Tùng vội nói “khuôn mặt cậu đã bán đứng cậu, cậu nghĩ tôi là ai mà cậu lại nói dối”, tình bạn cho từng ấy năm mà cư nhiên lại nói dối một cách trắng trợn thế ư?
Hiếu Tùng khẽ cười, dựa lưng vào tường, khoang tay lại “cho dù tớ có yêu mến Văn đi nữa, thì đó chỉ còn tình anh em thôi cậu hiểu chứ”
Gia Bảo ngẩn ngơ, trên đầu hiện ra muôn ngàn dấu chấm hỏi “này, ý cậu là sao”.
Hiếu Tùng khẽ hất mái tóc, móc điếu thuốc ra “em ấy có một nửa của mình rồi” vả lại vả lại dù có đi chăng nữa trong lòng Văn, anh mãi mãi là người anh trai, anh cũng chẳng muốn làm Văn hoảng sợ và sẽ xa lánh anh.
“cái gì, Văn có một nửa của mình ư?”. Lông mày của Gia Bảo tụ lại giữa trán. Hiếu Tùng lại nói “khi nhắc đến ‘tiểu hoàng tử’ em ấy nở ra nụ cười thật hạnh phúc, thật sự khiến tớ nhìn vào tớ cũng cảm nhận được sự hạnh phúc mà ‘tiểu hoàng tử’ mang lại cho em ấy, cậu nói xem, tớ chỉ là một người anh trai vĩnh viễn thôi”
Hiếu Tùng phì phèo điếu thuốc trong tay, thở dài, phải Hiếu Tùng mày đừng đi quá xa, ngay từ đầu mày chỉ đóng vai trò người cha xứ hay chỉ vai trò một chú lùn thôi. Thấy Hiếu Tùng cười gượng thì Gia Bảo thở dài “Hiếu Tùng cậu sẽ tính sao?”
Hiếu Tùng đập điếu thuốc dưới đôi giày da đắt tiền, tự tin nói “Văn, mãi mãi là em gái nhỏ bé và trong sáng của tớ, bất cứ ai hại Văn, tớ sẽ liều mạng với người đó”. Hiếu Tùng tự tin cười với Gia Bảo, Gia Bảo cúi đầu, thở dài tiếp “xem ra tình yêu của tớ kém xa cậu, tớ thật sự rất ái mộ Văn đó”
Hiếu Tùng bước chân đi, khẽ nói “lại có thêm một người thương yêu em rồi đó Văn à”. Hai người cùng cười đi khuất dạng vào thang máy.
Thư ký Hà Cẩm Vân thấy Dương Phàm đứng ngây ngốc thì cô cũng rất ngạc nhiên, cô cũng rất ngưỡng mộ người tên Văn, Dương tổng cùng phó tổng thậm trí cả trợ lý tổng cũng rất quan tâm đến người con gái tên Văn.
Dương Phàm đứng trầm ngâm một mình, ánh mắt sáng như vì sao bỗng nhiên trầm lắng xuống, con ngươi khẽ đảo liên, giọng nói tràn đầy mỉa mai “thật đáng kinh bỉ, kinh bỉ”
Thư ký Hà Cẩm Vân khẽ giật mình, nhưng cô chẳng phải thứ ngu ngốc gì, Dương tổng từ trước vui buồn đều chẳng để lộ, thế mà nghe thấy cuộc đối thoại của phó tổng cùng trợ lý tổng thì khuôn mặt tái mét, lại cười mỉa mai, dù thế đánh ૮ɦếƭ cô, cô cũng không tin Dương tổng lại thống hận người con gái tên Văn.
“đi thôi”. Dương Phàm thấy thư ký của mình đứng suy nghĩ thì biết mình đã thất thố, khẽ nhắc nhở “chuyện này cấm cô để lộ, hiểu rõ chưa”, thật quá hồ đồ mà, cô ta chẳng xứng đáng cho mày mong nhớ Dương Phàm hãy nhớ kỹ cô ta là đồ phản bội
Thư ký Hà Cẩm Vân gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng nối gót theo Dương Phàm. Chương 20-2
Khi Dương Phàm bước về phòng của mình thì thấy bố mẹ cùng Hiếu Tùng đang ngồi ở ghế sô-pha chờ anh, anh cười mỉa mai, thấy mặt họ là biết chẳng có gì tốt lành cả.
