Một mình Phượng trốn vào nhà vệ sinh bệnh viện khóc đứt ruột đứt gan.vì đang giờ nghỉ trưa nên không có ai ngoài cô, ban đầu cô còn kìm nén khóc nhỏ, và rồi tiếng khóc không tự chủ được vang vọng lên khắp nhà vệ sinh nghe vô cùng đau đớn thê lương.Phượng gào lên.
– con ơi….con của mẹ…mẹ biết làm gì cho con đây?con ơi….sao lại đày đọa con tôi?ông trời ơi…..
Hải đứng lặng bên ngoài cánh cửa nhà vệ sinh, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của Phượng mà cảm thấy bất lực.
Ngày trước Phượng không như vậy?cô rất hay cười, ở cô luôn trào dâng niềm sức sống mãnh liệt,
Hải nắm chặt tay, lòng nhói đau.
Cô gái luôn mạnh mẽ, tỏa sáng như đóa hoa phượng nở rộ trong những ngày hè ấy giờ đây lại ra nông nỗi này? Số phận quá nghiệt ngã với cô ấy?
Hải không đành lòng nghe tiếp nữa, anh quay lưng bỏ đi,
Từ nhà vệ sinh trở ra, Phượng bất ngờ đυ.ng ngay phải bà Sáu, là hàng xóm gần nhà, thấy cô, giọng bà sáu oang oang.
– ơ, ai đây?
Phượng vốn chẳng có tâm trạng nào để nói, cô gật đầu 1 cái thay lời chào rồi chực đi khỏi, không ngờ bà Sáu lại chẳng tha cô.
– ơ, cái con này, mày là con Phượng dâu bà Đào đây mà, mày gặp người lớn mà bị câm rồi à?
Phượng hết cách bèn nói.
– cháu chào cô!
– đợi tao nói rồi mới chào, tao chẳng thèm đâu nhé, đàn bà gì mà mồm miệng chó tha mất rồi ,
Phượng bực bội vô cùng, cô vốn đã khổ sở lắm rồi.
– chào thì cũng chào rồi, cô còn muốn gì nữa ạ?
– à à…cái con này, mày ăn nói mất dạy với ai thế, đừng có láo nhá, tao phải nói chồng mày tát vỡ mồm mày ra mới được,
– vậy thì cô cứ đi nói đi,
Phượng bỏ đi được 2 bước thì nghe bà sáu trú tréo lên.
– á…cái thứ mất dạy, cái loại chưa bỏ chồng mà đi làm đĩ như mày nên mẹ mày mới ૮ɦếƭ sớm đó , thứ đàn bà đàng điếm đến mức đẻ con ra lừa cả chồng cả mẹ chồng, rồi mày sẽ ૮ɦếƭ sớm thôi, đừng có mà bố láo mất dạy..
Phượng nghe bà ta nhắc đến người mẹ đã mất của cô thì nổi điên lên lao vào túm cổ áo bà sáu,hét lên.
– coo thì biết cái gì mà nói hả? Mẹ cháu ૮ɦếƭ rồi, con cháu bị bệnh, cô có biết không hả?
Tại sao mọi chuỵen lại tồi tệ đến như vậy hả? Tại sao vậy?
Bà Sáu bị sắc mặt của Phượng dọa sợ, bà ta cố gỡ tay Phượng ra khỏi cổ áo mình, kêu lên.
– bỏ tao ra….con mất dạy, bớ người ta, con mất dạy này muốn gϊếŧ tôi….
Phượng buông tay, quay người bỏ đi luôn.
Sau lưng, bà Sáu vẫn gân cổ lên bù lu bù loa.
Phượng đi 1 mạch ra ngoài cổng bệnh viện, cô bắt taxi đến nhà mợ Hoan tìm cậu Toàn.
Lúc nhìn thấy cô, mợ Hoan cau mày không vui hỏi.
– mày tới giờ này làm gì?
Phượng không để ý đến thái độ của mợ ta, cô chỉ muốn tìm cậu Toàn thôi.
– cháu tìm cậu có chút việc, cậu có nhà không mợ?
– không có, mà mày tìm có việc gì? Đừng gây điều tiếng cho nhà cậu mày đấy, loại mày sau lưng chồng nɠɵạı ŧìиɧ giờ người ta nói giữ lắm, từ giờ mày đừng tới đây nữa..
Mợ Hoan đuổi thẳng Phượng ra khỏi nhà, mợ ta vốn không ưa phượng.
Phượng lủi thủi đi ra bên ngoài, không biết cậu Toàn đã đi đâu? Cô chỉ có thể ngồi đợi cậu ấy tại đây thôi.
Mãi đến tối, mới thấy cậu toàn đi bộ về nhà, nhìn thấy Phượng ngồi co ro trước cổng thì ngạc nhiên lắm.
– ơ, phượng? Mày làm gì mà ngồi đây vậy?
