Bên trong quán bar rất ồn ào, Phượng tìm gặp quản lý rồi được dẫn vào phòng thay đồng phục, gã quản lý nhìn Phượng , nước miếng muốn nhễu ra.lẩm bẩm.
– con Liên nó có bạn xinh như này à? Sao không giới thiệu tới đây nhỉ?
Rồi anh ta hỏi phượng.
– em tên gì đấy em?
– dạ, phượng ạ?
– ô…tên đẹp thế nhỉ? Chỗ anh lương cao lắm, sao không đến làm cùng con Liên cho vui?
Phượng gật đầu lấy lệ.
– dạ,vâng….em sẽ suy nghĩ ạ..
Gã quản lý chỉ cho Phượng chỗ để rượu vang, cô liền chạy vào đó lấy rượu.
Trong 1 góc quán bar, Quân ngồi lặng lẽ ở đó, nhìn bóng lưng Phượng đi khuất, trên mặt là sự giận dữ cùng phẫn nộ.
Cô vẫn còn giám tới những nơi thế này để làm việc hay sao?
Quân vừa uống rượu vừa nhìn theo Phượng.
Gã quản ly đi tới nói to vào tai Quân.
– tôi thấy anh cứ nhìn theo nhân viên của tôi , bộ anh có hứng thú hả?
Quân nhìn gã quản lý, khuôn mặt gã trong ánh đèn nhấp nháy của quán bar trở nên thật đểu giả khiến Quân tự dưng rất muốn đám vào mặt gã , nhưng anh cố kìm chế lại, hỏi.
– hứng thì sao mà không hứng thì sao?
– haha.hứng thì tôi có thể giúp anh ngủ với cô ta 1 đêm,nhưng tôi biết là anh thích cô ta mà,
Quân suy nghĩ 1 chút rồi rút ra 4 tờ 500k đập xuống bàn.
2 bên âm thầm thỏa thuận,
Phượng đem 4 chai rượu từ trong kho đi ra, liền bị Quản lý kêu vào phòng yên tĩnh nói chuyện.
Phượng hơi lo lắng ngồi trước mặt gã quản lý.
– anh có chuyện gì muốn dặn dò em ạ?
– à? Đương nhiên có chuyện mới tìm em chứ, nào, em uống nước trước đi đã rồi anh em mình nói chuyện.
Gã đẩy ly sinh tố xoài ý bảo Phượng uống, cô liền uống 1 ngụm.
– anh thấy em rất xinh đẹp, em nên suy nghĩ lại đến đây làm cho anh , em sẽ kiếm được rất nhiều tiền đấy.
– dạ …em đang có công việc rất tốt, em…thấy mình không hợp với công việc này anh ạ, em chỉ thay cái Liên 2 tiếng đồng hồ thôi, chút nữa nó tới là em phải về ạ,
– ừ…em không muốn anh cũng không nói nữa, uống hết sinh tố rồi đi làm việc đi nhé.
Phượng ngậm ống hút uống 1 hơi hết ly sinh tố rồi đứng dậy, chân cô bắt đầu lảo đảo, khi ra đến cửa thì gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Gã quản lý nhìn thấy phượng bất tỉnh rồi thì nhe răng cười ẩn ý….
***
Nóng…
Nóng quá….
Phượng cảm giác bản thân như đang nằm trên 1 giải mây bồng bềnh, xung quanh mát lạnh nhưng cả người cô lại nóng như thiêu đốt, nóng đến nỗi Phượng phải đưa tay yếu ớt muốn cởϊ qυầи áo, cả người cô càng ngày càng uốn éo không ngừng.
Cố giữ lại 1 chút lí trí , Phượng vểnh tai nghe thấy có tiếng nước chảy bên tai, Phượng bật dậy chống tay xuống nệm.
Quang cảnh xung quanh là 1 căn phòng rộng, chùm đèn thủy tinh sáng loáng treo lơ lửng trên trần nhà, còn phượng thì đang nằm ở giữa giường nệm, hèn gì mà êm ái đến thế.
Nhưng phượng thắc tại sao mình lại ở đây?
Đúng lúc đó, cửa nhà tắm bật mở, 1 người đàn ông bước ra, anh ta nhìn phượng, nhìn như muốn thiêu rụi cô, ánh mắt ૮ɦếƭ chóc muốn gϊếŧ người.tuy không tỉnh táo nhưng phượng vẫn nhận ra anh ta là… quân.
À mà không? Phải gọi anh ta là Phạm Thiên Khánh mới đúng.!
Trên người Quân chỉ quấn 1 chiếc khăn tắm lỏng lẻo ngang eo, vì mới tắm xong mà vòm иgự¢ vẫn còn đọng lại những hạt nước li ti trong vô cùng gợi cảm .Quân từ từ đi tới gần Phượng.
Cô không hiểu được hoàn cảnh hiện tại giữa 2 người là như thế nào? Vì sao Quân lại có mặt ở đây? Tại sao cô và anh lại gặp nhau như vậy?
Đầu óc phượng quay cuồng, cô sợ hãi cố nén cảm giác nóng mà nhảy xuống giường, hướng cửa chạy ra, nhưng tay nhanh chóng bị Quân túm lại, anh dùng sức 1 cái liền quăng cả người cô trở lại giường, thân thể Quân lập tức đè lên.
Giọng anh chứa đựng sự nóng bỏng cùng tức giận.
– đã nằm lên giường của tôi còn muốn đi.
Phượng cố sức giãy dụa,
– bỏ tôi ra… tôi muốn về nhà.
– về nhà?. Cô muốn về bậy giờ à? Làm sao có thể chứ?
– ưm…tôi nóng quá.
– đương nhiên rồi, giờ chỉ có tôi mới giúp cô hết nóng thôi.
– ưm…nóng…
Tay Phượng cấu mạnh vào tấm lưng trần trụi của Quân, mặt cô đỏ đáng sợ.miệng bắt đầu không tự chủ được phát ra những tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ.
Quân biết cô đã ngấm thuốc lắm rồi, anh ra sức trêu đùa cô.
– nóng lắm à…? Nhìn cô tốt nhỉ.?rời đi 3 năm, xem ra cô sống rất tốt.
– ưm…tôi không.. ưʍ..
– cô thường lên giường với đàn ông như thế này hửm???
– ưm…không…
– không phải sao?
– không phải…nóng quá…
Quân nhìn bộ dạng cô sắp nổ tung thì cười tà ác, dứt khoát cởi bỏ khăn tắm ra khỏi người, đông thời xé rách bộ đồng phục trên người cô vứt xuống sàn nhà.
Không có màn dạo đầu, không có nụ hôn hay sự мơи тяớи nào, Quân dứt khoát động thắt lưng đâm thật sâu vào trong cơ thể phượng.bị xâm nhập bất ngờ phượng cong người lên túm chặt tay Quân, móng tay cô vươn ra sau lưng anh ra sức cấu vào.
– ahh… ưʍ..
Quân bị cấu đau thắt lưng ra sức luật động liên tục trên người cô.
Cả người phượng lên xuống theo từng nhịp của Quân, cô cảm giác thân thể mình giống như 1 chiếc lông vũ đang bay, bay mãi bay mãi mà không có điểm nâng đỡ, cứ bay đi rồi chẳng mấy chốc rơi vào hố sâu tuyệt vọng…thân thể ướŧ áŧ được lấp đầy trong kɧoáı ©ảʍ nhưng khóe mắt cô lại rỉ ra 1 dòng nước nóng hổi,
Sau 3 năm…cô lại mắc sai lầm cùng người đàn ông này!
Cuộc hoan ái cuối cùng cũng kết thúc, Quân ngồi ở đầu giường hút thuốc, cả người vẫn để trần, anh liếc mắt nhìn phượng đang cuộn tròn cả người ngủ say trên giường bỗng nhiên lòng nặng trĩu không hiểu nổi.
Quân dập tắt điếu thuốc, bực bội mặc đồ rồi bỏ ra khỏi phòng..
5h sáng, Phượng lê tấm thân mệt mỏi thất thểu trở về phòng trọ, vào phòng cô liền lôi vỉ Tђยốς tгáภђ tђคเ vừa mua ở tiệm thuốc tây điên cuồng cho vào miệng nuốt xuống, uống rồi Phượng lại ngẩn người,
Sự việc tối qua cứ như 1 giấc mơ,
Cô không tin…nhưng…đó là sự thật…
Lúc tỉnh lại trong phòng khách sạn, phượng nhìn thân thể đầy dấu vêta bầm tím , chỗ cửa mình đau nhói thì hoàn toàn hiểu đó không phải là mơ…cô đã thực sự cùng Quân 1 lần nữa….anh ta làm xong thì bỏ đi rồi…
Phượng gục mặt xuống nền nhà, góc gào lên .
– tại sao? Tại sao chứ? Tại sao phải gặp lại anh làm gì?
Tại sao cứ để nỗi đau vốn đã lắng xuống rồi lại tiếp tục nổi lên, tại sao?
Trong lúc phượng khóc thương tâm thì cửa phòng bất chợt mở ra…người tới là…Nhân.
– em làm sao thế Phượng.
Phượng ngừng khóc, nhìn Nhân thì vội vã lau nước mắt.
– em không sao?.anh sao đến giờ này ạ? Hôm nay cái Liên bảo nó tăng ca 6h mới về anh ạ.
Nhân cười quỷ dị, hắn đi tới bất chợt chộp tay phượng.
– anh biết liên 6h mới về nên mới cố tình đến thăm em nè.
Phượng kinh hãi lùi ra xa anh ta.
– anh…anh nói cái gì?
– anh thích em…phượng ơi..anh thích em lâu lắm rồi,
Hắn vồ lấy phượng, vật cô ra nền nhà.phượng gào lên chống cự .
– bỏ ra..anh làm gì thế, tôi là bạn cái Liên, bỏ ra…
– anh không thích liên, anh thích em lắm phượng.
– á…bỏ tao ra.. bỏ tao ra…thằng chó..
Hắn gấp gáp sờ soạng người cô.
– anh yêu em phượng ơi…chiều anh đi.
Phượng bị hắn đè cứng trên đất, sức hắn mạnh kinh hồn, Phượng khóc thét lên kinh hoàng…
– cứu…cứu tôi với..cứu với…
– hà hà…không ai cứu được em đâu….
Tay hắn mò xuống định lột váy Phượng thì cửa phòng chợt bị đạp tung ra, cùng lúc cái Liên lao vào.
– 2 người đang làm gì vậy?
Cả phượng và Nhân cùng lúc ngây ra, Phượng rất nhanh xô hắn ra khỏi người mình lùi vào góc phòng , nước mắt rơi như mưa, Nhân thấy Liên thì sợ lắm, hắn vội lắp bắp.
– liên, không như em nghĩ đâu…là phượng…là phượng dụ dỗ anh…