Mẹ Dương Phàm cười ôn nhu “Phàm, con đã 22 tuổi rồi, mau chóng kết hôn rồi sinh con, nối dõi cho gia đình chúng ta đi”.
Dương Phàm ngồi vào ghế tổng giám đốc của mình lật hồ sơ ra coi, chẳng thèm để ý mẹ anh đang khuyên anh.
Bố Dương Phàm thở dài “Phàm, Tử Hà con không vừa ý, giờ có masumi, cùng natsumi, con có thể chọn một trong hai mà”
“tôi nói rồi, tôi thích chừng nào kết hôn là do tôi quyết định”. Bố Dương Phàm nghe được lời Dương Phàm nói khẽ tức giận “cậu là do tôi sinh ra, từ xưa đến nay, có bố mẹ nào mà chẳng lo lắng cho con cái của mình”.
Dương Phàm cười mỉa mai “tôi lựa chọn sự nghiệp, chuyện kết hôn, để sau đi , tôi chưa chơi đủ”, thật nực cười mà.
“Phàm, Tử Hà không tệ, con hãy ngoan ngoãn một lần được không, tuổi thanh xuân của phụ nữ có hạn”. Mẹ anh cứ một mực nói giúp cho Tử Hà. Dương Phàm cười nhạt “nếu mẹ thích thì mẹ cứ cưới về, tuổi thanh xuân của phụ nữ có hạn, đúng, ngu ngốc thì phải chịu thôi”
Mẹ Dương Phàm sắc mặt tái mét hẳn, vội vàng khuyên nhủ “Phàm, quên con ả \'gái bao\' đó đi”.
“Thưa dì, cháu mong dì tôn trọng Văn, dì ép buộc Phàm kết hôn là chuyện của dì, đừng có mở miệng ra là xỉ nhục người ta”. Hiếu Tùng ςướק lời của Dương Phàm.
“Tùng, con bị điên rồi, mới đi bênh hạng nữ lưu không sạch sẽ và đàng hoàng như cô ta”. Mẹ Dương Phàm tức giận tới bốc khói tại sao Tử Hà là một đứa giỏi giang xinh đẹp mà hai đứa cứ chọn con ả gái bao kia mà chẳng chọn Tử Hà.
“đủ rồi”. Dương Phàm bị hai người này làm cho tức ૮ɦếƭ. Dương Triển bố Dương Phàm lên tiếng “thời gian của bố mẹ có hạn, con hãy mau chóng sinh con nối dõi đi”.
“chưa nghe kỹ sao, được ngoáy lỗ tai cho sạch mà nghe đây, các người xem tôi là heo đực nối dõi à, thích thì các người tự mà sinh, Cẩm Vân tiễn khách”. Dương Phàm càng nghe thì máu càng xông lên não, đến mức muốn nổ tung cả mạch máu.
Dương Triển khóe mắt giật giật “Cậu đối xử với bố cậu như thế à”. Cẩm Vân vừa nghe Dương tổng gọi vội vã chạy vào dẫn theo cả đám bảo vệ vào thì thấy lão gia cùng phu nhân, thì sắc mặt tái xanh lại, cúi đầu.
“sao, các người còn không tiễn khách, tôi mướn các người về là để tôi diễn kịch cho các người xem à?”. Dương Phàm nghiến răng lợi phun ra từng chữ. Họ nhanh chóng hành động, Cẩm Vân cuối đầu “thất lễ”
Mẹ Dương Phàm thất vọng, tất cả cũng tại bà quá nuông chiều con trai mình, để nó hư hỏng thế này, nếu không đi, thì sẽ biến thành trò cười.
Dương Triển đã về hưu rồi, chẳng còn quyền lực gì cả, ông hối hận vì sao lại cho nó thừa kế gia sản sớm thế, chỉ vì nó rất có năng lực mà ông mù mắt giao hết quyền lực cho nó. Dù tức giận ông cũng chẳng làm gì được.
Sau khi hai người đi rồi, Dương Phàm ngồi bệch xuống ghế, sắc mặt rất khó coi. Hiếu Tùng cũng nhanh chóng ra ngoài “đứng lại”.
Dương Phàm ơi là Dương Phàm, anh muốn giận cá chém thớt sao, Hiếu Tùng quay đầu lại, giọng chẳng có chút nể mặt gì cả, rất lưu manh hỏi “chuyện gì”.