Phượng đứng vụt dậy, tức tốc lao vào túm cổ áo cậu Toàn, kêu lên.
– cậu nói đi, mau nói đi, người đàn ông đó là ai? Người đàn ông 6 năm trước là ai? 6 năm trước cậu bán cháu cho ai? Cậu nói đi.
Cậu Toàn nghe nhắc đến chuyện 6 năm trước thì hoảng lắm, cậu ta không ngợ Phượng vẫn còn nhớ được .
– cháu…cháu từ từ có gì nói, …bỏ cậu ra…
Phượng vẫn không bỏ mà càng nắm chặt hơn, 2 mắt cô đỏ ngầu, cô đã nhớ ra mọi chuyện kể từ lúc mơ thấy giấc mơ kia, …
Cô bị cậu bán ? 6 năm trước bị cậu bán cho một người đàn ông lạ mặt…thật éo le biết làm sao? Lấy chồng 2 năm đầu tiên mãi cô chẳng thể mang thai, vậy mà chỉ 1 lần bị bán ấy cô lại có thai,vẫn còn nghĩ là con của chồng.thật khốn nạn…cậu Toàn thật khốn nạn.!
Phương rơi nước mắt hét lên.
– cậu nói nhanh đi, là ai?
Người năm đó rốt cuộc là ai? Tại sao cậu lại đối xử với cháu như vậy? Cháu là cháu của cậu cơ mà, mẹ cháu là chị gái cậu cơ mà, tại sao cậu nỡ bán cháu như vậy trong khi cháu đã có chồng, cháu có tội với chồng cháu, có tội với thằng nhật,
– cháu …cháu bình tĩnh đi ….phượng!
– bình tĩnh làm sao đây hả? Vì cậu…tại vì cậu .thằng nhật nó không phải con ruột anh hưng, nó bị bệnh rồi cậu biết không? Cháu phải tìm được bố ruột của nó, nó mới có thể sống, cậu nói đi.người đàn ông đó là ai…
– cháu…cháu bỏ cậu ra…cậu noi…cậu sẽ nói mà…
Phượng đành bỏ tay ra, cậu toàn lập tức quay đầu bỏ chạy thật nhanh, phượng tuyệt vọng hét lên.
– câun đứng lại, …xin cậu…huhu…xin cậu ..thằng nhật nó không sống nổi mất cậu ơi….
Cô sụp xuống đất, môi cắn đến bật máu.mợ Hoan nghe tiếng động liền chạy ra thấy phượng ngồi khóc dưới đất bèn chống nạnh chửi toáng lên nhưng phượng mặc kệ.mãu đến khuya cô mới lủi thủi trở về bệnh viện, nhìn bé nhật mặt mày xanh như tàu lá nằm trên giường, tim cô như bị cắt ra từng mảnh.
Liên tiếp mấy ngày cô đều đi tìm cậu toàn nhưng cứ thấy cô là cậu ấy bỏ chạy, đến lúc gần như tuyệt vọng thì cậu toàn đột ngột đứng trước mặt cô đưa cho cô 1 tờ giấy.bảo.
– cậu không biết thằng đó là ai? Chỉ hỏi được ít thông tin này thôi,
Phượng nắm chặt tờ giấy, đau đớn hỏi .
– năm đó, vì sao lại bán cháu như vậy?
– cậu xin lỗi, năm đó cậu chơi bạc bị vỡ nợ….cậu có tội…tha thứ cho cậu được không phượng.
Phượng nhắm mắt quay đi.
Tha thứ? Chẳng thể nào tha thứ được?
Ngay ngày hôm đó, phượng lén về nhà mẹ chồng, lựa lúc mẹ chồng và chồng không có nhà cô lấy chìa khóa tủ mở tủ gom hết số tiền để giành của 2 vợ chồng đem đi.cô biết làm vậy là không đúng, nhưng cô không còn cách nào khác,con cô cần tiền chữa bệnh!
Nhìn tờ giấy có ghi dòng chữ.
PHẠM THIÊN KHÁNH cùng địa chỉ nhà trong tay, phượng thầm quyết tâm phải tìm bằng được anh ta.
Từ nhà chồng đi về, phượng thoáng thấy hưng đang đi về phía này, cô hốt hoảng trốn vào 1 góc đợi hưng đi qua rồi nhanh chóng ôm đồ chạy thẳng đến bệnh viện…
Đêm đó cô nhận được điện thoại của gì lưu.
– mày chạy ngay đi, thằng hưng nó vừa vác dao đến chỗ tao đòi gϊếŧ mày đấy, nó bảo mày ăn cắp tiền của nó.giờ nó đang tìm đến bệnh viện đấy.
Phượng hoảng hốt làm rơi cả điện thoại, cô nhặt lên rồi tức tốc ôm bé nhật và xách đồ đạc đi khỏi bệnh viện,