- Ba chẳng làm gì sai cả, vậy nên ba không cần phải xin lỗi mẹ!
Bách Ngộ khuất dần sau cánh cửa phòng, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ. Hạ Âm thẫn thờ trông theo bóng hắn, đôi bàn tay cứng lại như hoá đá. Úc Ni bặm môi, tay đập bình bịch xuống mặt bàn:
- Ba hư quá! Mẹ! Con sẽ xử ba hộ mẹ!
Cô như vỡ mộng giữa cơn mưa màu hồng, ngượng ngạo mỉm cười:
- Có lẽ ba mệt rồi.
Rồi cô đưa chén cơm cho con bé, ý bảo con bé tự ăn. Nó cũng rất ngoan ngoãn, không cần người đút cũng tự ăn hết cơm được. Bữa cơm hôm đó bị phá tan cũng chỉ trong chốc lát như thế.
Chơi với con thêm một lúc thì cô đẩy hai đứa vào phòng đi ngủ. Úc Ni xung phong dỗ em, bảo sẽ dỗ Mục Đăng đi ngủ giúp mẹ. Cô tin tưởng con bé, giao Mục Đăng lại cho nó còn mình thì đi về phòng. Đứng trước cửa phòng mình, cô tần ngần suốt mấy phút mới dám mở cửa tiến vào.
Căn phòng không sáng đèn, chỉ có ánh trăng cho cô thấy rõ hắn đang ngồi gần cửa sổ. Cô ngó lơ luôn hắn, từ từ leo lên giường nằm ngủ. Tuy nhiên cô lại không ngủ được. Cái cảm giác trông vắng và cô đơn khiến cô không thể nào nhắm mắt.
Cô thèm khát, muốn được hắn ôm vào lòng.
Như những đêm trước đó.
Lâu lâu lại có tiếng nước rót vào ly vang lên. Hình như hắn đang uống rượu.
Im lặng rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng có kẻ chịu lên tiếng:
- Đã suy nghĩ kĩ chưa?
Không có người trả lời. Hắn hờ hững uống cạn chút rượu còn lại, thì thào:
- Ngủ rồi à...
Bách Ngộ đứng dậy, tiến tới cạnh giường rồi chăm chú nhìn cô. Hắn không thấy được cô vẫn đang mở mắt. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống, sợ cô tỉnh giấc. Đưa tay gối lên đầu, hắn từ từ nhắm lại đôi mắt hẹp đầy những mệt mỏi.
- Nghĩ rất kĩ rồi.
Thanh âm dịu nhẹ kia vang lên làm hắn lại mở mắt ra. Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, nói khẽ:
- Hai đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ, đừng khiến chúng phải chịu những thứ không đáng.
Lại là hai chữ im lặng kéo dài. Gió nhè nhẹ thổi vào phòng qua cửa sổ, không gian thoáng chút mát mẻ. Hai người nằm cạnh nhau nhưng khoảng cách lại như xa cả nghìn trùng. Lâu lâu có tiếng côn trùng bên ngoài vang lên, xua đi chút trầm lặng đến đáng sợ. Rất lâu sau đó, Bách Ngộ mới nghiêng người sang phía cô, nằm im mà ngắm nhìn người phụ nữ trước mắt mình.
Cô đã khép lại đôi mi mỏng, có vẻ đã ngủ rồi.
Tiếng thở của cô rất khẽ.
Hắn ngắm một phần khuôn mặt của cô, phải mất một khoảng thời gian mới nhận ra một chuyện.
Cô càng lúc càng ốm.
Ốm đến đáng thương.
Rất lâu rồi hắn mới quan sát cô lại như thế này. Lúc đó là lúc nào nhỉ? Hình như là đêm tân hôn!
Lúc đó hắn có chút men say, tuy nhiên vẫn còn giữ được tỉnh táo. Hắn nằm xuống bên cạnh cô, đôi bàn tay mò mẫm vào trong cánh áo kia. Cô nằm im thin thít không dám động đậy, hai má đỏ như gấc. Sau đó, hắn dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi cùng cô triền miên trong cái gọi là khoái lạc của nhân gian.
Lúc đó, mắt hắn đầy những yêu thương.
Lúc này, mắt hắn đầy những ưu phiền.
Hắn muốn đưa tay mò mẫm vào trong cánh áo kia như đêm hôm đó. Hắn muốn hôn cô như đêm hôm đó.
Bách Ngộ rướn người dậy, từ từ cúi xuống đôi môi được rọi sáng bởi ánh trăng. Nhưng đến khi hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau thì hắn dừng lại.
Hắn cảm thấy...khó!
Bây giờ chỉ hôn cô thôi nhưng sao thấy khó khăn quá!
Dường như ngay cả tư cách hôn cô hắn cũng không có vậy.
Hắn thở hắc một hơi, nằm về vị trí ban đầu. Bỏ đi! Không phải là vào lúc này!
Hắn chìm vào trong giấc ngủ mà không hề hay biết bên khoé mắt cô đã chảy dài một giọt lệ. Cô vẫn chưa ngủ. Cô vẫn đang đợi nụ hôn đó của hắn. Cô ước hắn có thể dịu dàng mà hôn cô một lần nữa.
Như bao lần.
Nhưng lần này thì không như thế.
Cả hai đã quá đỗi xa lạ với nhau rồi.
Giữa họ có một khoảng cách vô hình.
Rất xa.
Cũng rất khó để đến gần.
Khoảng cách vô hình đó như một ly thuỷ tinh đã vỡ vậy. Dù cố gắng như thế nào cũng chẳng thể về như ban đầu được nữa.
Hệt như que kem lúc chiều vậy.
Đã rơi thì cho dù có khóc bao nhiêu cũng không thể về tay lại.
Đều vô dụng!
Cô đã dạy Úc Ni là nên buông được thứ gì thì buông, vậy giờ sao cô làm không được?
Có phải là nói rất dễ nhưng làm lại rất khó không?
Cô không biết cũng không muốn biết nữa.
Cô rất mệt.
Cô muốn ngủ.
Muốn chìm vào một cơn mơ đầy những màu hồng.
Ít ra thì cô vẫn phải có một cuộc sống đẹp ở trong giấc mơ chứ?
Nhỉ?!
Đến khoảng bốn giờ sáng thì cô giật mình tỉnh giấc. Hạ Âm phát hiện hắn không còn trên giường nữa. Cô bật dậy, đi nhanh xuống phòng khách thì phát hiện hắn đang làm việc. Ngoài chiếc máy tính ra thì chẳng có gì cả. Không cafe hay thức ăn sáng. Cô khẽ khàng đến bên cạnh hắn, hỏi nhỏ:
- Một cafe nóng nhé?
- Ừ!
Hắn ừ lạnh, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình máy tính. Hắn vẫn đang làm việc.
Hạ Âm xoay lưng vào phòng bếp, chuẩn bị khuất bóng thì nghe hắn nói:
- Anh phải đi công tác!
...
- Ở Thượng Hải!
Cô không vội trả lời, hướng đôi mắt không chút xúc cảm về phía hắn. Bách Ngộ đến bây giờ vẫn chưa thèm để cô vào mắt, cao giọng:
- Một tháng nữa anh về, ba mẹ con ở nhà tự chăm sóc lẫn nhau cho tốt.
Cô lập tức bật cười, một nụ cười đầy những chua chát và xót xa.
Bác sĩ nói nếu may mắn cô cũng chỉ sống không quá hai tháng nữa.
Còn nếu không may mắn thì sao?
Có phải lúc hắn về thì cô đã là một cái xác cô đơn nằm sâu dưới lòng đất rồi không?
- Nếu em không cho anh đi thì sao?
Hắn lúc này mới dừng lại, bắt đầu nhìn về phía cô cách mình không xa. Hắn cảm thấy có chút gì đó không ổn. Chưa bao giờ cô cản hắn lại khi hắn muốn đi công tác cả.
- Em muốn nói chuyện gì?
- Nếu em không cho anh đi thì sao?
- Tại sao lại không cho?
- Nếu em không cho anh đi thì sao?
Cô kiên định lặp lại từng chữ một, cốt chỉ muốn nghe được câu trả lời. Bách Ngộ thở dài một cái, nhún vai:
- Thì anh vẫn đi! Trừ khi trong lúc anh đi mà em ૮ɦếƭ thì anh mới ở lại!
Cô cúi đầu, môi dưới bị cắn đến chảy máu:
- Khốn nạn! Anh còn khốn nạn hơn những gì em nghĩ!