Tìm Bố Cho Con - Chương 36

Tác giả: Thanh Hằng

Buổi sáng, Quân mặc quần âu, áo sơ mi trắng đi ra cửa.Phượng theo sau dịu dàng nói.
– để em thắt caravat cho anh.
Cô rướn người lên thắt caratvat cho anh.quân ngạc nhiên hỏi.
– em biết thắt cái này sao?
– vâng!
Phượng cười mỉm, cô vốn không biết, chỉ là từ lúc Quân trở lại công ty, cô đã âm thầm học ,Quân nhìn bàn tay cô linh hoạt trên cổ mình , trái tim trao dâng niềm hạnh phúc.
Phải! Anh đang rất hạnh phúc.
Đàn ông ai cũng vậy ? Dù cho quá khứ có lịch sử chơi bời tới mức nào nhưng khi gặp đúng người phụ nữ của đời mình họ sẽ trở nên thay đổi hoàn toàn,
Quân hôn lên trán phượng nói.
– hôm nay tôi về sớm, tôi có 1 bất ngờ giành cho em, đợi tôi nhé.
Phượng gật đầu đáp.
– vâng, em đợi anh.
Quân đi rồi, Phượng nhanh chóng quay trở vào cho bé mít ăn sáng rồi đưa con tới chơi với ông nó.
Ngày hôm đó ở biệt thự, My vân không hề gây khó dễ gì cho cô, nhưng có lúc Phượng vô tình bắt gặp ánh mắt của cô ta nhìn trộm mình thì bỗng dưng cô lạnh hết sống lưng, da ga da vịt nổi lên rần rần mà không hiểu vì sao?
Đến tối? Phượng ôm bé mít trở về biệt thự riêng, cô nói với con.
– con vào phòng chơi đi, mẹ dọn đồ chút , đợi bố về đón chúng ta đi chơi nhé.
Con bé gật gật đầu rồi chạy tót vào trong phòng, Phượng cũng tranh thủ dọn lại 1 ít đồ ngoài phòng khách,
Được 1 lúc tiếng gõ cửa vang lên, phượng nghĩ Quân về nên đi ra mở cửa.nhìn thấy người đứng bên ngoài , Phượng tái mặt thốt lên.
– các người….
Tiếng của cô nhỏ dần rồi im bặt , 1 chiếc khăn tẩm thuốc chụp vào mũi cô, 1 gã đàn ông cao lớn dữ tợn nhanh nhẹn cúi xuống vác Phượng lên vai lủi đi mất trong màn đêm.
Bên ngoài chuồng, con tuyết gầm gừ, sủa lên từng hồi to.bé mít từ trong chạy ra không nhìn thấy mẹ, nó ra chuồng chó thấy con tuyết sủa gấp gáp, nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì?
Nó vươn bàn tay nhỏ bé mở cửa chuồng chó , ngay lập tức con tuyết lao vọt ra chạy mất hút….
***
Quân lái xe về biệt thự, nhìn thấy bé mít đang ngồi trước thềm nhà khóc toáng lên, anh hốt hoảng đi tới.
– mít. Con sao thế mít.
Con bé nức nở.
– mẹ…mẹ…chó….
Quân có 1 dự cảm không lành, anh chạy vọt vào trong nhà, tìm khắp ngõ nghách nhưng không thấy Phượng đâu.anh hiểu phượng! Cô sẽ không bao giờ để mặc bé mít 1 mình mà đi ra ngoài đâu, lúc trở ra, Quân vô tình phát hiện chiếc khăn nhỏ rơi trước cửa ra vào, anh nhặt lên ngửi, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt…
Quân chạy ra chuồng chó, con tuyết cũng biến mất không thấy đâu…anh lập tức bế bé mít bỏ nó vào trong xe rồi lái đến biệt thự của bố.
Đến nơi, anh bế con xông vào trong, thím Bình chạy tới hỏi.
– cậu chủ có chuyện gì mà gấp gáp vậy?
Anh đưa bé mít cho thím bình, hỏi gấp .
– bố tôi đâu?
– ông chủ đi ra ngoài từ hồi chiều rồi cậu,
– có biết bố tôi đi đâu không?
– không thưa cậu.
– được rồi, thím trông con bé giùm tôi.
Thím bình bế bé mít vào phòng đồ chơi,
Quân rút điện thoại gọi cho bố nhưng không ai bât máy, anh gấp đến độ đứng ngồi không yên được nữa, nghĩ tới việc Phượng đang có thể gặp nguy hiểm,chưa bao giờ Quân
Mất bình tĩnh như bây giờ.anh cất điện thoại định lao ra cửa, không ngờ đúng lúc đó lại bắt gặp ánh mắt trào phúng của My Vân đang ngồi trên ghế nhìn mình.
Quân biết loại ánh mắt đó có vấn đề.anh hơi bình tĩnh được 1 chút.
– cô….
– làm gì mà vội vậy?qua đây chúng ta cùng uống với nhau một ly được không?
Quân quan sát cô ta , trên người my vân mặc 1 chiếc váy ngắn cũn, tà váy xẻ sâu tận đùi để lộ rãnh núi sâu đen hun hút bên trong,cô ta ngồi vắt chân lên ghế, trên tay là ly rượu vang đỏ, tư thế khiêu gợi, mời gọi.
Quân đi tới, lạnh lùng hỏi.
– là cô đúng không?
My vân cười cười thật duyên dáng, cô ta đưa tay che miệng.
– xem anh kìa, hỏi gì vậy? Muốn biết gì thì ngồi xuống uống với em 1 ly trước đã.
Quân nóng mặt, lập tức tóm lấy tay cô ta , nghiến răng nói.
– cô ấy đâu? Tôi không có thời gian để tán gẫu với cô.
My vân chẳng phản ứng gì, lặng lẽ uống 1 ngụm rượu.
– anh vội gì chứ? Lo cho cô ta đến vậy à? Yêu cô ta nhiều đến thế à?
Quân Ϧóþ mạnh như muốn Ϧóþ gãy tay cô ta,
– nói mau, cô ấy đâu?
– anh nghĩ em sẽ nói cho anh à? Em biết hôm nay anh định cầu hôn cô ta, haha, anh còn chuẩn bị hoa hồng cùng nhẫn tại nhà hàng, anh làm thế em tức giận lắm anh biết không, em không có được anh thì người khác cũng đừng hòng có được anh.
– cô…mẹ kiếp, cô ấy đâu,hả? Cô có tin tôi gϊếŧ cô không?
My Vân cười nhạt, bị Quân Ϧóþ mạnh cằm như muốn gãy ra, cô ta hơi nhăn mặt,
– em biết anh không gϊếŧ em đâu,anh mà gϊếŧ em thì cô ta cũng sẽ ૮ɦếƭ.haha…
– cô….
– anh muốn em tha cho cô ta cũng được thôi, bỏ em ra đi đã.
Quân mất kiên nhẫn buông my vân ra.
Cô ta nói tiếp.
– anh theo em vào đây đi.
Quân theo my vân vào phòng , anh muốn xem xem cô ta muốn giở trò gì.
My vân tới bên giường rồi thả người lên đó, Quân lạnh mặt nhìn cô ta.
– anh qua đây ôm em được không? Đã lâu rồi em không được anh ôm, em nhớ mùi hương của anh quá.
Quân kinh tởm nhìn cô ta, trước đây anh không hề biết thì ra My Vân lại biếи ŧɦái đến mức này.
Thấy anh không động đậy, cô ta nói tiếp.
– anh đến ôm em đi, em sẽ cho anh biết cô ta đang ở đâu.
– làm sao tôi biết cô có lừa tôi hay không?
– tùy anh thôi, anh có thể tin lời em hoặc có thể không tin.
Quân nghiến răng đi tới bên giường dang tay ôm cô ta, toàn thân cứng ngắc, ngược lại my vân dụi đầu vào иgự¢ anh,cô ta vô cùng thoải mái.
– giờ thì nói đi.cô ấy đâu.
– vội gì? Anh hôn em đi, em sẽ nói cho anh biết.
Quân đẩy mạnh cô ta ra.
– cô…giỡn với tôi?
My vân không để ý thái độ của anh mà lại 1 lần nữa nhào vào иgự¢ anh, tỉ tê .
– Khánh, em không muốn thế này đâu, anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không? Em yêu anh đến nỗi mặc dù đã lấy bố anh nhưng em không thể chấp nhận việc anh yêu 1 người khác ngoài em.
– đó là cô ích kỉ chứ chẳng phải cô yêu tôi.
– em ích kỉ, vì em yêu anh nên mới như vậy? Đợi em li hôn với bố anh, chúng ta đến 1 chỗ không ai biết làm lại từ đầu được không anh.
– cô điên rồi.
– đúng, em điên rồi, em vì yêu anh nên phát điên rồi.anh có biết lúc ngủ với bố anh em thế nào không, em nghĩ tới anh, em nghĩ tới anh đó ….
– cô thật biếи ŧɦái…
– haha…anh nói đúng, …hôn em đi,ngủ với em đi, em sẽ cho anh biết cô ta thế nào.
Quân lập tức xô ngã cô ta xuống sàn, anh lao tới Ϧóþ cổ my vân, gầm lên.
– cô giám giỡn với tôi à? Nếu cô không nói cô ấy đâu tôi sẽ gϊếŧ cô.
2 mắt my vân trợn to, giọng cô ta đứt quãng.
– anh…anh sẽ ..không gϊếŧ em đâu, anh mà gϊếŧ em…gϊếŧ em rồi thì anh đừng hòng gặp lại cô ta nữa.
Sắc mặt my vân ngày càng tím ngắt, đến khi gần như muốn tắt thở quân mới đột ngột buông cô ta ra, cô ta ôm cổ ho sặc sụa.
– mẹ kiếp, cô là con đàn bà thần kinh, tại sao ngày xưa tôi lại yêu cô?
– anh yêu em thì sao? Em xinh đẹp thế này cơ mà, cô ta có gì hơn em, cô ta chỉ là 1 con nhỏ nhà quê, cô ta lấy tư cách gì mà tranh đàn ông với em, haha, để cô ta ૮ɦếƭ xem anh sẽ như thế nào, haha…
Quân túm áo My Vân điên cuồng gào lên.
– mẹ nó, cô ấy ở đâu?hả? Ở đâu?
– haha…cô ta đương nhiên ở chỗ mà anh không thể tìm thấy.em sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ khi bị hãʍ Ꮒϊếp , bị hủy khuôn mặt, để xem đến lúc đó cô ta lấy cái gì để giành với em.haha.
– mẹ kiếp, cô là con quỷ, 1 con quỷ.
My vân cười sảng khoái, cô ta đang rất thoải mái.
QUân tóm tay cô ta lôi đi.
– đi mau, tôi đưa cô đến đồn công an.
My vân ngừng cười.bị Quân lôi đi.
– vô ích thôi, anh chẳng có bằng chứng gì tố cáo em cả.
Quân kéo my vân Vừa đi ra tới cửa thì đúng lúc đυ.ng ngay bố Quân đang đi vào, ông nói to.
– ai bảo không có bằng chứng , My Vân , tôi không ngờ lại lấy loại đàn bà độc ác như cô làm vợ đấy.
My vân nhìn thấy bố Quân vẫn khỏe mạnh đứng đó thì hơi ngạc nhiên, rõ ràng sáng nay cô ta phát hiện bố Quân sắc mặt nhợt nhạt nên đã cho người đem ông ta đi đến bệnh viện rồi cơ mà.bác sĩ còn nói với cô ta tình trạng bố Quân đã nguy kịch lắm rồi.
Cô ta lắp bắp.
– Thiên Hùng…anh…chẳng phải anh…ở viện sao?
Bố Quân đi thẳng tới giáng cho my vân 1 bạt tai khiến cô ta ngã nhào xuống đất,
– cô tưởng tôi ૮ɦếƭ rồi đúng không? Cô tưởng dễ dàng hại được tôi à? Tôi nói cho cô biết, việc cô lén lút đổ chất độc vào lọ nước hoa của tôi đã bị quay lại rồi, cả bệnh án của tôi cũng đã có, cô chuẩn bị mà ngồi tù đi.
My vân ngồi rạp trên đất, 2 mắt trợn to , không tin kế hoạch đã bị lộ, cô ta bò tới ôm chân bố Quân.
– thiên hùng, anh nghe em nói…không phải như anh nghĩ đâu?
Bố Quân chán gét đá cô ta văng ra, Quân lúc này mới tóm lấy người my vân hét lên.
– mẹ kiếp, cô ấy đâu,?
Phượng ở đâu, ?
– em mà đi tù…cô ta cũng sẽ ૮ɦếƭ thôi…
Quân phát điên định lôi cô ta dậy thì chợt nghe bố anh nói.
– con đừng lo, bố đã cho người đến cứu con Phượng rồi.
My vân vụt dậy trợn mắt.
– ông …ông nói gì? Không thể nào, không thể nào….
– cô cho rằng cô giỏi lắm à? Từ lúc biết mình bị hạ độc tôi đã luôn cho người giám sát cô.tất nhiên cả việc cô cho người bắt cóc con Phượng.
My Vân phẫn nộ gào lên.
– lão già khốn kiếp….ông là đồ khốn kiếp.
Cô ta nổi điên rút con dao găm nhỏ luôn giấu trong người hướng Quân đâm tới, lưỡi dao sắc bén găm vào bụng Quân.sắc mặt cô ta đỏ đáng sợ.
– em không có được anh thì ai cũng đừng hòng có được anh.
Cô ta rút con dao ra khỏi bụng Quân rồi hướng mũi dao vào иgự¢ mình hung hăng đâm.thoáng chốc máu từ иgự¢ cô ta tuôn ra ồ ạt.
Quân ôm lấy chỗ bị đâm, sắc mặt tái đi ,
Bố Quân gào lên đưa tay đỡ lấy Con trai.
– khánh,…
– con không sao? Cô ấy ổn phải không bố.
Thím bình nãy giờ trốn 1 góc sợ sệt mới bắt đầu lao ra, cùng đỡ my vân và Quân tới bệnh viện.
Trong lúc ngồi lên xe, bố Quân nhận được điện thoại của thuộc hạ.
– chủ tịch , không hay rồi, cô phượng nghĩ chúng tôi muốn hại cô ấy nên đã bỏ chạy, trên đường đuổi theo cô ấy, chúng tôi nhìn thấy cô ấy bị trượt chân rơi xuống vách núi rồi.
Vì người kia nói khá to nên Quân ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một, anh mặc vết đâm đang chảy máu ồ ạt mở cửa xe lao ra ngoài.
Trời tối đen như mực, sắc mặt Quân tái nhợt vì mất máu, anh gào lên.
– phượng,…phượng …tôi tìm em…
Trong màn đêm tối, đột ngột xuất hiện 1 đốm trắng, Quân mơ hồ nhận ra con tuyết, nó từ đâu chạy tới bên anh, kêu gầm gừ như muốn nói với anh điều gì đó.dáng vẻ nó gấp gáp chưa từng thấy.
Quân gượng dậy đi theo nó nhưng chẳng mấy chốc anh đã ngã xuống lịm đi….
Đêm đen cứ thế nuốt chửng lấy anh..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc