Chất lỏng kia được đưa vào người, cơ thể Đoan Uất Liễm liền có chút biến đổi. Toàn bộ cái cảm giác khó chịu ban nãy đều được trút xuống hết. Hiện tại cô mới hiểu tại sao nhiều người lại nghiện thứ này, dù cho bản thân có không thoải mái ra sao, chỉ cần một mũi tiêm là có thể giải quyết.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, thứ này thật thoải mái. Anh có thấy vậy không? ”.
Đoan Uất Liễm vứt ống tiêm trống rỗng vào thùng rác. Cổ tay vừa khẽ động liền truyền đến cơn đau tê dại. Vết thương này nhắc nhở cho cô, bản thân có bao nhiêu hận Nghiêu Cảnh Hiên.
“ Liễm Nhi, đủ rồi. Đừng ђàภђ ђạ bản thân nữa, anh sẽ giúp em cai nghiện ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cực kỳ luống cuống, anh không biết làm thế nào để cứu vãn tình trạng bây giờ. Phải, anh sai chính vì vậy anh không dám để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
“ Đủ, cái gì là đủ? Hành hạ bản thân sao, không có, tôi là đang ђàภђ ђạ chính anh. Giúp tôi cai nghiện, cai thế nào? Nghiêu Cảnh Hiên, anh đừng quên người đưa ma tuý vào người tôi là anh, chính là anh ”.
Đoan Uất Liễm dõng dạc nói, chất giọng cô nhẹ tênh, dường như đã quen với mấy việc như thế này. Muốn làm người tốt ư? Dễ đến vậy sao? Dựa vào thứ gì người chịu đau là cô? Dựa vào đâu người tốt luôn là anh?
“ A... Đau... quá ”.
Đoan Uất Liễm đột nhiên ôm lấy đầu, kêu lớn. Ánh mắt từ đó mà biến đổi hẳn.
Nghiêu Cảnh Hiên thấy cô kêu đau, không quản gì hết lập tức lao đến chỗ cô. Chỉ là anh vừa tới, Đoan Uất Liễm liền trở lại bộ dạng bình thường, tựa như một giây trước chưa từng có tiếng kêu thảm thiết kia.
“ Cảnh Hiên, anh về rồi sao? Em đi pha nữa tắm cho anh ”.
Đoan Uất Liễm đưa tay, chủ động tháo cà vạt cho anh. Dáng dấp hệt như hai năm trước, hệt như khi cô làm vợ của anh.
Nghiêu Cảnh Hiên sững sờ, trong lòng cảm thấy bất an. Mấy giây trước nơi ánh mắt kia còn thấy rõ tia hận ý, nhưng đến hiện tại thì thế nào? Đoan Uất Liễm đối với anh cực kỳ niềm nở, ân cần.
“ Liễm Nhi, em đang làm gì thế? ”.
“ Em là vợ anh, pha nước tắm cho anh cũng không được sao? Cảnh Hiên, nét mặt anh có vẻ không vui, là cô ấy chọc giận anh rồi? ”.
Đoan Uất Liễm nhìn anh, cũng đoán chắc được anh không trả lời liền xoay người vào phòng tắm, mở nước ra.
Nghiêu Cảnh Hiên đuổi theo cô, anh không bước vào bên trong, đứng dựa lưng vào cửa, yên lặng quan sát.
Liễm Nhi của anh, lạ quá!
“ Cảnh Hiên, ngày mai là ngày khám thai, anh đi cùng em nhé? ”.
Đoan Uất Liễm vừa dứt lời, sắc mặt Nghiêu Cảnh Hiên liền sầm xuống. Sống lưng lạnh buốt tựa như có một dòng nước lạnh chảy qua.
Đứa bé từ hai năm trước đã biến mất...
Anh đột nhiên nhớ ra lời bác sĩ nói, Đoan Uất Liễm từng có đoạn thời gian sống trong bệnh viện tâm thần...
[... ]
“ Nghiêu tổng, dựa vào lời anh nói tôi đại khái cũng đã hiểu được tình hình của Đoan tiểu thư. Bệnh tình của cô ấy trở nặng rồi. Tổn thương chịu quá nhiều, nên mới hình thành nhân cách thứ hai để bảo vệ chính mình, mà nhân cách thứ hai này là thứ cô ấy cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất cũng là thứ khiến cô ấy đau khổ nhất ”.
Lời nói của bác sĩ như một mũi dao sắc nhọn cứa vào lòng anh.
Nghiêu Cảnh Hiên đưa tay vuốt ve gươg mặt cô. Cô ngủ rồi, mái tóc phủ xuống che đi nửa gương mặt. Ban nãy, khó khăn lắm anh mới có thể dỗ được cô ngủ.
Anh hiểu, những lời kia đồng nghĩa với việc cô mắc chứng tâm thần phân liệt. Hiện tại chỉ xuất hiện một nhân cách, nhưng nếu không khống chế có thể xuất hiện nhân cách thứ ba, thứ tư.
“ Vậy hiện tại phải làm sao đây? ”.
“ Nghiêu tổng, chắc anh cũng hiểu câu ‘muốn gỡ dây phải tìm người buộc dây’. Trong lòng Đoan tiểu thư có tâm sự, lý giải được nó là được rồi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên vẫn nhìn cô, cõi lòng lạnh buốt. Chẳng nhẽ, anh khiến cô tổn thương đến vậy?
“ Tôi tiễn ông về ”.
[... ]
“ Thiếu gia, cậu mong lên xem Đoan tiểu thư đi, cô ấy đang ở trên phòng làm loạn, mọi đồ đạc đều bị đập vỡ rồi ”.
Sau khi tiễn bác sĩ đi Nghiêu Cảnh Hiên quay về liền nhận được tin từ nữ giúp việc. Anh hoảng hốt, không nói gì liền một mạch chạy lên trên.
Cửa phòng mở ra, bên trong chính là một mớ hỗn độn. Toàn bộ bình hoa cổ, quý giá đều bị Đoan Uất Liễm đập vỡ, mảnh thuỷ tinh lớn nhỏ rải rác khắp nền đất.
“ Liễm Nhi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên gọi tên cô, lòng quặn đau.
Đoan Uất Liễm ngồi trên giường, trên tay cầm miếng thuỷ tinh, siết thật chặt, chặt đến mức bàn tay ấy chảy máu.
“ Đừng... Đừng làm hại con tôi. Nghiêu Cảnh Hiên, tôi không muốn phá thai... ”.