Dương Phàm cười mỉa mai “cái thái độ đó là sao hả”. Hiếu Tùng cười nhạt “thế anh muốn tôi có thái độ gì với anh”, đối với một người tàn nhẫn vô tình như anh tôi còn gì có thể nói?
“vì cô gái đó mà đối xử với anh mình như vậy sao”. Mí mắt của Hiếu Tùng khẽ giật “anh đã nghe lén chuyện tôi nói với Gia Bảo”
Dương Phàm cười kinh bỉ “sao, có tật giật mình”. “anh im đi, đừng xỉ nhục em gái tôi” Hiếu Tùng bắn ánh mắt ai oán nhìn thẳng vào Dương Phàm.
“em gái sao, nực cười, em gái hay là ‘người tình’ các người hiểu rõ hơn ai hết”. Dương Phàm đập bàn đứng dậy, con mắt chim ưng chứa đầy hàn khí bắn vào người Hiếu Tùng
Hiếu Tùng giờ đã bị giận dữ che mờ con mắt rồi, cao ngạo nói “đó là lý do mà Văn bỏ anh đi theo người khác đó, anh tưởng anh là ai, hừ, anh chỉ là một người cô độc, chỉ biết sống trong hận thù, tôi kinh tởm anh”
Nhanh chóng Hiếu Tùng nhận được một chiếc giày vào mặt. Hiếu Tùng bực tức xông lên đấm thẳng một cú vào mặt Dương Phàm. Dương Phàm cũng đá một cú vào bụng anh. Hai người ẩu đả lẩn nhau, lúc này khiến cho Cẩm Vân hốt hoảng, kiếm rất nhiều bảo vệ lại mới ngăn cản được họ.
Cuối cùng Hiếu Tùng bị mấy bảo vệ lôi đi, lúc bước ra cửa “tôi khinh thường anh Dương Phàm, anh khiến tôi rất thất vọng”.
Dương Phàm quăng tiếp chiếc giày da sáng bóng còn xót lại dưới chân, nhưng chẳng trúng Hiếu Tùng mà bị Gia Bảo chụp lấy trong tay.
Sau khi mọi người giải tán, Gia Bảo ngồi lại trong phòng nhìn bộ dạng chật vật của Dương Phàm lúc này thật là muốn cười nhưng lại chẳng thể cười được.
Dương Phàm lần đầu tiên ẩu đả với Hiếu Tùng, dù trước giờ hay người có từng tức giận qua cũng chỉ chữi nhau rồi làm hòa, lần này Dương Phàm quả là quá đáng rồi, giận cá chém thớt.
Khuôn mặt điển trai của Dương Phàm đã bị một cú đấm thật ngoạn mục ngay mắt trái, còn quần áo thì xộc xệch, cà vạt thì bị lôi ra. Ngay cả đôi giày cũng chẳng còn, đi chân đất, thật là hài hước mà, Gia Bảo khẽ cười.
“muốn cười thì cứ cười thoải mái”. Dương Phàm khẽ liếc nhìn Gia Bảo đang cố nhịn cười bằng bằng cách bịch miệng lại trong thật khổ sở, dù sao Gia Bảo cũng lớn hơn anh 5 tuổi là đàn anh của Dương Phàm, nên Dương Phàm cũng tôn trọng Gia Bảo lắm.
Trong phòng Dương Phàm còn có một cửa, mở ra đi vào phòng, để tiện lợi cho mỗi lần tăng ca Dương Phàm đã xây hẳn hoi ở đây một căn phòng ngủ hoành tráng có đầy đủ tiện nghi thiết bị trong này, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ như xưa.
Vừa bước ra lại thì thấy Gia Bảo đang ngồi trên ghế sô-pha chăm chú xem tài liệu“cậu có đều gì muốn nói”.
Thấy Dương Phàm lên tiếng thì Gia Bảo vội cất tài liệu kẹp vào cuốn sách cỡ bự, đứng lên giọng nói uy nghiêm “chúng ta có cuộc họp với Âu Nhạc Phong vào trưa nay, cậu mau chóng sắp xếp đi”, nếu giờ này mà con lôi chuyện hồi nãy ra chắc chắn anh sẽ bị xử tử hình giống Hiếu Tùng mất
“ừ, giờ chúng ta đi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc