Tìm Bố Cho Con - Chương 32

Tác giả: Thanh Hằng

Cả người Phượng bị cơ thể nóng rực của Quân đè nặng lên, cô chống tay
Lên bờ иgự¢ trần của anh kêu lên.
– đừng mà….anh đang bị sốt đó.
Quân thở ra từng hơi thở nóng bỏng, ngoan cố nói.
– tôi…không quan tâm.tại sao em lại quay trở lại? Em muốn tôi phải làm gì với em đây hả? Em nói đi.
– tôi…tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn giúp anh thôi.
– em muốn cắt đứt với tôi, nhưng lại tỏ ra quan tâm tôi, em biết tôi nghĩ như thế nào không?
– người khác tôi cũng sẽ như vậy thôi,
2 mắt Quân vằn lên những tia máu đỏ, có lẽ anh đã mệt quá mức rồi, nghe cô nói như vậy thì cười cười thật khó coi.
– vậy sao?
– anh bỏ tôi ra đi, tôi lấy thuốc cho anh.
Quân cuối cùng thỏa hiệp, anh gục sang 1 bên cô, Phượng bật dậy từ trên giường lấy túi thuốc đưa cho anh.
– anh uống đi, sẽ đỡ khó chịu hơn đấy, sáng mai anh nên đi khám xem thế nào cho chắc chắn nhé.
Quân nằm im không nhúc nhích.
– anh Quân….
– tôi uống thuốc rồi em sẽ về sao?
– vâng…con đang đợi tôi ở phòng trọ.
Quân nghe thế thì lấy thuốc cho vào miệng nuốt xuống.uống xong anh nằm vật ra giường nhắm nghiền mắt không để ý đến Phượng nữa.
Phượng nhìn anh uống xong thì thở phào nhẹ nhõm, cô nói.
– anh nghỉ đi nhé, nếu có vấn đề gì thì gọi cho nhân viên khách sạn ấy.
– không cần em nhắc , tôi tự biết .
Phượng bặm môi đi khỏi phòng.
Quân nằm mơ màng trên giường, đầu óc anh lâng lâng, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Ở khách sạn là thế nhưng sau khi trở về Phượng lại mất ngủ cả đêm vì lo lắng cho Quân, cô lo cho anh , đầu óc cứ nghĩ ngợi không yên
Không biết anh đã hạ sốt hay chưa? Đã ngủ hay chưa?
Trời gần sáng phượng mới chợp mắt được 1 chút nhưng hơn 6h sáng cô lại bị đánh thức bởi chuông điện thoại và tiếng lộp bộp bên ngoài.
Lại mưa nữa rồi!
Phượng ngán ngẩm bắt điện thoại.
– alo, chị Phượng ạ.
– vâng.
– em bên khách sạn Hoàng Anh đây ạ.
– ồ vâng, có chuyện gì không ?
– chị ơi, bạn của chị hình như không ổn chị ạ, chị có thể qua xem 1 chút nữa được không ạ,
Phượng tắt máy, hơi hoảng hốt .hôm qua Quân uống thuốc chẳng lẽ không đỡ?
Nghĩ vậy cô vội lay2 cái liên.
– liên ơi…dậy đi…dậy tao nói này.
Cái liên nhăn mặt gắt lên.
– cái gì dậy? Cho tao ngủ chút đi, trời mưa tao không đi xin việc đâu mà.
– mày trông chừng 2 đứa nhỏ giùm tao, tao ra ngoài 1 lát.
Phượng nói rồi vội thay quần áo lao ra ngoài, cái liên hét lên.
– mưa mà mày đi đâu sớm vậy Phượng?
Phượng mang áo mưa chạy 1 mạch ra ngoài bắt xe ôm đến thẳng khách sạn.
Lên đến phòng thì thấy Quân vẫn đang nằm nhắm nghiền mắt, cô đi tới sờ trán anh.
Trán đỡ nóng nhiều rồi mà.!
Cô lại sờ иgự¢ anh rồi lướt xuống bụng anh.
Người cũng mát rồi mà!
Phượng thắc mắc đang định rút tay về thì tay lập tức bị người nào đó chụp lấy.
Phượng giật thót mình lắp bắp.
– anh…anh tỉnh rồi hả?
Quân nắm chặt tay cô áp lên vùng bụng bằng phẳng, không dư 1 chút mỡ thừa nào .yếu ớt cất tiếng.
– tôi mệt quá, bụng khó chịu quá, em xoa bụng cho tôi đi.
Tai phượng thoáng đỏ rần lên,
– anh hạ nhiệt rồi mà.
– tôi không biết, tôi khó chịu quá.
Phượng cắn răng xoa nhẹ lên bụng cho Quân.
Quân nằm trên giường hưởng thụ sự mát sa dễ chịu mà cô mang lại, phượng xoa hồi lâu mới hỏi.
– anh đỡ chưa?
– à…đỡ hơn 1 chút, nhưng tôi đói quá, hôm qua giờ tôi chưa ăn gì?
Phượng bèn đứng dậy chạy ra ngoài mua cháo cho Quân,
Quân ăn hết suất cháo gà mà cô mua cho, thấy anh ăn xong phượng mới chào 1 tiếng rồi đi về.
Cứ tưởng vậy là xong ai dè đến tối, nhân viên khách sạn lại gọi đến cho cô, nói Quân vẫn kêu mệt,
Phượng bắt đầu khó hiểu, cô nhìn nồi cháo thịt bò vừa nấu xong liền không suy nghĩ múc 1 tô đem đến cho Quân.
Lúc tới trước cửa phòng Quân, Phượng định mở cửa đi vào nhưng tay bất chợt khựng lại khi nghe Quân đang nói chuyện với ai đó.
– cô đã gọi cho cô ấy chưa?
– tôi gọi rồi ạ,chị ấy bảo 1 lát nữa sẽ tới.
– ừ, cô đừng để cô ấy biết là tôi bảo cô làm như vậy nhé.
– vâng, hihi,anh muốn tán tỉnh chị ấy à? Cách này khôn thế, hihi..
Phượng cứng đờ cả người, cùng lúc cô nhân viên mở cửa đi ra thì thấy Phượng đang đứng lù lù ngay cửa phòng, cô nhân viên cuống lên gật đầu chào phượng 1 cái rồi đi mất.
Phượng nhìn Quân như không tin nổi, tay nắm cặp l*иg đựng cháo cũng cứng ngắc.
Quân không ngờ cô lại nghe được những lời vừa rồi, vốn dĩ anh nghĩ phượng ít ra cũng lát nữa mới tới, thấy Phượng quay đầu bỏ đi , Quân vội đuổi theo kéo cô lại.phượng giãy mạnh ra.
– bỏ ra,anh xem tôi ngốc lắm phải không?
– em nghe tôi nói đã.
– tôi không nghe, có gì tôi đã nghe cả rồi,anh đùa giỡn như vậy anh vui lắm đúng không? Uổng công tôi lo lắng cho anh, bất chấp bên ngoài trời mưa vẫn đội mưa đem cháo đến cho anh.
– phượng, em nghe tôi nói này…tôi làm như vậy chỉ muốn được gặp em thôi,
– anh muốn gặp tôi làm gì? Anh có nhiều phụ nữ như vậy? Mắc gì anh nhớ 1 người không có gì như tôi.
Quân ôm ghì lấy cô, hét lên tức giận.
– tôi làm vậy là bởi vì tôi nhớ em, tôi yêu em, rõ chưa …
Thân người phượng hóa đá, cô ngây ngẩn ra nhìn Quân.
– anh…anh nói gì?
– mẹ kiếp, sao cứ phải hỏi lại vậy? Cả đời này tôi chưa bao giờ phải thổ lộ tình cảm với ai ngoài em đâu, líu lưỡi thật đấy.
Ngay cả My Vân anh cũng chưa nói lời yêu thương như vậy bao giờ ?
Phượng lắc lắc đầu, cười ngơ ngác
– sao có thể chứ? Anh sao có thể yêu tôi.?
– sao không thể yêu em, tôi nói lại lần nữa, em nghe cho kĩ .TÔI YÊU EM!
Quân nói xong thì vội vã ngậm lấy môi cô, không cho cô cơ hội từ chối hay chống cự .
Cho đến khi cả người bị Quân bế đặt lên giường phượng mới tỉnh táo lại.
– chúng ta…đừng như vậy nữa được không?
– tại sao không? Tôi đã cùng em vô số lần, em còn sinh cho tôi 2 đứa con, vì sao lại không thể?
– anh nói yêu em, yêu bao lâu, mấy ngày hay mấy tháng, ?
– yêu đến lúc không yêu được nữa mới thôi.
Câu trả lời của anh giống như tùy ý vậy,không có thời hạn cụ thể, không có sự an toàn nhưng Phượng lại bị chìm đắm vào đó.
Cô và anh lại cùng nhau lăn lộn trên giường!
Sau khi kết thúc hoan ái, Phượng cuộn tròn người nhìn Quân ngủ say bên cạnh, cảm giác sai trái lại ập đến.
Hai người vốn không có kết quả sao cứ vẫn quấn vào nhau như vậy?
Phượng buồn bực mặc lại đồ rồi đi ra khỏi phòng, cô bắt xe trở lại nhà trọ,
Sáng ra, cái Liên đang tập thể dục trước cửa phòng thì Quân đột nhiên xuất hiện, cái Liên mở to mắt nhìn Quân gườm gườm.
– anh còn tới đây làm gì?
– tôi đến thăm vợ con của tôi.
– ai là vợ ai là con anh?buồn cười.
Quân liếc thấy bé mít và bé nhật đang rúc rích trong phòng thì nói.
– đó, vợ con tôi đang ở trong đó.
.- đừng có mơ nhé, tưởng anh thế nào chứ? Tưởng ૮ɦếƭ đi đâu rồi, hóa ra đi chơi cho đã rồi ăn mặc bảnh bao tới đây mặt dày đòi nhận con à?làm gì mà dễ dàng thế.
Quân xách túi quà lướt qua cái liên bước vào phòng, lúc đó phượng đang làm đồ ăn sáng.
Con mít nhìn Quân 1 cái rồi chạy ào tới.
– chú…chú..ché..
Quân cười xoa đầu nó rồi lấy trong túi ra 1 con 乃úp bê đưa cho bé mít.
– cho con nè …
Cái liên liên quát to.
– mít, không được lấy.
Con bé xụ mặt nhìn liên rồi chợt lao vào lòng Quân, Quân ôm con đắc ý nhìn liên.mà phượng từ đầu tới cuối cứ đứng trơ ra nhìn bố con Quân.
Bé mít chỉ mới gặp Quân nhưng vô hình đã có 1 sợi giây kết nối với bố nó.
Nhìn Quân ôm con.phượng xúc động không tả được.
Suy cho cùng Trẻ con có đầy đủ bố mẹ vẫn tốt hơn rất nhiều.
Quân ôm bé mít mắt liếc sang Phượng, ánh mắt nóng rực khiến phượng lại nhớ đến đêm hôm qua hai người ở trên giường mạnh liệt như thế nào?
Phượng đột nhiên không nói không rằng chạy vụt ra bên ngoài, Quân vội bỏ bé mít xuống chạy đuổi theo phượng,
Chạy ra đến đầu con hẻm, Quân bắt kịp cô.
– phượng, em đừng chạy nữa…đừng trốn tránh tôi nữa, tôi biết em cũng có tình cảm với tôi mà phải không?
– tôi…nhưng chúng ta không thể.
– vì sao không thể?
– bố anh…ông ấy…
– vấn đề bố tôi em không cần phải lo,cứ để tôi.
– anh thật sự yêu em sao?
– tôi yêu em, tôi từng suy nghĩ về vấn đề này, sau cùng tôi khẳng định được, tôi chắc chắn là tôi yêu em,
Phượng rơi nước mắt, cô nghĩ mình đang mơ, người như anh lại nói yêu cô ư?
Cô thật không giám tin.
Quân kéo cô vào lòng.
– tin tôi 1 lần được không? Để tôi chăm sóc em và con chúng ta.cùng tôi trở lại Hà nội.đến lúc đó tôi sẽ cưới em!
Tôi sẽ cưới em?
Câu nói đó khiến phòng tuyến trong lòng phượng hoàn toàn sụp đổ? Hình như cô đã yêu anh, yêu anh từ khi nào chính cô cũng không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc